Saturday, July 3, 2021

Nguyễn Thụy Sơn 5

 
CÚI NHẶT MÙA XUÂN
Nối sợi dây gàu thả giếng sâu
Đêm nghiêng vớt nửa ánh trăng đầu
Về soi gối hạ lay rèm cũ
Cúi nhặt mùa xuân rụng phiến sầu
Nếp áo thời gian nhàu vạt gấp
Hồn chiều sỏi đá kết rêu khâu
Trên sông có kẻ ngồi câu bóng
Nước đục con đò thức trắng thâu
 
NƠI BIỂN GẶP SÔNG
(Tặng bạn tôi)
Bốn mươi năm ngày biển lại gặp sông
Tà áo lụa mang linh hồn thuở ấy
Thay cặp sách bằng hành trang cuộc sống
Đời mang ta đi và trả lại ta về
Gặp nắng ngày xưa gói lại cơn mê
Người ngạo mạn kẻ kiêu sa rời cuộc ...
Đưa tay với một lần để hụt
Bình minh xưa về tắm lại hoàng hôn
Nét tinh khôi ngày ấy thoảng hương còn
Phương gió đó cuốn ngày trôi vô định
Khói thuốc vàng tay sợi buồn cô tịch
Tình mênh mông theo khói sóng mênh mông
Bốn mươi năm ngày biển lại gặp sông
Dòng hợp lưu ngôn ngữ hóa tận cùng
Cây cô độc cuối sân trường bật gốc
Hạnh phúc thành dòng nơi biển gặp sông
 
XUÂN TÁI SINH
Có một mùa xuân thiên thanh ký ức
Dịu dàng đi vào giấc mơ thiếu phụ
Có nhánh sông thoát thai huyền diệu
Cánh cửa xuân thì khép mở một bình minh
Có giấc mơ được mã hoá lung linh
Bằng hơi thở nồng nàn hương thiếu nữ
Màu áo tân hôn lập trình phiên bản mới
Phần mềm xuân thì trăng tắm liêu trai
Khái niệm tình yêu hiệu ứng nhân hai
Bảo chứng giấc mơ không là vĩnh cửu
Trời cáo chung đất cạn cùng khánh tận
Giữa thiên triều hoàng hậu hoá lọ lem
Từng có mùa xuân chiều kích vô biên
Nuôi lớn câu thơ chảy vào sông vào bể
Và đêm nay Xuân về rất khẽ
Giữa hồn mình Xuân đợi phút tái sinh  
 
SÔNG BUỒN GÌ DÚI MẶT VÀO ĐÊM
Đêm các cánh cửa khép chặt một dấu lặng !
Đêm cửa sổ tâm hồn mở toang đầy gió
Bóng đêm thỏa hiệp
Nỗi cô đơn thức giấc hoàn hảo
Tư tưởng sục tìm
Bới lục trong từng ngăn ký ức thời gian
Nỗi nhớ cong vênh về một bức tranh
Về một bình minh đầy hoa và nắng
Giữa vách hồn vực âm dư chấn
Trong không gian tràn ngập tiếng cười
Những vòng tay ôm chưa mặc định tan hợp một lần
Những vòng xe Chở đời nhau ngày hai buổi xuôi truông
Gập con đường, vàng lối cỏ muồng
Những vòng xe Là vòng tròn hạnh phúc đan suông
Thế mà tan ... Những giấc mơ cầu vồng
Hào quang tỏa sáng lung linh
Thế mà tàn...Đêm Nỗi nhớ cong vênh
Cơn khát hạnh phúc phủ chụp cháy khô vòm cổ
Đưa tay níu. Sợi buồn làm tổ
Con nhện cô đơn giăng cửi một khung sầu
Con thằn lằn độc thoại niềm đau
Ngày lệch dấu Con ốc dúi mặt cuộn mình trong lớp vỏ
Người đàn bà giấu cô đơn luồn vào khuy áo
Sông buồn gì? Dúi mặt vào đêm...
 
tình con mẹ ủ hương bay
làm chăn đắp lạnh những ngày gió giông
uống lời con vị ấm nồng
trăm năm mẹ ngủ say trong cốc đầy  
 
TỰ GIỄU
Hư hình chấp lấy thực hình
quán dung nhan đó là mình là ta
đêm qua phơi áo lụa là
tỉnh ra một bóng trăng tà qua sông
 
