Khung cửa nhỏ- mở ra- ngày nắng hạ.
Ngày thương yêu, thuở ấy, nắng Sài Gòn.
Những hàng cây ven đường lay bóng lá.
Chỉ dám nhìn- guốc mộc- gót chân son.
Em dễ ghét từ khi còn đi học.
Tóc ngang vai cứ buộc túm đuôi gà.
Ai đã viết về mùi hương tóc rối.
Tôi vô tình nghe kỷ niệm bay xa.
2.
Khung cửa nhỏ- mở ra- chiều rơi chậm.
Chiều đừng rơi để nhớ mãi Sài Gòn.
Căn nhà gỗ, con đường Hồng Thập Tự.
Một điều gì… rất lạ, rất bâng khuâng.
Em dễ ghét từ nụ cười răng khểnh.
Kính Hippy khiêu khích nắng Sài Gòn.
Áo lụa trắng theo gió vờn vô định.
Tôi ước gì mình xa lạ , dững dưng.
3.
Khung cửa nhỏ- mở ra- đêm nguyệt tận.
Đêm hoang vu xanh mướt dáng Sài Gòn.
Có vì sao- buồn- cô đơn- bật khóc.
Giọt lệ này rơi, ướt lạnh trăm năm…
Em đừng vội ra đi, vầng nguyệt khuyết.
Tôi rưng rưng mở ký ức dịu dàng.
Ai vẫn đứng bên trong khung cửa khép.
Ngón tay gầy còn giữ búp Ngọc Lan?
Ngồi nghe mưa rơi
lạnh từng sợi tóc.
Sao mưa nơi đây
mà nhớ quê nhà.
Quê nhà đã xa
xa nhòa nước mắt.
Con sóng phiêu du
lạc cuối giang hà.
Ngồi nghe mưa rơi
rơi từ biển Bắc.
Ngọn gió lang thang
tìm kiếm cội nguồn.
Cội nguồn hư vô
nghìn trùng xa khuất.
Tiếng chuông gió reo
từng giọt giọt buồn.
Ngồi nghe mưa rơi
xin mưa đừng vội.
Phố vẫn còn đêm
đêm nhớ mặt trời.
Mặt trời bội thề
mãi là đêm tối.
Người từ phương Đông
đừng nhớ phương Đoài.
TÍM
MỘT MÀU IRIS
(tặng các bạn Nha Trang cũ của mình)
Trong giấc mơ, Thùy Mị choàng chiếc khăn lụa màu tím sẫm, gió
lồng lộng muôn phía như cuốn Mị và chiếc khăn bay cuồng loạn về phía chân trời,
tóc Mị trôi dài vương mắc như dãi lụa đen mềm trong chiều dần tối. Đôi mắt Mị
chới với gởi đi một cái nhìn hoảng loạn. Tôi gọi Mị ơi, Mị ơi thảng thốt và
thức giấc với những giọt mồ hôi đẫm áo.
Khung cửa sổ mở ra một khoảng trời cao, xanh trong và dập dờn
những đóa Iris như sóng lượn. Có lẽ giấc mơ của tôi đã nhuộm tím sẫm màu Iris
tự bao giờ…
Đôi mắt Mị luôn rủ xuống như một bóng tối thầm với hàng mi chấp
chới. Đôi mắt của một con sóc buồn lẻ bạn… Khi nhìn thấy tôi, Mị ra dấu cho tôi
ngồi cạnh… Quyển Kinh Thánh bằng cổ ngữ với chiếc bìa da thú lạ mắt của một Mục
Sư tặng Mị ở đảo Pattaya nằm ngay ngắn trên bàn viết đang mở ra ở một trang bất
chợt… Như một ngày nào trước đó ở quê nhà… chiếc bàn viết rộng chưng đầy thú
bông và sách vở luôn có một quyển đang mở nửa chừng để lúc nào gặp tôi, đôi mắt
Mị cũng rực sáng hồn nhiên
– Mị đang đọc Anh Chi Yêu Dấu… dễ thương ghê vậy đó.
