Wednesday, July 21, 2021

Toại Khanh 15: Thơ

 Quỷ cũng xin bùa
Thấy sư quét lá sau chùa
Nhỏ xin chiếc lá làm bùa hộ thân
Sư rằng lá rụng đầy sân
Muốn nhiêu cũng được đâu cần phải xin
Nhỏ cười một nụ tinh ranh
Đây cần chi lá, xin tình đấy thôi
Sư cười: sao phải chọn tôi
Ngoài kia kẻ muốn luân hồi thiếu chi
Tôi giờ nương bóng Đại bi
Trái tim hoá đá còn gì để cho
Vi vu gió quyện mặt hồ
Đâu đây có tiếng nam mô thật buồn
Nhỏ về trong nắng hoàng hôn
Sư nghe tiếng lá vỡ giòn trong tim
Đời tu là cuộc trốn tìm
Người tu cũng có nửa tim luân hồi
Sân chùa lá vẫn cứ rơi
Vô tri đâu biết có người bâng khuâng
Ngó lên toà Phật khói dâng
Sư buồn mình lại một lần tình si
Đời giờ bình bát ,lá y
Mốt mai về núi thêm chi nợ đời
Sư thầm niệm Phật trên môi
Đài cao Phật tượng mĩm cười vô ngôn
 
Phật đản: Mở ra trời giải thoát
Mừng ngày Thành Đạo: Dặn lòng tu
Nhớ ngày Phật tịch, tâm kinh động
Nhủ mình đời ngắn, ráng công phu!
 
Nước trôi, mang cả trăng theo
Sát na sinh tử cuốn vèo trăm năm
Từ vô lượng kiếp thích nằm
Giờ ngồi chánh niệm lặng thầm: vào, ra
Trăng lên có lúc trăng tà
Trăm năm bào ảnh chỉ là chiêm bao!
 
Ngày Mẹ
Chiều nay mưa, Mother Day
Tám năm từ buổi mẹ về đất sâu
Con năm mươi bạc nửa đầu
Lẻ loi chân bước qua cầu nhân sinh
Nhọc lòng hai chữ nhục vinh
Mother Day chợt nhớ mình mồ côi
Ngồi trông mây xám ngang trời
Tuổi năm mươi bỗng nhớ lời hát ru
Bướm vàng đậu nhánh mù u...
Phố đời bươn chải đời tu thêm buồn
Con sao mẹ cũng cứ thương
Mẹ xa con đứng cuối đường nhớ linh
Vui buồn gửi cả trang kinh
Ngó khung kính vỡ mắt mình đỏ hoe
Dế khuya rả rích bên hè
lá y mỏng quá, lạnh se cả lòng
Mẹ giờ biền biệt cõi không
 
RÁP VẦN
Mười năm mẫu tử cách chia
Con về xếp chữ nhà khuya nhớ người
Chữ C nhớ tiếng mẹ cười
Chữ T nhớ mẹ một đời thương con
Chữ M nhớ mẹ mỏi mòn
Gánh gồng máu lệ nuôi con nên người
Chữ S là sao trên trời
Nhiều như tình mẹ cả đời cho con
Chữ A manh áo vai sờn
Tuổi thơ mẹ dắt díu con vào đời
Chữ N nhớ dáng mẹ ngồi
Tuổi già có Phật quên đời phù du
Chữ T mẹ một lòng tu
Nắm tay con giữa sa mù nhân gian
Chữ TH lòng mẹ thênh thang
Mấy mươi năm mỏi hai bàn chân con
Mẹ ơi, xếp mãi vẫn còn
Chữ sao xếp được đỉnh non nghĩa từ!
 
Người đi, còn lại chỗ ngồi
Trăng đi, còn chút mây trôi bên trời
Mai kia chừng phủi tay rồi
Ta đi, còn chiếc lá rơi bên hè!
 
Ngọn Nến Thắp Hai Lần
Ừ thêm một tuổi, già một tuổi
Một bước gần hơn đến áo quan
Sáng nay thắp nến mừng sinh nhật
Lại thổi, để dành cho lễ tang!
 