Chiều nay có kẻ đánh rơi thơ
Ta nhặt về xây một giấc mơ
Ngõ trúc tường vy vài khóm nở
Nhà ai cổng khép gió trăng chờ
 
Tha phương tận cuối trời Nam
Vẫn mênh mông nhớ chiều lam quê nhà
Ai về gởi chút nắng xa
Sưởi câu thơ lạnh yên hà cuối đông
 
HẠT NẮNG THÔI MIÊN
Phù vân lạc đỉnh núi mơ
Phía trăm năm cổng khép hờ ngõ duyên
Từ say hạt nắng thôi miên
“Hoa vàng trên cỏ xanh” miền tím trôi
Giấu ngày trong vạt áo phơi
Nhốt trăng khuya sợ hương rơi cỏ đùa
Mưa xưa mắc cạn hiên chùa
Liệm con sếu nhỏ chết mùa tiêu tao
Ngân hà gội tóc bờ ao
Gối câu kinh ngủ chiêm bao tật nguyền
Mưa tâm dột ướt cội thiền
Mượn con sào nhỏ qua miền Kim Cang
Phù điêu diện bích đêm tàn
Còn không máng cỏ trên ngàn ngủ quên
Đường về quên tuổi quên tên
Trả không về sắc trả thênh thang chiều ...
Đêm nay trăng xuống ngủ lều
Bán trần gian đổi cánh diều thả chơi.
 
KHÔNG BẮT ĐẦU KHÔNG KẾT THÚC
Không giây bắt đầu không giờ kết thúc
Tàng thức từ đâu xuyên thế giới tìm
Đêm tri ngộ phía không miền tối sáng
Hiện hữu đất trời tái lập một giấc mơ
Khi hoàng hôn vắng mặt gọi tên
Là lúc bình minh ngọt ngào dâng hiến
Khi tia nắng cuối ngày khánh kiệt
Là lúc đất cùng trời tận thế một bờ môi
Đêm đã cài then chặt búi tóc mây
Vó ngựa chinh phu xuyên thành phá cổng
Khi hai nhánh đời chảy vào sông rộng
Hoá một dòng chưa kịp đặt tên
Cầm chiều ra phơi khoảng nhớ không tên
Gói nụ hôn khuya giấu mùa trong gối
Phía trăng muộn hai bóng đời chìm nổi
Đất mở màu xin đợi buổi tàn tro.
 
MƯA CŨ VỀ NGUỒN
Những tà áo một thời nghiêng bóng núi
Đi trồng hoa trên đá sỏi núi rừng
Trang giáo án mưa theo chiều bản dốc
Dòng A Vương xuôi ngược vắng con đò
Hương cháo sắn nuôi ngày cơm áo khó
Tiếng giảng bài hoà nhịp tiếng suối reo
Lòng gió tạt trăm chiều phên liếp mới
Đêm sốt rừng ấm lạnh giữa cơn mê
Hoa cô trồng có hương mùa con gái
Uống sương rừng ma mị giấc liêu trai
Em đến lớp gùi theo mùa nương rẫy
Nét chữ thơm hương cỏ dại núi đồi
Bỏ phố lên rừng “thắp lửa tuổi hai mươi”
Lòng giản dị như lan rừng cuối gió
Thổi vào hồn em thơm trang giấy trắng
Cánh đồng khô nay lúa đã ươm vàng
Trang giáo án xưa còn thơm mùi khói sắn
Bụi phấn tâm hồn nghiêng trắng mùa lau
Người lái đò quay lại khúc sông sâu
Có cơn mưa cũ về nguồn. Ai hay?
 
THUỶ TÁNG NIỀM ĐAU
Xưa bóng núi hiền như bóng bụt
Rừng ngọt ngào dâng hiến những đài nguyên
Một ngày núi thiếu rừng núi bỗng hoá điên
Biến con ngựa thành Troy đi vào cuộc chiến
Đêm hiện hữu quặn tiếng thở dài của biển
Sạt lở nỗi buồn thủy táng niềm đau
Ai? ai “tìm trầm” ai “ngậm ngải” xưa sau
Rừng trong núi núi trong rừng. Phụng hiến!
Núi đã khóc nghìn đêm rừng dịch chuyển
Dư chấn hỗn mang thương tích mặt trời
Dấu hoang dã đổ xuống ngày sinh tử
Sông không về liệm xác khúc trầm đau
Giữa bóng núi hồn linh lan ngồi nhặt
Trăng thượng huyền bỏ lại áo y xưa
Rừng núi thiêng da thịt mới như vừa
Da ai lóc thịt đau từng vi tế
Xưa dáng núi hiền lành hơn có thể
Rừng ngọt ngào tận hiến những phù sa
Núi thiếu rừng như phố vắng người qua
Phố sẽ chết và ngày sẽ khép ...
 
