Wednesday, June 30, 2021

Khải Tĩnh 5

 
Trở trăn một giấc mộng trường
Chén trà cô lữ, canh sương lặng thầm
Đời tu nhặt chữ soi tâm
Chợt đâu hiển hiện dư âm bóng hình!
 
Tôi yêu vóc dáng người tu sĩ
Nét đẹp nhu hòa khác thế nhân
Cát bụi nào vương tà áo đạo
Mùi hương giải thoát tuổi thanh xuân
 
Có gã sơn tăng về góc núi
khói mây trăng nước đạo đàm chơi....
 
Liêu tranh thấm đượm tình quê
Lan rừng trúc biếc tứ bề cỏ hoa
Tĩnh cư nhàn hạ ngày qua
Hoàng hôn lặng lẽ tách trà sơ nguyên
 
Tăng nhân cánh hạc ven trời
Ngại chi mưa gió, kệ đời lãng quên
Sáng ra trì bát gieo duyên
Trưa về độ ngọ non thiền thong dong
 
Tôi xin trọn một đời du sĩ
Gửi cho đời tri kỷ gió sương
Chỉ mong ý đạo đơm hương
Thị phi bỏ lại khe mương cuối làng
 
Một Đường Kiếm Rơi...
Ẩn chốn non sâu mài kiếm tuệ
Trần lao tám vạn thệ từ buông
Một mai ngộ pháp chân thường
Vạn dây ràng buộc một đường kiếm rơi
 
Bỏ quên thế sự rừng sâu
Trăm năm trần mộng ngẩng đầu thoáng qua
Sông chiều chảy ngược về xa
Non cao cười mỉm ta bà lặng rơi
 
Trần gian quán trọ em ơi
Xin em vô ngã, xin đời hư vô
Xin cho cát bụi tình cờ
Đừng sa, đừng dính hoen mờ mắt nhau
 
Trò đời ngẫm đắng bờ môi
Lợi Danh sóng bạc cuốn trôi nghĩa tình
Cõi trần trăm sự hư vinh
Đành thôi buông xuống nhẹ thinh cõi lòng.
 
Thảo am len mảnh trăng hồng
Khói sương bảng lảng bềnh bồng nhân sinh
Cõi cô liêu hiện bóng hình
Có chàng ẩn sĩ tự tình dưới trăng
 
Nay về núi vắng rong chơi
Nay về hứng giọt đất trời hiên sương
Nay về không luyến tơ vương
Nay về an trú cố hương thuở nào..
 
Nay về thắp sáng đạo mầu
Nay về chạm khẽ giọt sầu vỡ tan
Nay về chôn kiếm bẻ đàn
Nay về an niệm non ngàn như như
 
Nay về dừng gót vân du
Nay về hứng giọt sương thu pha trà
Nay về gặp lại chính ta
Nay về một gánh ta bà nhẹ rơi
 
Am mây gió núi trăng ngàn
Xuân qua hạ tới thu tàn chớm đông
Tuế hàn trà hữu non không
Tuyết sương tao ngộ giữa dòng thiên di
 
Non ngàn sương trắng cổ am
Cùng em đối ẩm trà đàm vô ngôn
Tự tình giữa cõi không môn
Bâng khuâng sợi nhớ nắng hôn cửa thiền
 
Cửa Tùng góc núi khép hờ
Tách trà tri kỷ đợi chờ tháng năm
Cánh thơ tin nhạn mù tăm
Phương trời viễn xứ xa xăm nghìn trùng
 
Nắng vàng nhè nhẹ sau lưng
Thu qua chầm chậm ngập ngừng sang đông
Khung trời nỗi nhớ mênh mông
Em về níu lại bụi hồng hương mơ
 
Trăng sầu cô quạnh trời đông
Người xưa biền biệt nhớ mong nụ cười
Tình phai sương vỡ lá rơi
Lời thề con nước đầy vơi vô thường
 
