Friday, July 9, 2021

Hoài Khanh

 Vườn xưa chừ cũng hoang tàn

Người xưa chừ cùng phụ phàng với xưa
Caddy em hiểu gì chưa?
Thiên tài khổ lụy, hoa thừa rụng rơi
Ôi nhan sắc ấy rợn người
Dẫu lầm cát bụi muôn đời vẫn ngân
Caddy sao em trắng ngần?
Sao em thổn thức như vầng trăng phai
Sao em có mùi lá cây
Sao ta sống trải những ngày điêu linh
(Hương sắc mong manh)

 

"...Tôi lớn lên ven bờ sông Cà Ty
Với giữa hai triền núi Cú và Tà Zôn
Lưu luyến nhìn biển cả gọi hồn đi tám hướng

 

... Cha tôi một nơi, mẹ tôi một ngã và súng nổ
làm chúng tôi ôm nhau khóc hoài
Giữa cánh đồng mà vài tấm tranh không làm sao che nổi
Cơn gió bấc cũng như tôi lớn lên sau này không sao
che nỗi buồn đau đớn trên gương mặt rầu rĩ của tôi..."


"Cõi nào giọng khởi nguyên vang

Nhánh khô trời muộn trôi tan mộng thầm
Súng còn vọng mãi trời căm
Rưng rưng mắt lệ nghìn tâm sự nào?

Mộng đời nát ngọc chìm châu
Bến mê vẫn rợn mấy màu trầm luân
Mười lăm năm bấy nhiêu lần
Bấy nhiêu rồi nhỉ hỡi trần gian kia?

Ngược xuôi bao kẻ đi về
Tấm thân bé mọn bên lề tồn vong
Chuyện đời có có không không
Phù vân một áng bụi hồng xa xa

Cớ sao thiên hạ người ta
Vẫn chưa tròn một quê nhà bao dung?
Vẫn chưa tỉnh giấc hãi hùng
Trong cơn trường mộng vô cùng thời gian".


"Hiểu ngầm sen nở đầm xa

Là nhân gian hỡi Thích Ca đã về
Người về đánh thức cơn mê
Ác gian, thù hận tràn trề khổ đau
Người về với ánh nhiệm mầu
Mấy ngàn năm đã qua cầu tử sinh
Đạo vàng ôi sắc hiển linh
Muôn đời vẫn vọng câu kinh độ trì
Muôn đời ánh đạo từ bi
Sẽ xua quỷ dữ, sân si, bạo tàn
Sẽ đem trả lại nhân gian
Cuộc sinh tồn ngát hoa vàng từ tâm".

BÀI VỠ LÒNG

Trong rừng và sự tử vong
Trên đồi và nỗi nhớ mong ruộng cày
Trên trời và nắng của mây
Trong lòng trống rỗng tháng ngày vô vi
Tôi trong cõi đó còn gì?
Cây khô đá núi đất ghì giọt sương
Ngàn năm cát bụi vô thường
Sông kia bãi nọ đoạn trường riêng sao
Về trong cõi diệt sắc màu
Cây khô bình tịnh bóng nào âm dương
Người đi về giữa con đường
Xin cho tôi biết cội nguồn tôi đâu?

CUỘC ĐỜI CHI LẠ CUỘC ĐỜI 

Ta về trong gió thiên thu
Cơn mưa kỳ lạ bỗng mù mịt vây
Ta về trao cả hai tay
Xin em nắm lấy kẻo ngày phôi pha
Ta về nghe tuổi xế tà
Mộ người thôi cũng nhạt nhòa dấu mây
Ôi hoang lương bóng trăng gầy
Cho cành góa bụa thở đầy hư không
Chắc còn chi nữa mà mong
Ta về bỗng thấy đóa hồng rụng rơi
Cuộc đời chi lạ cuộc đời!
Ngày về bỗng nhớ phương trời đã đi.
 

