Sunday, November 21, 2021

Thục Uyên 9: Thơ Thục Uyên

 
MẸ
Mẹ qua hai cơn mổ thay
khớp và đặt máy trợ tim.
Bên hiên nắng đã xế chiều
Tám mươi tư tuổi liêu xiêu mẹ ngồi
Tóc lơ thơ bạc muối tiêu
Lưng cong oằn xuống mẹ nhiều gian nan
Trái tim cũng đã đa đoan
Sáng trưa loạn nhịp khổ thân mẹ già
Tai cũng nghễng ngãng gần xa
Đôi khi cười nói như là trẻ thơ
Qua đi năm tháng mịt mờ
Dấu thời gian đã chạm bờ tử sinh
Những cơn đau ngất nhục hình
Mẹ nằm niệm Phật Quan Âm độ trì...
Sáu đứa con chẳng trẻ gì
Vắt tàn sức mẹ, cạn bàu sữa khô
Đò chiều gợn sóng nhấp nhô
Hành trình mẹ bước bến bờ một mai.
 
MẸ
Ngày con rời nhánh sông quê
Có đôi cò trắng vẫy thê thiết buồn
Gió lay bất bạt qua truông
Điệu ru nước mắt cội nguồn đã xa...
Mẹ ơi con nhớ quê nhà
Nhớ hàng cau trắng thật thà đưa hương
Nhớ mẹ lủi thủi bên nương
Mót chùm củi ướt khói vương mắt chiều
Mái tranh ngày ấy đã xiêu
Vẹo trong ký ức đã phiêu bạt ngày
Phơi trong nỗi nhớ đọa đày
Có con chim nhỏ lướt bay về đàn
Mưa dầm trắng một mùa sang
Mẹ ngồi đan mũi cơ hàn áo con
Ngón tay mẹ thắt vuông tròn.
Về trong hơi mẹ ấm còn giấc say
Đong đưa vệt nắng qua ngày
Mẹ còng theo bóng đổ dày tháng năm
Nắng thiên thu đã yên hằn
Khẽ khàng bước mẹ vết lăn một đời.
 
MÙA THU CHẾT
Từng chiếc lá uá bên đời cỏ mục
Rã rời trong bóng tối dọi âm thầm
Từng chiếc bóng soi bên đời khuất tịch
Vết tàn thu tím ngắt mảng tri âm
Từng cánh gió lao lung ngày biển động
Lăn lóc đời những ngọn gió lưu vong
Lay lắt tím, ngất hương hồn thạch thảo
Vạt nắng chiều xô dạt những bão giông
Em bước tới đời đã mùa hoang phế
Làn tóc buồn bạt cánh, vểt thiên di
Đã võ vàng chút dung nhan đó
Trái tim đau, bớt nhịp đập kiêu kỳ
Mây vẫn phiêu bồng miền cố xứ
Nhánh sông gầy, tan tác chảy bốn phương
Thu hoang dại bùng lên sắc tím
Thạch thảo buồn nhuộm nát ánh tà dương.
 
MÙA TRĂNG CŨ
Tà áo đó phất phơ mộng ảo
Chìm theo mưa dấu ái rớt đêm xưa
Dáng ai về chật chội trong niềm nhớ
Hôm giã từ cúi mặt tiễn đưa
Là gió đêm xôn xao mùi hương cũ
Thổi tàn hơi lầm lụi những tro than
Là ánh sao đêm buồn lịm tắt
Dĩ vãng trôi theo bóng nguyệt tàn
Thấp thoáng dáng ai về qua phố
Là bước chân êm ái rất mơ hồ
Là bóng là hình hay là sắc
Hay chỉ là ngọn nến cháy bơ vơ
Đêm tàn đêm mơ mùa trăng cũ
Nhớ về người hết những đêm say
Đêm nguyệt lạnh tuyệt mù cô quạnh
Trái đất buồn tận tụy những vòng quay.
 