Happy birthday Sư Toại Khanh
Mỗi năm là một vòng quay
vui chưa trọn, đã đến ngày birthday
mãi đi, quên mất buổi về
mươi năm vẫn cứ lê thê dặm đời
mơ hồ nửa thiệt, nửa chơi
tóc pha sương...vẫn ven trời dạt xô
buồn vui chi cũng hư vô
bánh sinh nhật: một nấm mồ phết kem!
 
DUYÊN PHẬN
Phận người như lá trôi sông
Ven bờ hay ở giữa dòng... tuỳ duyên!
Kẻ đi lưu lạc trăm miền
Người về đóng cửa toạ thiền tỉnh tu,
Kẻ đi gieo oán gây thù
Người về an lạc với từ bi tâm,
Kẻ thì hoang phí trăm năm
Người từng hơi thở ươm mầm vô sinh.
Chẳng do thiên hạ hay mình?
Do duyên thiện ác ta sình hay sen,
Đáng gì danh lợi bon chen
Mãi lo phóng dật mà quên một ngày.
Cuối đời buông hết xuôi tay
Về đâu với những dặm dài tử sinh?
Lên mây hay lại xuống sình?
Đoạ siêu khổ lạc mỗi mình ta hay,
Duyên lành phơi phới đường mây
Vụng tu duyên xấu đoạ đày tử sinh.
 
Ai kia cho mượn chiếc xuồng
để du tăng chở nỗi buồn qua sông
mong trời sẽ chẳng mưa giông
để xuồng còn chỗ cho lòng tri âm
 
Chuyện lòng hải điểu
Ta loài hải điểu từ biển lại
Theo bão về đây một buổi chiều
Đời không dung nỗi hồn du tử
Ném trả nhau về bến quạnh hiu
Bến bờ nào cũng nơi trốn bão
Đâu thể dừng chân đến suốt đời
Đợi mai bão tạnh, trời về sáng
Hải điểu lại là của biển khơi
Ta biệt trời Đông sang trời Tây
Cô đơn làm một giấc mơ gầy
Giờ lại bỏ Nam về cõi Bắc
Đời trước sau là những chuyến bay
Ta đi không cả lời hò hẹn
Lâu lắm quên dần những vẫy tay
Từ thuở nặng lòng niềm luân lạc
Đời đã vô chừng như kiếp mây...
 
Muôn nẻo đời mây
Một đêm ta nhớ phố đời
Rời am theo đám mây trời đi xa
Trên tay đôi khúc cuồng ca
Với hành trang một nửa là nỗi riêng
Hai chân mà lụy trăm miền!
Biết mô là chỗ tiền duyên mà về
Chút tim sao lắm bộn bề...
“...thiên tài nhất phiến lụy”..hề chào thua!
Ta đời mây ngại thành mưa
Gió ơi thôi lại xin thưa về đồng!
 
Quà xuân, biết gửi chi giờ
Thì thôi gửi một bài thơ gọi là
Có người mà cũng có ta
gửi nhau như một chén trà ấm môi
Dở hay cũng cố mỉm cười
Có chi đáng kể giữa đời mù sương
Ngọt chua gì cũng vô thường
Có nhau chỉ một đoạn đường này thôi
Rồi ta một áng mây trời
Và người...con nước lặng trôi dưới cầu
Và mình chẳng nợ gì nhau
Chuyện xưa... chiếc lá dòng sâu buổi nào!
 
KHÓC PHẬT
Bổn Sư...đời đã quên Ngài
để thờ bao thứ ngoại lai bên lề
thần bên ni, thánh bên tê
Phật dưới Bồ đề, ngày tháng rêu phong
Đời ngài ai có nhớ không
thay vào đó những viễn vông mơ hồ
tay cầm xăm, miệng nam mô
quàng xiên vía cậu, xác cô, thầy bà
tinh tuyền Phật giáo dần xa
trăm năm nữa...đạo chỉ là cái tên!
 
XUÂN SINH TỬ
Người ăn tết giữa mùa đông
Ngắm hoa nở giữa khi lòng lên rêu
Tuổi xanh mới đó xế chiều
Vừa sinh đã tử, vừa yêu đã buồn
Trong mơ lạc bước thiên đường
Tỉnh ra, nghe cuộc vô thường bên hiên
Chiều xuân trải chiếu tọa thiền
Nghe đâu đó một giọt phiền vừa rơi!
 