Dòng Sông Thuở Ấy Lênh Đênh Mất Rồi
Thôi dòng sông đã xa rồi
Vầng trăng đành cũng một đời âm u
Với tay không vỗ sương mù
Đời còn vây những ngục tù đó em
Thôi về im lặng nghe đêm
Sương trên thành phố đã tìm bóng trăng
Cuộc đời chưa thoát căn phần
Những ngày những tháng đến dần quạnh hiu
Và đi trên những buổi chiều
Dường nghe nước lũ dâng triều cô đơn
Trên tay nghe bước chân chồn
Bãi xa vọng lại một hồn đau thương
Làm chi để dấu trên đường
Bước chân ngày ấy đã cuồng gió lên
Thôi em đời một lần quên
Dòng sông thuở ấy lênh đênh mất rồi
Đưa tay tìm bóng xa xôi
Biết mình vẫn sống một đời khói sương
 

Gái Sài Gòn

Sài Gòn hòn ngọc Viễn Đông
Quê hương của gió biển đông ngọt ngào
Nắng xanh biếc tận trời cao
Mưa như rắc ngọc trên màu mắt ai
Ta về đây dẫu lạc loài
Dù quê Bình Thuận vẫn hoài nhớ thương
Dù bao nhiêu nỗi đoạn trường
Sài Gòn ôi gái thiên đường thắm tươi

Về đây gặp lại nụ cười
Em hồn nhiên tựa mây trời thênh thang
Giọng ơi như thoảng cung đàn
Mắt ôi như mộng lan tràn trong thơ .
Ta làm một kẻ lơ ngơ
Bến thành , Tân định , Bàn cờ ngược xuôi
Gặp ai cũng nhoẻn miện cười
Gặp ai cũng thốt những lời bao dong
Trời ơi sao má em hồng
Cho bơ vơ quá cõi lòng xôn xao
Cho ta lãng tử kiếp nào
Về đây gặp lại hương màu thời gian
Dù cho cõi thế hoang tàn
Còn em là gái Sài Gòn còn lưa
Ngàn sau cho tới ngàn xưa
Mộng đời vẫn tuyệt bên bờ tử sinh

GIỌNG SẦU

Tôi về đây nhớ chiều xanh
Con chim nào hót trên cành khô kia
Dòng sông mấy nhánh chia lìa
Đêm thành phố lại trầm mê giọng đồng
Hát đi em mấy mùa đông
Con chim cũng hót trong lồng nhân gian
Con chim nhớ mặt trời tàn
Nhớ sương đầu lá đêm vàng trăng rơi
Bây giờ tôi hát cho tôi
Và em sẽ hát cho người ta nghe
Để đêm nào bước chân về
Cô đơn đường phố lòng nghe rã rời
Giọng kia đã mất trong lời
Hồn kia đã lạc cõi đời điêu linh
Thôi em cứ hát cho mình
Đời quay trái đất vô tình tháng năm

 Mộng đời miên viễn

Tặng Phạm Công Thiện để nhớ những
tháng ngày Đà Lạt xa xưa thời Thân Phận 
 

Đà Lạt hỡi những lần ta trở lại
Thông vẫn xanh in bóng núi sương mù
Mây vẫn trắng dưới mặt hồ thao thiết
Lửa trong hồn có sáng cõi thâm u?
Có phải đó là mộng đời bất tuyệt
Nói cho ta ý nghĩa cuộc sinh tồn
Vì những đoá hoa nào thời trẻ dại
Hơn một lần phai lạt sắc và hương!
Ta trở lại với mắt buồn ngơ ngác
Chân lênh thênh trên những dấu qua rồi
Chợt muốn khóc những lần trông khói bếp
Ôi tiếng gà trưa vắng thời chông chênh!
Ta mất mẹ khi biết làm thơ lạ
Ta mất cha khi em cũng lên đường
Những ly rượu không dễ gì quên hết
Khi tim mình trót đập nhịp yêu đương !

