Bài Thơ Cuối
Anh
bỏ ra đi tận cuối trời
Vui cùng sóng biển giữa trùng khơi
Một quên hết những ân tình cũ
Tôi đọc thư xong chỉ mỉm cười
Xin chúc cho anh ước nguyện tròn
Cuộc tình hư ảo, có mà không
Hết còn là của đời nhau nữa
Thôi thế thì thôi, thế cũng xong
Đêm cuối cùng mình nhảy với nhau
Tiếng cười vui xé tiếng lòng đau
Tưởng tình theo sóng trôi ra biển
Sóng dội về tim lớp lớp sầu
Đôi lúc bâng khuâng chuyện hẹn thề
Nhưng thôi, nhắc lại để ai nghe
Gió khuya xô lá trên sân vắng
Ngỡ bước chân quen bỗng trở về
Viết một Bài Thơ Cuối gởi ai
Tai sao tôi cứ hỏi tôi hoài
Em, Anh, Ai ...đắn đo từng chữ
Đêm lạnh nhiều đêm lạnh, rất dài.
Buồn trong kỷ niệm
Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại
Lần cuối cùng hai đứa lặng nhìn nhau
Có bao giờ em hiểu được anh đâu
Tình ngang trái và những lời gian dối
Trong tay nhau nhiều lần anh tự hỏi
– Ái Khanh ơi! Em còn nhớ chăng em
Bình minh hồng và những buổi chiều êm
Chuyện chúng mình với bao nhiêu kỉ niệm
Hoa không đợi mà tình cờ bướm đến
Mình yêu như chưa từng có bao giờ
Em về rồi anh ở lại bơ vơ
Và bỗng thấy muốn giận hờn mãi mãi
Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại
Nào ngờ đâu trên thành phố cao nguyên
Đang âm thầm đếm bước dưới trời đêm
Anh bỗng thấy dáng người xưa thấp thoáng
Mái tóc đó bồng bềnh che vầng trán
Nét môi cười và cặp mắt nai tơ
Anh tưởng mình như đang sống trong mơ
Và thầm hỏi hay chỉ là hư ảnh
Ai thoạt gặp đã vội vàng lẩn tránh
Trong mưa bay anh thờ thẫn ra về
Mimosa tràn ngập lối anh đi
Hoa hay chính mình đang tan nát?
Tết tha hương nhớ mùa xuân Đà Lạt
Lòng bâng khuâng thương người cũ năm nào
Tình tưởng phai theo ngàn cánh anh đào
Bỗng giây phút lại thắm hồng nỗi nhớ
Tiếng mưa như giọng ai hoài nức nở
Lần cuối cùng rồi mãi mãi và mãi mãi chia xa
Cho hồn anh nổi bão táp phong ba
Thương từng hạt mưa buồn trong kỉ niệm.
Cánh Immortel Cuối
Cùng
Hôm
xưa đi chơi hồ Than Thở
Em ngắt bên đường một đóa hoa
Rồi chạy đến anh cười hớn hở
Đây hoa bất tử như tình ta.
Hoa ấy màu vàng chen sắc máu
(Màu vàng tâm sự kẻ yêu nhau
Là âu yếm với tình đôn hậu)
Êm đẹp bao nhiêu giấc mộng đầu.
Quả thực cũng như tên bất tử
Bông hoa nho nhỏ của người thơ
Anh đem về để trong phòng ngủ
Tươi mãi không tàn, có lạ chưa.
Từ dạo sân nhà em đỏ pháo
Em cùng người ấy sống yên bình
Đêm đêm úp mặt vào tay bảo
Nào có ra chi… truyện chúng mình.
Trái với tên hoa là bất tử
Hoa dần héo rũ sắc tàn phai
Cánh rơi tan nát như tâm sự
Như tiếng lòng anh khẽ thở dài .
Rồi đến chiều nay cánh cuối cùng
Trời dâng lệ xuống khóc rưng-rưng
Hoa ơi đừng giống tình ta nhé
Ta vẫn cầu mong được thủy-chung.
Anh quên màu đỏ trong hoa đó
Màu đỏ là màu của biệt-ly
Và của bao nhiêu sầu hận tủi
Giờ đây còn biết nói năng chi.
Cánh hoa bất tử rơi lần chót
Tàn nhẫn như người rũ áo đi.