– Mị đang đọc Lá Tương Tư… trời ơi là lãng mạn.
– Mị đang đọc Alexis Zorba… hay khủng khiếp.
– Mị đang đọc Cuốn Theo Chiều Gió.
– Mị đang đọc Ngày Thơ Tình Thơ…
Tóc Mị cột túm như một cái đuôi sóc xòe ra với những chiếc kẹp
xướt giữ lại không cho rơi xuống mắt… đôi mắt mí rưỡi cứ nheo nheo như ẩn chứa
một nụ cười nghịch ngợm mà cái miệng giòn tan không giữ được… Chúng tôi đã có
chung những ngày tươi đẹp ở quê nhà.
Những ngày cuối tuần nghỉ học, tôi hay ra phụ ba mẹ bán hàng.
Nhà tôi có một cửa hàng giày dép thời trang ở đường Độc Lập… Tôi chẳng giúp
được gì nhiều, chỉ bắt ghế ngồi nhìn các cô nương xinh đẹp bát phố hay qua rạp
ciné Tân Tân vẽ Pano phụ với chú Ân… Có một ngày tình cờ Mị và vài cô bạn đến
mua giày dép. Hình như thời trang của năm đó là giày ống, những đôi bốt cổ cao,
cổ vừa, cổ thấp, cột dây, gài khuy, kéo Fermeture đủ màu, đủ kiểu… Chúa ơi, tôi
hoa cả mắt khi mấy cô ùa vào chọn lựa… Thấy mấy chị bán hàng bận rộn, tôi đứng
lên phụ. Mị nhìn tôi rồi chỉ vào một đôi màu xám:
– Bạn lấy giùm mình đôi bốt cao cổ cột dây.
Tôi hỏi:
– Bạn muốn số mấy?
Mị cười:
-Không nhớ, gì cũng được.
Tôi xếp một hàng 3 đôi dưới chân Mị. Cô ngồi trên một chiếc ghế
cao nên không thể cúi xuống để mang, cô nheo nheo mắt:
– Bạn có thể mang giùm mình được không? Mình muốn thử đôi màu
nâu nhạt.
Tháo 24 nấc dây, mang vào chân cô, cột lại 24 nấc dây… cô đứng
lên, điệu đàng đi tới đi lui… cô lại nheo mắt:
– Mình thấy hơi rộng, chắc phải lấy đôi nhỏ hơn.
Cô lại ngồi lên ghế, tôi lại tháo 24 nấc dây, thay đôi nhỏ hơn,
lại cột 24 nấc dây… cô đứng lên, yểu điệu thử đi vài bước:
– Được rồi bạn, nhưng mình nghĩ, có lẽ mình thích đôi đen kéo
fermeture hơn…
Cô lại ngồi xuống ghế, đường bệ còn hơn Nữ Hoàng Cleopatre trên
ngai vàng, và tôi, tên nô lệ đáng thương lại cần mẫn tháo đôi cột dây, thay cho
cô đôi kéo fermeture…
Bỗng tất cả đều im lặng đến đáng sợ, tiếng cười im, tiếng nói
im… tôi ngẩng lên thấy cô đang tái xanh, tái mét… trước mặt cô, sau lưng tôi là
một Ma Soeur áo xám… Soeur nhìn cô, nghiêm khắc mắng:
– Sao nghịch vậy Thùy Mị? Sao con không qua tiệm sách với các
bạn?
Đám bạn cô đã biến mất tự lúc nào… chỉ còn lại mình cô hiện giờ,
hết cả vẻ nghiêm trang đường bệ như bà hoàng mà chỉ còn hiện thân một con mèo
ướt nước mắt lưng tròng.
– Xin lỗi bạn đi.
