Saturday, July 24, 2021

Nhiều tác giả 3

 TA ĐI - VI KHUÊ -
[Vọng âm bài Ta Về của Tô Thùy Yên]

Biển rừng im tiếng nghe ta khóc
Ta nào mơ ước cảnh giàu sang
Từ con thuyền nhỏ ra tàu lớn
Ta gạt tay chùi má phấn phai
Mở mắt ra nhìn xem thế sự
Đảo điên từ ngựa giữa dòng thay
Thôi nhé, xin chào non nước mộng
Mẹ hiền chưa đợi giấc ngàn thu
Năm mươi năm quyện câu hò Huế
Giờ tiễn con, thầm nguyện cố sơ
Ta đi, bước ngập ngừng theo gió
Thả ống quần cho dính cỏ may
Ngơ ngác nhìn chim hôm bỏ tổ
Sao tàn cuộc chiến lại còn bay?
Ta đi. Rừng biển im, ta khóc
Dặm khổ muôn trùng sóng xác xao
Bước một bước đau lòng một bước
Còn nguyên, dẫu áo vẫn nguyên màu
Ta đi, chẳng hẹn cùng mây nước
Đời khác chi cây gió chuyển mùa
Xanh mướt ngày Xuân chưa kịp ước
Đã chiều Đông giá tuyết phơ phơ
Nào ai biết được từ thơ dại
Lớn sẽ quê nhà bỏ - mấy khi
Ngắm những vì sao tan đáy biển
Đau lòng nát dạ, chỗ nào ghi?
Tàu lắc lư theo từng lượn sóng
Một câu khấn nguyện bốn phương trời
Ô kìa, những kẻ nằm co ngủ
Giữa chốn xô bồ sao lẻ loi!
Bỗng nhớ những ngày êm ả cũ
Những ngày nắng ửng mặt con sông
Chiến tranh từ thuở giăng dây thép
Vẫn đó đây vang điệu hát mừng
Ta đi, như thể chim lìa tổ
Như lá lìa cành tự tối nay
Một tiếng tiễn đưa là tiếng sét
Oan khiên là cuộc chiến tranh này
Ôi tiếng cười khan hay tiếng khóc
- hổ ngươi là tiếng khóc người ta -
Một đi không hẹn không hò nhỉ
Thì ngại ngùng thêm mỗi bước xa
Ta đi, trời ạ, tàu trôi giạt
Bốn phía vây quanh chẳng phải đời
Vớt nhánh rong nhìn không thấy Phật
Ba ngàn bể khổ đó, người ơi!
Hải âu bay lượn trên đầu sóng
Người khát gào lên khắp đó đây
Bờ bên Tự Do nào thấy bóng
Đành nâng nhắp cạn chén ai mời
Một đêm say sóng bao nhiêu đợt
Mặn chát môi đầy hơi muối hanh
Phật độ Chúa che còn đến vậy
Số Trời đã định há ai can?
Quê hương, ừ nhỉ, muôn đời đẹp
Nhớ thuở thanh bình mới ló ra
Tố khổ tố giàu trăm thứ tố
Phồn vinh cười mỉa nước non ta
Ta đi, chẳng gọi người đi trước
Cho thiếp đi cùng, chỉ muốn quên
Mộ chị mồ em, nhà với cửa
Chẳng còn mong đắp móng xây nền
Một liều, ba bảy thôi liều vậy
Tựa cánh diều dây đã đứt. Ơ!
Thì có mong chi ngày trở lại
Quỳ bên gối mẹ dạ và thưa
Ta đi, sống chết cầm như bỏ
Tóc biếc, lòng son, phận gái ơi
Tình tự còn chi trăng bến nước
Qua cầu cổi áo tặng cầu thôi!
Ta đi, lệ đẫm khăn cầm nhỏ
Giữa biển ngồi mơ một mái nhà
Bến Ngự tàn cây còn có bóng
Trùng dương chỉ có biển trời xa!
Cảm ơn Mẹ nhắc khi lâm biệt
“Phận gái không cầm nổi nhánh dâu”
Con nguyện dẫu chân trời góc biển
Nhớ về Mẹ nắng dãi mưa dầu
Ngoảnh lại quê hương nhòa khói sóng
Biết rồi cơm cháo có làm nên
Chút gì trên đất người xa lạ
Mà đổi đời cho cuộc biến thiên?
Ôi sao mắt nhắm còn tuôn lệ
Lệ cứ trào hoen vạt áo bông
Lại nhớ Cha xưa vào cuộc chiến
Máu đào cũng thấm dải non sông.
Rồi lịm hồn trong cơn sóng dữ
Lời kinh trút xuống biển đen sâu
Những bàn tay níu khung tàu mục
Sống chết xin Trời cho có nhau
Tàu đi. Chẳng thấy mình di động
Một chỗ ngồi co chị với em
Trái đất tưởng đâu là khoảng trống
Mặt trời biến mất, chỉ còn đêm.
Ừ nhỉ, còn trăng đâu mất nữa
Chưa lên khỏi núi đã trăng tà?
Cửa trần gian khép từ nay lại
Thì có mơ gì một bến xa!
Bến xa chưa thấy. Đây lòng biển
Nào có gì cho một chút vui
Hải tặc còn thêm bầy quỉ hiện
Ào ào. Để biển réo khôn nguôi…
Thiếp đi. Thoắt thấy người xa lạ
Nắm lấy bàn tay, bảo: “Cố quên!
Đã tới đây thì, thôi ở lại
Đất lành chim đậu sẽ thành quen!”
Đến nơi… chưa phải là nơi đến
Nhưng chẳng còn cá lặn sao mờ
Đèn sáng hoa giăng đầy mọi lối
Như thần thoại vẽ tự nghìn xưa…
Biết đâu Cha vẫn theo từng bước
Để biển trời gom tụ ước ao
Con khóc, hỡi ôi, còn khóc được
Mẹ già, hỡi Mẹ, mấy gầy hao!
Ta đi. Ta đến. Ta về chứ!
Đi. Đến. Về. Ôi! Đất nước mình
Muôn nẻo chia xa rồi hợp lại
Một ngày, ai biết rạng uy danh…
Hai mươi năm nhắc ngày xa xứ
Vang bóng, ồ thôi, chuyện một thời
Nước rẽ trăm con về rốn biển
“Kiều thu hề Tố” hãy rong chơi…
Ta đi lầu Hạc còn nguyên đó
Mong đợi ta về ghé bước qua
Bến Hán Châu Anh cây cỏ biếc
Xin hồi sinh với cõi lòng ta.