Trà đàm vị đạo hương thiền
Tri âm cạn chén lụy phiền vỡ tan
Hồ tâm trùng ngộ trăng ngàn
Khói sương điểm mộng trần gian soi tình
 
Nhặt từng lá cọ khô hanh
Đem về lợp lại mái tranh ấm nồng
Kệ kinh khuya sớm yên lòng
Sá gì sương gió đêm đông lạnh buồn

Canh chầy trà lạnh nhớ người
Sương rơi sầu đọng nghẹn lời nhân tâm
Ly tao một khúc nguyệt cầm
Tình xưa khắc khoải lặng thầm cô liêu.
 
Núi rừng nắng đỗ nghiêng xiêu
Mai tàn xuân rụng quạnh hiu kiếp người
Hiên tranh mắc võng nằm chơi
Đọc vài trang sách, sự đời ngủ say...
 
Ta giờ bên góc núi
Trọn kiếp sống cô liêu
Lạnh lẽo khói sương buồn
Canh sầu mái tranh xiêu
 
Thị phi nước chảy qua cầu
Buồn vui gió thoảng, non đầu mây bay
Mỉm cười giữa cuộc đổi thay
Tình đời ấm lạnh, đắng cay sá gì.
 
Không lấy gì ngoài những bức ảnh đẹp
Không để lại gì ngoài những dấu chân.
 
Người về với Huế dầm mưa
Đánh rơi nỗi nhớ tình xưa cuối đường
Tóc giờ chẳng có mà vương
Giăng mưa ướt áo thấm thương cuộc đời.
 
Mời em cạn chén tao Phùng
Rồi mai ly biệt nghìn trùng cách xa
Gió sương ngại nẻo quan hà
Đường trần dăm ngã trăng tà nhớ nhau.
 
Đồi mây gió vọng Cô liêu
Chuyện tình mùa cũ trong chiều nắng vương
Người am vắng, kẻ viễn phương
Chắc gì trong cõi vô thường nhớ nhau.

Đạo vàng soi bước con đi
Giữa đời có Phật ngại gì bão giông
Mặc sương gió, chẳng nản lòng
Trái tim kiên định vượt dòng tử sinh.
 
Nhớ từng nỗi nhớ trong chiều nắng vương.

Sự đời trăm mối ngổn ngang
Thế tình ràng buộc nặng mang khổ sầu
Mặc ai toan tính ngàn dâu
Ta xin lều cỏ non đầu ngắm mây.
 
Thanh xuân như một tách trà
Ngại gì không cạn cùng ta hỡi người
Lẫn trong chua chát đầy vơi
Là bao vị ngọt giữa đời chờ em.

Thân gầy gót mỏi trí cùn
Mà lòng đâu ngại đất bùn ươm sen
Đời qua được mất chê khen
Hồ tâm sẽ nở hương len đạo tình.
 
Những chiều lạnh, những đêm mưa
Lòng ta gợi nhớ chuyện xưa chạnh buồn
Nửa đời học lý vô thường
Để rồi vỡ lẽ cuối đường đơn côi.
 
Bỗng một lần ta biết
Thổn thức trái tim đau
Giọt mộng đầu bỡ ngỡ
Nhưng khắc khoải ngàn sau.
 
Bên thềm giọt nắng thu rơi
Vàng ươm chiếc bóng ven trời lãng du
Còn đây nỗi nhớ sa mù
Vương lên chiếc lá phù du chút tình.
 
Tiếng chim lạc lõng cuối đồi
Để vầng trăng lạnh bồi hồi gọi tên
Đành rằng cố nhớ sẽ quên
Nhỡ đâu nhớ mãi bắt đền ai đây.
 
Thu về bên góc núi
Chiếc lá vàng khẽ rơi
Có sự sống ngắn ngủi
Nằm thoi thóp bên đời.
 