NẮNG HẠ
Nắng cuối hạ cuộn mình trầm tích
Ngun ngút trong từng lớp lớp sa mù
Khô hạn rưới trên từng âm sắc
Xác xơ chiều cằn cỗi nhánh phù du
Con chim nhỏ khóc thương dòng cạn kiệt
Cánh trải buồn soi bóng nước liêu xiêu
Quắt queo nắng chói chang mùa hạ đỏ
Vỡ tung chiều sa mạc nắng đốt thiêu
Nắng thiên cổ ngàn năm chưa trở giấc
Nấu nung trên từng ánh dọi tinh cầu
Làn tóc rối cháy khô miền xích đạo
Hong võ vàng trầy trụa vết đời nhau
Phượng vẫn nở bàng hoàng chùm hoa cuối
Nở lẫy lừng vì sợ cuộc tàn phai
Nắng qua hiên sợi nắng buồn hấp hối
Giọt cuối cùng khâm liệm hạ sớm mai.
 
NÀY EM CÓ NHỚ
Này em người con gái da vàng
Số phận khắc ghi em bằng sắc tố
Dòng máu Việt Nam da vàng ôi khốn khổ
Chạy lang thang khắp mặt địa cầu
Có những chiều ảo não tiếng đàn bầu
Những cánh chim tựa vào nhau xơ xác
Những ngày vui quê hương ơi xa lắc
Còn được không về soi bóng cội nguồn?
Em chưa lớn lên sao đã biết buồn
Ước mơ đi qua tủi hờn rất thật
Vị mặn trên môi, vị sầu lên mắt
Lịch sử ngậm ngùi đắng ngắt tuổi thơ
Tới xứ người những khuôn mặt ngây ngô
Miệng khờ khạo vài ba câu sinh ngữ
Bập bẹ áo cơm, thuộc lòng năm ba chữ
Nguôi ngoai không, đêm viễn xứ đầy sao
Phi cơ lướt bánh trên phi đạo
Nghiến tái tê rách nát mặt đường
Mẹ rưng rưng nhìn con tiễn biệt
Em nhớ rằng em có một quê hương...
 
NGÀY QUA BÓNG TỐI
có những ngày hoàng hôn rất tím
mây bơ vơ che khuất phận người
đêm cúi mặt đi về vùng bóng tối
âm thầm chiếc bóng đổ ngược xuôi
tiếng guốc mộc khua bên thềm hiu quạnh
nghe vang vang dấu đá sỏi ngậm ngùi
gió vô thường lắt lay ngày hữu hạn
bước đi về ray rứt cuộc buồn vui
đêm cúi mặt lướt qua vùng u tối
giấc u mê tỉnh thức rũ phận người
chập choạng trong cơn đau hấp hối
vỗ về nhau trong vực thẳm chia phôi
có ngọn nến nào còn sót lại
thắp cho tàn cho cháy một đêm vui
cho long lanh mắt người rớm lệ
môi nào khô vàng võ nụ cười
vang vang kinh nguyện giờ sám hối
chỉ gió thênh thang cuộc luân hồi
tiếng côn trùng dậy thì da diết
đêm lặng chìm thăm thẳm một đêm trôi...
 
NGÀY VỀ
Ngày về đó xôn xao trong cõi nhớ
Dã quỳ vàng rực cháy bước chân vui
Sơn ca hót vang lừng bên triền núi
Quên hết niềm riêng quên những ngậm ngùi
Quá khứ đó làm chân ai bỏng rát
Tro than tàn.. âm ỉ những vết thương
Về bên nhau ngày mưa dầm tháng ướt
Xiết tay nhau cho quên bớt tủi hờn ..
Em sẽ về An khê đèo lẩn khuất
Mây quê hương tha thiết ở trên đầu
Nắng chấp chới cũng mỉm cười hạnh phúc
Gió Pleiku từng chặp vỗ về nhau!
Em sẽ múc nước nguồn sông suối
Gội cho trôi đi bớt những nhục nhằn!
Sẽ đi hái hoa rừng cao trên núi
Cài cho nhau những đóa rất thanh tân
Sẽ trở về ngày ấy thật gần
Ở nơi đây mùa đông dài u ám
Thở hơi sương lạnh giữa ngút ngàn
Đêm chấp chới những cánh sao thiên sứ
Nguyện Giáng Sinh mang ấm áp trần gian...
 