Cánh Lá Phong
Em
viết gì trên cánh lá phong
Tình ta như biển rông mênh mông
Bao nhiêu năm với ân tình đó
Hứa với nhau rồi, có nhớ không
Dù chẳng bao giờ muốn nhớ đâu
Một năm có đủ bốn mùa đau
Đêm đêm hỏi mãi người trong mộng
Đến kiếp nào ta mới của nhau
Có giữa tình xa nốt nhạc buồn
Mỗi phần đỡi rất đỗi cô đơn
Cuối thu lá chết sao nhiều quá
Lạc giữa cuồng phong khắp ngả đường
Trên lá khô em viết những gì
Tình theo đời lá cũng bay đi
Đàn khuya thổn thức nhiều đêm vắng
Thương lệ rơi thầm phút biệt ly
Chỉ của nhau thôi: Truyện Chúng Mình
Như tia nắng sớm thật mong manh
Sưởi hồn anh một trời băng gía
Thơ, nhạc và em, em của anh.
Cầu Nguyện
Con
quỳ lạy chúa trên trời
Để cho con thấy được người con yêu
Đời con đau khổ đã nhiều
Kể từ thơ dại đủ điều đắng cay
Số nghèo hai chục năm nay
Xây bao nhiêu mộng trắng tay vẫn nghèo
Mối tình đầu trót bọt bèo
Vì người ta thích chạy theo bạc tiền
Âm thầm trong mối tình điên
Cầm bằng Chúa định nhân duyên bẽ bàng
Bây giờ con đã gặp nàng
Không giàu, không đẹp, không màng lợi danh.
Chúng con hai mái đầu xanh
Chấp tay khấn nguyện trung thành với nhau.
Thề rằng sóng gió biển dâu,
Đã yêu… trước cũng như sau… giữ lời
Người ta lại bỏ con rồi,
Con quỳ lạy Chúa trên trời thương con
Chủ nhật này trẫm nhớ ái khanh không?
Chỉ tại anh, nên hôm qua về trễ
Cứ “phim hay, tài tử trứ danh” hoài
Anh quảng cáo và tô mầu giỏi thế
Hỏi ai còn đành khất hẹn ngày mai
Chỉ tại anh nên trời thu đổi gió
Mimosa phủ kín mặt đường khuya
Vương đầy tóc em bắt đền anh đó
Gỡ dùm đi đứng cười mãi ô kìa
Chỉ tại anh nên hôm nay dậy muộn
Sáng thứ hai bỏ mất một giờ đầu
Bốn “con sin” (cô giáo già ác gớm
Còn bắt em chép phạt mấy trăm câu!)
Ngày thứ tám, em vào ngồi chép phạt
Mấy trăm câu mà viết mãi không xong
Ông giám thị cầm giấy xem chỉ thấy
Chúa nhật này trẫm nhớ ái khanh không?
Chúa nhật này anh có nhớ em không?
Chúa nhật này trẫm nhớ ái khanh không?
Dỗ Người Thi Truợt
Thôi
em đừng khóc nữa
Ba năm thi truợt liền
Qua 6 kỳ không đậu
Chỉ là chuyện tất nhiên
Anh đã bảo em rằng
Học tài àm thi phận
Mới truợt có...3 năm
Vội gì sớm uất hận
Em dọa sẽ đi tu
Thôi chẳng thèm học nữa
Thề ăn chơi lu bù
Và đốt hết sách vở
Hay đi làm lấy tiền
Tha hồ mà chưng diện
Anh bảo em là điên
Nên mới nghĩ lắm chuyện
Ðừng khóc nữa nghe em
Kẻo anh lau nước mắt
Khiến đôi má lem nhem
Làm xấu cả khuôn mặt
Anh nói anh thương rồi
Lặng yên nghe anh kể
Bây giờ em hãy cười
Và nhớ đừng khóc nhé
Anh kể anh sẽ làm
Chánh chủ khảo ..oai thật
Rồi anh sẽ ăn gian
Cho em nhiều điểm nhất
Hay anh làm giáo sư
Môn Toán và Lý Hóa
Mà em thi ban B
Thì chắc đậu ưu quá
Riêng có kỳ II này
Tại vì em lỡ trượt
Thì anh sẽ xin ngay
Mở kỳ ....III thi vớt
Nếu mà anh có quyền
Anh làm như thế đó
Tay đan tay lặng yên
Em ngồi nghe anh dỗ
...
