Wednesday, November 10, 2021

Thụy Sơn 4

 

ĐÊM ĐỘC HÀNH VƯỢT ĐÈO CẢ 
                         Như Không
Thiên hạ chẳng cần Ta áo rách
Đêm lỡ đường ghé lại quán chân non
Cơn gió dữ tung bụi mù bạc phếch
Đời phong trần quen trăng gió viễn phương
Lão chủ quán cũng ra chiều lỡ vận
Hão hán hà phương…vạn lý một mình?
Nghiêng bầu rượu rót mời ta mấy bận
Ha hả cười ra dáng cũng tri âm
Không cần biết ta nơi nào dạt đến
Về đâu đêm nay…khuya khoắt núi rừng?
Đời như gió bốn phương trời thổi lại
Chẳng bọn giang hồ cũng khách lục lâm
Trời Đại Lãnh mây giăng mù bốn phía
Sóng bạc đầu thê thiết bãi bờ xa
Ta sống hôm nay cơ hồ sống uổng
Lòng lênh đênh hận nước với ơn nhà
“Tráng sĩ bạch đầu bi hướng thiên
Hùng tâm sinh kế lưỡng man nhiên…”
Dằn chén rượu đau lòng câu thơ cũ
Nguyễn Du xưa cũng lắm nỗi đoạn trường!
Đêm nay một mình vượt qua đèo Cả
Một thanh gươm chẳng có -dẫu gươm cùn-
Đời lỡ vận có cần chi hối hả
Bạch đầu nhân hề …sóng bạc chân non
Gió núi hú vang từng cơn lộng óc
Giữa mênh mang trời đất đến vô cùng
Ta say rượu đêm nay ngồi dưới nguyệt
Lòng rưng rưng mà nhớ Đặng Dung
 
Thơ Thụy Sơn
 
MỘT GÁNH VÔ THƯỜNG
Dẫm bước thời gian bóng võ vàng
Cưỡi trên sinh tử sóng phù tang
Hồn không là thác nghìn đêm đổ
Em chẳng là sông cá nước màng
Lòng đã hai mùa cung quế nhuộm
Đời còn nửa giấc phượng hoàng đang
Tay cầm sợi nắng tay buông gió
Một gánh vô thường một gánh trăng.
 
HIỆN THỰC
Làm con dế lạc giữa hồn
Nằm nghe trời đất đêm còn lưu vong
Có người dắt phố qua sông
Gối trên hiện thực giấc mông mênh chiều
Ta về. Khép cửa hoang liêu
Nghe ngoài hiên rụng “lá diêu bông” chừng
Bóng chiều nằm ngủ sau lưng
Có hay vạt nắng lâm chung bên trời
Kìa! Mưa tạm trú bờ môi
Kìa! Trăng hôn phối trong đôi mắt đầy
Gởi lòng theo ngọn heo may
Ngồi nghe vũ trụ thở giây nhiệm mầu
Hồn thu phơi sắc cỏ nhàu
Vịn thời gian bước qua cầu thế nhân
Thương con sóng vỗ xa gần
Nhớ bờ đêm cứ dùng dằng chưa tan
 
KHÔNG ĐỀ  
Một ngày đi giữa thế gian
Về nghe duyên khởi chín vàng yêu thương  
Mặc trời cao Mặc đất sâu
Đò ta lặng giữa tinh cầu thả câu
Chẳng chờ mai Chẳng đợi sau
Giỏ đầy trăng đựng Một màu nhất như …
 
HOÀN TỤC
Có kẻ ngồi khâu những nỗi buồn
Cầm chiều thả trắng một hoàng hôn
Ai đem dâu bể phơi đầu sóng
Ta gánh dung nhan bước giữa hồn
Bao giọt nến vàng bên áng sách
Bấy mùa sương phụ bóng cô thôn
Trời sao nhốt được sông hoàn tục
Nên thác trăm năm đổ dập dồn
 
ĐOẢN KHÚC QUA ĐỜI
Những phận người đi về phía hư không
Trở lại cội nguồn trên cung đường lửa
Chuyến xe thiên thu thiếu vành sô lụa
Cuộc trăm năm là đoản khúc qua đời
Bàn cờ nhân sinh thế trận khóc cười
Vết đau thế kỷ lạ lùng thức dậy
Ngày không gió lá xanh vàng cứ rụng
Thiếu quan chôn. giun dế ngủ chung mồ
Hạt nút áo có ai ngồi cắt hộ
Đắp tàn y khất thực cuộc sinh tồn
Xin đừng khóc kiếp người “mang phận cỏ”
Cuộc đi về trong chiếc áo nhị nguyên
Lá rơi sau. cúi tiễn mùa đi trước
Giữa hí trường vai diễn ngắn dài thôi
Ngọn gió hư vô gọi trúng tên mời
Lên đò thong thả. Kìa! mênh mông trời!!
 
