Bài hát mùa thu – Bài hát ru – Bài nguyên đáng – Bài tặng Doanh Doanh – Bìa tặng Nguyên Đáng – Bài tháng giêng (2 bài) – Bài tiêu dao – Biển – Bên kia bờ đại dương – Bên kia bờ vọng tưởng – Vết thương xưa – Biệt khúc – Chào Việt Nam – Chết – Cho tôi thơ nói – Con dế buồn – Còn lại tiếng muôn trùng – Đất nước – Dấu lặng – Đêm – Đêm của lọ lem – Đêm lưu xứ - Đêm nguyệt quế - Đoản khú (2 bài) – đối ẩm với Hồ ly – Đôi khi – Đừng – Em – Giấu – Giữa trái tim tình rỗng – Góc phố - Gọi – Học – Không đề (2 bài) – Khúc chiều rơi – Khúc ngâu – Khúc tháng chín – Khúc thu rơi – Khúc thu xưa – Ký ức tháng tư – Lạc lòng – Làm sao cho tôi quên – Lệ hồ - Lời không dễ nói – Lời tạ ơn – Lời từ biệt – Long lanh nước mắt
Xin em đừng khóc vì tôi
Có những mùa thu đã mất
Bóng mây vừa khuất bên đồi
Ngọn gió xanh xao thở dài
Cánh buồm hẹn hò đã khuất
Chỉ còn tiếng sóng xa xôi
Âm u buông khúc rã rời
Hạt sương long lanh vườn cỏ
Nghẹn ngào nghiêng giọt buồn rơi…
Ngủ đi…cho mộng bùi ngùi bay xa
Ngủ đi…cùng bóng trăng tà
Ngủ đi…trong tiếng yên hà nghiêng rơi
Ngủ đi…gió tạt chân trời
Ngủ đi…cỏ hát những lời yêu thương
Ngủ đi em…giấc ngủ hờn
Buông tay cho gió về hôn mặt người
Ngủ đi em…giấc ngủ vùi
Ngủ đi em…tiếng khóc cười vô ngôn
Ngủ đi em…giấc ngủ buồn
Ngủ đi em…giấc nghìn trùng…không anh .
Mùa xuân hong tóc ở trên đồi
Một màu cỏ biếc thơm nguyên đán
Những hạt hoàng hoa…
lấp lánh trôi.
Tầm xuân hé nụ ở phương này
Có thoáng mịt mờ trong ký ức
Một trời thương nhớ khói sương say.
Ngũ cung lạnh tựa nét cau mày
Tôi nhặt nỗi buồn rơi trên cỏ
Và đếm giùm ai tiếng thở dài.
Hồn xuân lãng đãng cuối phương nào
Ai lỡ trăm năm lời hẹn cũ
Về đứng bên đời …tan tác đau…
Cầm tiêu hợp tấu biết tìm đâu
Lang thang muôn nẻo đường phiêu dạt
Chìm nổi trong ta khúc Phượng Cầu
Quán nhỏ dừng chân ngắm bụi mờ
Ta thân ly khách đường mây trắng
Cũng thể dòng sông lác đác mưa
Ly này, ly nữa chỉ mình ta
Ta gọi bên trời Doanh muội muội
Nước mắt thay lời độc ẩm ca…
Trông vời cố quận chỉ là mây
Chém xuống dòng sông trăm nhát kiếm
Nước vỡ… như lòng ta trưa nay…
Đồi xưa xanh mướt cỏ phiêu bồng
Gót sen lướt nhẹ qua triền nắng
Có gió đâu mà tôi bâng khuâng
Đừng buông tay nhé nhỡ khuya rằm
Có vì sao lạc trong đôi mắt
Tôi biết làm sao khỏi nhớ nhung
Tiếng cười những hạt thủy tinh rơi
Long lanh sương vỡ đêm về muộn
Lạnh quá hiên xưa vắng một người…
Áo vàng lụa óng như tơ
Mẹ cười: Ơi này cô nhỏ
Điệu vừa vừa đó nghe chưa!