 Nghe chim lạ hót trong vườn

Một hôm chim lạ ghé vườn
Hót lên cung bậc vô thường mong manh
Vườn con hoang vắng đã đành
Tiếng chim dựng lại những thành lũy xiêu
Những cơn biến động tiêu điều
Những tình bạn cũ dập dìu chia xa
Những tình yêu tưởng phôi pha
Chừng như sống lại đậm đà nhờ chim
Bao phen ký ức mong tìm
Giờ đây sống lại trong niềm ngất ngây
Cảm ơn chim , cảm ơn ngày
Giúp ta sống lại phút giây nhiệm mầu . . 

Nhập định

Về đây trầm túy mặn nồng
Phiên du từng chuyến thôi lòng lắng nghe
Về đây bụi khói tàu xe
Chân đi hồn lạc tiếng ve hạ tàn
Về đây nghìn cõi âm vang
Đêm sâu rừng ruộng vui tan cuộc nào
Về đây ngắm cõi gầy hao
Vuốt ve ôi tóc cũng sâu suối ngàn
Về đây tự hỏi dung nhan
Cõi kia cành lạnh đi tàn hoang vu
Ôi nghìn năm trắng sương mù
Một người úp mặt trả thù thiên cơ
 

Nhớ Nguyễn Du

Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như
(Nguyễn Du)

Cõi nào giọng khởi nguyên vang?
Nhánh khô trời muộn trôi tan mộng thầm
Súng còn vọng mãi trời căm!
Rưng rưng mắt lệ nghìn tâm sự nào?
Mộng đời nát ngọc chìm châu
Bến mê vẫn rợn mấy màu trầm luân!
Mười lăm năm bấy nhiêu lần
Bấy nhiêu rồi nhỉ hỡi trần gian kia?
Ngược xuôi bao kẻ đi về
Tấm thân bé mọn bên lề tồn vong
Chuyện đời có có không không
Phù vân một áng bụi hồng xa xa
Cớ sao thiên hạ người ta
Vẫn chưa tròn một quê-nhà-bao-dung
Vẫn chưa tỉnh giấc hãi hùng
Trong cơn trường mộng vô cùng thời gian?

Những Chiều Tiếng Súng

Trong chiều nắng mỏng phai tan
Cành nghiêng ngày xế điêu tàn dưới sâu
Tôi đi lặng một vũng sầu
Phất phơ hồn mộng biết đâu là mình

Sông rồi nước cũng lênh đênh
Mây rồi gió cũng bập bềnh dàn xa
Tay tôi bóp những chiếu tà
Với cồn phố cũ với ga ven rừng

Với ngày tháng ở sau lưng
Yêu em lòng thấy vô cùng đớn đau
Xung quanh còn có gì đâu
Nghe ầm tiếng súng đời sâu dưới mồ
 

Nước Mắt

đã chết mùa thu em biết chưa
anh không khóc nữa để mong chờ
buồn không chở nỗi bao nhiêu nhớ
rưng rức đâu từ vạn cổ sơ

ngàn năm rồi chỉ một quê hương
một tấm lòng thơ ứa đoạn trường
em có bao giờ quên nhắc lại
cho lòng ta lạnh xuống phong sương

nằm đây nắng đã vạn lần lên
trong tiếng ve đau gió bập bềnh
trong mắt những người tâm sự ấy
mây ngàn năm cũ bay lênh đênh

ta biết em buồn như chính ta
cùng trong gai góc ước vòng hoa
trái tim nhỏ quá đôi dòng máu
hồn khép nghìn thu lệ vẫn nhòa

hai đứa đi hoài đã nhớ thương
đêm đêm thù ghét những canh trường
em nhìn để lạnh trăng đầu núi
ta khóc cho hồn rợn máu xương

thành phố như không có một người
ta lầm lũi tựa áng mây trôi
chơi vơi trong tháng ngày hư ảo
xiềng xích nào giam một kiếp người
 

Ôi chon von!