Ôi câu chuyện thần tiên
Của những ngày bé nhỏ
Gửi Người Lính Bắc
Quân
và
2 niên trưởng Đặng Văn Việt,
con Hùm Xám đường số 4
PĐĐ Hồ Văn Kỳ-Thoại, Chiến dịch Hoàng Sa 1974
Người anh em Bắc Quân
Anh tin không?
Tôi Nam Quân…
Muốn được chết với anh bên Ma-Lì-Pố (1)
Như Biệt Hải Miền Nam
và những thiên thần Lôi Hổ (2)
Chết vẫn trên môi với nụ cười
dù không tên, không cấp bậc, đơn vị
và cũng không quân số!!
Tôi vẫn xin được chiến đấu và nằm cạnh xác anh
Còn hơn lãng nhách chết vùi trong những trận chiến Bắc Nam
Đầm Dơi, Kontum, Cửa Việt , Khe Sanh Trị-Thiên, An-Lộc
Hoàng Sa …tới nay báo các anh… mới nhắc
Chúng tôi Nam Quân đã quần thảo Bắc Phương
Dẫu thua nhưng chiến sử vẫn ghi công
Quyết giữ nước dù chỉ từng tấc đất!!
Tổng Thống Thiệu… bây giờ ông đã chết
Nhưng sử xanh ghi rõ lệnh ông truyền
Bắc hay Nam, hoặc còn ai vẫn chưa tin
Hãy tìm đọc “Can Trường Trong Chiến Bại” (3)
Thời gian rất lạnh lùng trôi…
Hỏi chúng ta có ai sẽ còn sống mãi
Chế độ này, chủ nghĩa kia,
quốc hiệu, quốc kỳ ,quốc huy nọ…
Ông Vua, Đức Quốc Trưởng,
Thủ Tướng , Tổng Thống , Chủ Tịch hay Tổng Bí Thư,
Với lịch sử ,
họ chỉ là hoạt cảnh một thoáng trong mơ
Rồi biến hết…
vì chỉ có Dân Tộc Tổ Quốc Việt Nam là trường tồn vĩnh cửu
1979, ở xứ Mỹ này, tuy xa quê , tôi cũng hiểu
Các anh đã rất oai hùng trấn giữ Lạng Sơn
Được hay Thua ?
Như Hoàng Sa 1974, ai tính thiệt hơn?
(Khi địch muốn …dậy cho chúng ta bài học
Và san bằng các thành phố thân yêu trắng như đồi trọc
Nhưng cuối cùng chúng cúp đuôi đã phải quay về!)
Rồi âm thầm, mấy năm sau, Vượt Ma-Lì- Pố ta chờ
Giáng cho chúng đòn phục thù chí tử
Chúc các anh , Quả Đấm Sắt (4) có cơ hội hơn chúng tôi
sẽ làm nên lịch sử
Phải kiên cường giữ cho được Hoàng Sa
Bạn Hay Thù, chỉ trong một phút, xin hãy nhớ nhất định chẳng thương ta !
Quyền Lợi…quyền lợi, và quyền lợi đã đặt lên trên hết
Kinh nghiệm máu : nhớ hoài Hoàng Sa, Cửa Việt
Cho tin tình báo sai và phi cơ nào
oanh kích « quân Việt » tơi bời ??
Xác lính Việt Nam theo sóng biển nổi trôi
Thù và Bạn… cả hai không tiếp cứu !!
Người anh em Bắc Quân
Nói ít lới anh hiểu
Cuối đời rồi xin được chết bên anh
Tất cả chỉ vì hai chữ Việt Nam
Dù chúng ta chết hết ...cũng không bao giờ tủi hổ
Việt Nam ơi!!
đừng hận thù , chửi, nhau... ngu xuẩn nữa
Máu chảy về Tim xin chỉ một lần thôi
Ôm nhau cất tiếng vang cười
Con dân nước Việt muôn đời Hùng Anh
Hoa Học Trò
“Nàng rằng hoa rụng mình ơi !
Nhặt cho đầy giỏ, rồi chơi vợ chồng”
Nguyễn Tố
Bây giờ còn nhớ hay không
Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa
Ngây thơ em rủ anh ra
Bảo mình nhặt phượng về nhà chơi chung
Bây giờ còn nhớ hay không
Anh đem cánh phượng bôi hồng má em
- “Để cho em đẹp như Tiên !”