Bụi năm tháng vương đầy hoa nắng
Lá thời gian rụng trắng nhân tình
Ta về đọc lại lời kinh
Phàm tâm rơi xuống giật mình bâng khuâng.
 
Góc núi am tranh lòng tĩnh tại.
 
Miền non lĩnh chung trà thuở nọ
Cõi trăng khơi thiên cổ tao phùng
Tình ta hữu thủy vô chung
Kể gì vạn kiếp tận cùng nhân gian.

Ta nhem lửa cho lòng thơ cháy
Chút tro tàn gói lại niềm xưa
Trầm tư khổ đế nào thừa
Cho tình vô lượng, đạo vừa lời thương.
 
Phong nguyệt hữu, tình chờ cạn chén
Thủy vân đàm, trà hẹn nâng ly
Cuộc tàn nặng nghĩa cố tri
Xa nhau cổ lụy lòng ghì nhớ thương.
 
Văn hết chữ, ngữ rêu hóa đá
Thơ cạn lời, ngôn rạ thành tro
Họa thi khuyết diễm xé vò
Nói gì tải đạo đưa đò qua sông.
 
Đôi khi ngẫm cũng lạ kỳ
Đời tu dung dị có chi bận lòng
Vậy mà giữa cõi non không
Chợt thèm một chén trà nồng cố nhân.
 
Ngồi nghe nỗi nhớ bâng quơ
Cố nhân không biết bây giờ nơi đâu
Chiều buông vọng tiếng kinh sầu
Đời xa xôi quá biệt câu tương phùng.
 
Tình pháp lữ nhắn dùm vẫn nhớ
Nghĩa đệ huynh nói hộ nào quên
Niềm thương sâu nặng không tên
Trà khuya núi vắng trăng lên chạnh buồn.

Tình hóa đá bút cùn mộng ý
Lá đề thơ mực rỉ miên sầu
Bước trần xin trọ đêm thâu
Ta như khách lạ bạc đầu xứ xa!
 
Đổi thơ lấy một chén trà
Hong tình ấm lạnh giữa ga phi trường
Xứ người làm khách tha hương
Đời tu có chút vấn vương đôi lần.
 
Bát nước lạnh đỡ lòng xứ lạ
Củ khoai lùi lót dạ quê xa
Chiều nay có kẻ bến phà
Ngắm nhìn bèo dạt hiểu ra phận mình.
 
Trà vắng cố nhân sầu bóng nguyệt
Đời biệt tri âm khuyết vần thơ
Tình như con nước vỗ bờ
Cuốn theo nỗi nhớ lững lờ trôi xa.
 
Góc phố cũ mưa giăng màu nhớ
Cung đường xưa hoa nở niềm khơi
Dặm chiều lạc bước ven trời
Chợt nghe chuông điểm nhẹ vơi tình trần
 
Chén trà góc núi chiều mưa
Khơi miền kí ức xa xưa có người
Thả trong cánh gió ven trời
Cho bình yên cũ nét cười thêm xanh.
 
Dặm trình sinh tử đơn phương
Dặm trần cô lữ ái trường sầu bi
Dặm tình nỗi nhớ thầm thì
Dặm về bỏ lại, thêm chi nặng lòng.

Giữa mộng thế muôn vàn sầu lữ
Ta thay em cất giữ muộn phiền
Dẫu đời bạc rối đảo điên
Vẫn còn tình đạo an nhiên nụ cười.
 
Tình như lá úa treo đầu gió
Lòng tợ sương mai vỡ cuối trời
Số long đong, phận rối bời
Có khi lại tốt, bạc đời đạo viên.
 
P/s: Xin mãi làm khách lữ cô liêu giữa miền nhân thế.

Đôi khi cần chút dại khờ
Đôi khi mắt nhắm làm ngơ sự đời
Đôi khi phố chợ kiệm lời
Đôi khi buông bỏ là nơi an bình.

No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...