Một buổi trưa bỗng nghe gọi điện và ngâm thơ qua điện thoại
( bốn câu kết bài “Ngồi lại bên cầu” ) từ Qui Nhơn vào Biên Hoà,
nghe cả tiếng sáo và giọng ngâm thơ tuyệt vời khiến tôi xúc động
quá nên đã viết được bài thơ này và bài “Ôi chon von!” sau đó ,
để tạ tình các bạn yêu thơ Qui Nhơn nói riêng và Phương Nam nói chung .

Ta đã quyết chẳng bao giờ tìm tới ( 1 )
Chiếc cầu xưa ngồi lại một thuở nào
Một thuở của mộng đời xanh bích ngọc
Một thuở buồn thiên địa cũng hư hao !

Ai có lẽ cũng qua cầu một thuở ?
Nhớ vầng trăng trôi quạnh cuối phương trời
Lòng trót trải những ngọn ngành xuôi ngược
Tuổi của đời là tuổi của xa khơi

Lại có kẻ đi về miền ẩn dật
Vẫn còn nghe tiếng động phố phường qua
Bước chân cũ một thời vang dội mãi
Ôi một thời em có nhớ hà phương ?

Quên hay nhớ chỉ là điều nhỏ mọn
Nếu lòng ai tơ tóc vẫn vuông tròn
Cầu miên viễn để cho người qua lại
Sá chi điều đau khổ hỡi chon von !

Ôi chon von – Ấy là hồn riêng biệt
Trót lao đao nỗi nước lạc xa nguồn
Thì cầu xưa xin tìm về ngồi lại
Để nghe hồn lạnh suốt thấu vầng dương !

Sẽ Là Gì Trong Một Kiếp Xa Xôi

ta là gió của nghìn năm xưa cũ
tiếc huy hoàng một thuở trở về đây
ta là nhạc của luân hồi chín kiếp
hồn trầm luân thấm máu những bàn tay

thanh âm nào một chiều xưa run rẩy
môi hôn nào rợn ngợp giữa trời mây
và em ơi vì sao ta sẽ chết
giữa vô tình ngày tháng rụng trên thây

niềm thương đó bao nhiêu lần đã mỏi
con đường kia mấy bận đã đi rồi
và ta nữa, em ơi lòng phẫn nộ
giữa lưu đày năm tháng lạnh lùng trôi

còn gì chăng ở trong đôi mắt ấy
còn gì chăng ở trong trái tim này
nhưng vùng vẫy chỉ đau niềm tuyệt vọng
suốt một đời ta không thể là mây

tầm hạnh phúc đớn đau từng giấc ngủ
đôi nụ cười vô lý xác xơ lòng
nhưng buồn ư, thì kìa nhân thế đấy
đã lâu rồi ngụp lặn giữa gai chông

ta từng mơ một con đường dẫn độ
kết tình thương giữa tất cả người người
và hạnh phúc tuôn tràn như thác nước
trên cuộc đời không ai thét : Cho tôi !

và như thế tấm lòng ta em hiểu
dòng tháng năm mãi mãi cứ lạnh lùng
nhìn với ngắm mây trời đi bốn phía
mang cuộc đời đi mãi lối gian truân

ta sẽ chết và rồi em cũng sẽ...
đành bỏ đi những luyến nhớ một thời
sẽ buồn giận cùng tấm lòng ước vọng
sẽ là gì trong một kiếp xa xôi?
 