Mỗi năm một lễ tình nhân
Rủ nhau chơi cuộc trầm luân ỡm ờ
Vui buồn trong một câu thơ
Tuổi xanh mộng mị đợi chờ áo quan
 
Đường đời chông gai
Đi hoài cũng mỏi
Ngồi trên đá sỏi
Cũng khổ đôi mông
Đành lót gối bông
Để ngồi đến tối
Lại kê làm gối
Nằm xuống nghĩ lưng
Nhất vật nhị công
Trần đời có một!
 
Tặng Hoàng Tử Bé
Đời trách ta ngồi không tăng tướng
Nội lực trong lòng ta biết thôi
Kiểu tu trình diễn nhằm khoe mẽ
Chẳng phải cho ta, chỉ cho người
 
Năm mới, xuân về có chi vui
Thế thái đa đoan chán mớ đời
Ai nóng ruột chờ trông hoa nở
Ta ngồi thanh thản ngắm hoa rơi
Quà xuân không đủ ta no bụng
Đành gửi nhân gian một nụ cười
 
Mừng Xuân Tân Sửu
Năm con trâu cày đâu cũng trúng
Hai nghìn hăm mốt trầm chưa đốt đã thơm
Lòng có Phật rồi, chặt dạ sớm hôm
Sinh hữu hạn, tử vô kỳ ai biết được
Cuộc vô thường làm sao mà liệu trước
Còn ruộng thì còn cày
Gieo chủng tử vô sanh
Còn trầm luân thì hái được quả lành
Dứt sinh tử, khổ vui đều buông hết
Tìm bất tử giữa cõi đời sống chết
Tìm tịnh an giữa cuộc thế mù sương
Ngắm đóa hoa xuân quán niệm vô thường
Cho trên cạn nẩy cành sen trắng muốt!
 
XUÂN TÂN SỬU
Năm mươi năm...mảnh ruộng đời
cày bừa, gieo gặt khóc cười buồn vui
đồng chiều đê vắng xa xôi
vời trông một vạt nắng rơi cuối ngày
đêm về nằm đợi nắng mai
để thêm một buổi trâu cày ruộng xa
mặc ai tuổi khỉ, tuổi gà
ngẫm ra lại cũng cứ là kiếp trâu
kể gì ruộng cạn đồng sâu
chung thân gặm nhánh cỏ sầu hắt hiu
ngày xuân quét lá hiên chiều
nghe trăm năm cũng buồn theo bóng người...
 
NHỮNG DẤU HỎI MÙA COVID
Mai ta trở về Người còn nhận ra nhau
Khi chiếc khẩu trang đã bịt kín đầu
Mai ta trở về Còn thấy nhau không
Khi những áo quan ngày một chất chồng
Mai ta trở về Thềm xưa còn trăng sáng
Khi đã xuân rồi Trời vẫn xám một màu đông
Chia tay lần rồi Có phải sẽ thiên thu
Khi chuyện ngày mai vẫn cứ mịt mù
Mai ta trở về Còn ai mở cổng
Hay vườn khuya chỉ còn nghe tiếng chó tru
Mai ta trở về Bờ xưa nghe sóng vỗ
Biển hoàng hôn còn in dấu chân ai
Hay chỉ hoang liêu một bóng nắng đổ dài
Ta nhặt ốc gọi tên từng người cũ...
Ngày mai này  Biết ta có còn không
Còn dịp vươn vai những sớm mai hồng
Hay thoi thóp không tìm ra máy thở
Giữa một rừng người...đông quá là đông!
 
Cuối năm về lại bến xưa
À ơi đứng gọi người đưa sang bờ
Trên thuyền chợt thấy câu thơ
Chuyến đò sinh tử phải chờ bao lâu
Mãi đi, bạc cả mái đầu
Du phương biết mấy đò cầu cho cam
Bỗng nghe cô lái nói thầm
Muốn qua bờ nọ, đừng ham bến này
Đến bờ mình phải chia tay
Tương phùng đâu để quấy rầy đời nhau
Đãy giang hồ ném sông sâu
Khách thề giờ chẳng đò cầu nữa chi
Đã về sẽ chẳng còn đi
Không đi... ai giữ làm gì hành trang
Sông chiều một tiếng cười vang
Bóng chim vỗ cánh giữa hoàng hôn xa...
 