ĐI TÌM…
Ta thả hồn ta xuống biển sâu
Làm con cá nhỏ hớp trăng đầu
Tìm cha giữa sóng trùng khơi lạnh
Gọi mẹ bên bờ đại hải lâu
Mơ nắng chở mùa qua núi thụy
Nên lòng theo thác đổ đêm ngâu
Gió khuya đã ngủ hay còn thức
Hãy đốt cùng ta nến nguyện cầu .
 
Nhìn đời bao cuộc thịnh suy
Đường về một nấm xanh rì cỏ hoang  
 
TRỞ VỀ KHÔNG
Trăng tháng tám soi lòng ta cổ độ
Mây lang thang cũng lận đận bên trời
Có nỗi buồn vừa đi qua phố
Lòng Sài Gòn hấp hối những cơn mê
Đêm tháng tám lòng ta đang trở bấc
Chuyến xe tang trong mưa lộ tâm hồn
Có chiếc lá vừa qua đời lặng lẽ
Chiếu chăn trời Ko đủ một thân che
Và chợt...hồn ta đêm nay rụng lá
Xin một lần tan rã trở về KHÔNG
 
CÓ MỘT DÒNG SÔNG
Có một dòng sông một thời thiếu nữ
Bến nước trong ngày con gái xuân thì
Con đò neo buổi bấc gọi mùa đi
Lòng sông lạnh ngậm trăng vành hao khuyết
Có một dòng sông bỏ nguồn mải miết
Rẽ sóng khơi xa tan hợp bao lần
Để cánh buồm gãy gió khúc trầm luân
Hồn lưu thủy miên man bờ bến lạ
Có một dòng sông không về biển cả
Đếm hoàng hôn nhặt bóng đáy sông xa
Dấu phong kín thềm rêu xanh cổ độ
Đêm nguyên sơ huyền thoại một con đò
Có một dòng sông chở buồn quá cố
Lòng phù sa đêm lặng lẽ đắp bồi
Tháng bảy cầu Ô Thước nối bờ đôi
Giang vỹ giang đầu Chức Ngưu tình tự
Có một dòng sông một thời thiếu phụ
Đêm nồng nàn hương sữa cuối mùa say
 
CÙNG ĐỐT LÊN NGỌN LỬA
Cả đất nước cùng đốt lên ngọn lửa
Xua nỗi buồn nhiều như gió xa bay
Khoa học gia của thế giới hôm nay
Cuộc chiến Covid chưa giờ kết thúc
Từ EM đến . hành trình theo nghiệp lực
Giữa trần gian EM phù thủy xuân thì
Từ EM đến . phố buồn nghi ngút phố
Người lạ người khuất một dải khăn mây
Từ EM đến . ngọn cuồng phong thức dậy
Những cánh buồm kiệt sức đã ra đi
Từ EM đến . ngọn lửa đền thiêng cháy
Những tượng đài hồn bỗng hoá thiên di
EM từ đâu . Chương Đài hay Dương Tử
Khách thương hồ phế phủ một chiều “say”
Sau lưng EM đao phủ giấu bàn tay
Ngày EM đến phố người chưa kịp thở
Xin EM về nơi lập trình dang dở
Mang thông điệp hòa bình nhân bản đi EM
"Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ"
Chiếc lá lành đùm lá rách yêu nhau
Có dòng sông chở những nhánh thương đau
Đổ về đâu Biển bắt đầu từ đó!
Tình nhân loại như nghìn con sóng vỗ
Sóng ru bờ vang khúc hát nhân văn
Thế giới ngày mai dung nhan diện mục
Gỡ khăn che mắt trong mắt nhìn sâu
Dòng Vaccine trao hơi thở ngọt ngào
Thôi cơn mơ bắc thang lên trời gõ cửa
Cả thế giới cùng đốt lên ngọn lửa
Xua nỗi buồn nhiều như gió xa bay
 