Sầu thế kỷ

Giữ mùa sông trắng mây lên
Người đi còn nhớ hay quên hỡi người!
Ta nằm trong xứ chia phôi
Ngược xuôi khóc mãi cuộc đời khổ đau
Lòng theo đã vạn bến tàu
Mà sao thành phố vẫn sầu trong mi
Làm sao còn nếp xuân thì
Cô đơn lạnh buốt chân đi một mình
Tình yêu trong bóng lênh đênh
Về đâu đây hỡi gập ghềnh đường xa
Hồn quê dõi bóng trăng tà
Mây ơi gió hỡi lòng ta hỏi gì
Một lần đi, những lần đi
Thời gian lịm kín xuân thì đêm đêm
Gió bay trên lá đã mềm
Sương phong chừng cũng động niềm tư lương
Nằm một phương nhớ mười phương
Sao ta chẳng được gió sương bốn mùa
Tấm lòng hạt bụi đong đưa
Sợ mưa sợ nắng buồn chưa hỡi người
Vào đời một trái tim côi
Bao phen rách nát giọng cười hỗn mang
Ai đâu một tấm lòng vàng ?
Hai mươi thế kỷ điêu tàn rồi chăng
Người ta đang thoát căn phần
Văn minh cơ khí giết dần thương yêu
Tương lai vào một buổi chiều
Đời người rồi cũng xế chiều, chao ôi !

Tâm Hồn Là

Một hôm ai hỏi thiệt buồn
Này chàng thi sĩ tâm hồn là chi
Trời ơi thôi biết nói gì !
Tâm hồn vốn ở hạn kỳ vô danh
Như tơ liễu chợt lay cành
Như hương sắc vốn mong manh em là
Trong thời buổi quỷ thành ma
Cuộc trăm năm cõi người ta lạc loài
Tâm hồn đành cũng vậy thôi
Làm sao chỉ tỏ hỡi người trăm năm
Tâm hồn – ấy cõi đau ngầm
Cười trong lệ tủi lạc lầm nhân gian
Tham sân , trí trá , hung tàn
Tâm hồn từ ấy tan hoang còn gì !

Trông Theo

bến sông này, bến sông này
trăng xưa lạnh xuống hàng cây gục đầu
người xưa chừ biết là đâu
này trăng gió cũ này câu giã từ
lối đi vàng nhạt mùa thu
nghe lau lách động niềm u uất buồn
mắt người mang cả quê hương
lòng ta mang cả đoạn trường tháng năm
trăng chia niềm nhớ thì thầm
lệ chia niềm nhớ ướt dầm núi sông
lớn lên vì một tấm lòng
để bao nhiêu hận buộc vòng sơ sinh
bao nhiêu tuổi bấy nhiêu tình
bao nhiêu nguyện ước giận mình bấy nhiêu
nhưng thôi buồn đã ra nhiều
trong ta là mấy vạn chiều rưng rưng
trong ta là núi là rừng
là trăm tiếng hát đã từng trên môi
tiễn đưa thì tiễn đưa rồi
nhớ thương thì nhớ thương rồi người ơi
vòng tay không chặt luân hồi
xa xưa nghe nặng bóng chiều luân lưu
người đi mang cả mùa thu
ta mang theo chút tạ từ héo hon
bãi sông này gió trăng còn
mênh mông vì cả nghe buồn lay bay
tưởng chừng như chặt bàn tay
ta ôm vũ trụ tròn đầy mà mơ
nhưng khi dạ biết tình cờ
thì hai thứ tóc đã mờ giấc xưa
với trăng chia nhớ đôi bờ
với sông bến nọ chia giờ ra đi
người ơi còn lại những gì
mai sau nếu chút tình si cũng tàn


Ngồi Lại Bên Cầu
 
người em gái trở về đây một bận
con đường câm bỗng sáng ánh diệu kỳ
tôi lẩn trốn vì thấy mình không thể
mây của trời rồi gió sẽ mang đi
 
em – thì vẫn nụ cười xanh mắt biếc
mầu cô đơn trên suối tóc la đà
còn gì nữa với mây trời đang trắng
đã vô tình trôi mãi bến sông xa
 
thôi nước mắt đã ghi đời trên đá
và cô đơn đã ghi dấu trên tay
chân đã bước trên lối về hoang vắng
còn chăng em nghĩa sống ngực căng đầy
 
quá khứ đó dòng sông em sẽ ngủ
giấc chiêm bao nguyên vẹn có bao giờ
ta sẽ gặp trong ý tình vũ bão
con thuyền hồn trở lại bến hoang sơ
 
rồi em lại ra đi như đã đến
dòng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu

 Xin Chào Đà Lạt
tặng Phạm Công Thiện
 
em ở đó với bầu trời mây núi
mùa đông sương rờn trên má hoa đào
linh hồn ta mấy mươi mùa của suối
lạnh vô cùng không biết tự phương nao
 
chân ta bước trên con đường trở lại
một lần xưa vi vút gió đầu cành
sâu dưới đó lối mòn khe suối vắng
bóng của mùa khẽ động tiếng lanh canh
 
ôi đồi thông những chiều nghiêng nhớ nắng
lòng ta trôi chiều cũ dưới chân đèo
gió heo hút dường nghe niềm u hận
em đi rồi ta vẫn đứng nhìn theo
 
màu áo đó phất phơ màu vĩnh biệt
bay về đâu xin còn lại linh hồn
để ta giữ những chiều sương ám phủ
của một đời luân lạc kiếp tha hương
 
rồi thôi hết đất sẽ là vĩnh viễn
bông hoa kia nở trên xứ điêu tàn
tay yếu đuối ta sẽ còn nắm lại
những lời gì xưa đã hết âm vang

 Những Chiều Tiếng Súng
 
trong chiều nắng mỏng phai tan
cành nghiêng ngày xế điêu tàn dưới sâu
tôi đi lặng một vũng sầu
phất phơ hồn mộng biết đâu là mình
sông rồi nước cũng lênh đênh
mây rồi gió cũng bập bềnh dàn xa
tay tôi bóp những chiều tà
với cồn phố cũ với ga ven rừng
với ngày tháng ở sau lưng
yêu em lòng thấy vô cùng đớn đau
xung quanh còn có gì đâu
nghe ầm tiếng súng đời sâu dưới mồ 
 
Bài Thân Thể
 
gió nghiêng từng trận luân hồi
mùa xưa cành động nghe rời rạc đi
trong tôi thân thể thầm thì
máu và xương có hồi qui nhịp mùa
tóc dài trên tuổi lưa thưa
với hai đầu gối đong đưa nhánh cành
nụ cuời là để lá xanh
yêu nhau là để hai ngành vu vơ
em đi bóng nhỏ xa mờ
một thân thể đó trầm tơ tiếng đàn
hồn tôi khẽ động dung nhan
nguồn da thịt ấy ngân tràn ưu tư
thôi em hạnh phúc giã từ
thời hai mươi tuổi đã mù khói sương 
 
BUỒN CON CHIM LẠ
 
Con đường đó gió lên từ bãi trắng
Một lần đi không nhớ tự bao giờ
Em ốm yếu mỏi mòn trong bước chậm
Tôi trở về lạc lõng kiếp hoang sơ
 
Có phải em trong mắt nhìn không nói
Đã nói nhiều tự nghìn cõi u linh
Đã thổn thức khi gió mùa se thổi
Một hôm nào tâm thức chợt lênh đênh
 
Tôi về đây bỗng nghe hồn xao xuyến
Lá cây xanh vẫn gọi gió lên đường
Con sông rộng vẫn lạ lùng đi đến
Ôi bến nào về lại bến quê hương
 
Em khóc chăng ta cũng hoài xa vắng
Ngó nhìn đây mai mốt biết đâu còn
Vì cây lá đã khởi vàng trên núi
Vì cánh buồm đã phai úa trên sông
 