BÓNG NÚI - Hư Vô
Có trèo lên đỉnh núi
Cũng chưa tới bóng em
Trăm năm nằm xõa tóc
Giữa thác ghềnh chông chênh.
Hồn em như mây trắng
Tạc vào cõi hư không
Một hình hài lạnh cóng
Cỏ mọc đầy rêu phong.
Tôi lần qua vách núi
Cho tóc em dài thêm
Chải mưa đan vào nắng
Chải hồn tôi vào em!
Để nghe tim đồng vọng
Từ những nỗi khát khao
Núi trăm năm chưa ngủ
Sợi tóc đã bạc đầu!
Phất phơ như màu khói
Trong đôi mắt vọng phu
Em nằm quay lưng biển
Cho sóng tạc hình thù!
Rạch lên đời cô phụ
Một dấu tích oan khiên
Bên tượng người dáng núi
Còn trần trụi bóng em…
 
Ta uống cạn sông băng,
Đắn đo nhìn sông núi.
Trời đất rộng mênh mang,
Có chứa được một người?
Trăm gió góp thành sóng,
Trăm sóng nổi trên sông.
Ngàn sông theo dòng suối,
Chảy dài kiếp phù sinh.
Trên trời mây trắng bay,
Vây quanh khắp đồi núi.
Bèo trôi sao trôi mãi,
Tan, tụ, hợp lại li.
Đời xưa nay vẫn thế!
Số phần mỗi khác nhau.
Chỉ mong trong hiện tại,
Năm tháng ngày tĩnh lặng,
Một kiếp người bình yên...
Ta uống cạn sông xanh,
Ngắm trăng đùa với nước.
Trời đất rộng mênh mông,
Hát điệu khúc thái bình.
2019.08.18 Vân PN

TÌNH NHƯ MÂY KHÓI
Lả lướt viền môi trăng giỡn nước
Đang vui trăng lặn đỉnh non sầu
Con nước buồn tênh đâu biết trước
Quặn mình thôi nước khỏa thương đau
Gió giỡn chòm mây ve vuốt nhớ
Đang ru sao gió lạnh thêm mùa
Mây gối vòng tay buông vô cớ
Nghẹn mà chờ lại gió thu xưa
Bóng giỡn cùng đêm quanh chiếc bóng
Đang hôn sao bóng chảy tan rồi
Nửa khuya nghe giục bờ khuya cóng
Đêm tàn với những đớn đau ôi
Đời giỡn cùng tôi tươi nắng mới
Đang xuân ai biết vạn xuân tàn
Quanh co mấy nẻo mờ tăm tối
Về lại nơi mình một lối ngang
Người giỡn tình tôi như thế đó
Đang yêu sao nỡ để yêu gầy
Tôi cúi lang thang chiều mưa gió
Bây giờ tôi biết phải tin ai?
(Hồng Lan Phạm)
 