TÂM BÃO  
Trước bộ óc vĩ đại tôi cúi đầu
Trước trái tim vĩ đại tôi quỳ gối
(W. Gơt)
 
Sài Gòn bão Sài Gòn dông
Bầy cú đen sang bờ hấp hối
Đêm hỗn mang thiên thần áo trắng bay về
Nơi không gian phổi người không đủ thở
Nơi thời gian cây cỏ ngậm sương buồn
Nơi tuyến đầu Giặc trá hình khuynh đảo thế nhân
Vầng trăng đêm nay tiễn đoàn quân ra trận
Đất nước gọi người chiến binh thầm lặng
Cuộc đối đầu giấu mặt từng hơi thở hồi sinh
Bước viễn chinh không chiến bào ko kỵ mã
Không báu gươm khuất phục giặc quy hàng
Chiếc áo blouse huyền thoại thế kỷ sang trang
Trước hy sinh ngôn ngữ thành bất lực
Tình đồng loại trong trái tim nhân bản
Tấm lòng chín mươi triệu đồng bào đổ về tâm bão thành sông
Từng ngọn hoa đăng
chở lời nguyện cầu theo sóng nước mênh mông
Sông Sài Gòn vẫn dạt dào xanh hy vọng
Những cây cầu chở mặt trời qua phố
Chở ánh sáng vỗ về đêm tối
Chở tình người gần lại với người hơn
 
“SÀI GÒN NGÀY BÃO DÔNG”
Sài Gòn bão dông đất trời vần vũ
Lòng ta cơn mưa đi về phương ấy
Sài Gòn hôm qua trở mình nhức nhối
Cơn mưa lòng sao tạnh phía trời Nam
Sài Gòn bão dông lòng ta mây xám
Trôi lênh đênh về phía phận người
Còn hai con mắt khóc người “hai “con*
Còn hai con mắt “hai” con khóc người*
Sài Gòn hôm nay dường như nhỏ lại
Hồn phố rêu. chất buồn nghìn năm cũ
Cô láng giềng chưa bao giờ mở ngõ
Sợ một điều. Gió lạ hắt hơi qua
Có cánh diều đợi nắng phía trời xa
Có tiếng chèo khuya chờ người khách lạ
Tháng bảy mưa ngâu lòng Sài Gòn bão lửa
Cháy quanh mình cơn sốt lạ đi qua
Trả lại Sài Gòn màu áo lụa Nguyên Sa
Xin trả lại Sài Gòn. Màu áo lụa Nguyên Sa.
(*Bùi Giáng)
 
Ngày sắp tắt nhận ra chiều đẹp quá!
Đón hoàng hôn chút nắng cuối trời phai
Lòng như sông lặng lẽ những lở bồi
Mùa xoan cũ nghe hồn đang trút lá
 
TÔI THẤY LOÀI NGƯỜI TRONG ĐÊM
Dẫu đó là một nguyên thủ quốc gia
Hay tỷ phú hàng đầu như Bill Gates
Hay đó là những người hành khất
bên chiếc túi đựng ngày đói rét
Đêm. họ đều có chung một giấc ngủ trên vuông chiếu bình yên.
Đêm. loài người thánh thiện như bụt như tiên
Không ranh giới sang hèn
không toan tính hơn thua
Không hư danh đổi cuộc bán mua
Không tôi không ta
không thời gian không gian trong vô thức
Và phải chăng đây là chân hạnh phúc
Khoảng trời đêm im bóng đổ thiên thu
Như giấc mộng Nam Kha khói sóng sương mù
Như giấc kê vàng nhẹ nhàng trôi am cũ
Đất trời bình minh. TÂM chảy về đêm thử
Trăng an nhiên lòng khe suối về nguồn
Vạn vật giao hoà bừng sáng cõi tịnh không
“Bếp lửa nhân quần “ấm lên tình nhân loại
Nhưng.
có lẻ chỉ là đêm trong huyền thoại
Khi mặt trời thức dậy nắng hồn nhiên
Những cơn đau vật vã góc đời riêng
Đang hấp hối từng ngày trong không gian thở
Xin cứ mãi là đêm cho thiên hà rực rỡ
Thắp sáng tin yêu dập tắt dối lừa
Nắng hạn khô đồng khắc khoải một cơn mưa...
 