Ta dừng lại, khi em còn bay nhảy
Cuộc tử sinh trường mộng có gì vui
Tin sao được những nhánh đời khô gãy
Cuộc vui nào cũng có lúc phai phôi
 
Một nắm xương tàn chửa kịp tan
Với những buồn vui cõi nhân gian
Bên đời ảo hóa chìm sương khói
Gió tết nằm nghe một nỗi hàn
 
Lời Kinh Cầu Cho Kālāma
Rồi thì bão tố sẽ qua
Đồi thiền sáng ánh trăng tà như xưa
Những chiều ngồi lắng tiếng mưa
Những khuya nghe tiếng gió lùa qua hiên
Bình an trên mái am thiền
Phủi tay cho hạt bụi phiền bay đi
Trăm năm rồi sẽ còn gì
Chúng ta từng cánh chim di cuối trời
Tạnh mưa, trời sáng lại thôi
Bến xưa ta lại đưa người qua sông...
 
Đồi thiền rồi cũng sẽ xong
Phố ơi, xin lại vững lòng đợi nhau
Trước cầu đạo, sau cạo đầu
Đưa nhau qua cuộc bể dâu nát lòng
Rồi nắng hạ, rồi gió đông
Lắng tai nghe tiếng thu không mỗi chiều
Đợi người một góc tịch liêu
Đêm khuya nào đó ít nhiều ngộ ra
Ô hay...diện mục chính là
Cội nguồn vạn hữu chẳng qua cái này
Tiễn người chẳng tiện cầm tay
Thì thôi ta hẹn ngày nầy mùa sau!
 
Muôn xưa và đến ngàn sau
Trần gian mấy cuộc biển dâu vẫn là
Bên đời một bóng Cà Sa
Giữa khuya nhân thế chói lòa trí bi
 
Muôn kiếp dựng xây thân sinh tử
Một ngày đại ngộ dứt vô minh
Ngã nhân huyễn hóa không còn nữa
Vũng nước vườn trăng thấy bóng mình!
 
Phàm tâm như bờ cát
Thiện ác đến rồi đi
Buồn vui như con sóng
Trăm năm còn lại chi
 
Dẫu là đẹp, dẫu là sang
Vẫn nghe hiu hắt một quan tài buồn
Vẫn là cuối nẻo hoàng hôn
Cho ai viễn khách phải chồn bước chân
Bây giờ lạnh ngắt tấm thân
Vẫn thương hiệu ấy giờ cần nữa đâu
Vùi nông một nấm cỏ rầu
Càng lung linh lắm, càng đau bẽ bàng
Chỉ là một chuyến đò ngang
Đò nào rồi cũng lại sang bến buồn
Thôi mai kia phút vô thường
Ai cho một tấm vạt giường cũng vui!
 
Tiếc Nhớ Sư Pháp Tín
Con đò nhỏ một chiều rời bến cũ
Người lên đường hóa một cánh chim xa
Xuân chưa về liễu sân chùa đã rũ
Thiền phòng vắng người hiu hắt gió đông qua
Sư phụ bảy tư năm rồi về cõi tịnh
Giờ đến trò tuế nguyệt chẵn bốn ba
Ai truyền đăng thắp lửa chốn sa bà
Ai tục diệm noi bước thầy hoằng hóa
Một lần gặp đã như duyên tiền kiếp
Tình đệ huynh qua mấy chén trà khuya
Ta ra đi chưa kịp hẹn buổi về
Ngày tái ngộ đành chờ nhau kiếp khác
Sớm tây du phải đâu là phận bạc
Sống mươi năm mà trọn nghĩa đạo đời
Thấy được nghĩa mầu trong mỗi làn hơi
Ngọn nến tòng lâm một đêm đời đã đủ
 
