Tuesday, July 6, 2021

Toại Khanh 14

 
Thơ Toại Khanh
tôi không đọc nơi chữ, nơi lời, nơi cấu tứ và cả không dừng lại nơi những khái niệm hay hình tượng nghệ thuật.
Tôi đọc, tôi nhắm mắt, tôi lắng nghe và tôi chợt thấy :
Đôi nơi như mầm cây cựa mình giữa rừng già cô tịch.
Đôi chỗ như hạt sương lấp lánh trên vùng trời hanh hao đá tảng.
Đôi lần như chiếc lá khô rơi trên đỉnh non không tỉnh lắng.
Đôi khi như một cõi tà dương le lói bóng nắng xuyên qua kẽ hở của tâm thức thao thức hiện tồn ...
Và rõ ràng, nơi đâu cũng dính chữ tình : Tình cuộc lữ, tình mẹ, tình thầy, tình đệ huynh đạm thủy, tình bạn hữu khói sương, tình tăng nhân hiu hắt, tình quê hương bạt ngàn lau sậy, tình mái cỏ sơn môn, tình lang thang sông nước, tình quán trọ ven đường, tình phù du sinh diệt, tình y bát cổ thư, tình trang kinh phủ bụi, tình tuyết trắng non cao, tình trà và cả tình vô tri kỷ, vô cố nhân...Và đăm đắm nhất là tình yêu, tình lỡ, tình vương...
Minh Đức Triều Tâm Ảnh
 
Rồi mai biền biệt dặm ngàn
Tay ôm tượng Phật, hành trang trên đường
Những chiều nắng, những đêm sương
Những khuya ngồi thắp tâm hương ngậm ngùi
Ô hay, Phật vẫn mĩm cười
Thì ra Ngài vẫn bên đời với con!
Dẫu mai biển cạn non mòn
Nét môi vi tiếu xin còn thiên thu...
 
Mười năm xoá dấu trên thân phận
Vẫn cứ mù khơi một cội nguồn
Đây là mây trắng không cố quận
Những vui buồn thôi cũng mù sương.
 
Và chỉ là hạt bụi
Một hôm bỏ về xuôi
Đêm nào trên mái phố
Nhớ non xưa ngậm ngùi.
 
Tình người Củi quế gạo châu
Ta tên du sĩ bên cầu hoá duyên
Chẳng xin cơm áo gạo tiền
Một đời Tìm được chữ Duyên cũng là
 
Một đời tay nắm tay buông
Bình sinh mấy cuộc vui buồn Chiêm bao
Hỏi em...Cõi tịnh phương nào
 
Đêm không ngủ Nằm thở dài nghe ngóng
Đời ngoài kia thao thức những con đường
Từng quá khứ Bỗng đi về xô động
Trí nhớ ơi Sao chẳng chịu vô thường.
 
Một chiều vắng, ngồi ôm chân Phật tượng
Thương quá chừng, ôi! Bóng dáng Từ Tôn
Con bé nhỏ bên tình Ngài vô lượng
Lá me nằm giữa cõi nắng hoàng hôn.
 
Rồi thì ta ném bút
Thôi làm thơ vẽ tranh
Chuyện lòng quăng xuống vực
Nẻo về ngập trăng thanh
Lên non ngồi tập thở
Cười lên chuyện tử sinh
Sá gì tam thế mộng
Chi rồi cũng mong manh
Khuya ngồi thở vào ra
Bình yên thế kiết già
Buồn vui vo tròn lại
Vào giữa đóa liên hoa
Nhẹ nhàng thân giả tướng
Từng hơi thở luân hồi
Mai lìa thân huyễn tượng
Một lần hoa héo thôi
Trả hình hài về đất
Chờ giả hợp ngày sau
Huyễn thân dù tan nát
Xin lòng phàm không đau
Dặm trần không cố lý
Đời lẫn lộn vàng thau
Đã một lần tri kỷ
Xin trầm luân có nhau
Gỡ bàn chân thật nhẹ
Những vướng bận luân hồi
Từng bước chân thật khẽ
Đài hoa theo nước trôi
Ơ hay! Trầm hương thoảng
Từ phương nào xa xôi
Chợt nghe lòng tan loãng
Không người, không cả tôi
 
Bát cơm phiếu mẫu nợ người
Kiếp sau khất thực một đời nuôi nhau.
 
