Friday, July 9, 2021

Tống Ngọc Nga

VẤP...!

Một hôm tôi vấp bóng mình?
Nằm lăn ra khóc ...tại mình dung dăng.
Nửa đêm tôi vấp ánh trăng.
Chú Cuội đòi vạ đúng năm, ru hời...

Sang Đông tôi vấp tim người.
Ngồi than ...ớ bậu, nở rời bỏ tôi..?
Tìm người mỏi bước hụt hơi.

Tôi về vấp phải ......một trời, nhớ thương.

 

BÙA YÊU

Ngồi buồn con ốc "sên bùa."
Con nhện chăm chỉ thêu thùa lưới Yêu.
Riêng em ngồi đếm bao chiều...?
Từ xa cách ấy...tiêu điều dấu xưa.
Một rằng: thưa, hai rằng - chưa?

Rằng như đâu đó ta vừa có nhau? 
Ngồi buồn con ốc pha màu.
Trên chiếc lá noãn thuộc làu Chữ Yêu.

 

ĐIỆU RU HOÀNG HÔN

Tôi gom bán nửa cái buồn.
Nửa thương nửa nhớ nửa vương hơi người. 
Nửa cuộc tình, tan tác rơi.
Nửa phiên chợ tạnh à ơi... bước về?

Bán nguyên một mảnh trăng thề.
Một tôi đơn lẻ, ngồi vê điếu sầu.
Ru khô môi, tóc trắng màu.
Màu hoàng hôn đọng lạc vào dấu rêu.

Tôi đi tìm nửa vần yêu.
Trên cây chót vót giáo điều: thủy chung.


No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...