Từ Hoa
MỞ CỬA MẶT TRỜI
Trường ca
Thánh Tăng Trần-Huyền-Trang Đường-Tam
-Tạng thỉnh kinh
Đề tựa
...áo mặt trời ẩn
hiện một bàn tay,
mười phương thế sự - một tâm nầy.
Tán thán công đức
Chép lời kinh mượn
khuôn trăng làm giấy,
Cõi diêm phù đất vẽ dấu chân xưa
Đức ân Người sóng vỗ pháp âm đưa
Quy thân mạng mười phương con đãnh lễ.
Mở kệ
Trên tờ nguyệt mật
hoa khai dòng kệ
Bút lan thơm từ thuở núi chưa già
Tiếng hạc chầu đêm rất thánh về qua
Quy niệm giác mười phương con đãnh lễ.
Dâng kệ
Khấu đầu lạy hoa
rừng vui ứa lệ
Chim ngậm cành lá ngọc hát trên sương
Xuân thu nào trí tuệ mở dị thường
Quy ý pháp mười phương con đãnh lễ.
Khẩn nguyện
Dâng lời nguyện
muôn thân quỳ dưới bệ
Với đại từ làm tông chỉ qui y
Ngã, Pháp không hóa hiện ứng duyên tùy
Như phương tiện huyễn thân làm diệu
dụng.
Đất Lạc-Dương hóa
sinh như huyễn dã (1,2)
Cũng như từng bao lần đã thọ thân
Đức mẫu từ trong giấc ngủ cùng trăng
Thấy đồng tử thiên y màu lụa bạch
Quang sắc lạ tỏa ngời đêm tịch tịnh
Đi về tây, đất trổ dấu hài in.
Tuổi mười ba, tay
mở Niết-Bàn kinh
Đèn một ngọn, mặc tình muôn thế sự.
Đại-Từ-Ân mượn nơi làm tăng lữ (3)
Theo tôn sư học luận Nhiếp- Đại-Thừa
(4)
Đọc dòng kinh lòng thoảng gió mây đưa
Ý siêu thoát, âm vang như đồng vọng
Trên pháp tọa lời
lời tuôn châu ngọc
Nghe thuyết kinh tàng lọng tạ ân sâu
Suối ngừng reo, cây khép lá nghẹn ngào
Mười ba tuổi, vang danh từ thuở ấy.
Thắp đuốc pháp cho
mặt trời thức dậy
Mở tâm người thủy nguyệt hiện toàn chân
Riêng một thân một ngựa đến Trường An
(5)
Học kinh pháp với lòng vô phân biệt
Luận Câu-Xá đã hai
lần quán triệt (6)
A-Tỳ-Đàm, tông Thành-Thật gẫm suy (7,8)
Vượt trùng quan vó biếc một thân Kỳ (9)
Trên muôn dặm một lòng mong thấy Phật.
Tờ kinh cũ, gió lay
đêm huyền hoặc
Tự ngàn xưa dòng mực hiện pháp âm
Mà nơi đây chiếc bóng quyện hương trầm
Trí khao khát mơ thầm trăng Linh-Thứu.
(10)
Đêm mộng lạ đỉnh
Diệu- Cao ngọc báu (11)
Giữa đại dương ngời nước biếc hiện ra
Đóa sen vàng thay thuyền rước đưa qua
Nương lá gió mượn hoa vào đất Phật
Ôi đất cũ có nhớ
lời hẹn gặp
Bến Lương- Châu mang giáo pháp dạy
người
Lệnh vua truyền phong tỏa khắp nơi nơi
Giữa đêm lạnh âm thầm trên lưng ngựa
Đến Linh- Châu trải
muôn vàn gian khổ
Đường quanh co còn lại chỉ một mình
Ngước nhìn trời, mây nước cũng lặng
thinh
Ngọc-Môn ải đã đành xa vạn dặm.
Cây ngô đồng bắc cầu
qua sông rộng
Hồ-Lư- Giang in bóng nước tăng bào
Mạc-Hạ-Diên cát lạnh với trăng sao
Đêm lạc bước giữa xương người, phân
ngựa.