Tưởng như nắng cũng theo về
Có người khen sao xinh quá
Ngượng ngùng em lấy tay che
Chân chim về rộn vườn nhà
Hiên ngoài có đôi mắt ngắm
Nhưng mà tuổi bướm còn xa
Tóc dài em ngát hương chanh
Ước mơ nào xa vời vợi
Và dễ thương như trời xanh
Em về áo lụa mong manh
Gió mênh mang mùi cỏ dại
Ánh nhìn ai đó long lanh
Gởi lên mái tóc em dài
Tháng Giêng mùa dâu vừa chin
Môi hồng em có ngây say
Mời em từng bước dịu dàng
Chân chim cành gai bối rối
Ơi em công chúa hoa vàng
Êm đềm tóc xõa ngang vai
Em về nương theo cánh gió
Gởi mây những nỗi sầu dài
Ru em ngủ những giấc nồng
Sớm mai nắng vào thức dậy
Bốn mùa hãy vẫn là xuân
Thầm xin một đời yên vui
Thời gian âm thầm bước nhỏ
Êm đềm qua mãi không thôi…
Rồi bay về cõi Bắc
Tiếng ca, ồ tiếng ca
Khốc liệt hơn tiếng khóc.
Giông tố nào đã dậy
Đời hiu quạnh tháng ngày
Tìm nhau hoài chẳng thấy.
Lời hẹn nào đã khắc
Trên sỏi đá tuyệt mù
Trên từng thân lá mục
Lạc nhau rồi mấy kiếp
Vóc hạc gầy đăm đăm
Mở hoài đôi mắt chết…
Cuộn chặt mình vào thân
Đâu đây nghe tiếng khóc
Chú Dã Tràng lang thang
Thả tay theo sóng cuồng
Dòng hải lưu đau quặn
Rên rỉ lời bi thương
Thở dốc những hoang tàn
Vọng âm nào thê thiết
Biển của thời nát tan
Đợi một giờ hồi sinh
Sao những nhành tảo độc
Vẫn sáng bừng trong đêm?
Ngàn năm sau biển cạn
Buông mệnh phần… lênh đênh.
Đôi mắt đen quá khứ
Không nhìn thấy tương lai
Trong đóa hồng phủ dụ
Làm sao nghe thấy được
Bên này cánh cửa gương
Mưa giăng hàng phía trước
Môi chưa quen nói dối
Những lời hứa xa xưa
Đã tàn theo bóng khói
Người bước xuống một tối
Bên kia bờ đại dương
Mây bay mù dáng núi
Thắp nến quanh mộ tối
Chờ một cánh sao bay
Xuống hồn tôi chết đuối
Quên màu xanh cỏ mướt
Nói những lời êm đềm
Quên mùi thơm của đất
Trên giòng đời quên lãng
Thôi ngủ yên ngủ yên
Giữa đôi bờ huyễn ngạn…
Ngày tinh khôi em giữ đó giùm người
Một mai nào có bước xuống đời tôi
Xin để lại bên kia trời vọng tưởng
Chiếc kén buồn chưa tự vỡ đêm qua
Người ngồi chờ năm tháng sẽ thăng hoa
Khuya khoắt sẽ thắp đời tôi bạch lạp
Đến thiên thu cũng ngỡ nụ hôn đầu
(Tình yêu đừng tính toán trước hay sau
Nghe bần tiện phải không em Yêu Dấu)
Nửa đời ngồi chờ mãi chút hồng ân
Thập tự buồn Chúa cúi xuống…phân vân
Tôi phủ phục… biết ơn người cứu rỗi
Trái tim em đủ độ lượng khoan hồng
Thắp tình người bằng ánh mắt bao dung
Rất kiên nhẫn thứ tha lầm lỗi cũ
Tay rong rêu em bám chặt hồn người
Sợ mai này đời vất vưởng xa khơi
Thất lạc hết những thân tình cũ, mới
Để tôi còn thở một chút hương tan
Để tôi còn giữ lại tiếng than van
Trong cõi chết đã có mầm sự sống
… bên kia trời tưởng vọng
Tiếng ai cười
… buốt quá…vết thương xưa.)
Một mai tôi về
Căn phòng nhỏ hẹp
Đêm dài lê thê
Bên ngoài cửa khép
Tiếng mưa não nề
Nghìn trùng mõi mệt .
2.
Thôi giọt đàn rơi
Vọng âm cõi khác
Ngủ đi tôi ơi
Giấc mơ hạnh phúc.
3.
