Wednesday, June 30, 2021

Khải Tĩnh 3

 Cởi Hài Tục Luỵ

Vầng trăng cổ độ, khuất mù sương
Hồn khách tơ giăng giấc mộng trường
Rủ áo phong trần về Cố Quận
Cởi hài tục luỵ ẩn Sơn Phương
Giang hồ khúc nhạc thôi trăn trở
Bí sử ngôn tình chẳng vấn vương
Bến nước bây chừ in bóng nguyệt
Nghìn thâu, vạn thuở tợ đài gương!
Cô Vân Sơn Liêu
15/08/2016
 
Hải Triều Âm
Nước mây mộng ảnh đốm phù trầm
Sương khói huyễn tình buốt lạnh câm
Giữa cuộc thế khơi vầng nguyệt đức
Cõi hồng trần khắc mảnh băng tâm
Pháp như lôi vũ nào hoen nhớp
Đạo tợ tuyết liên chẳng bợn lầm
Tuế lĩnh bát phong thiên địa ngạo
Thạch đầu hư vọng hải triều âm.
 
Cợt Tử Sinh
Nhất thanh viễn thế tiếu sơn đình
Ngạo khúc vô thường cợt tử sinh
Vẫn biết phù vân tam giới mộng
Lại mơ phong nguyệt tứ phương tình
Yên hà sương khói sầu nhân ảnh
Cổ độ nước mây ố sắc hình
Tri kiến chập trùng bao ảo vọng
Tro tàn tưởng thức hóa hư linh.
 
Tình Vô Lượng
Viễn xứ sương khuya đọng gót hài
Y sờn gió lạnh buốt bờ vai
Tàng kinh, thiền ngữ luôn trăn trở
Mật hạnh, đạo tâm vẫn miệt mài
Nhớ lại thềm xưa chờ nắng tắt
Mơ về núi cũ ngắm mưa bay
Đệ huynh pháp lữ tình vô lượng
Cốt nhục keo sơn nghĩa tháng ngày.
 
Tam Thiên Mộng
Nhất bát tam y cửa Phật nương
Tăng nhân tự cổ liễu vô thường
Chợ đời ảnh sắc nào mê luyến
Lầu các ngôn tình chẳng lụy vương
Ước muốn trăm năm, hòa cát bụi
Mong cầu một kiếp, hóa tro xương
Trần lao khổ ách tam thiên mộng
Huyễn thế phù sinh nỗi thống trường!
 
Chí Sơn Tăng
Có những đêm buồn nhớ ánh trăng
Nơi lều hoa nhỏ khói sương giăng
Tình Thầy kinh pháp, ân vô lượng
Nghĩa đệ văn thi, lửa hữu hằng
Lý đạo thượng cầu, duyên ẩn sĩ
Nhân tâm hạ hóa, chí sơn tăng
Xuất trần đâu ngại đời dâu bể
Đại nguyện sá gì cách trở ngăn.
 
Trăng Hàn Xứ
Cuộc lữ mù phương gió bụi vờn
Hành vân vạn lý biệt trùng sơn
Nhìn đời hoa lệ tâm không đổi
Sống cảnh gian lao chí chẳng sờn
Đất khách tận cùng niềm quạnh vắng
Quê người sâu thẳm nỗi cô đơn
Trà khuya ngồi ngắm trăng hàn xứ
Sương ướt tăng bào lạnh buốt hơn.
 
Trăng Đáy Nước
Sức nhược thân gầy, tóc bạc sương
Thịnh suy tuế nguyệt, lẽ vô thường
Đời như nắng hạ lò nhen lửa
Đạo tợ hoa xuân gió thoảng hương
Cuộc thế mộng trần trăng đáy nước
Dung nhan huyễn sắc ảnh trong gương
Phàm tâm nhát cuốc vùi chân núi
Pháp lữ muôn đời chí nhất phương.
 