LỜI KINH BUỒN
Cánh cửa nhà ai mười năm khép chặt
Nhốt nỗi buồn trăng gió vỡ đầy sân
Ngõ trúc nhà ai mười năm kín cổng
Đóa tường vi ngơ ngác trước hiên nhà
Tiếng ai từ sương khói cõi xưa xa
Khóc rêu cỏ lang thang hồn du mục
Bước ai về xích xiềng từ địa ngục
Giữa trần gian đi khất thực tự do
Cánh cổng nhà ai nỗi buồn mở ngõ
Câu kinh chiều vô tự tiếng Nam Mô
Hoàng hạc cũ đã theo mùa lận đận
Lòng thác ghềnh dồn nén những âm ba
Vườn trúc nhà ai sáng nay mở cổng
Giọt buồn về nội trú cả thinh không
Khóm tường vi cuối sân vườn bật khóc
Khúc sông quê nhà vừa mới lâm chung
 
GIẤC MƠ BAY
Trở lại vườn xưa nắng tắt ngày
Xuân vừa chạm cửa nỡ đi ngay
Nghe sâu nỗi nhớ trong chiều hẹn
Uống cạn mùa vui cuối cuộc bày
Cứ tưởng đời còn hoa gấm trải
Đâu ngờ gió cuốn giấc mơ bay
Tóc người mấy nhánh buồn sương phủ
Rụng xuống đìu hiu chén tạc này.
 
BỨC TRANH THƠ
Hoá thân nữ hoàng
không giấy thông hành
bước vào vương quốc
“Dòng nhựa thơm nguyện ước” lung linh
Khẽ chạm vào bức tranh phi ngôn ngữ
Biêng biếc hạt mầm trên luống đất thi ca
Những đóa hoa thơ khoác áo lụa là
Nở rộ từ trái tim người chạm trổ
Bức tranh không lời Giải mã những giấc mơ
Vạt áo của nhà thơ Cánh đồng màu mỡ
Ngôn từ Bám rễ sinh sôi
“Thôi em mộng mị đã rằm
Ta đem thơ lót chỗ nằm bể dâu”
(Ví dầu)
 
CÙNG ĐỐT LÊN NGỌN LỬA
Cả đất nước cùng đốt lên ngọn lửa
Xua nỗi buồn nhiều như gió xa bay
Khoa học gia của thế giới hôm nay
Cuộc chiến Covid chưa giờ kết thúc
Từ EM đến . hành trình theo nghiệp lực
Giữa trần gian EM phù thủy xuân thì
Từ EM đến . phố buồn nghi ngút phố
Người lạ người khuất một dải khăn mây
Từ EM đến . ngọn cuồng phong thức dậy
Những cánh buồm kiệt sức đã ra đi
Từ EM đến . ngọn lửa đền thiêng cháy
Những tượng đài hồn bỗng hoá thiên di
EM từ đâu . Chương Đài hay Dương Tử
Khách thương hồ phế phủ một chiều “say”
Sau lưng EM đao phủ giấu bàn tay
Ngày EM đến phố người chưa kịp thở
Xin EM về nơi lập trình dang dở
Mang thông điệp hòa bình nhân bản đi EM
"Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ"
Chiếc lá lành đùm lá rách yêu nhau
Có dòng sông chở những nhánh thương đau
Đổ về đâu Biển bắt đầu từ đó!
Tình nhân loại như nghìn con sóng vỗ
Sóng ru bờ vang khúc hát nhân văn
Thế giới ngày mai dung nhan diện mục
Gỡ khăn che mắt trong mắt nhìn sâu
Dòng Vaccine trao hơi thở ngọt ngào
Thôi cơn mơ bắc thang lên trời gõ cửa
Cả thế giới cùng đốt lên ngọn lửa
Xua nỗi buồn nhiều như gió xa bay
 
NGƯỜI VỀ
Ánh nắng hoàng mai ló dạng dần
Lần theo phướn gió tạ hồng ân
Dòng thanh lương tắm vô biên tịnh
Công án thiền trôi tịch mặc gần
Pháp Bảo soi bừng cơn lửa hạ
Tâm Từ trải sáng ánh trăng xuân
Người về bóng tỏa chiều lan nhã
Phảng phất hương đưa ngát cõi trần.
 