Đôi khi tiếng cười
Rơi bên bờ vực
Giấc mơ của tôi
Bay qua tù ngục
Hạnh phúc của tôi
Nhạt nhòa nước mắt.
4.
Thôi đừng thở than
Khi lòng tuyệt vọng
Đã mất thiên đàng
Tìm chi ảo mộng ?
Chào Việt Nam dòng máu Lạc Hồng
Chào Việt Nam bắt đầu cuộc chiến
Chào Việt Nam biển đảo mịt mùng.
Chào Việt Nam mờ mịt khói sương
Chào Việt Nam mất rừng, cạn biển
Chào Việt Nam một nước Việt buồn.
Chào Việt Nam chào những bước chân
Chỉ đơn giản đòi những gì đã mất
Lựa chọn nào khi đất nước phân thân?
Chào Việt Nam chào những anh hùng
” Đứng thẳng làm người?” đừng hô khẩu hiệu
Những biểu ngữ buồn gỡ xuống cho xong.
Chào Việt Nam chào những trái tim
Chung nhịp đập với một thời giữ nước
Những tội đồ dân tộc lặng thinh.
Một chút tôi, trong buổi xuống đường
Chào Việt Nam mịt mù khói sóng
Tôi bên đời, tâm cảm lưu vong…
Con cá chết bởi biển hồ suối sông
Con người chết bởi hồn câm
Đại dương chết bởi rêu rong đầu nguồn
Ngòi bút chết bởi bẻ cong
Nhà thơ chết bởi nhẫn tâm cúi đầu
Lịch sử chết bởi loài sâu
Ngàn năm văn hiến?
Ở đâu? Rùng mình!…
Hạt mưa rơi ướt tội tình
Hạt mưa nhiễm độc nhục hình
Thương yêu trổ đóa giữa đời buồn tênh
Cho thơ tôi hát đầu ghềnh
Con chim bỏ núi hồn nhiên bay về
Cho thơ tôi tiếng thầm thì
Đưa chiêm bao đến trên mi dịu dàng
Cho thơ tôi chút bình an
Rơi êm như chiếc lá vàng chiều nay
Cho thơ tôi vẽ những ngày
Mùa hoa vườn cũ rụng đầy lối xưa
Cho thơ tôi nỗi mong chờ
Phố sương người có bất ngờ về thăm
Cho thơ tôi ước mơ thầm
Khói thơm như thể hương trầm nửa khuya
Cho thơ tôi được tìm về
Bước chân ngần ngại trên hè…nhẹ , êm…
Cho thơ tôi được tìm quên
Tiếng cười ai vọng trăm miền hư không
Cho thơ tôi đến tận cùng
Vẫn nghe lạnh lẽo một vầng trăng xanh
Cho thơ tôi chút ân tình
Nghe mưa thiên cổ trở mình quanh tôi
Cho thơ tôi gọi được người
Từ mù sương đến cuối trời hạ , thu…
Những mùa thu bay mất tự khi nào
Đêm huyền hoặc Em có còn nheo mắt
Những khuya dài tôi thức với chiêm bao
Em hư vô từ thuở ấy xa vời
Ray rứt nhớ vì sao bên khóe miệng
Những môi cười đau nhẹ trái tim tôi
Và muôn trùng tiếng sóng vỗ lặng yên
Em cũng thế: Con- Dế- Buồn bé nhỏ
Dặn tim mình … Không nỡ nói: Em quên!
Một hoàng hôn tím thẩm cuối chân trời
Em ở đâu trong gió mùa đông bắc
Lời tình buồn thuở ấy mãi tinh khôi
Ngày hoang vu còn lẩn khuất bao giờ
Em như sóng âm thầm ngàn thu đợi
Bước chân nào động vỡ giấc mơ xưa
Tôi tìm gì trên lối cỏ xót xa
Những hoài niệm cũng phai tàn như thể
Xác vàng hoa rơi rụng trước hiên nhà
Chỉ còn em mà em đã quên rồi
Chỉ còn lại tiếng muôn trùng khắc khoải
Chỉ còn tôi – vô vọng – một mình tôi
Người ra đi và mãi mãi không về
Mưa xối xả, trần gian ngăn ngắt lệ
Từng phận người trôi dạt bến sông mê.
Mỗi lời ru là một nỗi đoạn trường
Bởi ký ức còn những mùa tủi nhục
Còn đắng cay ai ngậm ngãi tìm trầm.