Trao nhau một chiếc áo vàng
Chung tay dựng một đạo tràng ngày sau
Đói no một chén cơm rau
Buồn vui mây trắng qua cầu thế thôi
 
Kệ Xưng Tán Cội Bồ Đề
Ba đời Phật vẫn theo truyền thống
Luôn đản sinh chỗ rộng ngoài trời
Đến khi chứng đạo cao vời
Vẫn luôn một cõi thảnh thơi núi rừng
Lúc tròn duyên lâm chung thọ mãn
Chư Phật luôn chọn tán cây rừng
Ba đời đại giác thong dong
Như Lai tam thế thảy đồng thế ni
Đức Thích Tôn chẳng là ngoại lệ
Vẫn vượt ngoài biên tế nhân gian
Đản sinh, thành đạo, niết-bàn
Ba lần đại sự dưới tàng cây cao
Lễ linh thọ khác nào lễ Phật
Nhìn tàng cây nhớ bậc đại từ
Hai ngàn năm lẻ có dư
Bao lần chiết nhánh kể từ năm xưa
Từ nguyên thủy nắng mưa Cổ Ấn
Rồi biển dâu mấy bận xứ ngoài
Bồ đề in bóng Như Lai
Gốc cành giác ngộ mãi hoài xanh tươi
Khắp gần xa trời người ba cõi
Bày hương đăng dưới cội Bồ đề
Dốc lòng nguyện thoát cõi mê
Một mai duyên mãn, cùng về vô sanh!
 
Thương ai gánh gạo lên chùa
Thắp lên ánh đạo giữa mùa Cô Vi
Chùa xa chân vẫn cứ đi
Xa nhưng gang tấc...chỉ vì chữ thương
Mai sau tóc bạc vô thường
Nhớ hoài chén gạo đoạn trường hôm nay
Tu là giũ áo, phủi tay
Là đem gom hết muôn loài vào tim
Tháng ngày rồi hệt bóng chim...
 
Người ta ông lái
Đưa người qua sông
Ta tên ấm ớ
chăn vịt trên đồng
Đưa đò e ngại bão giông
Còn ta... ngại những mùa đông tình người
Mỗi mùa vịt chết vài mươi
Chăn đôi mùa nữa...bên trời còn ta!
 
Đem chần vẫn cứ là thương
Ngẫm ra giọt nước cành dương trên lò
Rủi hôm nào nước sôi to
Chỉ thương bầy vịt phải lo bỏng đầu
Giờ loay hoay đám vịt bầu
Chỉ vài năm nữa, qua cầu về non
 
Mười năm đọc mười năm đi
một khuya ngó lại còn gì trong tay
chút trăng chiều tí nắng mai
Còn chi ngoài những tàn phai ngậm ngùi
Thời gian con nước trôi xuôi
Trăm năm dài ngắn cũng rồi một đêm
nhân sinh chiếc lá bên thềm
dài hơi thi tứ càng thêm ngậm ngùi

Bỏ đời về núi đúc chuông
Mươi năm chờ mỗi tiếng buông giữa lòng
 
Một vầng trăng lạnh ven trời
thiêng liêng dáng Phật giữa đời vô minh
một khuya ta ngó lại mình
công phu dưa muối vẫn hình như...chưa!
Nước là lệ thuở trầm luân
Đất là tro cốt bao lần tái sinh
Phải đâu nay mới một mình
Mà muôn kiếp trước đã ...tình bơ vơ
Một vầng trăng lạnh ven trời
thiêng liêng dáng Phật giữa đời vô minh
một khuya ta ngó lại mình
công phu dưa muối vẫn hình như...chưa!
 
Nhà thơ ghé bước nhà thờ
Trông lên tượng Chúa, làm thơ nhớ chùa
 
THƠ ĐỀ TRANH
Ta đi ngang những phố đời
Trên con tàu chở khóc cười nhân gian
Trăm năm một giấc kê vàng
Dặm khuya với chút bẽ bàng trên tay
Ga đông rồi lại ga đoài
Tàu khuya ngó lại còn ai với mình
Người đi hì hục lợi danh
Kẻ về hoang hoải nghe mình hư vô
Tử sinh là những bến bờ
Cho người sinh tử dạt xô nổi chìm
Đời ai rồi cũng kiếp chim
Dọc ngang để lại khuất chìm chân mây
Chiều ngang phố, mắt nghe cay
Bâng khuâng ngó một đường ray vắng tàu!
 