Gắp nửa vầng trăng thả đáy hồ
Dụ thuyền Lý Bạch nổi Sông Tô
Thi tiên vớt nguyệt ôm trăng thác
Ta vớt sinh tồn lạnh cả thơ
 
NGƯỜI VỀ
tiếng kêu thương xé thinh không
người về hoá giải bão bồng bềnh tan
đêm qua trăng mặc áo tràng
người về mây trắng dịu dàng qua sông
đêm nay lũ xả đỏ đồng
đường về tịnh độ ai trồng nỗi đau
luật nhân quả có màu nâu
câu kinh chưa thuộc giẫm nhàu nhân sinh
người về dìu dắt hương linh
hôm nay đêm tối mai bình minh lên
sư về khắc đá lời kinh
tiếng chuông thức tỉnh hành trình đến đi ...
sáng nay nắng lại xuân thì
 
ĐOÁ VÔ THANH
Vạn vật còn say khúc tĩnh ngâm
Nghiêng trăng tắt lịm phiến cung trầm
Nắng nhàu cánh rụng quanh hồ cạn
Đèn hắt hơi tàn giữa phố câm
Vỡ vụn vần thơ rơi huyệt mộ
Ngậm ngùi ngôn tự lắng chân tâm
Ai về Tịnh Độ mùa sen nở
Một đóa vô thanh lặng lẽ nằm
 
NƯỚC MẮT NGÀY BÃO DÔNG
Tôi thấy bàn tay níu chặt tay
Họ trôi về phía biển dâu này
Nghe trong thác lũ đòi thân phận
Bán cuộc sinh tồn rẻ cỏ cây
Ai đứng đội mồ ôm tượng khóc
Ai còn đẽo núi phá rừng xây
Nỗi đau muôn thuở bao giờ dứt
Nhỏ xuống quê hương giọt lệ đầy
 
GIẤC KÊ VÀNG
(Viết trong chuyến đi KonTum)
Bên hồ ĐăkKe.
Người đàn bà thay chiếc áo thời gian chưa kịp cũ
Đôi tay chai sần khâu vá một chiêm bao
Uống cơn khát gió rừng hôn vội vã
Trên đôi ngực trần cong chiều lưng núi Măng Đen
Trên đèo VioLăk.
Người đàn bà cõng ngược mặt trời bước lạ bước quen
Gùi cuộc đời trắng phơi nương khoai nương sắn
Bóng đổ xuống đồi gầy hơn bóng nắng No
cỏ cây rừng còn tinh khiết giọt nguyên sương
Đêm Kon pring lửa bếp bập bùng
Trong cổ tích người đàn bà bước ra giã hạt
Tiếng chày khuya gõ vách đời cơ cực
Giấu sau lưng nghìn con thác đổ về
Người đàn bà gối đầu mơ giấc vàng kê
Trăng núi cũ hẹn hò đêm chứng tích
Có đứa trẻ Mơ Nâm
lớn nhanh từ tình yêu của đất
Thêm con chim trời về lót ổ trên buôn
Người đàn bà bên thác Pa sỹ tắm hoàng hôn
Đưa tay vốc nỗi buồn trong kẽ ngón
Đêm hợp cẩn của loài chim hồng hạc
Ngó xuống bóng mình sương khói rưng rưng
“Ngã trú trường giang đầu
Quân trú trường giang vĩ
Tương tư tương kiến tri hà nhật “
Người đàn bà Mơ Nâm Biết nhớ! Biết yêu!
 
Em bên này bờ Anh bên kia
Khoảng cách không xa Nhưng Sâu thẵm vực ngầm
Anh đừng đưa tay em nắm Khi tình chưa đủ ấm
Giữa đôi bờ Khoảng cách cứ dài thêm
 
NGỘ
Một ngọn thu phong chuyển đất trời
Sông thôi về biển cá ngừng bơi
Phố xa lạ phố gầy vai chợ
Người lạ xa người kín mắt môi
Cạn cốc nhân sinh tìm thấy bóng
Gối trên hiện thực tỉnh say đời
Trăm năm ngồi tạc lâu đài cát
Tóc cũng vô thường bạc trắng phơi
 
Ta về đời đã xanh rêu
Chiều qua phố cũ Hạc nghêu ngao buồn!
 