Kiếp người lơ lững phôi pha
Trời xanh mây trắng vỡ òa tiếc thương
Nhân gian vạn bước vô thường
Thì gom chút bóng tà dương trao đời
Mịt mờ sương xám buông lơi
Ngàn sau còn đó mấy lời nỉ non
Dẫu cho duyên nợ không còn
Trăm năm in vết héo hon hoang tàn
Dấu hài ngày cũ sang ngang
Tim ai đành đoạn cung đàn xót xa
Ngược dòng tình cũ trôi qua
Nơi đây bến vắng riêng ta gọi đò
 
 
XUÂN QUA Phan Thanh Trang
Tôi vẫn biết mùa xuân rồi sẽ hết
Cánh buồm xa, mây nhuộm tím chân trời
Sao cố níu những ngày vui vô vọng
Én lạc mùa, đôi cánh mỏng chơi vơi.
Vội điều chi mà vội thế xuân ơi
Ta chưa kịp tắm mình trong nắng ấm
Ta chưa kịp ngắm nhìn bao sắc thắm
Cánh tàn rơi, nhụy úa tự bao giờ?
Trùng dương xanh, cô quạnh đến hững hờ
Những con sóng xô bờ tung bọt trắng
Gió đưa nhẹ, ngỡ như mùa biển lặng
Nào hay đâu, xao động suốt muôn chiều.
Cánh buồm đi, để lại những cô liêu
Những day dứt trải dài trên cát trắng
Cả hương thơm, ngọt ngào và cay đắng
Lấp sao đầy một khoảng trống mênh mang?
Đã biết rằng muôn kiếp sẽ lang thang
Trong sinh tử luân hồi không giới hạn
Bao khổ vui có khi đầy khi cạn
Nghĩa gì đâu viên đá cuội trên đường.
Đã nhủ lòng xin đừng mãi vấn vương
Những mùa trăng chỉ còn trong dĩ vãng
Những hương xưa chẳng còn trong gió thoảng
Kí ức đầy những mảnh ghép nhăn nheo.
Tâm cuồng si cứ dấn bước lao theo
Những ảo ảnh không bao giờ nắm được
Thời gian ơi giữa dòng đời xuôi ngược
Tìm nơi đâu một lối nhỏ êm đềm?
 
TRỞ VỀ THÔI
Chấp nhận thôi dù nước mắt có rơi.
Để thấu suốt cõi lòng trong im lặng.
Chấp nhận đi dù bao nhiêu ngọt đắng.
Cứ xem là bài học chốn nhân gian.
Một ngày kia khi sức kiệt hơi tàn.
Bài học chưa xong, một đời uổng phí.
Thanh minh chăng? Thôi đắn đo suy nghĩ.
Lăng xăng là thói quen lý trí.
Pháp vận hành ta chỉ thấy mà thôi.
Lau mắt đi, lặng lẽ ta "ngồi".
Ngồi yên đấy, "van em ngồi yên đấy!".
Bao lâu rồi rong ruổi quá xa xôi.
Ta trôi lăn trong sóng nước cuộc đời.
Ngụp lặn mãi với vui buồn ngọt đắng.
Về thôi khi chân trời còn chút nắng.
Học đi em, bài học của riêng mình!
 
NGỠ
Chừng như bước chân ai
Lặng thầm trên lối nhỏ
Như niềm riêng không lời
Hơi ấm còn trên cỏ.
 
Chừng như ánh mắt ai
Dõi từ phương xa đó
Có nỗi gì vụn vỡ
Mỗi chiều hoàng hôn buông.
 
Chừng như những bi thương
Còn hoài trong ký ức
Trên dặm trường xuôi ngược
Ta hai đầu chơi vơi...

Nếu một ngày,,, anh không đến với em
Không nghĩa là,,, anh đã yêu người khác
Anh chỉ muốn,,, quay thuyền về bến giác
Nên tơ vương,,, xin gác lại bên đường
Em cũng thế,,, đừng để dạ sầu vương
Chuyện yêu đương,,, như giấc mộng miên trường
Hãy quên đi,,, để Đạo Đời thơm ngát
Đừng để lòng,,, tan nát bởi yêu đương ...
Xin trả cho đời bao vội vã
Ta về thong thả ngắm mây qua
Hơn thua được mất chỉ là
Phù du buổi sớm chiều tà còn đâu ... (Long Tuấn Mã)

Chiếc lá rơi vào đất
Đâu phải là chia xa
Lá chỉ rụng về cội
Hòa lẫn với bao la
     Giọt sương tan vào cỏ
     Đâu phải vô nghĩa chi
     Sương tận tâm dâng hiến
     Cho cỏ lên xanh rì
Mặt trời trôi vào tối
Đâu phải mất niềm tin
Mà để mặt trăng lên
Chiếu ánh hiền dịu mát
      Người lùi vào yên lặng
      Đâu phải bất mãn gì
      Mà để nhường lối đi
      Cho ai cần tỏa sáng
(Tâm Minh Không)

No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...