CHÂN DUNG BUỒN
Người vẽ bức tranh tôi
Với gam màu tĩnh lặng
Cỏ hoa chiều vương nắng
Đậu giấc hiền trên môi
Người vẽ sông người trôi
Những nhánh buồn lơ đãng
Con đò chiều mắc cạn
Nằm trơ cuối dòng đau
Từng hạt nắng theo nhau
Không quay về nguồn cội
Thành xưa lầu hoang phế
Tượng cổ buồn trên ngôi
Hồn người hạt sương côi
Ngủ quên trên phiến cỏ
Mặt trời về ngang phố
Trầm tích buồn rơi rơi
Người vẽ bóng tôi trôi
Ngược dòng trên hoang lộ
Rừng phong đêm thác đổ
Bóng người che bóng tôi
 
COVID NGÀY TRỞ LẠI
Con về lót ổ bằng rơm rạ
Trên quê nhà mùa mẹ trắng bông lau
Thương quá đổi khói lam chiều lận đận
Có điều gì sông úp mặt buồn thiu
Giàn hoa giấy cũng già theo vội vã
Rụng xuống ngày một tiếng xác xơ kêu
Đàn sếu nhỏ trốn chiều trên mái rạ
Cũng giật mình cơn gió hắt hơi qua
Phố giấu mặt trong hồn rêu cổ kính
Gánh hàng rong ai úp phía sau hè
Đêm khánh kiệt dế nằm nghe tiếng nấc
Con sông già nghèn nghẹn bóng trăng treo
Con trở lại đường bay đêm vội vã
Hành giả ngồi bóng soi bóng thịnh suy
Đêm chảy trắng chiếc áo thêu hoa thiền khách
Vô minh lẻn về tự tử giữa tâm kinh.
 
"ẤN ĐỘ NGÀY BÃO GIÔNG"
Trời đất giận gì hóa bão giông
Không gian Ấn xứ lửa thiêu nồng
Công hầu chưa tắt niềm danh vọng
Khanh tướng đã tàn nhánh củi vông
Nhặt xác nỗi buồn lên thổ mộ
Nghe hồn sương lạnh nhuốm rêu phong
Thương con cá quẫy bên bờ cỏ
Ước được quay về thác bến sông
 
Bị bỏ đói nỗi buồn sao cứ lớn
Bị giam cầm ngôn ngữ vẫn đi hoang
Nhốt trong lồng tư tưởng cứ bay xa
Đem chôn sống cội phiền hoa vẫn nở
Thôi đứng dậy! Ôm trần gian một thuở ...
 
VÀNG THU TA RỤNG
Chưa choàng y áo chân tu
Qua sông đã rớt kinh thư thuở nào
Đọa làm kiếp lá hanh hao
Vàng thu ta rụng xanh xao nỗi buồn
Áo đời hai mảnh vá suông
Sợi khâu tang hải sợi luồn bể dâu
Bàn chân giẫm nát đêm nhàu
Thái hư xẻ nửa trăng đầu khuyết hao
Hành châu nghịch thủy về đâu
Sóng tràng giang nhuộm trắng màu biệt ly
Đò chưa qua buổi xuân thì
Sông trăng dường đã già đi nhánh buồn
Ta ngồi chải tóc hoàng hôn
Sợi dài thế kỷ sống còn yêu thương
Đò mai rẽ bến Tiêu Tương
Quay nhìn con nước nguyên sương quê nhà
Buồn vui túy ngọa giang hà
Vàng thu ta rụng cội tà huy xưa
Có nhánh sông vừa về biển cả
Dòng nhẹ tênh ngày tan cuộc phù Vân
Có chiếc lá đêm qua thành thiên cổ
Dưới cội già trăng ngồi chít khăn tang
Ngày trở bấc cành THIÊN HƯƠNG khép lại
Đêm vô thường “ chồng “ tiếng vạc kêu sương
Từ người . Mây trắng tha phương
Câu thơ nhỏ lệ đoạn trường tiễn đưa
 