Ai bỏ xác trên
đường đi quá nửa
Ngày lên cao sa mạc cháy xương da
Hơn bốn ngày Bạch-Mã hãy còn xa
Rơi bầu nước trên tay không một giọt.
Thiêm thiếp mộng
nửa hồn như thanh thoát
Trên môi khô lời nguyện vẫn chưa quên
‘ Xin làm người thắp đuốc sáng trong
đêm,
Xa đất Phật, nguyền không quay trở
lại.’
Đêm yên lặng, nửa
hồn xa trần giới
Thấy trong mơ thánh thể tỏa hào quang
Sương đêm buông sa mạc ngở đạo tràng
Gió mát dịu tưởng cành dương rưới nước.
Ngựa đưa người đến
bên đồng cỏ ướt
Sau hai ngày dừng lại đất Y-Ngô
Vua quan cùng tăng sĩ đến dựng cờ
Đồng đãnh lễ dưới chân người tìm Phật
Đất vui trổ lá hoa
mừng chánh pháp
Chim họp bầy tấu thiên nhạc trên không
Vua Cao-Xương gởi thiếp viếng hoàng
cung
Đến Bạch-Lực sáu ngày băng sa mạc.
Tay thắp đuốc, tay
cầm hương tiếp rước
Vua tự thân cung thỉnh đến đạo tràng
Cờ quạt bay rợp đất, trống chiêng vang
Tuôn mưa pháp thức muôn lòng say ngủ.
Đỉnh Linh-Sơn có
còn như ngày cũ ?
Mây Kỳ-Viên phiêu bạt đã bao lần ? (12)
Dõi mắt nhìn sông nước cũng bâng khuâng
Hồn đất thánh giục thầm chân tăng lữ.
Vua xuống lệnh xây
thêm đền điện mới
Chuốt đũa vàng, chén ngọc kính dâng lên
Khiến sai người cung kỉnh suốt ngày đêm
Tâm mến pháp sinh lòng lưu giữ lại
Hoa đại đạo nở cho
ngàn thế giới
Ngọn lữa thiêng- tờ lá bối chép kinh
Từ tạ vua, dứt áo bỏ cung đình
Lìa thế tục cầu chi danh lợi hảo.
Xưa Thiện-Tài hơn
trăm thành cầu đạo (13)
Mỗi tờ kinh mực đọng dấu hài ai
Ngài Ba-Luân khóc suốt bảy đêm ngày
(14)
Cầu trí tuệ mở khai tâm bát nhã. (15)
Pháp bất-nhị nay đà
chia đôi ngã (16)
Bắc và Nam hai mối đạo không đồng (17)
Người luận kinh sự, lý chẳng viên thông
Nhớ lời Phật, pháp truyền qua Đông độ.
(18)
Xưa Ca-Diếp-Ma-Đằng
vào Trung thổ (19)
Mang cho người trang Tứ-Thập-Nhị-Kinh
Vườn Tiêu Dao-vua dựng gác Tây-Minh
Ngài La-Thập từ Phạn-văn phiên dịch
(20)
Cho người Hán hơn bốn trăm kinh quyển,
Trên đất Tần bút pháp kết ngọc hoa.
Pháp-Hộ đời Tây Tấn cũng tìm qua (21)
Mang lời Phật chép ra trang Hán tự.
Đỉnh Ngân-Sơn áo
bay- vô trụ xứ (22)
Dòng A- Phu suối giữ bóng nguyệt
tà.
Dấu tăng hài lá cỏ nép bên hoa
Phiến đá lạnh gối đầu đêm gió núi.
Hơn trăm dặm đồng
cỏ xanh lầm lũi
Thành Khuất-Chi hùng biện trước đền vua
Người Cúc-Đa khinh mạn Luận-Du-Già
(23,24)
Giữa pháp hội tỏ ra tăng-thượng-mạn.
Tâm từ ái đâu màng
tranh sâu, cạn
Dẫn dắt người ví tát cạn ao sen
Như cánh vàng rực rỡ, nước bùn chen
Mang Tiểu, Đại hai thừa ra minh giải.
Kinh pháp Phật học
khi còn thơ dại
Từ Thanh-Văn, Duyên-Giác đến Phật thừa.