Mộng Tiêu Tương
Trần thế dệt chi giấc nguyệt hường
Để sầu bến nước mộng tiêu tương
Người đi trăn trở lời ly biệt
Kẻ ở trọc trằn nghĩa vấn vương
Cạn chén trà khuya khơi nỗi nhớ
Gieo vần thơ muộn gợi niềm thương
Biến kinh phúc chúc đời suôn sẻ
Cửa đạo tình ta nguyện hóa sương!
 
Trầm Sinh Tử
Mộng lĩnh tiêu du gót bụi trần
Thiên nhai chiết bút, ẩn sơn vân
Ướp trà cổ nguyệt chờ tri kỷ
Ủ nhụy tuyết liên đợi cố nhân
Vẫn nhớ tình xưa sâu vạn trượng
Nào quên nghĩa cũ nặng ngàn cân
Hẹn nhau vượt ách trầm sinh tử
Bè cỏ qua bờ, liễu huyễn, chân!
 
Cổ Thiên Sầu
Mộng thuyết hý đàm dụng ý sâu
Mê ngôn huyễn ngữ, cổ thiên sầu
Chợ đời lãng tử say phong nguyệt
Nẻo tục giai nhân đắm bể dâu
Cửa đạo gìn tâm, không ước muốn
Am thiền giữ niệm, chẳng mưu cầu
Thế tình bát nháo ngàn xưa vậy
Un khói vào sương mắt đục ngầu!
 
Hữu Ý Vô Ngôn
Chẳng biết nơi nào chốn lập thân
Y sờn gót mỏi ngại phong trần
Tầm long trích huyệt còn chờ mãi
Hạ thổ trấn sơn cứ hẹn dần
Mộng mái am tranh, đời dị giản
Mơ lều hoa cỏ, đạo thanh bần
Khơi niềm tự sự cùng trăng nước
Hữu ý vô ngôn, nặng nghĩa nhân.
 
Phù Sinh Mộng (mùa Covid)
Cửa khép, then cài, phố vắng tanh
Tai ương dịch bệnh vụt tăng nhanh
Nhọc nhằn cơm áo, đời xoay xở
Chật vật gạo tiền, khổ quẩn quanh
Thân tợ đèn khuya treo trước gió
Của như sương sớm vỡ bên mành
Vô thường hiện hữu phù sinh mộng
Thiện pháp trong tâm dữ hóa lành!

Nỗi Quan San
Giông bão mù phương, tổ vỡ đàn
Chạnh buồn viễn xứ, nỗi quan san
Tìm về chốn cũ, khơi dòng lệ
Ngắm lại cảnh xưa, thắt ruột gan
Hoa cỏ chơ vơ, sầu héo úa
Khói mây hiu hắt, lạnh điêu tàn
Đệ huynh tình nghĩa, đời muôn hướng
Chí đạo thượng cầu, chẳng thở than!
 
Mặc Kệ Đi
Trăm mối sầu vương bởi tại vì
Niệm trần chấp thủ vọng cuồng si
Nhân tình xa cạ bao cay nghiệt
Thế thái xô bồ lắm thị phi
Luồn cúi mưu danh, tâm tủi nhục
Lọc lừa trục lợi, khổ sầu bi
Chợ đời vốn dĩ trò hư ngụy
Tục sự tuồng hề, mặc kệ đi!
 
Nghĩa Cố Tri
Trà khuya viễn xứ trở trăn gì
Có lẽ nặng lòng nghĩa cố tri
Mái lá chùa xưa luôn gợi nhớ
Vần thơ núi cũ mãi hoài ghi
Hoa sầu trụi úa, quay lưng bước
Tình cỗi héo khô, ngoảnh mặt đi
Thương, ghét, giận, hờn, thôi bỏ lại
Khứ lai vô sự, gót nhàn vi.
 