Quên một đêm để nghìn đời nhớ mãi
Thôi em đi ta giữ được đâu nào
Con chim lạ chỉ một lần đậu lại
Thì một lần cánh nhỏ biết gầy hao
 
Rồi mưa nắng sẽ còn cho ấm lạnh
Rồi đêm sâu sẽ còn bóng riêng mình
Ta đối diện với một hồn đơn chiếc
Ta khóc cười với một bóng lưu linh 
 
BÓNG SƯƠNG
 
Ngày sương thành phố dâng mùa
Bóng thu chìm tịnh cánh thưa khởi vàng
Tôi hoài trên bước lang thang
Yêu em vô lượng mà mang dại buồn
Tóc huyền đó lạnh như sương
Mắt huyền đó mộng bình thường không em
Mỗi đêm gió nhớ trăng tìm
Bãi sông triều dậy đi niềm chia phôi
Lòng anh chiếc bóng bên trời
Ôi con sông đó dài trôi lặng lờ
Tình anh cũng chỉ bơ vơ
Một dòng sông nhỏ mịt mờ bóng sương.
 
MẦU LƯU LINH
 
Chim bay tàn bóng xa mù
Thôi sương ở lại đền bù tuổi tôi
Nằm đây lạnh suốt mặt trời
Hoài thương quá khứ đã ngùi phiêu linh
Phố xưa hồn đẫm lệ mình
Sông xưa triều đã lênh đênh mấy mùa
Nghe tàn cõi mộng hoang thưa
Con chim lại hót trên mùa lang thang
Mắt em hồ vỡ cung đàn
Thôi xuân nào cũng mộng tàn đêm thâu
Ngùi thương bóng nhỏ giọng sầu
Cõi kia cũng quạnh quẽ mầu lưu linh.
 
PHƯƠNG TRỜI LƯU VIỄN
 
Biển mù mịt đó mưa đan
Tôi ngàn năm nhớ nào tàn mộng xưa
Vi vu mầu gió đi mùa
Núi non đồng vọng cũng thừa xót thương
Đã nghe đất dậy môi trường
Cõi miên viễn bỗng vô thường thanh âm
Bơ vơ chiều dựng chuông trầm
Sông dài trôi quạnh hồi âm nỗi nào
Cuối trời nghe rụng vì sao
Đêm đi từng giọt sương vào hư vô
Là thôi ý những mong chờ
Sẽ còn luân lạc bên bờ suối xanh
Em còn mộng suốt hồn anh
Sẽ bay vào cõi cây cành héo khô
Sẽ đi một bóng xa mờ
Phương lưu viễn đó hẹn giờ phùng sinh.
 
ĐÂU MỘNG CỦA TÔI
 
đã có một Hiroshima trong hồn trong máu trong mộng chúng ta đang yêu nhau trong ý thức của kẻ tội đồ
vậy là trong chiếc bình tương lai của tôi
nổ như một trái bom
tôi mang những mảnh vụn làm hành trình
về phía loài người không còn mê ngủ?
đã thức giấc hãi hùng trong từng đêm sương trắng
cuốn trôi dòng sông đó mặn mồng hồ lệ của tình yêu
tôi ngẩng lên thấy gì đâu nhưng chỉ nghe
trong con mắt hoang mang của bạn
hay kẻ kia đã tự dối mình
lời tiếng thất thanh trùng vây quanh cõi trùm lấp đó
những hạt nhân trong trẻo như sương
và phút giây tan biến đời mình
những đời tình thầm hẹn môi run sẽ ấm lại mùa đàn
trên đá kia rêu đã xanh
rờn xanh những gì nào ai biết
trong hồn tôi sương đã tan
tan nát những gì nào ai hiểu được
Hiroshima và mộng của tôi
sương và mộng của em
cõi Á Châu này sao lại sinh ra tôi
để ngắm hoài dòng sông trôi những mái lá nghèo nàn
những mắt sâu mờ đục còn khao khát cõi nào?
những thân hình gầy guộc và đồng lúa xanh
có chăng một bình nguyên trên Trường Sơn?
đêm rụng những giọt sương bởi những tiếng chó rừng
đêm vỡ từng kỷ nguyên bởi những bước chân
nai và trăng đó mỗi đêm suối đi hờn dân tộc
Tổ Quốc ơi làm sao tôi không khóc
khi những cánh dơi không có nóc Phật đường
sẽ bay vào mặt trời
để nhận sự tự do hùng vĩ?
ôi khoảng hư vô khủng khiếp một đời
phút giây vỡ tan tành mảnh pha lê
tôi quờ quạng vào đâu để tìm lại
những mộng của tôi
và hồn của ai
 