MƯA CŨ VỀ NGUỒN
Những tà áo một thời nghiêng bóng núi
Đi trồng hoa trên đá sỏi núi rừng
Trang giáo án mưa theo chiều bản dốc
Dòng A Vương xuôi ngược . vắng con đò
Hương cháo sắn nuôi ngày cơm áo khó
Tiếng giảng bài hoà nhịp tiếng suối reo
Lòng gió tạt trăm chiều phên liếp mới
Đêm sốt rừng ấm lạnh giữa cơn mê
Hoa cô trồng có hương mùa con gái
Uống sương rừng ma mị giấc liêu trai
Em đến lớp gùi theo mùa nương rẫy
Nét chữ thơm hương cỏ dại núi đồi
Bỏ phố lên rừng “ thắp lửa tuổi hai mươi “
Lòng giản dị như lan rừng cuối gió
Thổi vào hồn em thơm trang giấy trắng
Cánh đồng khô nay lúa đã ươm vàng
Trang giáo án xưa còn thơm mùi khói sắn
Bụi phấn tâm hồn nghiêng trắng mùa lau
Người lái đò quay lại khúc sông sâu
Có cơn mưa cũ về nguồn . Ai hay?
 
CHO NGƯỜI NẰM XUỐNG
Người vừa đi đêm qua
Hồn ta hạt sương sa
Giọt buồn nằm trên lá
Giọt tan giữa yên hà
Người vừa đi theo mây
Thơ trôi về ngang đây
Cuộc rong chơi trần thế
Tình cờ Nào ai hay!
Người về như cơn mơ
Suối khóc lời cạn khô
Rêu phong sầu mấy tuổi
Dải sô trắng huyệt mồ
Đời người Ôi chiêm bao
Đò trôi về phương nào
Bóng mong manh sương khói
Phù Vân Phù Vân ...sao?
 
TÌNH CỜ
Hồ thu ba lặng sóng
Chiếc lá chờ duyên rơi
Nước ôm trăng nửa bóng
Bắt đầu hay phai phôi
Đất trời chưa chạm môi
Vô ngôn gió thay lời
Thiên hà đêm say tỉnh
Đất trời còn hai nơi
Phù vân lạc xa xôi
Ngược trôi về núi đợi
Xưa sau mờ chứng tích
Mộng du rồi tan thôi
Sông cứ trôi cứ trôi
Đò xuôi truông chẳng vội
Hai hạt nắng cuối trời
Tình cờ rơi ...đang rơi
Hai hạt nắng cuối trời
Tình cờ rơi ...rơi ...rơi!
 
XIN LÀM NGƯỜI THẮP NẾN
Những người đàn bà xin làm người thắp nến
Lửa nhóm trong thơ huyết lệ tâm hồn
Bầy vượn mẹ nép ngày trên tán lá
Nhai lại tuổi mình tròn khuyết một tháng ba
Những người đàn bà gánh chữ đi xa
Qua bao giao lộ đèn xanh đèn đỏ
Thân cổ lục hồn ngữ ngôn hoá đá
Lời rêu phong Chạm trổ giấc mơ ngàn
Đêm chảy qua ngày hồn hoá dung nhan
Uống dòng đục dòng trong bụng còn úng thủy
Đêm trắc ẩn gọi ngôn từ thức dậy
Mây trăm năm ân sủng đến vô cùng
Những người đàn bà có mẫu số chung
Nuôi lớn câu thơ  Tính bằng hơi thở
Sống là cho Tay không về với cỏ
Nhẹ nhàng ôm Dịu dàng ngủ Đất ơi!
 
BẾN ĐỢI
Nắng lạc chân trời lẩn khuất đâu
Hoàng hôn về vội phía chân cầu
Lèn tơ lụa dệt chưa ra sắc
Kết sợi tằm đan đã rõ màu
Một bận đò khuya chờ khách cuối
Hai con nước cũ hẹn trăng đầu
Tay còn cố giữ bàn tay chặt
Sóng vỗ ru bờ sóng vỗ lâu
 
NƠI BẮT ĐẦU
“Nắng Sài Gòn em đi mà chợt “rét *
Cô Vi tàng hình qua phố thênh thang
Em giấu mặt đường bay đêm vội vã
Đến và đi lặng lẽ một ngả về
Chiết rượu Hồng Đào lan tỏa hồn quê
Tưới tẩm ngày xuân mềm cơn say bè bạn
Đò đưa khách tao nhân chiều mắc cạn
Cuộc tao Phùng chén tạc hẹn mùa sau
Nắng Sài Gòn tắt lịm phía không nhau
Tóc chẻ lọn phơi chiều trên mái phố
Không giây bắt đầu nên không giờ kết thúc
Đâu tương Phùng mà tính chuyện chia ly
Em trở về nơi đã bắt đầu đi
Như mây trở lại mưa sau ngày bấc lạnh
Nơi có dòng sông cho em tỏa nắng
Cám ơn Sum vầy mai dẫu biết phân ly.
 