Em không chịu, sợ phải lên trên trời
- “Lên trời hai đứa đôi nơi
Thôi em chỉ muốn làm người trần gian”
Hôm nay phượng nở huy hoàng
Nhưng từ hai đứa lỡ làng duyên nhau
Rưng rưng phượng đỏ trên đầu
Tìm em, anh biết tìm đâu bây giờ
Bao nhiêu kỷ-niệm ngày xưa
Gửi vào đây một bài thơ cuối cùng
Bây giờ còn nhớ hay không
Đến người em nhận làm chồng? Mà thôi.
Hoa Lòng
1955
Em bảo kiếm hoa rơi để ép
Sau đem về tặng em yêu
Anh trả lời rằng anh chả biết
Vì hoa nhiều kể biết bao nhiêu
Màu trắng hoa hường hay ngọc lan
Hay màu tươi thắm của hoa soan
Vông vang vàng nhạt, hay thiên lý
Màu tím hoa sim sắc chóng tàn
Hay màu hoa máu của ti-gôn
Dáng vỡ trong như những mảnh tim
Tặng em biết tặng hoa nào nhỉ
Biết ép hoa nào hợp ý em
Hai đóa hoa tươi đẹp nắng trời
Sao đem ngắt một hỡi em tôi
Chúng đang mơn mởn đua hương sắc
Và cũng như người có lứa đôi
Lòng người nghệ sĩ giàu thương cảm
Nhìn cánh hoa đời dậy mến thương
Em ơi ai nỡ đang tay ngắt
Để cụm hoa kia phải rũ buồn
Vì thế nên anh đành trái ý
Không tìm hoa ép tặng em yêu
Nhưng mà bù lại anh chăm-chỉ
Nắn nót từng đêm viết rõ nhiều
Là những bài thơ đấy nhớ không
Hoa nào sánh được với hoa lòng
Ðọc xong em có hồng đôi má
Và mộng cùng anh kết vợ chồng
Kỷ Niệm Buồn
Chúa
Nhật tuần nào anh cũng đợi
Âm thầm như những tháng năm dài
Chờ em nhiều lúc anh thầm hỏi
Mình đứng hoài cổng để đón ai ?
Ngày trước yêu vì duyên số định
Cho nên ngang trái vẫn thương nhau
Bởi say mê quá em liều lĩnh
Ai biết yêu rồi sẽ khổ đau !
Từng chiều Chúa Nhật dặn nhau chờ
Chỗ hẹn, người ta đứng ngẩn ngơ
Hồi hộp đón nghe từng tiếng máy
Nắng hồng làm thắm má ngây thơ
Hai đứa sánh vai đi bẽn lẽn
Người xoăn tay, kẻ cắn khăn thêu
Sợ thiên hạ thấy nên thèn thẹn
Ngớ ngẩn làm sao lúc mới yêu
Nhớ những ngày vui xem chiếu bóng
Họ thì mê mải với phim hay
Chúng mình mắt khẽ nhìn nhau trộm
Rồi đánh liều, tay đan lấy tay
Khung cảnh thần tiên anh nhớ mãi
Chiều mưa hai đứa rủ đi xa
Đến gian phố nhỏ dìu nhau lại
Trời đất này riêng một chúng ta
Hoa bướm ngày xưa vỡ mộng rồi
Lòng anh mãi mãi vẫn đơn côi
Những chiều Chúa Nhật em không đến
Lạc lõng mình anh bốn phương trời
Hờn giận mà chi anh biết lắm
Yêu cuồng dại chỉ để mau quên
Hôm nay chép nốt bài thơ cuối
Như kỷ niệm buồn gửi tặng em
Lá Thư Không Gửi
Từ
độ xa em thư không bao giờ gửi nữa
Anh vui đời sương gió
Nuốt hận thù trong lòng súng hờn căm
Đêm ngày say máu giặc
Nhọc nhằn gian khổ đã mười năm
Khăn em trao từ độ lên đường
Trải bao dãi nắng dầm sương vẫn còn
Hết Ninh Bắc công đồn
Qua thượng Lào Sầm Nứa
Từng vùng bom rơi đạn nổ
Điện Biên Phủ anh gian khổ từng giờ
Mơ ngày chiến thắng dựng cờ
Anh về quê cũ em chờ đợi anh
Đôi lúc hành quân qua đèo
Nhìn mây đầu núi , lòng tương tư về
Sầu dưng vời vợi
Không biết quê người em gái
Có gì đổi thay
Những đêm mưa bay bay
Nằm nghe gió về rung lá chết
Nhớ thương sao mà da diết
Sầu núp mặt bàn tay
Anh về mong gặp người em gái
Biết nói làm sao khỏi nghẹn lời
Từng chiều xôn xao nhớ
Từng chiều nao nao buồn
Những mộng đêm đêm đầu gối súng
Những vần thơ yêu nóng bỏng
Viết trong chiến dịch mùa Đông
Bao nhiêu là nhớ là mong
Bao nhiêu là đợi là trông là chờ
Nhưng anh nào có đâu ngờ
Lệnh Đảng về giải phóng (**)
Gia đình em bị qui phản động !