Nhẹ nhàng vai nhánh phong ba
Chăn trâu không để đi xa nắng đồi
Bụt ơi! tâm đội nón cời
Xin làm hành khất trọn đời Lăng Nghiêm
 
TÔI THẤY LOÀI NGƯỜI TRONG ĐÊM
Dẫu đó là một nguyên thủ quốc gia
Hay tỷ phú hàng đầu như Bill Gates
Hay đó là những người hành khất
bên chiếc túi đựng ngày đói rét
Đêm. họ đều có chung một giấc ngủ trên vuông chiếu bình yên.
Đêm. loài người thánh thiện như bụt như tiên
Không ranh giới sang hèn
không toan tính hơn thua
Không hư danh đổi cuộc bán mua
Không tôi không ta
không thời gian không gian trong vô thức
Và phải chăng đây là chân hạnh phúc
Khoảng trời đêm im bóng đổ thiên thu
Như giấc mộng Nam Kha khói sóng sương mù
Như giấc kê vàng nhẹ nhàng trôi am cũ
Đất trời bình minh. TÂM chảy về đêm thử
Trăng an nhiên lòng khe suối về nguồn
Vạn vật giao hoà bừng sáng cõi tịnh không
“Bếp lửa nhân quần” ấm lên tình nhân loại
Nhưng có lẻ chỉ là đêm trong huyền thoại
Khi mặt trời thức dậy nắng hồn nhiên
Những cơn đau vật vã góc đời riêng
Đang hấp hối từng ngày trong không gian thở
Xin cứ mãi là đêm cho thiên hà rực rỡ
Thắp sáng tin yêu dập tắt dối lừa
Nắng hạn khô đồng khắc khoải một cơn mưa...
 
LỜI KINH BUỒN
Cánh cửa nhà ai mười năm khép chặt
Nhốt nỗi buồn trăng gió vỡ đầy sân
Ngõ trúc nhà ai mười năm kín cổng
Đóa tường vi ngơ ngác trước hiên nhà
Tiếng ai từ sương khói cõi xưa xa
Khóc rêu cỏ lang thang hồn du mục
Bước ai về xích xiềng từ địa ngục
Giữa trần gian đi khất thực tự do
Cánh cổng nhà ai nỗi buồn mở ngõ
Câu kinh chiều vô tự tiếng Nam Mô
Hoàng hạc cũ đã theo mùa lận đận
Lòng thác ghềnh dồn nén những âm ba
Vườn trúc nhà ai sáng nay mở cổng
Giọt buồn về nội trú cả thinh không
Khóm tường vi cuối sân vườn bật khóc
Khúc sông quê nhà vừa mới lâm chung
 
VÔ NGÔN  
Ta về tưới ngọn cỏ vườn
Đất trăm năm cũng hạn dường hốt nhiên
Mòn đêm chưa thuộc chữ THIỀN
Thấy trăng tròn khuyết bên hiên Giật mình!!!
 
BỨC TRANH THƠ
Hoá thân nữ hoàng
không giấy thông hành bước vào vương quốc
“Dòng nhựa thơm nguyện ước” lung linh
Khẽ chạm vào bức tranh phi ngôn ngữ
Biêng biếc hạt mầm trên luống đất thi ca
Những đóa hoa thơ khoác áo lụa là
Nở rộ từ trái tim người chạm trổ
Bức tranh không lời Giải mã những giấc mơ
Vạt áo của nhà thơ Cánh đồng màu mỡ
Ngôn từ Bám rễ sinh sôi
“Thôi em mộng mị đã rằm
Ta đem thơ lót chỗ nằm bể dâu”
 