Chuyện lòng hải điểu
Ta loài hải điểu từ biển lại
Theo bão về đây một buổi chiều
Đời không dung nỗi hồn du tử
Ném trả nhau về bến quạnh hiu
Bến bờ nào cũng nơi trốn bão
Đâu thể dừng chân đến suốt đời
Đợi mai bão tạnh, trời về sáng
Hải điểu lại là của biển khơi
Ta biệt trời Đông sang trời Tây
Cô đơn làm một giấc mơ gầy
Giờ lại bỏ Nam về cõi Bắc
Đời trước sau là những chuyến bay
Ta đi không cả lời hò hẹn
Lâu lắm quên dần những vẫy tay
Từ thuở nặng lòng niềm luân lạc
Đời đã vô chừng như kiếp mây...
 
Chống cây thiền trượng về non
Trăm năm mộng tưởng chỉ còn hư không
Thiên thu một đốm nắng hồng
Nhục vinh một vệt mây bồng bềnh trôi
Phủi tay, người lặng lẽ ngồi
Thở sâu nghe cuộc luân hồi trong tim
Tử sinh một cuộc trốn tìm
Nhân sinh rồi những bóng chim cuối trời
Đầu đời tiếng khóc trong nôi
Cuối đời hiu hắt một lời kinh khuya...
 
Tiễn nhau một đoạn đường thôi
Phía xa kia nẻo luân hồi còn xa
Tử sinh muôn dặm quan hà
Nẻo về nội hướng cho ta, cho người
Sớm mai trời hửng sáng rồi
Đồi xưa am cỏ ta ngồi đợi nhau...
 
Giữa bao tục niệm nói cười
Người lành lạc lõng giữa đời u mê
Hiếm hoi chủng tử Bồ Đề
Tử sinh dám hỏi ai về, ai đi!
 
Vàng son rồi cũng một đời
Một hôm nào lại cuối trời mây qua
Đâu rồi lầu các xa hoa
Chốn về phút cuối chỉ là áo quan

NHỮNG DẤU HỎI MÙA COVID
Mai ta trở về Người còn nhận ra nhau
Khi chiếc khẩu trang đã bịt kín đầu
Mai ta trở về Còn thấy nhau không
Khi những áo quan ngày một chất chồng
Mai ta trở về Thềm xưa còn trăng sáng
Khi đã xuân rồi Trời vẫn xám một màu đông
Chia tay lần rồi Có phải sẽ thiên thu
Khi chuyện ngày mai vẫn cứ mịt mù
Mai ta trở về Còn ai mở cổng
Hay vườn khuya chỉ còn nghe tiếng chó tru
Mai ta trở về Bờ xưa nghe sóng vỗ
Biển hoàng hôn còn in dấu chân ai
Hay chỉ hoang liêu một bóng nắng đổ dài
Ta nhặt ốc gọi tên từng người cũ...
Ngày mai này Biết ta có còn không
Còn dịp vươn vai những sớm mai hồng
Hay thoi thóp không tìm ra máy thở
Giữa một rừng người...đông quá là đông!

LẠI VU LAN
Mỗi năm mấy bận rộn ràng
Tháng tư nhớ Phật, Vu Lan nhớ bầm
Mẹ đi mấy bữa thì rằm
Lần tay cũng sắp mười năm xa người
Con giờ ngót nghét năm mươi
Kể ra cũng quá nửa đời còn chi
Phố đời mưa nắng có khi
Vẫn mong có một buổi về núi xưa
Thà ăn chén muối đĩa dưa
Để về lại thuở mình chưa như giờ
Thà nằm gối đất làm thơ
Hơn phù hoa với mấy bờ trầm luân
Con mười năm sống vong thân
Kịp khi nhớ Mẹ về thăm trễ rồi
Mưa ngâu tháng bảy xám trời
Viễn phương thắp nến nhớ người thung huyên!

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...