Lời kinh nào chẳng phải pháp âm xưa,
Trí mê chấp mở bày tâm phân biệt.
Trí huệ Phật - ôi hai vầng nhật nguyệt.
Đi về tây, tìm đến
thành Tô Diệp
Hai ngàn người Đột- Quyết cướp trên
đường
Vào trại binh thuyết pháp giữa vòng
gươm
Kinh Thập-Thiện dạy người xa nẽo dữ.
Sau bảy ngày lạc
trong vùng núi tuyết
Vượt đại hồ, thành Tô Diệp dừng chân
Về phương tây, nghìn suối nước Bình-Tân
Hai trăm dặm đến thành đô Bạch-Thủy
Rời Cung-Ngự hơn
dặm ngàn thiên lý
Đường tây nam sa mạc trải xương khô
Không dấu chân, không nước, cát xây mồ
Ai đã đến- nắm xương còn bỏ lại.
Vào cung điện trước
quân thần thuyết giải
Mỗi bước đi tang hải cũng ngậm ngùi
Thiết-môn-quan ngàn dặm nước mây trôi
Sang sông lạnh tìm đến miền Hoạt quốc.
Người cầu pháp giữa
đêm dài thắp đuốc
Đưa thiếp mời vấn Luận-Tỳ-Bà-Sa (25)
Đạt-Ma là tên gọi vị tăng già
Vang danh khắp vùng núi đồi Thông-Lĩnh.
Trước môn đệ phải
cúi đầu cung kỉnh
Người dặm trường tìm Phật, trí như mây
Mỗi ngôn từ là mỗi pháp âm bay
Không chỗ trụ trên tờ kinh vô tự.
Thành Ba-Lợi tìm
lại người huyền sử
Đến tháp thờ nhìn thấy dấu Thế Tôn
Chậu rữa tay, răng Phật, chổi cỏ rơm
Ôi đã phải vì người mà lưu lại.
Ka-pi-sa gặp nhiều
tông lắm phái
Hoa như lai trổ đất Phật muôn mầu
Vua dựng tràng mở hội luận nông,sâu
Đại thừa giáo- ngài Ý Thanh, Huệ Tánh
(26,27)
Nhất-Thiết-Hữu cùng
Sa-Di-Tắc-Bộ (28)
Đồng uyên thâm kinh điển thuộc tông môn
Trước điện vàng, pháp Phật rộng càn
khôn
Cả pháp hội phải một lòng qui phục.
Đại-Tuyết-Sơn giá
băng tràn thung lũng
Gió rừng đêm rét lạnh mảnh tăng y
Trời mưa hoa tuyết trải trắng đường đi
Tiểu-Sa-Lãnh, núi Hắc-Sơn tiếp nối
Đồi gặp đồi, núi
qua rồi lại núi
Sương mai về kết ngọc hạt long lanh
Người săn nai chỉ lối rẽ rừng xanh
Ngôi cổ tự Sa-Lạc-Ca dừng ngựa.
Na-ga-ra đất bùn ai
trải tóc (29)
A-Dục-Vương tháp ngọc nhiễu quanh vòng
(30)
Đăng-Quang-Thành mong thấy bóng Từ Tôn
(31)
Trước thạch bích khấu đầu hơn trăm lạy
Đá nín lặng, đất
trời như đọng lại
Cất lời than, cây cỏ cũng lặng im
Lệ tuôn dòng theo mạch máu về tim
Tiếng khẩn nguyện vọng từ hang núi
lạnh.
Dường như đất vỡ ra
thành muôn mảnh
Dường như trời khép lại một bầu không
Dường như trăng về hẹn giữa đêm rằm
Trên vách đá hiện một vòng ánh sáng.
Đầu đảnh lễ ánh từ quang tỏa rạng
Bóng Thế Tôn hiện rõ nếp kim lan
Chư Thanh-Văn, chư Bồ-Tát hai hàng
Động rêu đá hóa đạo tràng như huyễn.
Hơn ngàn dặm đi về
miền Bắc Ấn
Ngựa dừng cương chùa Hộ-sắc-ca-la
Vòng tay cung, tăng chúng bước chân ra
Cùng đảnh lễ người phương xa cầu pháp.