NGƯỜI SĨ QUAN VNCH
Kính tặng Ba ngày Father's Day
Người sĩ quan già xa quê hương
Lưu đày biệt xứ đếm ngày buồn...
Trăng tàn nguyệt tận bao nhiêu độ?
Lặng ngắm mây trôi về cố hương!!
Dòng sông dĩ vãng vẫn mãi trôi
Mệnh nước điêu linh đã mấy mươi!
Bánh xe lịch sử quay oan nghiệt
Bao cuộc ly tan dở khóc, cười
Người sĩ quan già ngồi nhớ lại
Mười mấy năm tù tội lao lung
Bao đêm trăng hận ngồi soi bóng
Chua xót buông tay gác kiếm cung...
Người sĩ quan ấy bây giờ già lắm
Vẫn còn phảng phất nét hào hoa
Anh hùng lỡ vận thôi đành vậy
Chút màu kiêu bạc đã phôi pha...
 
NGUYỆT TÀN
Trăng một bóng một hình khép nép
Đêm lắng sâu heo hút cõi đi về
Trăng vỡ một màu đêm thổn thức
Đêm trườn mình dằng dặc những hoang mê
Em trở lại từ thiên đường hoang phế
Đêm lắt lay hiu hắt bóng nguyệt gầy
Em níu vì tinh tú xa xôi nhất
Xót xa trôi theo những đám mây bay
Em cánh chim đêm lẩn khuất
Đến một lần vỗ cánh bay đi
Bóng đơn côi tận trời quên lãng
Trăng dịu dàng soi phút ấy từ ly
Đêm bất tận trôi dài, đêm nguyệt thực
Khuất trong đêm còn in dấu hồng hoang
Trăng hấp hối thiên đường nào mở khép
Ôm lòng đêm trăng một bóng vỡ tan.
 
NHÁNH SÔNG BUỒN
Cơn mưa tháng năm về rất vội
Mây xám mờ che bạc núi đồi
Đứng bên triền dốc nghe mưa đổ
Chuyển rung những vỡ vụn trong tôi.
Con nước đầu non cuồn cuộn xoáy
Mang dòng trôi đến tận nẻo xa
Tôi hụt hẫng bên bờ xa lạ
Như ân tình phút chốc bỗng phôi pha
Sông nào một nhánh âm thầm chảy
Nhánh lẻ loi nào một nhánh tôi
Phũ phàng như giòng cuồng lưu vỡ
Để lại trong nhau những lở bồi
Sông cứ trôi ngày cạn kiệt
Người bên người lạnh nhạt lướt qua nhau
Sóng vẫn ân cần tha thiết vỗ
Vỗ hoài vô tận một niềm đau
 
NHỚ CAO NGUYÊN
Nơi tôi nhớ không có lũy tre xanh
không cây đa đầu ngõ không giếng nước ngọt lành
Ở nơi đó Màu ba dan đất đỏ
Đất quện chân người lầy lội mỗi khi mưa
Hoa cà phê nở trắng đong đưa
Thầm mơ ước một mùa thu hoạch khá
Những bãi dâu xanh, chóí chan ngày nắng hạ
Thấp thoáng bóng ai dáng chị hái ngoài nương
Để những con tằm nhả từng sợi tơ vương
Dệt cho đời thêm những ngày no ấm
Nơi tôi nhớ con dốc sâu thăm thẳm
Trên vai em nặng trĩu những gùi măng
Dốc cao quá em bước hoài bước mãi
Hành trang em là những nỗi nhọc nhằn
Ở nơi đó những trưa hè nắng đổ
Cao nguyên vào cơn hạn của mùa khô
Mẹ lo lắng hết nhìn trời nhìn đất
Ơn trời cho mưa xuống ngóng từng giờ
Qua nắng hạn lại đến ngày giông bão
Đếm hoang tàn sau cơn bão rớt rơi
Mưa cao nguyên mịt mờ trong làn nước
Nhận chìm ai trong nỗi nhớ tơi bời
 