Vì năm mẫu ruộng ngày xưa
Cưới em không được nữa
Bây giờ ai đợi ai chờ ai đây?
Sầu dưng lệ đẫm bàn tay
Thư không gửi nữa từ ngày xa nhau ...
Lỡ Một Mùa Thi
Tặng
những người lỡ một mùa thi, nhưng không lỡ một mùa hoa
Suốt năm ấy hai đứa mình yêu nhau
Xé vở học viết thư tình tâm sự
Bài không xem, khi yêu ai cần nữa
Cửa Thiên Ðàng mở rộng đón hai ta
Hồn lâng lâng nghe tấu nhạc tình ca
Hoa gặp bướm lần đầu tiên say đắm
Nên dẫu bảo ái tình là trái cấm
Thì chúng mình vẫn hái thản nhiên ăn
Từng kề môi, áp má biết bao lần
Vẫn thiếu thốn như linh hồn cô độc
Yêu như thế hỏi còn ai thèm học
Em mãi mê định nghĩa chữ yêu đương
Định viết bài thơ âu yếm lên tường
Ðan hai chữ (tên nhau) đầy sách vở
Không lo lắng không phút giây buồn khổ
Và thời gian ngắn ngủi biết bao nhiêu
Ai bảo tình yêu như sớm nắng mưa chiều
Chúng mình chỉ thấy danh-từ “chung thủy”
Vả chăng yêu nhau thì ai còn suy nghĩ
Phí thời gian đi tính toán điên rồ.
Rồi phượng về mùa thi lại bất ngờ
Nhưng hai đứa nghe tin không sửng sốt
Lẽ dĩ nhiên bài thi không điểm tốt
Và tên người bị trượt lúc thi xong
Có chúng mình (nhưng cũng chả thèm trông)
Và thầm nhủ kể gì tên trên bảng
Miễn hai đứa vẫn thương yêu nồng thắm
Và tên còn khắc đậm ở trong tim
Thì ngàn năm nhớ mãi chuyện thần tiên
Và đẹp mãi tình xanh thời trẻ dại .
Ngộ
(Tặng chú tiểu Lan của ... )
Em đóng cửa trái tim
Thi Cử Nhân Khoa Học
Rồi một chiều không tên
Xin ... qui y xuống tóc
Đêm từng đêm nguyện cầu
Ơn riêng ban người đó
Còn mình muôn kiếp sau
Thề sẽ không yêu nữa
Thật giản dị quá chừng
Trái tim cửa khóa chặt
Tình khó len vào đây
Mặc bốn mùa đổi thay
Giam mình trong Thiền Viện
Xin làm một bóng mây
(28 năm sau ... )
Hôm nay em ngộ rồi !
Phật dậy :
- Con yêu được
Hãy yêu thương muôn loài
Cứ yêu người ngày trước
- Anh thấy không ?
Tu, không tu chẳng sao
Tình đôi ta bất diệt
Chúng ta làcủa nhau
Tới ... " a tăng tỳ kiếp "
Tiễn một người
Gửi theo Thanh Nam
Hôm nay Trời cũng thương ai khóc
Đất khách... ta say tiễn một người
Nước mất, nhà tan... đời tủi nhục
Lò thiêu, huyệt lạnh... thế là thôi!!