PHÚT KINH CẦU COVID
Tình người đã cách ngăn
Nay lại thêm một màng ngăn cách
Người với người chưa bao giờ minh bạch
Và bây giờ chiếc miệng cũng giấu che
Lòng người đã ngàn trùng
Nay còn thêm mấy mét chia xa
Mà dẫu sao Cũng cảm ơn Corona
Đã mang nhân gian về chung một mái nhà
Chiếc tổ ấm từ lâu...cứ đầu ngày là bay mất
Cửa chùa đã đóng Giáo đường đã khép
Cho nhân gian đem Chúa, Phật vào lòng
Đã xa rồi những chiều nắng đi rong
Với tách cà phê, với vỉa hè và bè bạn
Đã hết rồi những con phố dài Với mua và bán
Những bức tường ngăn Người về lại với mình
Từng vách nhà Bóng tối Lặng thinh
Ai gọi cổng Không, gió lùa...
Không phải bước chân thần chết
Người nguyện cầu Những tháng ngày này Mau qua hết
Để tiếp tục  đời con rối mấy năm qua
Biết thương hay hờn Vi khuẩn Corona
Đã dạy tinh cầu này Con đường về tĩnh tại
Hoa nở xuân về Giờ không còn tay hái
Người cúi đầu Chiêu niệm với hư vô
Ta bỗng nghe trong chiều Qua gió Tiếng nam mô....
 
Thà là hai mét rời nhau
Còn hơn hai mét vùi sâu đáy mồ
Thà là một góc đơn cô
Còn hơn yên nghỉ đáy mồ nghìn thu!
 
NGÀY TRỞ VỀ
Và ta cũng trở về như đã hẹn
Về với rừng, với mái lá đơn sơ
Niềm đại nguyện bây giờ thôi cũng vẹn
Cánh cửa sài chép vội mấy câu thơ
Về rồi đó vạt đồi chiều lộng gió
Vườn ngọc lan ngồi đợi ánh trăng khuya
Trong hoang liêu nghe sương mềm lá cỏ
Đã mười năm đợi mãi buổi quay về
Thuyền đã neo, mái chèo giờ gác lại
Xa mất rồi thuở đò đọc, đò ngang
Đỉnh đồi khuya nghe gió lùa trên mái
Chép chuyện lòng lên chiếc lá ngọc lan
Bao thị phi giờ như phân bón lá
Lá bồ đề xanh từ nhẫn nhục những phàm tâm
Kỷ niệm buồn vui giờ đem đi đốt cả
Lấy tro vun cây cho đạo niệm nẩy mầm
 
Am Mây
Thế thái cơ hồ quên đã lâu
Ong bướm vườn đời mắc chi nhau
Am mây chiều sớm ngồi đốt lá
Im lặng đèn khuya ngắm biển dâu
Kinh lá một gùi quên tuổi trẻ
Hơi thở An-Ban đợi bạc đầu
Ai người tin được đời vàng đá
Ngày tháng trên đầu vẫn trôi mau
Hôm mai gió ngược sương đầu cỏ
Ngõ quạnh...treo hai chữ Mạc Sầu!
Đời hỏi tên nhau, thôi cũng được
Đọc suốt bài thơ... lấy chữ đầu!
 
RỒI MAI ĐỒI QUỶ CỐC (PWE KAUK)
Mai mốt vong thân niềm lá mục
Kỷ niệm nhân quần gửi lại em
Ta về quét lá đồi Quỷ Cốc
Một góc vườn khuya...lá rụng thềm
Mai mốt ta không về phố nữa
Vui buồn quán chợ gửi lại nhau
Rồi những mùa trăng ngồi bên cửa
Xếp bằng nghe gió tối lao xao
Mai mốt trả đời thân phận cũ
Ta về làm Quỷ Cốc thiền sinh
Một quái đầu đà nơi cõi quạnh
Đốt lửa đồi khuya ngó bóng mình
Ta thở hơi ra quên chuyện cũ
Ta hít hơi vào bẵng người xưa
Quên hết nhân gian niềm ấm lạnh
Am vắng bên đời nghe gió mưa
 
Loay hoay hết sạch một đời
Lắm khi chưa kịp mỉm cười đã đi
Trăm năm ngó lại được gì
Đồi chiều nấm đất xanh rì cỏ rêu
Một đời thương hận, ghét yêu
Mưu toan cho lắm... một chiều phủi tay!
 
Thềm khuya ai gõ cửa
lắng tai tiếng lá rơi
Bếp khuya nhìn ánh lửa
thấy ra một nụ cười
 
Vụng dại
Ta khinh bạc ngắt chơi chùm hoa độc
Và ô hay gai xước máu thành dòng
Vết thương nhỏ khách yên hùng sao khóc
Nhưng buốt hoài em ạ mấy mùa đông
 
Một kiếp tơ tằm gửi cửa Không
Chua đắng mình ên nuốt vô lòng
Cắn lá đường đời vun vườn đạo
Hỏi người tri kỷ có ai không?
 