NHỚ CAO NGUYÊN
Con sẽ về thăm lại căn nhà nhỏ
Ngọn đèn dầu le lói thắp đêm khuya
Con sẽ về để thấy mẹ hôm xưa
Lom khom nấu chiều khơi trong bếp nhỏ
Cơn mưa về trơn ướt đường đất đỏ
Mẹ loay hoay mớ củi ướt bên hiên
Khói bếp cay hong mắt mẹ triền miên
Tuổi thơ con buồn như những ngày ám khói
Con sẽ về giữa mùa gió nổi
Gió đầu mùa xao xác những giấc mơ
Gió mênh mông, tan vào đêm hiu quạnh
Gió âm thầm qua ruộng bắp xác xơ
Con sẽ về cao nguyên mù sương khói
Mơ cơm chiều được bên mẹ ấm êm
Nắng lung linh hoa cà phê nở trắng
Đàn trẻ đùa trong đất đỏ lấm lem
Chưa về được nên nghe lòng quặn thắt
Dáng mẹ ngồi bên bếp lửa chiều đông
Thương những đứa con lạc loài đâu đó
Mắt mẹ buồn chạm tới mênh mông.

NHỚ HUẾ
Bao giờ nhớ Huế về thăm Huế
Ta sẽ hong tình trên ngó sen
Thơ Đặng Tiến.
 
Bao giờ nhớ Huế về thăm Huế
Quê mẹ Hiền Lương xa rất xa
Ầu ơ tiếng mẹ ru con đó
Giọng Huế u hoài ơi thiết tha
Bao giờ nhớ Huế về thăm Huế
Hồi chuông Thiên Mụ vẫn ngân nga
Âm u nguyện, hồn ai tỉnh thức
Thiên cổ bùi ngùi lạc bước qua
Huế đó như một nốt nhạc trầm
Như nàng cung nữ buồn thâm căn
Sầu đã dãi dầu như phế tích
Ngày hẹn quân vương đến trăm năm
Huế đó buồn ơi những buổi chiều
Đền đài thành quách đứng liêu xiêu.
Những cánh sen buồn như lăng tẩm
Phôi pha trong chiều xuống đìu hiu
Bao giờ nhớ Huế về thăm Huế
Hoàng thành hiu hắt mộng xa xăm
Cố đô lầm lụi như trang sử
Trầm mặc lăn, những vết lăn trầm.
 
NHỮNG CƠN GIÓ CUỐI MÙA
Cơn gió ấy thổi về từ sa mạc
Thổi liêu xiêu vào nỗi nhớ chập chùng
Ngày quá vãng trôi dài như mộng mị
Lật tung từng kỷ niệm lao lung
Hàng cây ấy mùa đông trơ trụi lá
Gió vuốt ve từng nhánh nhánh điêu tàn
Đèn Giáng Sinh vài nơi lịm tắt
Thánh ca buồn ru điệu nhớ mênh mang
Gió hiu hắt vén mây về cuối phố
Đông võ vàng trên những cánh môi khô
Bước em đi ngàn năm còn lộng gió
Thổi u hoài về phía núi bơ vơ...
Gió cuối mùa ào ạt miền tâm thức
Trôi lênh đênh vào vũng tối lưu đầy
Cô đơn hắt từng giọt rơi vụn vỡ
Những chia xa biền biệt chân mây.
Cơn gió nào kinh thiên qua lũng vắng
Cho chảy tan từng lớp lớp băng hà
Thấp thoáng áo mơ phai trong gió
Lồng lộng xuân về, một mảnh trời xa
 