Biển ngoài kia còn động đến khi nào
Từng lớp sóng dạt xô bờ nhiễm độc
Những hồn linh lời oan khốc nghẹn ngào.
Bốn ngàn năm văn hiến đã về đâu?
Khẽ thôi, vạt nắng lưng đồi
Cánh bướm chao vờn trước ngõ
Mơ hồ nhặt sợi tình rơi.
Lỡ tay đánh thức hoa vàng
Mùa Xuân dịu dàng thổ lộ:
“Em là ngọn gió lang thang”
Nâu nâu màu sữa cà phê
Mùa Xuân tô hồng môi nhạt
Thơm như giọt nắng rơi về.
“Đừng quên lời đã hẹn thề”
Sương -hay là mưa- như lệ
Ngàn sau buốt lạnh sơn khê…
Nghẹn ngào giọt nến lung linh
Trang sách thở dài rất nhẹ
Thư sinh rơi bút… giật mình
Thơ đề trên vạt áo xanh
Thời gian phai nhòa ảo ảnh
Mơ hồ sương khói mong manh
Chỉ là một chạm hoang mang
Ngàn xưa… ngàn sau phiêu dạt
Chỉ là một bước lang thang…
Đêm tàn canh qua vội rất vô tình
Con dế nhỏ gọi hoài âm thưa, nhặt
Cũng như người thao thức với đêm thanh.
Đưa tôi về nồng ấm những khuya mưa
Và hoài niệm vẫn xanh màu phương thảo
Màu chiêm bao lẫn khuất bụi xa mờ.
Từng giọt buồn như lệ buốt thiên thu
Nghiêng ly cạn đợi một giờ Nguyên Đán
Vàng son xưa phai nhạt tự bao giờ…
Bờ cỏ xanh hoài nhớ dấu chân ai
Con dế nhỏ vì sao mà thổn thức
Giọt long lanh rơi vỡ suốt khuya dài
Bài du ca muôn thuở gió ru buồn
Bàn tay lạnh che ngang vầng trăng muộn
Nghe nghẹn ngào lời vọng thức mưa tuôn
Cánh rã rời tiễn biệt dấu chân đêm
Từ ký ức- suốt đời- hương Nguyệt Quế
Và một người, tôi không chắc, đã quên
Đêm cuối cùng rồi từ đó xa xăm…
Tôi không là tôi xưa
Gió bay về khung cửa
Đừng gọi hoài tiếng mưa
Dòng sông dài trong mơ
Ai chờ nghe tiếng sóng
Vỗ hoài từng âm thưa
Ai thả rơi môi cười
Những gam màu ảo vọng
Lấp lánh ngày buông xuôi
Nhưng tôi không còn tôi
(Ai là tôi cũng vậy
Chỉ là người xa xôi…)
Thiên Đàng vẫn chối từ
Hỏi mấy nhành rêu mục
Chắc thiếu phần chân tu!
Trần Gian vẫn nói cười
Đừng hoài nghi ái ngại
Kệ, đời nhiều cuộc vui!
Lửa chập chờn hoang mang
Chắc gì không sưởi ấm
Cuộc hành trình lang thang…
Buồn vui khi hạ màn
Cố đóng tròn vai kịch
Cuối cùng là loãng, tan…
Vườn khuya không dáng người
Rượu đầy ly nỗi nhớ
Bến đợi tàn sương rơi
Bóng chập chờn cô đơn
Tóc dài em gối mộng
Giấc mơ là hư không
Đóa quỳnh hoa đợi chờ
Tôi ném vào tâm ý
Để thành người ngu ngơ
Em quá gần-tôi đau
Nhớ màu môi vời vợi
Thơm chút tình phấn hoa
Nửa đêm giọng u hoài
Ngồi nghe mưa rơi lạnh
Rượu buồn mơ liêu trai
Sao lòng tôi tiếc nuối
Đọc hoài trang kinh xưa
Ngậm ngùi nghe sóng dội
Dáng Hồ Ly xa vời
Gió lay mùi cổ tích
Lạnh một thời không nguôi…
Đêm tàn rồi sao rượu chẳng mềm môi
Nghiêng ly cạn tìm em trong đáy cốc
Buồn rưng rưng gió tiễn cuối chân trời…
Từng đêm nghe lạnh buốt chiêm bao
Tiếng chim thảng thốt dòng sông trắng
Đừng hỏi vì sao lạc mất nhau…
Đôi khi lỗi nhịp phải đi tìm
Thoáng hiện trong màu tan vỡ ấy
Một vầng trăng cũ vẫn y nguyên…
Ngàn thu tím ngắt đến đôi bờ
Những hoàng hôn đã phai tàn nắng
Và nắng cũng buồn hơn thuở xưa …
Để chia tay giấc mộng cuối đêm buồn
Em lơ đãng đã là sương điểm tuyết
Tan bên trời viễn xứ lạnh môi hôn.