TÌNH KHÚC THÁNG MƯỜI
Sơ ngộ cũng buồn như chia tay
Ðược ở bờ kia, mất bến này
Mai mốt theo nhau về lòng đất
Mộng mị ngày xưa theo khói bay
Ở nghĩa trang nào không hẹn trước
Mỗi đứa nằm riêng một nấm mồ
Chung thủy, phụ tình giờ vô nghĩa
Còn gì toan tính giữa hư vô
Kẻ ở khóc đưa người đi trước
Chẳng biết ngày sau ai khóc mình
Mây trắng đùn nhau thành nhân thế
Ta vì sao lạc giữa mông mênh
Biết không, bát ngát trùng dương đó
Là lệ ngàn xưa người khóc người
Kỷ vật cho nhau đừng châu ngọc
Xin hỏi gì hơn một nụ cười
Từ thuở hồng hoang người phụ người
Cũng là tôi phụ bạc riêng tôi
Vó ngựa mỏi mòn cơn lốc xoáy
Buổi nào xương trắng trắng như vôi
Tóc em rồi bạc theo ngày tháng
Ta cũng mòn hao những tuổi đời
Ai đem trăng rải lên giòng nước
Khói sương gì cũng một lần thôi
Sinh tử chẳng bao giờ hò hẹn
Mai mốt biệt nhau mỗi phương trời
Chớp mắt, mù sương thành miên viễn
Mộ tối giao tình với xa khơi.
 
Một vầng trăng lạnh ven trời
thiêng liêng dáng Phật giữa đời vô minh
một khuya ta ngó lại mình
công phu dưa muối vẫn hình như...chưa!
 
Như nước từ muôn sông
Đều đổ về đại hải
Mùa Covid đi qua
Ai cũng thành bà vãi
Thiện tai và thiện tai
Đạo mầu vốn không hai
Trả tóc về bốn đại
Ngày xưa...vệt nắng phai
 
Muôn nẻo đời mây
Một đêm ta nhớ phố đời
Rời am theo đám mây trời đi xa
Trên tay đôi khúc cuồng ca
Với hành trang một nửa là..nỗi riêng
Hai chân mà lụy trăm miền!
Biết mô là chỗ tiền duyên mà về
Chút tim sao lắm bộn bề...
“...thiên tài nhất phiến lụy”..hề chào thua!
Ta đời mây ngại thành mưa
Gió ơi thôi lại xin thưa về đồng!
 
KỆ SIMSAPA
Chỉ như nắm lá giữa rừng
Ba đời Phật Pháp có chừng ấy thôi
Như Lai tuệ giác biển trời
Lập ngôn chỉ chọn mỗi lời khuyến tu
 
KỆ KALAMA
Không vội bác, chẳng vội tin
Hiền nhân tự lấy trí mình mà soi
Một khi thiện ác rạch ròi
Nẻo lành thẳng bước, một đời chẳng nghi.
 
Giấc Mơ Kalama
Ta về phương lạnh Bỏ nắng sau lưng
Nhớ hôm nào Những núi rừng thẳm xanh
Những con đường nhỏ thật lành
Cho ta mơ dãy nhà tranh, cốc thiền
Có con sóc nhỏ thật hiền
Bên con chim đậu dưới triền cỏ xanh
Lối mòn cỏ dại loanh quanh
Áo lam lần bước, áo xanh tọa thiền
Rau rừng, nước suối an nhiên
Chuyện đời bỏ cả ngoài hiên kia rồi...
Những đêm trăng sáng trên đồi
Sương khuya lều vải ta ngồi tĩnh tu
Và nắng hạ, rồi gió thu
Buồn vui như lá thảy phù phiếm rơi
Đang cơn mộng mị tuyệt vời
Giật mình ngó lại... đang ngồi máy bay!
(TK, trên chuyến bay về Thụy Sĩ)
 
Mù mịt tri âm
Mình chẳng duyên đời không duyên đạo
thôi thế đành thôi mấy nẻo đường
một chuyến về thăm trời đất cũ
Ta lại nghìn trùng kiếp muôn phương
Mây gió đưa nhau về viễn xứ
một chuyến bay buồn xoá nhớ thương
ân tình dâu biển không dám hẹn
sương khói trả về lại khói sương
Ta biết ai buồn trên phi cảng
rồi lại quên nhau giữa phố phường
Ta hiểu tình đời mong manh thế
nên vẫn tiện tằn những vấn vương
 
Tặng lớp giáo lý Beatenberg 2020
Mươi hôm mới đó qua vèo
Chút mây núi vắng giờ theo chân người
Khuya nằm phố núi mưa rơi
Nửa vầng trăng héo bên trời treo nghiêng
Ga mưa dáng nhỏ ưu phiền
Tiễn con tàu quạnh về miền chiêm bao
 