NHỮNG SỢI BUỒN
Nắng tháng bảy nắng như huyền thoại
Nắng vỗ về đốt cháy thịt da
Nắng hy vọng nắng bốc hơi nhân loại
Nắng êm đềm khô cạn những bờ xa
Ngày nắng về gió Lào hiu hắt thổi
Sông khô nguồn soi bóng thực hư
Nhánh xương rồng gục đầu sa mạc
Chờ bao năm nở được đóa tương tư?
Em đợi mưa về mưa tháng bảy
Bớt héo khô những ngọn cỏ lưu đày
Lũ chim biệt xứ thôi nhớ tổ
Dấu hạ buồn trên những cánh bay
Em đợi mưa về, mưa trên lá
Mộng nổi chìm trên từng phiến đá trôi
Giọt bơ vơ lăn qua biển rộng
Kết ngàn năm thành lệ mới tinh khôi
Hoàng hôn hắt bóng từ cơn gió
Thổi muôn trùng màu tóc viễn phương
Sợi quấn quýt sợi lạc loài thương nhớ
Những sợi buồn trôi về phía quê hương.
 
NHỮNG THIÊN ĐƯỜNG LẠNH
Những nỗi buồn khó nguôi ngoai.
những đám mây trắng xóa
ảo ảnh chợt thoáng như
những thiên đường buốt lạnh
chờ em với ảo hư
này nhánh hoa thạch thảo
phơ phất dưới mái hiên
giờ cài trên mộ vắng
tím một nỗi oan khiên
em đi về phía trước
một vùng trời rất xa
nơi thiên hà em bước
phận bạc lạc lối qua
em giờ xa xôi quá
bóng tối thật đọa đày
hành tinh đang lịm tắt
mặt trời cũng ngủ say
mẹ ôm em như mới
lúc em tượng hình hài
chiếc khăn choàng mẹ quấn
không ấm nỗi bi ai.
 
PHỐ CŨ
Lối cũ về phố khuya sầu hun hút
Vách tường xưa mục ruỗng những giấc mơ
Phố vẫn miệt mài đón đưa người qua lại
Dấu thời gian vùi kỷ niệm xác xơ
Hương ngọc lan vẫn còn đây thoang thoảng
Góc phố nào ủ rũ bóng tường vi
Trăng soi bóng dáng ai về nghiêng ngã
Đêm tàn rơi tiếc nuối buổi xuân thì
Tiếng đàn ai ru buồn trong đêm vắng
Ru cùng người trong giấc ngủ cô miên
Đêm nhạt nhòa xa tận cùng nỗi nhớ
Quên hôm nào cơn mộng rất thiêng liêng
 
PHỐ NÚI
Đã rất lâu chưa về thăm phố núi?
Thành phố buồn heo hút mù sương
Con dốc nhỏ ngập ngừng buông chắn lối
Bước chân ai vương đất đỏ bụi đường...
Con phố vắng đìu hiu bên dốc núi
Cỏ hồn nhiên sim tím nhạt nhòa buồn
Hương trà nhà ai ngan ngát đưa hương
Tường vi nở vấn vương màu lưu luyến!
Ngày vội qua đêm dịu dàng tìm đến!
Bước bình yên về giữa phố xôn xao
Hương cafe thơm ngát hôm nào
Sương buông phủ đêm dạt dào ký ức
"Đêm Nguyệt Động" vầng trăng còn thao thức
"Sao Trên Rừng" lạc loài bước tìm nhau
Lau lách đìu hiu , sim tím lịm đêm sầu
Hương trà cũ chưa phai màu kỷ niệm...
Con phố đó năm xưa em đã đến
Con dốc cao có mỏi bước lang thang...
Ôm rét mướt em co ro trong áo
Môi tím em cười đời chưa biết điểm trang...
Bao lâu nhỉ chưa về thăm Phương Bối!
Hàng thông xưa còn nhớ bước chân quen?
Kiếp lãng du vẫn chưa quên lối
Tao ngộ một lần con phố núi bình yên.
 