Hỏi về em mắt biếc thuở xa vời
Đành ôm lấy tim mình…đau khốc liệt
Khuya khoắt nào em sẽ đến bên tôi?
Có thất thế cũng chỉ là lỡ vận
Em vẫn nhớ bên kia trời lận đận
Có một người thảng thốt trái tim đau
Một chốn về vắng lặng đến vô biên
Tôi không thể xô người khung cửa hẹp
Lựa chọn nào cũng ray rứt không yên
Dấu chim Di thất lạc cuối chân trời
Sao mây xám cứ bay từ tiền kiếp
Theo tôi hoài về thiên cổ xa xôi
Giữa trái tim …tình rỗng, phải không người
Xin thứ lỗi nếu tình tôi không thật
Ảo vọng buồn- lơ đãng- hãy quên thôi!!!
Mùa yêu lạc mất phương nào
Đường mây ai còn rong ruổi
Chim bằng cánh mỏi…nghiêng chao.
So vai gió tạt qua hồn
Tìm đâu hương thầm dạ lý
Ngậm tình thuở ấy môi hôn…
Hồ Ly thấp thoáng hiên người
Trang kinh úa màu u mặc
Nghe chừng cổ tích tàn phai…
Hồn hoa lãng đãng qua đời
Đêm rơi mịt mù khói nhớ
Vô ngôn còn vọng bên trời …
nghe câu tử biệt rợn buồn sinh ly,
Bến Vân Lâu chẳng hẹn kỳ
trùng lai nội cỏ thầm thì hạt sương.
Gọi người từ phía tà dương
có chờ ta cuối con đường trắng mây.
Một mai tàn cuộc buông tay,
nghiêng vai cho gió về lay dặm buồn.
Biết còn viễn phố giăng sương.
Biết còn tan hợp mây tuôn non đoài.
Lòng ta gác xế u hoài,
Cuối trời một bóng đổ dài hoang vu…
Trao yêu lơ đãng quên thề trăm năm…)
Học ở mưa những nét rơi cau mày
Học ở mây chút lá lay
Học ở đêm kiểu… đắng cay giả vờ
Học ở anh nỗi ơ hờ
Trăm gian dối cũng… ờ ờ bỏ qua
(Bởi vì…em học ở hoa
Cháy cho đến lúc tan nhòa hư vô…)
Mọc hoang vu trên vườn cỏ xanh buồn
Tôi cũng thế đành buông tim mình xuống
Nghe rã rời từng hạt máu cô đơn
Lay âm u trong tiếng hát Uyên hờn
Tôi cũng thế đành thả mình mỏi mệt
Sông chưa dài đủ độ lượng tay ôm!
Chạy điên cuồng tìm lại một chân mây
Tôi cũng thế dặn mình không tuyệt vọng
Dù nhiều lần tôi đã muốn buông tay…
Tôi vẫn yêu người vô cùng
Đôi mắt tôi hằng thương nhớ
Hôm nay người yêu tôi buồn
Khi đời sống là ngục tù
Làm sao cho người hiểu rõ
Tình yêu như cơn bão khô
Khi chung quanh là gai sắt
Đôi mắt người xua đuổi tôi
Lời khước từ tàn nhẫn nhất
Nhưng làm sao tôi nói được
Âm thanh nào cũng muộn màng
Tàn phá tôi như độc dược
Với trái tim mềm yếu đuối
Tôi biết người vẫn yêu tôi
Khi đời sống là đêm tối
Nhưng làm sao tôi được phép
Không thể nói lời dịu dàng
Khi người lạnh lùng quay mặt
Người cũng vô cùng yếu đuối
Tôi không đòi hỏi van xin
Tôi không còn gì để nói
Nhưng liệu đến ngày Phục Sinh
Người có tự hào vô tội ?
