Tuesday, November 9, 2021

Nhiều Tác Giả 9

PHAI - TUẤN ĐẶNG

Đường xưa lạc bước mông lung
Duyên tơ cánh mỏng du vùng bi ai
Đơn côi vụn vỡ dấu hài
Ngàn năm xa vắng miệt mài tình riêng
Nhất tâm đánh động cõi thiền
Thanh âm khẽ vọng nhịp tim vội vàng
Giữa dòng nuối tiếc hoang mang
Người đâu bỏ mặc cung đàn nhạt phai
 
XƯA - TUẤN ĐẶNG
Sương phai đọng giọt la đà
Tinh khôi sắc lá trăng già ngủ quên
Nắng mai buông sợi tơ mềm
Lụa là cuộn suối tóc êm ru hời
Mắt người chờ phút thảnh thơi
Cho nhân gian biết góp lời hoan ca
Trăng khuya đánh động ý tà
Môi ngoan lướt nhẹ lần da diết nồng
Lá vàng khô nỗi sầu đông
Chênh chao nghiêng giữa thinh không nẻo về
Mai xa dần cõi u mê
Hồi kinh nhật tụng mơ kề dáng xưa
 
Chớm lạnh mù sương hiu hắt thu
Mờ xa nhân ảnh gió bay vù
Mênh mang cõi nhớ dường như đã
Trọn khối tình si đêm lãng du
 
LỤC CHÉN - TUẤN ĐẶNG
1
Xa dần khỏi chốn xôn xao
Dấu xưa giờ đã chìm vào nhạt phai
Cửa thiền rũ giấc thiên thai
Âm ba ngỡ đã vượt ngoài cõi riêng
2
Canh khuya nện gót đường côi
Độc cô hành tiếc một thời đã xa
Đêm gieo chi mảnh trăng ngà
Tội thân lữ thứ san hà nặng vai
3
Nhẹ nhàng tiễn bước người đi
Dương cầm buông tiếng biệt ly giữa dòng
Nửa ray rứt nhớ thương mong
Nửa như uất nghẹn cõi lòng vì ai
4
Mưa qua phố nhỏ thì thào
Tiếng yêu mùa cũ xanh xao ngủ vùi
Tìm đâu nối tiếp cuộc vui
Khi miền ký ức vẫn nuôi nửa hồn
5
Lạc chân về bến đam mê
Chốn xưa còn đó lời thề ăn năn
Tâm si giã biệt gió trăng
Bụi đường mờ dáng nguyệt hằng ước ao
6
Thu mơ màng , giấc mộng phai
Thương em giữ mãi hình hài đoan trang
Chỉ quên khúc hát mùa vàng
Duyên trao rồi lại nhẹ nhàng buông lơi
7
Sớm mai chim hót véo von
Người xưa tỉnh thức hay còn mơ xa
Tựa lưng chốn cũ hiên nhà
Nghe trong tiềm thức ý tà rụng rơi
8
Gieo chi điệp khúc ngân nga
Thanh âm xuyên cõi ta bà giục say
Nửa đời ảo vọng duyên may
Dường như thấm mệt mỗi ngày một vơi
9
Mờ sương đọng nét mi phai
Xa xăm nỗi nhớ ai hoài nét thu
Đượm buồn sâu lắng lời ru
Tiếng yêu lẫn khuất đang từ từ trôi
10
Vài lời gởi đến người xưa
Cách ngăn mờ lối vẫn chưa xa mờ
Bóng câu mòn mỏi vần thơ
Ngang trời cánh nhạn ngẩn ngơ chưa về
 
MƠ... - TUẤN ĐẶNG
Có người tình buông lơi tóc mây
Thả cuộc tình trôi theo cánh gió
Tan giấc mơ ngày đêm vàng võ
Giọt mưa thu xa mãi quên về
Có lời nào lâng lâng đam mê
Hơn lời yêu của người tri kỷ
Giận hờn chi , khi chưa vừa ý
Làm lành mau sau chiếc hôn ghì
Có một ngày đơn côi hoài mong
Chưa thấy bóng em về trước ngõ
Mưa muộn chiều xóa mờ lối vắng
Cứ vu vơ quên mất hẹn hò
Có một người luôn trong tim thôi
Cũng vừa đủ vỗ về giấc tối
Nắng sớm mai chút hương giục vội
Trong mắt trong, say khướt môi người...
 