Liền kể lại giữa
khuya vừa khép mắt
Nghe trong mơ lời thúc giục tham thiền
Trên hư không hóa hiện dáng chư Thiên
Hoa trải lối, đèn đưa đường tìm Phật.
Vua nghe tiếng
truyền ngựa xe tiếp rước
Đến kinh thành lưu lại viện Già-la
Trong hai năm cầu học vị tăng già
Ngài Tăng-Xứng, mỗi ngày ba thời
pháp.(32)
Đồng thanh khí lời
kinh tương hội nhập
Ngỏ lời khen : trí huệ sánh tiền nhân,
Đâu thẹn cùng ngài Vô-Trước, Thế-Thân
(33,34)
Tiếc không sớm thấm nhuần hương vị đạo
.
Bảy trăm dặm trèo
non rồi lội suối
Về tây nam đến Yết-bổ-đà-la
Vượt dòng sông dùng lại đất Thước- ca
Đến học đạo với tông đồ Bồ Tát
Phái Trung-Luận tám trăm năm giáo pháp
(35)
Dựng Không-môn miền Nam Ấn truyền thừa
Vị tăng già- đồ đệ của người xưa
Thông kinh tạng luận Bách-môn,
Quảng-bách.(36,37)
Về phương đông đến
Chi-na-phát-đế
Hơn một năm thọ pháp với tỳ khưu
Điều-Phục-Quang dạy Đối-pháp, Lý-môn
(38,39,40)
Cùng chú giải ba mươi bài Duy-Thức.(41)
Mạt-thố-la tháp thờ
môn đệ Phật
Trên lá hoa thấp thoáng đạo tràng xưa
Áo bày vai bên hữu, gối quỳ thưa
Như huyễn hiện vào ra ngôi tháp cổ.
Dừng chân đứng bên
dòng sông cổ độ
Nước sông Hằng muôn thuở chảy về đâu
Bên dòng xưa dừng ngựa suốt mùa đông
Mở Kinh-Bộ Tỳ-bà-sa cầu học.( 42)
Đến Mạc-đế học
Biện-chân, Phát-trí (43)
Khúc-nữ-thành ba tháng lại học kinh
(44)
Tỳ-bà-sa ngài Nhật-Trụ thuyết minh (45)
Cuối mùa hạ, A-du-đà dừng lại.
Mỗi thánh địa buộc
thuyền vào chiêm bái
Đến A-đề giặc cướp chận trên sông
Tế nữ thần, chọn làm vật thiêu thân
Tâm an định khiến cho người kinh ngạc.
Trời lộng gió thổi lật thuyền, bay cát
Cây hai bờ trút lá xuống lòng sông
Chừng thiên nhiên rúng động, nổi cuồng
phong.
Đất Xá-vệ hơn dặm
ngàn dừng ngựa (46)
Kỳ-thọ-viên vàng dát kín đất vua
Ca-tỳ-la đất cũ có bao giờ (47)
Thoáng nếp áo - tưởng người xưa cầm
bát.
Rừng Sa-la vời bay
đôi cánh hạc (48)
Gió hiu hiu làm động mấy tờ kinh
Câu-thi-na ba lần hiện hồi sinh (49)
Vườn Lộc-uyển lần đầu tiên chuyển pháp.
Phệ-xá-li, ứng thân
Duy-Ma-Cật (50,51)
Ngài A-Nan xin bát sữa đề hồ (52)
Giường bệnh nằm hay thánh thất Tỳ-lô
(53)
Pháp bất-nhị, vấn kinh không lời
đáp.(54)
Ma-kiệt-đà tam tạng kinh kết tập (55)
Lần đầu tiên khi Phật nhập niết bàn
Cội bồ đề quỳ lạy, cất lời than
Cho dù biết Phật trên ngàn, dưới suối.
Nghìn cư sĩ kết hoa
dâng pháp hội
Chư tăng ni cờ lọng chắp tay sen
Na-lan-đà bốn vị đại tỳ kheo (56)
Đến cung thỉnh rước về nơi tinh thất.