PHÙ VÂN
Người xa tiếng guốc mơ hồ
Phố khuya khắc khoải đẩy xô đêm buồn
Người xa hun hút trùng dương
Mây trôi qua núi cuối đường về đâu?
Lạc nhau hết một tinh cầu
Lối về ngược gió ngàn dâu mịt mùng
Buồn từ xuân hạ thu đông
Buồn qua tiền kiếp hồng trần đìu hiu
Là cây đổ lá muôn chiều
Là chim ngơ ngác bên miền thâm u
Từ trong gió cát mịt mù
Bóng ai chập choạng ngục tù riêng mang
Người xa cõi gió thênh thang
Một vầng mây trắng giăng ngang đường về
Trả người một nhánh hoa thề
Trả thêm giọt lệ trả về phù vân.
 
PHÚC ÂM BUỒN
Người nằm co như loài thú khi
mùa đông về..Trịnh công Sơn
Loài thú đó co ro trong đông lạnh
Giấc lưu đày mòn mỏi cuộc trăm năm
Hồn lãng quên cơn đau mộng mị
Dấu cô đơn xơ xác một chỗ nằm
Thú ngủ vùi qua đông dài ảm đạm
Quên niềm đau cuộc đuổi bắt tồn sinh
Vết thương nào còn nguyên sơ rướm máu
Thịt xương da hằn dấu vết điêu linh!
Thú co ro trong dòng đời tơi tả
Góc hắt hiu thương nhớ cội nguồn xa
Từng đêm về ôm niềm đau mục rã
Mơ thiên thu như nhớ chốn quê nhà
Chuyến xe đời vẫn đi về vội vã
Ngủ thật êm trong ngục tối căn phần
Giấc âm u mênh mông trong mộ địa
Phúc âm buồn ru giấc mộng trăm năm
 
PHƯỢNG YÊU
Đến một nơi thật giống ở quê nhà
Chùm phượng vỹ cuối mùa tha thiết quá
Gió vẫn hắt hiu bên phương trời lạ
Mây trên đầu cũng giống ở quê xa...
Nắng thấp thoáng lung linh mùa hạ đó
Phượng huy hoàng rực rỡ rắc ngàn nơi
Gởi ước mơ trên chùm hoa khóm lá
Gió mang dùm mộng ước ấy tinh khôi...
Cánh phượng cũ ép vào trang giấy nhỏ
Đã chôn sâu cùng với tuổi học trò
Quắt quay nhớ mùa hoa phượng đỏ
Con đò nào lạc bến nước buồn xo
 
RỒI CŨNG ĐẾN MÙA ĐÔNG
rồi cũng đến những ngày lạnh lê thê
những cơn lạnh tràn về từ vùng Bắc Mỹ
những cơn lạnh choáng váng ở không độ C
lạnh cóng bờ môi quay quắt một lối về
khi trái đất quay xa vùng ánh sáng mặt trời
những đàn chim rối rít bay hoảng loạn
kêu xao xác vỡ cả không gian u ám
lũ chim đen cuồn cuộn tụm vào nhau
ơi lũ chim mùa đông, mùa khổ hạnh bắt đầu
những con sâu con kiến cũng trốn nằm đâu đó dưới lớp giá băng sâu
những cọng cỏ úa vàng quắt queo nhúm nhó
cũng ủ ê như những kỷ niệm khốn khó của chúng ta.
chờ tan rã trong đám băng hà chất ngất xa
những cơn lạnh se thắt thịt da
chỉ còn chờ vài tia nắng ấm rọi xuống một đôi khi
và em, khi mùa đông đến khắc ghi
làn môi ai nhạt nhòa tím tái
em yêu đã bớt vẻ xuân thì
 