CHƯA - TUẤN ĐẶNG
Lạnh lùng góc phố mùa sang
Lá khô cằn cỗi chiều loang nẻo về
Ái ân dài mãi đam mê
Tiếng yêu vang vọng đến ê chề
buồn
Nhạt lòng đâu thiết tơ vương
Quỵ mê giết chết mộng thường đánh đu
Tự ta lạc bước đường tu
Đơn côi cũng chịu ai ru tuổi già
Ngẫm suy đời quá phong ba
Nhân gian khổ nạn dần qua bến sầu
Người đi đâu lạc về đâu?
Bỏ ta ở lại buồn đau duyên thừa
Trói đam mê vỡ mộng xưa
Gieo mầm ngăn cách từ chưa bắt đầu
 
SAO HỒN EM THỨC DẬY - Lưu Nguyễn Đạt
thơ chưa tới mà hồn em đã vậy
tình chưa đầy sao đã vội ngất ngây
ta nói khẽ chắc hồn vang sóng dậy
nối đam mê vào nốt ngọt mưa mây
nhạc em khởi từ dòng khuya đêm vợi
thao thức huyền như tiếng vọng hoa trôi
dòng sông ấy tình ta chưa tắm gội
nhưng miên man bao giọt nhớ trên môi
thơ chưa tới sao hồn em thức dậy
nhạc chưa qua mà đã vội ngất ngây…
 
THẾ LÀ – Duy Phạm
thế là trăng ngã nghiêng xiêu
tình chiều lịu địu lời yêu đã cùng
chung đường mỏng mộng phù dung
bao giờ trùng ngộ mà chùng chình đau
thế là ta đã ... lạ nhau
dây trầu đã héo buồng cau rụng rồi
bao lần se chẳng thành đôi
đành thôi bỏ lại chiều côi cút buồn
tình gầy tay níu tay buông
từ khi em ngó qua truông... nhà Người
 
CHÂN DUNG MẸ – Duy Phạm
Mẹ mài nghiên mực từ tâm
vẽ lên gấm vóc dấu thầm lặng xưa
Mẹ đi hứng đủ cơn mưa
rửa trăm ngàn vết thương thừa di căn
Đêm ngồi chuông mõ ăn năn
câu kinh rớt nhịp trên cằn cỗi khô
Ngàn năm mấy nhịp sóng xô
tiếng chim Quốc gọi cơ đồ ngủ quên
Lời ru xa thẳm buồn tênh
chưa vui mẹ đã về mênh mông buồn
Dù mai chớp bể mưa nguồn
 
MẸ TA RU ĐÃ MÒN HƠI – Duy Phạm
Mẹ ngồi vẽ lại núi non
hình hài con thủa tuổi tròn đôi mươi
Mẹ đi chắp vá nụ cười
mười ngày chín tháng còn tươi chỗ nằm
Mẹ quỳ gói lại trăm năm
con đi bỏ lại buồn thăm thẳm buồn
Tuổi xuân về với ngọn nguồn
khua chuông trống vội qua truông phận người
Mẹ ta ru đã mòn hơi
lá vàng nhặt lá xanh rơi... nát lòng 

MAI TÔI ĐI

Mai tôi đi...chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...

Trên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.

Khoảnh khắc cuối... Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...

Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...

Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...

Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...

Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ đã chất chồng,
Nay rũ sạch...lên bờ, thuyền đến bến...

Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp...

Phước Tuyền Ngô Quang Huynh


Ta lặng lẽ ngồi đây miền cô tịch
Ngắm mây trời thương hải buổi chiều hôm
Niềm tịch lặng ngỡ đâu là định nghiệp
Nên tưởng mình thong thả giọt sương đêm (T.Đ)

CHIỀU THU THĂM ĐIỆU HẢO (Tâm Tân)
Đồi mùa thu trải lá
Non Tây hút mặt trời
Sương lành thâu nắng ngả
Chuông chùa ngân chơi vơi
Dưới thấp bước lên cao
Me để thành phố lại
Bỏ sắc đời hư hao
Quên chuyện đời khôn dại
Bằng hai bàn tay không
Me ôm đầy tâm niệm
Khuyên con luyện chí đồng
Me quỳ dâng mật nguyện
Bước về cao xuống thấp
Sương mớm lá thu vàng
Trên đồi như Nai nhỏ
Áo nhật bình màu lam

BẠCH YẾN - Giới Đức
(Cảm tác khánh thành cầu Bạch Yến 1990 - Huế)
Vô tình nước chảy về đông
Ngàn năm cánh mộng phiêu bồng còn bay
Sắc không vô tận cuộc này
Trăng thơ hiển hiện trời mây bóng người!



No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...