Chánh-Pháp-Tạng,
ngài Giới-Hiền Bồ-Tát (57)
Hơn ba năm đã có ý đợi chờ
Người phương đông cầu pháp-thoáng trong
mơ
Trên đất Ấn, dạy pháp môn Duy-Thức.
Na-lan-đà hơn năm
năm dừng bước
Luận Bách-môn, Trung-quán,luận Du-Già
Một tờ kinh, một bóng, một đèn hoa
Ba lần giảng, ba lần nghe pháp vị.
Núi Hi-Lô kết hoa
dâng lời nguyện
Tượng Quán-Âm hoa rải khắp trên thân
Nguyện mang kinh về đất cũ hoàn an
Như thật tướng nguyện tái sinh Đâu-Suất
Thấy Phật tánh, nguyện đời sau thành
Phật
Nhận gia tài túi vải nặng hai vai (58)
Trên chiếc hài vương lá cỏ trần ai.
Kinh Vệ-Đà, tục
truyền do thiên khải
Từ Phạm-Thiên, Đế-Thích xuống nhân gian
Mở tờ hoa tìm học những lời vàng
Mang so sánh với đạo tràng chư Phật.
Tâm bát ngát vượt
trên Không và Sắc
Trí bao la đâu chấp Hữu hay Vô
Na-lan-đà cổng tu viện dựng cờ
Xé mảnh giấy của tông đồ ngoại đạo.
(59)
Pháp chư Phật vượt
trên tông và giáo
Lạ lùng thay- người chấp áo, chấp khăn
Dâng lên vua Giới-Nhật một bài văn
Cùng bài bác thuyết ‘Không’ như tà
đạo.
Khúc-Nữ-Thành dựng
hội trường luận thảo
Mười tám vua cùng chư vị tăng ni
Tượng Phật vàng voi trắng mở đường đi
Ngà chuốt cán, lọng tàng hoa kết ngọc.
Áo Đế-Thích, Phạm-Thiên làm sắc phục
Hai vì vua cầm lọng đứng hầu bên
Hoa trải đường, pháp nhạc trỗi trang
nghiêm
Đồng cung thỉnh vào pháp đường an vị.
Chế-Ác-Luận phá trừ
tâm nghi kỵ
Như mặt trời tỏ rạng ánh bình minh
Một bản văn truyền dán trước cổng thành
Ai bác được- nguyện dâng đầu chịu tội.
Một bản văn đọc bên
trong pháp hội
Trước hàng ngàn tu sĩ cả đôi bên
Lời từ tâm vô ngại, trí vô biên.
Khắp hội trường
không gian như chìm lắng
Các vì vua đồng hoan hỉ chắp tay
Hơn mười ngàn đại chúng suốt năm ngày
Cùng yên lặng không một lời vấn, đáp.
Vua khuyến khích ai
người mong luận pháp
Được tự nhiên bày tỏ mối nghi nan
Đến cuối ngày bổng náo loạn hội tràng
Nhóm đối lập bày mưu toan hãm hại.
Vua xuống lệnh ai
người không chính đại
Thiếu quang minh, hành động chẳng nghĩ
suy
Y luật hình trừng trị chẳng kiêng vì
Buổi vấn pháp được duy trì tiếp tục.
Mười tám ngày số
đông người qui phục
Trải thảm vàng, kiệu ngọc rước vòng
quanh
Lời tung hô, chúc tụng khắp trong thành
Nêu danh hiệu ‘giải-thoát-thiên’ dâng
tặng.
Đức khiêm cung từ
tâm vô-sở-đắc (60)
Như- chân không. Thị- diệu
hữu giả bày (61,62)
Lữa không sinh thiêu rụi chõng luận, suy
Gió chẳng trụ thổi tung sàn xuất, nhập
Tâm phân biệt sinh
muôn vàn kiến chấp
Trí dở, hay toan lấy giả làm chân
Thuyền từ qua bể khổ cũng không hơn
Phương tiện hạnh mở bày như diệu dụng.
Tay nhân ái viết
thiên Hội-Tông-Luận
Mong dung hòa nghịch, thuận- trí thế
gian.
Cùng đồng qui Trung- quán với Du-già
Về nhất tướng- vẫn không ngoài
Vô-Tướng.(63)
No comments:
Post a Comment