PHÓNG SINH KÝ ỨC
Người đàn bà giấu mặt sau dải khăn mây
Bềnh bồng phóng sinh ký ức
Đêm thần thoại bước trần gian dạ vũ
Mức thánh Valentine rửa tội dại khờ
Sao mai mở cổng trời hôn phối sao hôm
Sông trăng hoài thai nhánh dậy thì chưa kịp lớn
Người đàn bà ngại ngần cắn đôi vạt áo
Vén dải khăn mây thả gió đi vào
Bầy én cũ cũng theo ngày hoàn tục
Áo y xưa vá nửa giấc mơ sờn
Đôi dế nhỏ trốn chiều đi ngủ sớm
Gối trên trang cổ lục một thiên tình
Hai người ngồi giấu mặt sau dải khăn mây
Mặt đất bình yên sóng thần trong mắt
Một người là cánh diều người kia là gió
Ngữ nguyên xưa bờ cỏ gió đi về
Ngày Valentine Người đàn bà ngồi đếm ngược từng trang cổ lục
Chữ tương Phùng mục rữa đã trăm năm
Tranh cổ tự hốt nhiên hoá thạch
Đêm tình nhân sao rụng trắng thiên hà
Người đàn bà giấu mặt sau dải khăn mây
Bềnh bồng phóng sinh ký ức...
 
Mẹ về tắm nắng Sài Gòn
Con cơn mưa nhỏ mát hòn đảo xa
Rừng phong đêm bỗng trổ hoa
Mùa xuân về giữa thu pha tóc mềm
 
GIÓ...
Chút nắng vàng hanh của cuối ngày
Vô tình để lại giọt nồng bay
Vương trên mộc thạch hai mùa nhớ
Chạm giữa phù dung một vết trầy
Quân tử trong sương chìm bóng ngựa
Phong trần giữa cuộc vá trời mây
Ta trong vô thức ngàn xưa dậy
Mở trái tim hoang ngập gió đầy...
 
VÔ NHIỄM
Tờ lịch cuối ngày của tháng chạp rơi
Nơi góc nhà tóc vương vài sợi bạc
Trên bàn phím mười ngón tay gõ lạc
Phận người trôi theo nhịp đời trôi
Luống cải hoa vàng ngủ trước sân tôi
Lá xanh mướt hiền ngoan vô nhiễm
Buổi chợ đời nhân tâm khan hiếm
Nhẹ nhàng gian nhẹ nhàng dối dịu dàng
Xin đất lành chim hót tiếng vang
Xin nước trong cá về trẩy hội
“Trẻ thơ hôm nay thế giới ngày mai” vô tội
Chỉ mơ làm cánh diều huyền thoại giữa trời bay
Mặt nạ thời gian đen trắng từng ngày
Những toan tính đến đi ngoài cánh cửa
Giữa bóng tối mặt trời đôi bờ thiện ác
Con sóng vô minh vỗ đập luân hồi
Tờ lịch cuối ngày của tháng Chạp rơi
Trên bàn phím mười ngón tay rời rạc
Người đàn bà trong phiên chợ sáng nay ngơ ngác
Chọn bữa cơm cho gia đình vô nhiễm ...biết về đâu ?
Về đâu?
 