CÙNG ĐỐT LÊN NGỌN LỬA
Cả đất nước cùng đốt lên ngọn lửa
Xua nỗi buồn nhiều như gió xa bay
Khoa học gia của thế giới hôm nay
Cuộc chiến Covid chưa giờ kết thúc
Từ EM đến hành trình theo nghiệp lực
Giữa trần gian EM phù thủy xuân thì
Từ EM đến phố buồn nghi ngút phố
Người lạ người khuất một dải khăn mây
Từ EM đến ngọn cuồng phong thức dậy
Những cánh buồm kiệt sức đã ra đi
Từ EM đến ngọn lửa đền thiêng cháy
Những tượng đài hồn bỗng hoá thiên di
EM từ đâu Chương Đài hay Dương Tử
Khách thương hồ phế phủ một chiều “say”
Sau lưng EM đao phủ giấu bàn tay
Ngày EM đến phố người chưa kịp thở
Xin EM về nơi lập trình dang dở
Mang thông điệp hòa bình nhân bản đi EM
"Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ"
Chiếc lá lành đùm lá rách yêu nhau
Có dòng sông chở những nhánh thương đau
Đổ về đâu Biển bắt đầu từ đó!
Tình nhân loại như nghìn con sóng vỗ
Sóng ru bờ vang khúc hát nhân văn
Thế giới ngày mai dung nhan diện mục
Gỡ khăn che mắt trong mắt nhìn sâu
Dòng Vaccine trao hơi thở ngọt ngào
Thôi cơn mơ bắc thang lên trời gõ cửa
Cả thế giới cùng đốt lên ngọn lửa
Xua nỗi buồn nhiều như gió xa bay
 
CHÂN DUNG BUỒN
Người vẽ bức tranh tôi
Với gam màu tĩnh lặng
Cỏ hoa chiều vương nắng
Đậu giấc hiền trên môi
Người vẽ sông người trôi
Những nhánh buồn lơ đãng
Con đò chiều mắc cạn
Nằm trơ cuối dòng đau
Từng hạt nắng theo nhau
Không quay về nguồn cội
Thành xưa lầu hoang phế
Tượng cổ buồn trên ngôi
Hồn người hạt sương côi
Ngủ quên trên phiến cỏ
Mặt trời về ngang phố
Trầm tích buồn rơi rơi
Người vẽ bóng tôi trôi
Ngược dòng trên hoang lộ
Rừng phong đêm thác đổ
Bóng người che bóng tôi
 
COVID  NGÀY TRỞ LẠI
Con về lót ổ bằng rơm rạ
Trên quê nhà mùa mẹ trắng bông lau
Thương quá đổi khói lam chiều lận đận
Có điều gì sông úp mặt buồn thiu
Giàn hoa giấy cũng già theo vội vã
Rụng xuống ngày một tiếng xác xơ kêu
Đàn sếu nhỏ trốn chiều trên mái rạ
Cũng giật mình cơn gió hắt hơi qua
Phố giấu mặt trong hồn rêu cổ kính
Gánh hàng rong ai úp phía sau hè
Đêm khánh kiệt dế nằm nghe tiếng nấc
Con sông già nghèn nghẹn bóng trăng treo
Con trở lại đường bay đêm vội vã
Hành giả ngồi bóng soi bóng thịnh suy
Đêm chảy trắng chiếc áo thêu hoa thiền khách
Vô minh lẻn về tự tử giữa tâm kinh.
 
"ẤN ĐỘ NGÀY BÃO GIÔNG"
Trời đất giận gì hóa bão giông
Không gian Ấn xứ lửa thiêu nồng
Công hầu chưa tắt niềm danh vọng
Khanh tướng đã tàn nhánh củi vông
Nhặt xác nỗi buồn lên thổ mộ
Nghe hồn sương lạnh nhuốm rêu phong
Thương con cá quẫy bên bờ cỏ
Ước được quay về thác bến sông
 
Bị bỏ đói
nỗi buồn sao cứ lớn
Bị giam cầm ngôn ngữ vẫn đi hoang
Nhốt trong lồng tư tưởng cứ bay xa
Đem chôn sống cội phiền hoa vẫn nở
Thôi đứng dậy! Ôm trần gian một thuở...
 