Bằng trái tim mềm thánh khiết
Bởi tôi không thể không yêu
Dù những giáo điều khắc nghiệt
Người hãy độ lượng dành riêng
Một chút khoan hồng tội nghiệp …
Tiếng sóng hoang vu thở dài
Một con dế buồn trong cỏ
Ngậm sương chờ đợi dấu hài.
Trái tim bong bóng vỡ rồi
Bàn tay nào che khuất mặt
Nụ cười một thuở mưa bay.
Bao năm nắng rớt bên đồi
Chiều rơi…cuối cùng mất bóng
Đêm tàn…lạnh một chia phôi.
Thiền sư đôi lúc lỗi lầm
Từng ngày chia nhau khổ nạn
Đừng hỏi ai người vô tâm …
Sương tàng rơi ướt đêm thâu
Thảng thốt những hàng lệ tuyết
Bờ xa, bến thẳm về đâu …
Buông tay…gió tạt hiên người
Nhắm mắt …thả lời ly biệt
Một điều không nói rơi…rơi…
Giang hồ chưa chắc lòng nguôi
Chỉ sợ nhớ thời giông bão
Lời thề lại xóa mất thôi
Ngửa tay, hứng giọt sương buồn
Tiếng sóng, tiếng lòng tan vỡ
Cuối trời… mây khói mênh mông…
Một vầng trăng khuyết chông chênh
Dáng mong manh gầy thuở trước
Chớp mắt… đã là lãng quên.
Đừng gọi tôi hoài…lênh đênh
Bắt chước người xưa lận đận
Tình tôi, chao đảo thác ghềnh…
Rơi…chao nghiêng trong chiều
Có lẽ nào buồn thế
Thôi cũng đành …lãng phiêu.
Mây dạt về cuối trời
Tìm nhau sao khó nhọc
Thôi cũng đành…tình ơi…
Lạnh một niềm ly bôi
Chút tro tàn mê hoặc
Thôi cũng đành… đau, tôi…
Tôi về chạm ngõ mùa thu
Rêu vườn xưa đã phù du thuở nào
Ngại ngùng chiếc lá nghiêng chao
Cọng tơ trời khẽ thả vào mắt ai
Em còn tóc xõa ngang vai
Trong tôi hoài niệm vàng phai nghìn trùng…
Vàng thu lối cũ mịt mờ
Thôi, em ngoảnh mặt đừng vờ xót xa
Một mình tôi giấc mơ qua
Một mình tôi với xác hoa rơi buồn
Con chim nhặt hạt ngô đồng
Còn tôi lơ đãng nhặt hồn cỏ hoa
Một ngày qua một người xa
Một ngàn thu khóc chiều tà rưng rưng…
Ngày tháng tư vác thánh giá lên đồi
Nghe hoang vắng ngọn cỏ bồng phiêu dạt
Lay mơ hồ ký ức tuổi thơ tôi
Hứng trên tay buốt lạnh hạt sương buồn
Người cũng thế… chia cùng tôi ngọt đắng
Bên kia bờ còn đau đáu vết thương
Ngày tháng tư vác thánh giá lên đồi
Lỡ đánh mất một thiên đường mộng tưởng
Đành buông tay…gió tạt buốt hiên đời…
Bâng khuâng khung cửa có ai chờ
Bàn tay nhỏ bé thơm hương quế
Khua động hoài tôi những giấc mơ
Nghe cơn đau cũ nhói trong chiều
Và tiếng phong linh rời rã khóc
Có phải thu vừa rơi khúc yêu
Đêm đêm vẫn nhớ góc em ngồi
Ngọn nến tàn canh run từng giọt
Thảng thốt vầng trăng lạnh cuối trời
Hồn tôi như chiếc lá chơi vơi
Trăm ngàn sông suối..EM LÀ BIỂN…
(Tôi lạc lòng xin em hiểu tôi)
Ngôn từ như độc dược
làm sao cho tôi im
Bởi ơn đời vô lượng
Làm sao cho tôi tin
Một thiên đường xa khuất…
Chốn tôi hằng mong ước
Người có hiểu vì đâu
Từng đêm dòng nước mắt
Sẽ phải chết một lần
Địa ngục nào có thật…
Trong ơn đời vô lượng
Làm sao ngày Phục Sinh
Sẽ ứa tràn ân sủng…
Xin cho tròn mơ ước
Gởi một chút hồn câm
Đến bên người thánh khiết.