Soeur nói, cô đứng lên, một chân mang chiếc bốt màu xám cột dây,
một chân mang chiếc bốt đen với chiếc fermeture đang kéo nửa chừng trông cô dễ
thương như chú ngựa vằn nghịch ngợm trong phim hoạt họa…
Mẹ tôi cười:
– Không sao cả, thưa Soeur, để cháu tập chìu khách cho quen, con
nhà buôn bán…
Thùy Mị long lanh nước mắt:
– Mị xin lỗi, Mị đùa thôi chứ chẳng định mua gì…
Không, Thùy Mị không mua gì tôi cũng không trách, tôi chỉ muốn
cô ngồi đó, như cô công chúa để tôi thử cho vừa chân cô một chiếc giày thủy tinh
mà cô lỡ làm rơi trong đêm vũ hội.
Mười tám tuổi, lần đầu tiên tôi biết nhớ thương một người mới
gặp… Mẹ nói: Thùy Mị là con ông tướng vùng hèn chi cốt cách công nương.
Không biết mẹ chê hay khen nhưng kể từ khi bị cô trêu chọc, lòng
tôi cứ bâng khuâng chờ đợi… Cô ở nội trú, cái biệt thự góc Lê văn Duyệt, Lê
Thánh Tôn nằm giữa một rừng khuynh diệp thơm ấm áp, để những tối tôi đứng bên
này nhìn qua lòng rưng rưng thương nhớ… Chưa một lần thấy thấp thoáng dáng cô
dù biệt thự thường có những buổi party vui nhộn… Có vài lần tôi được mời đến
cùng ban nhạc La-San nhân sinh nhật của Hạnh Nga, Hạnh Thảo trước khi được dạy
Piano cho Thùy Mị vào những chiều chủ nhật hàng tuần… Tôi ước chi cuộc đời mãi
mãi êm trôi.
2.
Ngôi nhà xinh như trong cổ tích, biệt lập trên đồi cao quanh năm
thông reo vi vút… Hạnh Nga gọi Đỉnh Gió Hú, tên một cuốn sách chúng tôi say mê
thuở nhỏ… Hạnh Nga đã là một mệnh phụ phu nhân sang trọng như mẹ cô ngày trước.
Cô đã là một luật sư lẫy lừng trong giới Tòa Án của L.A
Bất ngờ Hạnh Nga gặp tôi trong Sở Xã Hội khi cô tìm đến nhờ lục
hồ sơ của vài thân chủ… Cô ôm tôi nghẹn ngào kể về Thùy Mị, về một đêm trong
tháng tư. Bố cô đưa cả nhà lên bà nội để an toàn chờ chuyến bay hôm sau, rồi về
nhà khóa cửa tự sát vì quá tuyệt vọng đau buồn mà không ngờ Thùy Mị trốn theo
về để lấy vài thứ đã bỏ quên…
Chú Hoài tài xế tìm thấy Thùy Mị ngất xỉu bên xác bố với những
quyển sách vương đầy máu… Kể từ lúc ấy, Thùy Mị mãi mãi sống với tuổi mười bảy
và mất luôn tiếng nói.
Ngôi biệt thự xinh đẹp trên đồi L.A lồng lộng gió có bao giờ gợi
lại cho cô ngôi biệt thự cổ kính bên bờ biển Nha Trang đầy nắng vàng như lụa
ngày nào… nơi tuổi thơ đi qua và nỗi buồn ở lại.
3.
Đứng ngược sáng, khuôn mặt cô trong bóng mờ không rõ nét, nhưng
ánh sáng muộn của buổi chiều vàng rực lên như một vầng hào quang quanh mặt cô,
hệt như một thiên thần trong những giấc mơ êm ả nhất… Cô cúi xuống dỗ dành một
bé thơ đang khóc… Cô tắm rửa, làm vệ sinh cho các bé bằng một cung cách an
nhiên tự tại, đơn giản khéo léo như cô được sinh ra để làm việc đó… Cô nhìn
quanh rồi ẳm một bé ra khỏi nôi nựng nịu… cô vi phạm nội quy rồi… Không được
đặc biệt yêu thương bé nào trong mười bé được giao… Cô nâng bé ngang tầm khuôn
mặt mình, áp mặt vào má bé và thì thầm điều gì đó… Rồi cả hai nụ cười cùng rạng
rỡ như nhau. Bắt gặp cái nhìn của tôi, cô nheo mắt vờ làm ra vẻ sợ hãi, cô so
hai vai như một bé con co ro vì lạnh, nhưng đôi mắt cô nhìn tôi lấp lánh một
niềm thấu cảm… Tôi lắc đầu ra dấu không hài lòng. Cô trả bé lại vào nôi và bé
òa lên khóc, những tiếng khóc không có thanh âm nhưng nỗi buồn và niềm vui thì
có thật… Ai đã dạy tôi điều đó?