Vọng Hẩu Âm
Bỏ lại xuân thanh ẩn cổ lâm
Tiệm tu, sám tạ, hối mê lầm
Ái hà vô lượng sầu thiên xích
Khổ hải hằng sa lụy vạn tâm
Nguyệt ảnh, bóng nhòa trần viễn lạc
Hoa tình, hương nhạt mộng miên trầm
Cô phong thiền sĩ ươm mầm đạo
Thi khú vô thanh vọng hẩu âm
 
Nỗi Lai Sinh
Trà không phải rượu vậy mà say
Có phải lòng ta muốn giải bày
Xỏ sợi chỉ tình, khâu nỗi nhớ
Chuốt nan mành đạo, thắt niềm vay
Mảnh trăng tiền kiếp mây che khuất
Thân thế lai sinh vết đọa đày
Khổ ải trầm khê nào đáng sợ
Chỉ sầu nhân thế quá bi ai!
 
Cổ Miên Sầu
Tam sinh bất toại cổ miên sầu
Cạn chén vong tình ẩn núi sâu
Phong ấn ngàn năm nơi đáy mộ
Hàn tâm triệu kiếp chốn nương dâu
Tim khô hóa đá trơ canh vắng
Máu nhạt hòa xương lạnh bóng thâu
Nhân ngã thị phi xin đoạn tuyệt
Chuyện đời con nước chảy qua cầu!
 
Nét Nguyệt Thần
(Gửi Tặng Cố Nhân)
Nhẹ nhàng tuyệt thế gót nhàn vân
Thiên sắc dung nhan nét nguyệt thần
Thanh khiết như sương, lòng thoát tục
Dịu dàng tợ nước, dáng ly trần
Ái tình chẳng lụy, tâm hòa ý
Ố dục nào vương, đạo giữ thân
Dị giản hồn nhiên, ươm ngữ hạnh
Nụ cười nhược mộng đẹp vô ngần.
 
Chí Ngàn Dâu
Phương trời vô định biết về đâu
Chẳng lẽ lang thang tới bạc đầu
Một kiếp ba đào trần viễn mộng
Vạn đời kiềm tỏa khổ miên sầu
Xé màn tục lụy, vùi non thẳm
Cắt sợi ái tình, quẳng vực sâu
Sỏi đá chông gai nào ngại bước
Tăng nhân gánh đạo chí ngàn dâu.

Cởi Hài Tục Luỵ
Vầng trăng cổ độ, khuất mù sương
Hồn khách tơ giăng giấc mộng trường
Rủ áo phong trần về Cố Quận
Cởi hài tục luỵ ẩn Sơn Phương
Giang hồ khúc nhạc thôi trăn trở
Bí sử ngôn tình chẳng vấn vương
Bến nước bây chừ in bóng nguyệt
Nghìn thâu, vạn thuở tợ đài gương!
Cô Vân Sơn Liêu

Gác Phong Trần...
Ven phố chợ lạc bước người
Tìm đâu trong gió nụ cười cố nhân
Về bến vắng gác phong trần
Chợt nghe con nước phân vân lệ trào...
 
Thế tình con nước đầy vơi
Xả buông vô sự giữa đời sắc không
Câu kinh bối diệp nguồn trong
Liễu tri như thực vô mong vô sầu
Tuổi xanh hành cước bạc đầu
Trăm năm cuộc mộng qua cầu đánh rơi...
 
LỀU HOA ẨN SĨ
Lên non gác lại chuyện đời
Gối đầu vách đá, bên trời cô liêu
Mặc cho thế sự trăm điều
Nằm nghe hơi thở, nắng chiều nhẹ buông
Nhân tình men đắng si cuồng
Ta về suối vắng ươm nguồn nước trong
Cố nhân, nghĩa nặng tình nồng
Canh khuya khơi ngọn nến hồng ngày qua
Thảo am mây tía la đà
Tri âm chiếc bóng nguyệt tà cuối thu
Giọt buồn hóa kiếp sương mù
Đường xưa lối cũ hoang vu nẻo về
Biển dâu chìm nổi ê chề
Hỏi chi sóng bạc lời thề xa xăm
Dặm trường viễn xứ bao năm
Cuộc người giả mộng tơ tằm mỏng manh
Đêm tàn gà gáy xao canh
Trăng lem mái lá phên tranh gió lùa
Bâng khuâng,khói biếc, chuông chùa
Lều hoa ẩn sĩ bốn mùa say trăng...
 