Có nhánh sông vừa về biển cả
Dòng nhẹ tênh ngày tan cuộc phù Vân
Có chiếc lá đêm qua thành thiên cổ
Dưới cội già trăng ngồi chít khăn tang
Ngày trở bấc cành THIÊN HƯƠNG khép lại
Đêm vô thường “chồng” tiếng vạc kêu sương
Từ người Mây trắng tha phương
Câu thơ nhỏ lệ đoạn trường tiễn đưa
 
MƯA CŨ VỀ NGUỒN
Những tà áo một thời nghiêng bóng núi
Đi trồng hoa trên đá sỏi núi rừng
Trang giáo án mưa theo chiều bản dốc
Dòng A Vương xuôi ngược vắng con đò
Hương cháo sắn nuôi ngày cơm áo khó
Tiếng giảng bài hoà nhịp tiếng suối reo
Lòng gió tạt trăm chiều phên liếp mới
Đêm sốt rừng ấm lạnh giữa cơn mê
Hoa cô trồng có hương mùa con gái
Uống sương rừng ma mị giấc liêu trai
Em đến lớp gùi theo mùa nương rẫy
Nét chữ thơm hương cỏ dại núi đồi
Bỏ phố lên rừng “thắp lửa tuổi hai mươi”
Lòng giản dị như lan rừng cuối gió
Thổi vào hồn em thơm trang giấy trắng
Cánh đồng khô nay lúa đã ươm vàng
Trang giáo án xưa còn thơm mùi khói sắn
Bụi phấn tâm hồn nghiêng trắng mùa lau
Người lái đò quay lại khúc sông sâu
Có cơn mưa cũ về nguồn Ai hay?
 
CHO NGƯỜI NẰM XUỐNG
Người vừa đi đêm qua
Hồn ta hạt sương sa
Giọt buồn nằm trên lá
Giọt tan giữa yên hà
Người vừa đi theo mây
Thơ trôi về ngang đây
Cuộc rong chơi trần thế
Tình cờ  Nào ai hay!
Người về như cơn mơ
Suối khóc lời cạn khô
Rêu phong sầu mấy tuổi
Dải sô trắng huyệt mồ
Đời người Ôi chiêm bao
Đò trôi về phương nào
Bóng mong manh sương khói
Phù Vân Phù Vân...sao?
 
TÌNH CỜ
Hồ thu ba lặng sóng
Chiếc lá chờ duyên rơi
Nước ôm trăng nửa bóng
Bắt đầu hay phai phôi
Đất trời chưa chạm môi
Vô ngôn gió thay lời
Thiên hà đêm say tỉnh
Đất trời còn hai nơi
Phù vân lạc xa xôi
Ngược trôi về núi đợi
Xưa sau mờ chứng tích
Mộng du rồi tan thôi
Sông cứ trôi cứ trôi
Đò xuôi truông chẳng vội
Hai hạt nắng cuối trời
Tình cờ rơi ...đang rơi
Hai hạt nắng cuối trời
Tình cờ rơi ...rơi ...rơi!
 
XIN LÀM NGƯỜI THẮP NẾN
Những người đàn bà xin làm người thắp nến
Lửa nhóm trong thơ huyết lệ tâm hồn
Bầy vượn mẹ nép ngày trên tán lá
Nhai lại tuổi mình tròn khuyết một tháng ba
Những người đàn bà gánh chữ đi xa
Qua bao giao lộ đèn xanh đèn đỏ
Thân cổ lục hồn ngữ ngôn hoá đá
Lời rêu phong Chạm trổ giấc mơ ngàn
Đêm chảy qua ngày hồn hoá dung nhan
Uống dòng đục dòng trong bụng còn úng thủy
Đêm trắc ẩn gọi ngôn từ thức dậy
Mây trăm năm ân sủng đến vô cùng
Những người đàn bà có mẫu số chung
Nuôi lớn câu thơ Tính bằng hơi thở
Sống là cho. Tay không về với cỏ
Nhẹ nhàng ôm Dịu dàng ngủ Đất ơi!
 
BẾN ĐỢI
Nắng lạc chân trời lẩn khuất đâu
Hoàng hôn về vội phía chân cầu
Lèn tơ lụa dệt chưa ra sắc
Kết sợi tằm đan đã rõ màu
Một bận đò khuya chờ khách cuối
Hai con nước cũ hẹn trăng đầu
Tay còn cố giữ bàn tay chặt
Sóng vỗ ru bờ sóng vỗ lâu
 
NƠI BẮT ĐẦU
“Nắng Sài Gòn em đi mà chợt” rét *
Cô Vi tàng hình qua phố thênh thang
Em giấu mặt đường bay đêm vội vã
Đến và đi lặng lẽ một ngả về
Chiết rượu Hồng Đào lan tỏa hồn quê
Tưới tẩm ngày xuân mềm cơn say bè bạn
Đò đưa khách tao nhân chiều mắc cạn
Cuộc tao Phùng chén tạc hẹn mùa sau
Nắng Sài Gòn tắt lịm phía không nhau
Tóc chẻ lọn phơi chiều trên mái phố
Không giây bắt đầu nên không giờ kết thúc
Đâu tương Phùng mà tính chuyện chia ly
Em trở về nơi đã bắt đầu đi
Như mây trở lại mưa sau ngày bấc lạnh
Nơi có dòng sông cho em tỏa nắng
Cám ơn Sum vầy mai dẫu biết phân ly.
 