Nhà thơ ghé bước nhà thờ
Trông lên tượng Chúa, làm thơ nhớ chùa
 
ÁO VÀNG KĀLĀMA
Nhạc: Ngô Thụy Miên (Áo Lụa Hà Đông)
Lời: Toại Khanh
Áo nâu sòng đơn sơ mà đẹp quá
bởi bờ vai nhuộm kín một trời sương
ta vẫn nghe trần thế ấy vô thường
ta vẫn nghe buồn vui đó vô thường
xin hãy nhớ ta rồi đây sương khói
rồi hôm nao nằm xuống ở đây kia
Kalama rồi cũng sẽ khai sinh
rồi cũng sẽ một hôm nào mở cửa
ai lại đến, lại đi, ta vẫn đón
đời biển dâu mưa nắng đáng gì đâu
chia tay ai rồi ta hẹn mùa sau
lời tri ngộ cuối chân đồi vọng lại
hành giả ơi, những người muôn phương ấy
giữ hộ nhau tà áo đạo đồng tâm
ta vẫn yêu màu áo ấy vô ngần
ta vẫn yêu màu áo ấy vô ngần
ta vẫn yêu màu áo ấy ai ơi!
 
Này chén gạo, này giọt dầu
Tín tâm vào tận vùng sâu đất nghèo
Giữa mùa củi quế gieo neo
Con thuyền chánh pháp chống chèo gian nan
Cảm ơn những tấm lòng vàng...
 
Thương ai gánh gạo lên chùa
Thắp lên ánh đạo giữa mùa Cô Vi
Chùa xa chân vẫn cứ đi
Xa nhưng gang tấc...chỉ vì chữ thương
Mai sau tóc bạc vô thường
Nhớ hoài chén gạo đoạn trường hôm nay
Tu là giũ áo, phủi tay
Là đem gom hết muôn loài vào tim
Tháng ngày rồi hệt bóng chim...
 
Mười năm đọc mười năm đi
một khuya ngó lại còn gì trong tay
chút trăng chiều  tí nắng mai
Còn chi ngoài những tàn phai ngậm ngùi
Thời gian con nước trôi xuôi
Trăm năm dài ngắn cũng rồi một đêm
nhân sinh chiếc lá bên thềm
dài hơi thi tứ  càng thêm ngậm ngùi
 
KĀLĀMA
Về đây vun gốc ngọc lan
Xây thêm một động hoa vàng đợi nhau
Mai kia sương trắng mái đầu
Ta đi còn để lại câu hẹn thề
Xứ người treo bóng trăng quê
Lòng vô trụ...biết ai về, ai đi?
 
KĀLĀMA
(Nối Vòng Tay Lớn)
Nhạc: Trịnh Công Sơn
Lời: Toại Khanh
Đền tháp quanh đây kể lại chuyện xưa
Đây kia ngàn năm gió thổi lá rớt sân chùa
Tiền bối năm xưa gian truân đi về
Hẹn nhau hoằng dương chánh pháp trong đời cuồng vọng
tiền nhân đi mất vẫn còn vọng lời kinh xưa
Cờ chánh pháp tung bay mọi miền
Dòng nước mắt nhân gian dần cạn
Đọc lòng mình trong thiền quán
Người bỏ phố đi theo lời gọi
Lời kết nối tim ta vào đời
Rồi một ngày biết buông xuôi
Rồi đến đêm nay chốn này biết nhau
Ai đi từ trời quê sang, ai tít xứ người
Đời có ra sao môi ta vẫn cười
Cười lên đời không ánh sáng, xót xa cứ cười, hỏi ai còn muốn bước hoài một đường tử sinh
ĐK:
Chờ ánh trăng khuya trên đồi cỏ hoang
Bên nhau ngồi đây thức tỉnh để thấy trăng tàn
Mặc gió đêm sâu ta đây vẫn ngồi
Gặp trong từng hơi thở ấy bao nguồn phiền lụy
Rồi trong giây phút chỉ là một niềm hợp tan
Lòng tỉnh giác không nghe đêm dài
Người thắp sáng tâm tư khờ dại
Dọn lòng mình xa đường tối
Nguồn sáng ấy lâu nay chờ đợi
Làn ánh sáng lung linh lòng người
Và đêm này ánh tinh khôi
Ngồi dưới trăng khuya trên đồi dạ lan
Tay nâng từng cành khô nghe cuộc thế héo tàn
Hoa đó thân đây, so ra khác gì
Từ nụ mầm lên cây lớn, nắng mưa mấy mùa, hè qua thu tới, nối liền một vòng diệt sinh.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...