ĐÁO PHƯƠNG NAM
Thơ : Lila Ngo Duy Nguyen
Người trở lại có lần như mộng mị
Vườn thu xưa lộng lẫy dáng cô liêu
Người trở lại có lần như nguyệt hẹn
Và cầm xưa lơ đãng dệt cung chiều.
Một nhà thơ là một chú chim dạ oanh ngồi trong bóng tối và cất cao tiếng hót để cổ vũ cho sự cô đơn của nó bằng những âm thanh ngọt ngào. Thính giả của anh ta là những người tiếp nhận một giai điệu của một nhạc sĩ vô hình, cảm thấy họ trở nên xúc động và mềm dịu nhưng không hề biết khi nào và tại sao lại như vậy. ”
—P. B. Shelley,
 
THẾ GIỚI THƠ THỤY SƠN
 
Bài viết: Lila Ngo Duy Nguyen
 
Thế giới Thụy Sơn bước vào là một thế giới sâu xa bí ẩn. Đó không chỉ là thế giới của người nữ - một nửa thế giới. Đó còn là tâm cảnh của mỗi con người, với những tầng nấc ngày càng vi tế, nơi hầu hết mọi người đều né tránh, vì bản ngã thích sống với những ảo vọng dường như lung linh, hơn là khám phá những chiều sâu sự thật về bản thân. Nhưng Thụy Sơn là một người khát khao khám phá. Tôi yêu cái thế giới thênh thang Thụy Sơn đã dám bước vào...
Cho phép tôi đưa bạn về thăm đôi bông hoa trong vườn hoa TS. Cảm nhận tùy mỗi người thưởng thức.
 
Chậm rãi thôi...
Tay ôm sợi nắng,
tay buông gió
Một gánh vô thường - một gánh mây...
 
Chẳng phải đã nói hết rồi sao? Ôm và buông, nắng và gió, sự ấm áp và vuốt ve của trần gian. Dường như gánh nhưng lại rất đỗi nhẹ nhàng vì đấy là mây... Ồ, và đấy là thế giới, dù bạn nhìn từ bên ngoài. Hoặc từ bên trong...
Tác giả tự nhận mình là "hạt bụi đam mê" "lỡ rớt lời kinh sám":
 
Qua sông làm rớt câu kinh
Nhặt luân hồi trả ba sinh kiếp này
nhưng vẫn "chọn một phương về":
Em xin lỗi!
Đã không thể cùng anh cháy tan vào sa mạc
Nơi hoang tàn đổ nát giấc đam mê
Tiếng chuông ngân giục giã bến quay về
Em xin lỗi... vạn lần xin lỗi!
Và trên đường về, Thụy Sơn... lỡ đánh rơi một vài câu thơ:
Lá bay kín mặt sông Hoài
Mình tôi với mảnh trăng soi ngõ về
 
Phải. Lối về thật đơn độc làm sao. Không cô tịch làm sao có thể soi lòng, có thể thâm nhập vào tận cùng sâu thẳm:
 
"Con chim ngậm hạt bồ đề"
Đã bay rong giữa mùa mê mải nào
Nhận chân đôi điều:
Hơn thua vấy đục tâm hồn
Bông lau giờ khác cỏ non thuở nào
Bắt đầu lắng nghe xem mình là ai:
Ta tìm ta giữa mông lung
 
để thấy:
 
Nắng ấm trước hiên nhà
Mọi nghi ngờ tan biến. Cảm nhận vượt quá ngữ ngôn:
Không phải gần chẳng phải xa
Mà nghe ấm thấu xương da từng lời
Không phải ta chẳng phải người
Chỉ là những hạt nắng trời giao duyên...
 
Quả nhiên thế giới ấy thật khó đi vào. Phương tiện diễn bày đành im tiếng. Vẫn còn đó vẻ đẹp và từ ái toát ra từ thơ Thụy Sơn cho ta 'hàn huyên:
 
Vạn vật chiều nay sao lặng tiếng
Bên đời níu gọi bóng hàn huyên
Chiêm ngưỡng tĩnh lặng. Để rồi thưởng ngoạn cả thị phi:
An nhiên môi nửa nụ cười
Trách sao tạo hóa đất trời nửa riêng
Vẫn biết ngõ về đâu tận:
Muộn rồi ta trở lại thôi
Trang kinh bỏ dở bên trời Lăng Nghiêm
Nhưng mỗi bông hoa mỗi áng mây trên lối về đều là ân sủng:
Sông cứ trôi cứ trôi
Đò xuôi truông chẳng vội
Hai hạt nắng cuối trời
Tình cờ rơi... rơi... rơi...
Vườn hoa Thụy Sơn muôn hương nghìn sắc. Tôi chỉ là lữ khách từ xa, mon men lại gần, thẫn thờ đứng ngắm vài bông...
 
Lila

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...