Đinh Hùng đang đợi miền Tiên Cảnh
Kìa... Vũ Hoàng Chương đón bạn rồi
Tao Đàn... thơ lộng tầng mây ấy
Có nhớ Huy Quang khóc sụt sùi?
Có thương anh em, bè bạn cũ:
Đứa ngày lao động nghiến răng cười,
Đứa đêm khắc khoải nơi tù ngục
Mẹ già, vợ dại... con thơ...ôi!!
Nợ trần trả sớm người đi sớm
Phủi tay, thanh thản như mây trôi
Đêm xưa lệ nhỏ trên ly rượu
Khóc hận cười đau tiếng bạc đời
Bẻ kiếm bên trời... tàn sự nghiệp
Đối ẩm nhìn nhau... mình nghẹn lời
Bây giờ kẻ ở, người đi biệt
Như thuyền đuổi sóng vút ra khơi
Như chim quyên trắng... bay mê mải...
Theo ánh sao băng loé cuối trời!
Mình ta lạc giữa cơn trường mộng
Rượu rót tràn ly thiếu bạn mời
Nhác quanh rặt những trò vân cẩu
Nâng chén trên tay uống ngậm ngùi
Bài thơ lần chót, cho tri kỷ
Gửi gió bay theo tám hướng trời
Mười năm thương nước khô dòng lệ
Trời Đất thay ta khóc một người
Tóc Rối
Tóc
mây Hà Nội năm nào
Em đem từng sợi buộc vào đời anh
Bây giờ tóc bạc, tóc xanh
Tình xưa anh vẫn quẩn quanh tìm hoài
Dịu dàng đầu ngả bờ vai
Rất âm thầm tiếng thở dài thân quen
Kể từ ngày tháng không tên
Xin thôi nhớ mãi mãi đêm cuối cùng
Ôm anh mắt lệ rưng rưng
Dẫu xa nhau ....nhớ, xin đừng quên nhau
Bốn mươi năm, cuộc tình sầu
Bốn mươi năm, mối duyên đầu khó quên
Vẫn bờ tóc rối nhung êm
Mỗi lời yêu, mỗi lời thêm ngập ngừng
Môi ai lay động khẽ rung
Tình như tóc rối, xin đừng gỡ ra.
Trẫm Nhớ Ái Khanh
Không
Chỉ
tại anh, nên hôm qua về trễ
Cứ “phim hay, tài tử trứ danh hoài
Anh quảng cáo và ‘tô mầu’ giỏi thế”
Hỏi ai còn nỡ khất hẹn ngày mai
Chỉ tại anh nên trờì thu đổi gió
Mimosa … phủ kín mặt đường khuya
Vương đầy tóc em bắt đền anh đó
Gỡ dùm đi đứng cười mãi... ô kìa
Chỉ tại anh, em về nhà không ngủ
Trằn trọc hoài, thao thức suốt một đêm
Và bỗng thấy hình như là thoáng nhớ
Đến một người không biết lạ hay quen
Chỉ tại anh nên hôm nay dậy muộn
Sáng thứ hai bỏ mất một giờ đầu
Bốn consigne (cô giáo già ác gớm
Còn bắt em chép phạt mấy trăm câu!)
Ngày thứ tám, em vào ngồi chép phạt
Mấy trăm câu mà viết mãi không xong
Bà giám thị cầm giấy xem chỉ thấy
Chúa nhật này “Trẫm”… nhớ… Ái khanh không
Xin Trả Lại Em
Anh
xin trả lại em
Những thư yêu ngày trước
Năm trăm lá còn nguyên
Cho đúng lời giao ước
Anh xin trả lại em
Tập khăn yêu xanh đỏ
Cuốn lưu bút bìa đen
Và đôi vòng tay nhỏ
Anh xin trả lại em
Cặp gối hồng em tặng
Bây giờ đi ở riêng
Chắc hẳn em cần lắm
Anh xin trả lại em
Những lời cùng khấn nguyện
Ngày ấy chắc em quên
Nên vội vàng thề hẹn
Anh xin trả lại em
Những môi cười sóng mắt
Những kỷ niệm êm đềm
Khi mình thương nhau nhất
Còn một trái tim yêu
Trọn đời anh giữ lại
Trọn đời anh mang theo
Cho đẹp tình thơ dại
No comments:
Post a Comment