Lá rơi vàng, thành phố tiễn mùa thu
Đêm phong tỏa những bình minh buốt lạnh
Ngày lênh đênh trôi từng phiến sương mù
Soi hoang mang trên mặt nước Lệ Hồ
Người giữ mãi trong tay lời yêu gió
Rời rợi buồn nghe khói muộn…hư vô
Người vẫn nghe tiếng sóng vỗ u hoài
Bởi không thể băng qua dòng huyễn mộng
Cọng rong buồn đành lơ đãng chìm, trôi…
Nhưng tại sao không nói khi tôi sống là chỉ để mắc nợ những hồng ân?
Tạ ơn mẹ đã sinh tôi ra vào một ngày bão lụt ông tha mà bà chẳng tha 23 tháng 10 Âm Lịch bên dòng sông Như Ý của xứ Huế âm u để suốt đời tôi cứ chìm đắm vào những cơn mưa.
Tạ ơn ba đã cho tôi niềm tự hào không nhỏ vào giai cấp xuất thân để tôi luôn phân vân và không dám làm một điều gì tệ hại.
Tạ ơn Soeur Madelaine cầm tay tôi uốn nắn những chữ viết đầu đời để tôi có được một thời văn hay chữ tốt.
Tạ ơn Soeur Hiệu Trưởng luôn tạo cho tôi những tự tin hiếm hoi trong những lúc tôi tận cùng tuyệt vọng: Chúa vẫn biết con là một đứa bé rất ngoan…
Tạ ơn những thầy cô đã dạy cho tôi những kiến thức, mà quan trọng hơn cả là cách biểu lộ và truyền đạt lại những kiến thức ấy cho bọn học trò bé nhỏ yêu quý của tôi.
Tạ ơn những người bạn đã lớn lên cùng tôi từ thời thơ dại- thời hoàng kim xa quá chìm trong sương mơ– để tôi không cảm thấy cô độc khi chỉ có một mình.
Tạ ơn những người bạn vô tình gặp gỡ trên đường đời nhưng định mệnh đã kết nối tình thân, luôn bảo bọc và che chở để tôi không cảm thấy đau đớn lắm khi đối diện với những manh tâm độc ác, để tôi không phải …như con nhím tôi tự mình thu xếp
Tạ ơn những người tôi vô tình lỡ nói lời yêu thương rồi sau đó mới biết rằng không phải!
Tạ ơn những người thân yêu của tôi đã đưa vai che chắn hết những thị phi
Tạ ơn gia đình đã cho tôi cuộc sống lơ đãng như mây… môi không quen nói dối.
Tạ ơn những giấc mộng hoang đường đêm đêm đưa tôi về cố xứ .
Và
Tạ ơn cuộc đời đã rộng lượng vẫn còn dành cho tôi những buổi sáng mai thức dậy ấm áp rực rỡ mặt trời…
Suối len rừng lau lách
Một vì sao đêm rằm
Nhớ mặt hồ nguyệt bạch
Rạng ngời đuôi mắt lá
Có hạt sương ngại ngùng
Ngậm long lanh ngọn cỏ
Chút ấm nồng thuở nọ
Một tàn tro để dành
Lời tạ ơn bé nhỏ …
Để mùa thu buông cánh lá nâu buồn.
Sương ngày cũ rơi mình trên lá cỏ.
Một mặt trời hoang dại cháy sau lưng.
Lời từ biệt chỉ một lần bày tỏ.
Chỉ một lần quay lại thoáng rưng rưng…
Hồn người long lanh mãi
Trong vô vọng kiếm tìm
Giữa một dòng lệ chảy.
Đến bên bờ giấc ngủ
Hình như bước chân nào
Động vỡ hồn lá cỏ.
Trong dòng đời huyễn mộng
Lòng ta có đôi khi
Mòn hơi chờ tuyệt vọng.
Nụ cười xưa mất hút
Tìm mãi trong thiên thu
Lời hát nào lạnh buốt.
Mong manh như khói thuốc
Ơi hồn người hồn người
Long lanh như nước mắt…
No comments:
Post a Comment