PHÓNG SINH KÝ ỨC
Người đàn bà giấu mặt sau dải khăn mây
Bềnh bồng phóng sinh ký ức
Đêm thần thoại bước trần gian dạ vũ
Mức thánh Valentine rửa tội dại khờ
Sao mai mở cổng trời hôn phối sao hôm
Sông trăng hoài thai nhánh dậy thì chưa kịp lớn
Người đàn bà ngại ngần cắn đôi vạt áo
Vén dải khăn mây thả gió đi vào
Bầy én cũ cũng theo ngày hoàn tục
Áo y xưa vá nửa giấc mơ sờn
Đôi dế nhỏ trốn chiều đi ngủ sớm
Gối trên trang cổ lục một thiên tình
Hai người ngồi giấu mặt sau dải khăn mây
Mặt đất bình yên sóng thần trong mắt
Một người là cánh diều người kia là gió
Ngữ nguyên xưa bờ cỏ gió đi về
Ngày Valentine Người đàn bà ngồi đếm ngược
từng trang cổ lục
Chữ tương Phùng mục rữa đã trăm năm
Tranh cổ tự hốt nhiên hoá thạch
Đêm tình nhân sao rụng trắng thiên hà
Người đàn bà giấu mặt sau dải khăn mây
Bềnh bồng phóng sinh ký ức ...
 
Mẹ về tắm nắng Sài Gòn
Con cơn mưa nhỏ mát hòn đảo xa
Rừng phong đêm bỗng trổ hoa
Mùa xuân về giữa thu pha tóc mềm .
 
GIÓ ...
Chút nắng vàng hanh của cuối ngày
Vô tình để lại giọt nồng bay
Vương trên mộc thạch hai mùa nhớ
Chạm giữa phù dung một vết trầy
Quân tử trong sương chìm bóng ngựa
Phong trần giữa cuộc vá trời mây
Ta trong vô thức ngàn xưa dậy
Mở trái tim hoang ngập gió đầy...
 
VÔ NHIỄM
Tờ lịch cuối ngày của tháng chạp rơi
Nơi góc nhà tóc vương vài sợi bạc
Trên bàn phím mười ngón tay gõ lạc
Phận người trôi theo nhịp đời trôi
Luống cải hoa vàng ngủ trước sân tôi
Lá xanh mướt hiền ngoan vô nhiễm
Buổi chợ đời nhân tâm khan hiếm
Nhẹ nhàng gian nhẹ nhàng dối dịu dàng
Xin đất lành chim hót tiếng vang
Xin nước trong cá về trẩy hội
“Trẻ thơ hôm nay thế giới ngày mai” vô tội
Chỉ mơ làm cánh diều huyền thoại giữa trời bay
Mặt nạ thời gian đen trắng từng ngày
Những toan tính đến đi ngoài cánh cửa
Giữa bóng tối mặt trời đôi bờ thiện ác
Con sóng vô minh vỗ đập luân hồi
Tờ lịch cuối ngày của tháng Chạp rơi
Trên bàn phím mười ngón tay rời rạc
Người đàn bà trong phiên chợ  sáng nay ngơ ngác
Chọn bữa cơm cho gia đình vô nhiễm ...biết về đâu?
Về đâu?
 
ĐÁO PHƯƠNG NAM
Thơ: Lila
Người trở lại có lần như mộng mị
Vườn thu xưa lộng lẫy dáng cô liêu
Người trở lại có lần như nguyệt hẹn
Và cầm xưa lơ đãng dệt cung chiều
 
Ta về tưới ngọn cỏ vườn
Đất trăm năm cũng hạn dường hốt nhiên
Mòn đêm chưa thuộc chữ thiền
Thấy trăng tròn khuyết bên hiên Giật mình!!!
 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...