Sương Tan Miền Cổ Độ...
Muôn sự vương mang vạn khổ sầu
Nghiêng vai trút gánh thả sông sâu
Neo thuyền bến giác, tâm thôi lụy
Gác mái bờ không, ý chẳng cầu
Công án về nguồn soi lối cũ
Thoại đầu vào chợ rọi đêm thâu
Triều âm sóng vỗ yên lòng núi
Cổ độ sương tan liễu đạo mầu
 
Quy Nguyên...
Tánh giác muôn đời vẫn sáng trong
Nương thuyền tam bảo, vượt ngàn sông
Hành trì định,tuệ-trăm đường tỏ
Chuyển hóa tham,ưu-vạn nẻo thông
Diệu pháp rền vang, nghe ý đạo
Huyền cơ sâu thẳm, thấy tâm không
Non cao sương tuyết, lòng an tĩnh
Y bát chân truyền rạng chánh Tông

Lỗi Hẹn
Chiều mưa bến nước sầu giăng
Khói sương vương vấn thuyền trăng não nề
Đạo thiền soi lối ta về
Xin đành lỗi hẹn ước thề ngàn xưa 

Cố Nhân Tình
Then cài rêu phủ tơ vương
Nhàn vân một cõi non sương ủ tình
Liễu cành sầu rũ trang Kinh
Tương tư canh mộng bóng hình cố nhân
 
CHÍ NGUYỆN
Em đi lưu lạc quê người
Chút tình viễn xứ nụ cười cố hương
Đường xa chốn cũ mờ sương
Hoa rơi lối nhỏ mà vương bóng hình
Bao đêm phố lạ một mình
Ngộ đời bèo nước lục bình trôi sông
Phủi tay rủ bụi bên dòng
Mưa nguồn đã tạnh nắng hồng ướm môi
Đó chiều cánh nhạn xa rồi
Trăm năm cuộc lữ mấy hồi nhớ nhung
Hạnh xưa chí lớn nghìn trùng
Tha phương học đạo tương phùng ngày sau
Rồi mai cùng bắt nhịp cầu
Tử sinh gieo hạt đạo mầu mến thương
Áo đại bi, khoác muôn phương
Đóa trăng tri ngộ chân thường đợi em !
 
Huế Tự Tình
(Nhớ Huế rồi.. Huế ơi.....)
Huế mình đền quách rêu phong
Mưa buồn hiu hắt, xiêu lòng người xa
Con đường, ngõ phố ngày qua
Rắc đầy nỗi nhớ tình ta với người
Dòng Hương in bóng mây trời
Tràng Tiền lưu dấu sự đời vấn vương
Đò chiều bến Ngự thân thương
Hà Khê cánh nhạn cõng sương tìm về
Thanh Toàn cầu ngói sông quê
Trúc vàng Vĩ Dạ bờ đê gió lùa
Hoàng Thành trầm mặc bao mùa
Nam Giao hoài cổ chuông chùa ngân vang
Huyền Không góc núi ven làng
Thơ đề khóm đá ngỡ ngàng cảnh tiên
Suối trăng uốn lượn quanh triền
Nắng hờn e ấp mấy miền thiên xanh
Từ Đàm khói biếc quyện mành
Trúc Lâm tĩnh lặng non xanh ấm nồng
Lão ngư gác mái chèo không
Đêm nghe Linh Mụ vọng đồng lời Kinh
Người đi cách mấy dặm trình
Con nghe tiếng gọi đậm tình Huế thương!
 
Cà Phê Phố Đông...
Sài thành phố rét sầu đông
Tinh sương quán vắng gót hồng thoáng qua
Cà phê nhỏ giọt tình ta
Chớm nghe tim lạnh sát na luân hồi
 
Ẩn Sĩ Non Ngàn
Con tim ẩn sĩ non ngàn
Rêu phong gót lạnh cung đàn lãng quên
Nguyệt tình khúc phổ không tên
Phù luân nhược mộng rơi bên hiên thiền..

Chờ Người...
Chờ người thức trắng đêm thâu
Dưới trăng đứng đợi bên cầu nhân sinh
Sông khuya sương nước tự tình
Chợt nghe sóng vỗ giật mình nhớ nhau...
 