Trí Nhớ Hoang Vu Và Khói
 
Rồi bãi đất không màu gợi sự trống trơn tôi đi qua trí nhớ ôi những đêm Đà lạt, Sài gòn, Hàm tân, Bình thuận, Cần thơ, Bạc liêu thắp cho ngươi ngọn đèn dĩ vãng sẽ lu vì gió giông thắp cho tôi ngọn đèn hư vô vì nước chảy qua cầu sông xuôi về biển nghe tiếng gì trong ghềnh đá than van ngươi còn ngó trong cõi nhìn truy diệt thôi giông tố đã lên nghĩa gì tiếng còi tàu đi bến
Nếu khói lên cao từ một vùng giới hạn
Nếu khói lên cao từ một giọt sương vẫn nghìn đời dù hai người đủ nghe nhìn từ muôn cõi lạnh suốt đại hồng thủy
Dù hai người đủ nghe nhìn sự thiêu đốt muôn nghìn trái núi lửa tại sao khói lại lên cao tại sao tại sao?
Rồi tro bụi là tôi sẽ bay về đâu khi mưa ngàn đổ xuống
Và đất kia sẽ trầm thấm tro than và rừng sẽ mang mùa gió cũ
Loài người lại đốt rừng và khói lại lên cao
Ôi những giọt lệ không thể là đại dương em hiểu chưa ta vốn nòi sinh diệt không cùng làm sao trí nhớ vọng hoài một lần nổi giận
Sóng vẫn tan trên biển nước nào sông vẫn tan trên cánh buồm nào những đêm tự ngó mình thổn thức
Thôi bãi đất không màu đã gợi sự đớn đau của khói
Em đi đi tôi sẽ đưa Em với trí nhớ hoang vu của núi rừng sông biển
Và để cho mình khỏi bị diệt vong
Em nhớ hãy mang theo một ngọn lửa trong hồn
Để sáng rực trên kiếp mình đi đến
Em thân yêu ôi
Lửa!
Chớ chẳng bao giờ là khói nghe em .
  
CHIỀU VẠN ĐẠI
 
1.
Ta về em có còn đâu
Chiều tê nắng muộn bên lầu hiển hoa
Chiều tê con én la đà
Mang tin xuân đến trên tà áo bay
Chiều tê hồn chợt hao gầy
Em hai con mắt ôi đầy khói sương
Chiều tê em bước lên đường
Cho ta còn mãi chuyện buồn Anh Trâm
 
2.
Em về ta có còn đâu
Vầng trăng đã quạnh lên mầu tháng năm
Vườn xưa chừ cũng âm thầm
Nói chi đến chuyện cát lầm bụi trong
Nói chi tang hải phiêu bồng
Nói chi đến một tấm lòng nào đây
Ta từ lỡ hội trời mây
Nằm đây chăn chiếu nhớ ngày thênh thang
Nhớ cơn biển dậy mưa ngàn
Nhớ rừng nổi gió kinh hoàng chim kêu
Nhớ mưa âm ỉ vào chiều
Nhớ ơi tiếng dế dập dìu đêm thâu
Em về đâu ta còn đâu?
Nhân gian thì vẫn một mầu âm u 
 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...