Mẹ. Mẹ của những ngày xa rất xa.
Nước mắt của mẹ rơi tràn ướt gối những khuya tôi thức giấc vô
tình quơ tay tìm mẹ… những tiếng khóc thầm không có thanh âm… Tôi lớn khôn bằng
những dòng nước mắt… tôi lớn khôn bằng đôi tay gầy yếu của mẹ, mẹ dẫn tôi đi
muôn nẻo đường đời… Từ cánh cửa của các trường khuyết tật, tôi được đặc cách
vào một trường thực nghiệm… Mẹ đã học cùng tôi từng con chữ một, từng động tác
hình thể để giúp tôi có một niềm tin vững chắc hơn trong cuộc đời bất hạnh… mà
trong cuộc đời thì nỗi bất hạnh nào có dành riêng cho ai!
Tôi không thể hỏi: Mây bay về đâu?
Tôi không thể hỏi: Gió có khi nào ngưng thổi?
Tôi không thể hỏi: Nước mắt có làm tan biến nỗi buồn?
Tôi không thể hỏi:Tại sao tình yêu đối với tôi luôn là điều bất
khả?
Tôi không thể hỏi nhiều điều, và tự thâm tâm, tôi biết tôi đau
đớn. Mẹ cũng không thể giúp tôi được gì ngoài những lúc ôm tôi vào lòng dỗ dành
khi thấy tôi tận cùng tuyệt vọng…
Cũng những lời dỗ vô thanh… Cũng những tiếng nói vô ngôn…
4.
Chúng tôi cùng làm việc trong một ngôi trường khuyết tật của
Unicef.
Cô đến từ một đất nước nhỏ bé ảnh hưởng nhiều bi kịch chiến
tranh… mà bản thân cô cũng là một nạn nhân của một bi kịch lịch sử lớn lao.
Tôi sinh ra ở đây, một đất nước giàu có ảnh hưởng nhiều bi kịch
xã hội.
Hai đất nước bên này và bên kia đại dương sao tôi thấy dường như
cùng chung một bất hạnh, một nỗi buồn, một niềm tuyệt vọng.
Tôi cào cấu hồn mình để giải bày niềm đau trên trang giấy.
Cô rạng rỡ yêu thương bằng những nụ hôn, những ôm ấp dịu dàng
với các bé thơ bất hạnh.
Như một thiên thần không mang đôi cánh… hay có ai đã giấu của cô
đôi cánh để bây giờ cô ở lại trần gian?
5.
Đôi mắt Thùy Mị cũng có màu tím thẫm… như màu hoa Iris của một
hoàng hôn muộn. Chân cô bước xuống thềm nhẹ như bước trên mây… Như một bé con…
Cô không nhìn thấy ánh mắt chàng trưởng phòng nhân sự nhìn cô đầy u uẩn… cô chỉ
thấy tôi với những kỷ niệm thơ dại ấu thời… cô không nhớ gì về một ký ức buồn
đau. Cô nghiêng đầu cho mớ tóc mây bay phủ mặt tôi thay một lời chào nghịch
ngợm… Muôn đời tôi cảm tạ Đấng Thiêng Liêng nào đó đã ban cho Thùy Mị một phép
lạ để lãng quên… để cô sống với trái tim yêu của trẻ thơ và gặt hái những mùa
hạnh phúc. Chiếc thánh giá cô mang đã quá nặng đối với một kiếp người…
No comments:
Post a Comment