Cô Liêu...
Một mình góc núi cô liêu
Kệ Kinh thiền tọa sớm chiều làm vui
Chút tình xưa , sót lại gùi
Gom ra nhem lửa bùi ngùi nhớ thương
 
Trăn trở...
Trà khuya trăn trở cội nguồn
Nghe lòng canh cánh nỗi buồn tử sinh
Nợ duyên kiết sử trói mình
Thương em từ độ câu Kinh quên lời... 

Hương Xuân...
Tách trà còn đọng hương xuân
Hoàng mai vẫn nở, cố nhân nơi nào
Vần thơ năm cũ người trao
Vàng theo nỗi nhớ dạt dào chốn xưa.

ĐẦU ĐÀ
Rừng khuya dưới ánh trăng rằm
Đầu đà thọ nguyện lặng thầm sơn khê
Mới hay sinh tử sự hề
Cửa không gở mối ước thề trầm luân.
 
Mảnh Dư Dung...
Người đi khuất nẻo tà dương
Sau lưng bỏ lại con đường nhớ nhung
Ta về níu sợi tương Phùng
Vén mây tìm mảnh dư dung thuở nào .
 
Tình Là Phù Vân...
Bao mùa nhớ, bấy nẻo vương
Trùng phùng mấy bận, vô thường chia xa
Duyên dù nhiều, cũng phôi pha
Nhân gian cửu biệt, tình là phù vân.
 
Chợ Đời...
Chợ đời bán lợi mua danh
Đong, đo, cân, đếm, tranh giành hơn thua
Trăm năm biết được mấy mùa
Vô thường bỏ lại sân chùa lá rơi.
 
Bình An Em Nhé...
Giọt tâm mỏng mảnh vô thường
Nhân tình chóng vánh như sương đầu cành
Mặc đời dâu biển chòng chành
Bình an em nhé bại thành hơi đâu.
 
Tìm Chi Em...
Tìm chi em giữa kiếp người
Phù hoa mộng mị, tình đời mong manh
Khổ sầu được-mất quẩn quanh
Vọng cầu bắt bóng hư danh được gì?

LẤY GÌ TẶNG EM
Đời tu bình bát lá y
Ngoài trang Kinh cũ có gì đâu em
Chút tình mọn, chẳng ai thèm
Còn câu thơ vụn, gói đem làm quà.
 
Hoa Tình Mẹ
Tiếng đời nặng nhẹ đắng cay
Từng cơn khó nhọc chất đầy lo toan
Mặc cho năm tháng hao mòn
Hoa Tình Mẹ nở trong con vĩnh hằng.
 
NHỚ TÊN MỘT NGƯỜI
Có chàng du sĩ mộng mơ
Trà khuya góc núi đợi chờ trăng lên
Tưởng chừng năm tháng lãng quên
Ngờ đâu canh vắng nhớ tên một Người. 

TRÓT YÊU
Trót yêu gió núi mây ngàn
Làm sao nhớ nỗi cung đàn phố xa
Một mai người ghé thăm ta
Để còn biết được mình là cố nhân.
 
HỌA ĐỜI
Lẻn về phố học vẽ tranh
Rồi khuya non vắng tập tành đề thơ
Bút thiền xuyến chỉ dăm tờ
Họa đời tải đạo qua bờ sông mê. 

VỌNG CỐ NHÂN
Ngõ trúc am tranh khí lãng vân
Chờ người thi khách gác phong trần
Cô liêu góc núi tình trăm mối
Hoang vắng hiên mây nghĩa bội phần
Viết dăm con chữ thêu ý đạo
Họa mấy vần thơ dệt tâm chân
Hoa tàn cội cũ nào quên lối
Nâng chén trà khuya vọng cố nhân.

Mình Ta Nhớ Người
Những hoài niệm chỉ là cảm xúc
Bao nỗi buồn có lúc sẽ qua
Còn đây nốt nhạc hương trà
Để chiều nhân thế mình ta nhớ người. 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...