SẮC XUÂN
Xuân đến lúc nào không ai biết
Mà cúc vàng tươi ngập hiên nhà
Có chút gió chừng se se lạnh
Áo vàng ai mặc thoáng kiêu sa
Có mùa xuân cũ nơi xa ấy
Mẹ ngồi lau lá dưới mái hiên
Mờ trong làn khói lam chiều xuống
Bánh chưng mẹ nấu nắng chiều nghiêng!
Thoang thoảng đâu đây mùi mai nở
Nhánh hoa vàng, mãi chẳng phôi pha
Có chút nắng trưa thầm khẽ gọi
Ngập tràn xuân ngày cũ thiết tha!
Nhớ bầy em nhỏ khoe áo mới
Xác pháo đầy thềm với xác hoa
Giao thừa theo mẹ đi lễ Phật
Phật từ bi trong hương khói nhạt nhoà.
Chén rượu cũ chan hoà bao ước vọng
Men xuân ngày ấy vẫn ngất ngây
Chén cay đắng giờ đây đà nếm đủ
Chén ly hương vang vọng buổi sum vầy!
Nhánh mai ngày cũ ôm thương nhớ
Mơ một ngày xuân giữa quê hương
Nhiều đêm nằm đợi nghe Xuân bước.
Để lòng quên đi những đoạn trường!
 
SOI BÓNG CỘI NGUỒN
Tôi về soi bóng cội nguồn
Thấy trưa mẹ hát điệu buồn ca dao
Khóm tre kẽo kẹt bờ ao
Thấy em khoe áo dạt dào nắng xuân
Hàng cau ngõ trước bâng khuâng
Hoa trang rụng khắp đường trăng em về
Hương rơm rạ ủ đê mê
Nghe như tiếng bước ai về với nhau
Nhớ cha tấm áo bạc nâu
Bàn chân chai sạn sậm màu áo cơm
Buổi chiều mẹ nhóm lửa rơm
Mắt mẹ hong khói hoàng hôn nhạt màu
Quê hương ơi mối tình đầu
Tiếng mẹ tha thiết ví dầu ầu ơ
Con còn lưu lạc bơ vơ
Mẹ ngồi ru võng con chờ trăm năm.
 
SOI BÓNG CỘI NGUỒN
(Bài 2)
Tôi về soi bóng cội nguồn
Bốn ngàn năm vẫn điệu buồn ca dao
Nắng vàng đổ xuống lao xao
Em khoe môi thắm xuân nào bước qua
Thùy dương vờn mộng sóng xa
Đôi chim ríu rít la đà vườn trưa
Lời uyên ương mấy cho vừa
Mới bình minh chớm, đã lưa thưa chiều
Bóng cò bên ruộng liêu xiêu
Thương con lặn lội hắt hiu phận mình
Thân gầy phơi gió mông mênh
Buốt mùa đông trải bóng hình xác xơ
Cánh diều bạt gió ngây thơ
Bay đi cho thỏa ước mơ vào đời
Thả trong con gió viễn khơi
Mốt mai xoải cánh về trời quê hương
Về đi ngậm hạt lúa thơm
Về đi ngủ dưới rạ rơm quê mình
Cơn mộng đời vẫn điêu linh
Nhớ đêm trăng sáng môi xinh em cười
 
SOI BÓNG CỘI NGUỒN
Bài 3
Tôi về soi bóng cội nguồn
Mẹ bên hiên vắng, tay luồn chỉ khâu
Vá con tấm áo dãi dầu
Vá lưng áo bạc, vá màu quê hương...
Chiều rơi tha thiết bên nương
Chim kêu xao xác ai thương nhớ nhà
Khói ơi khói tỏa xa xa
Mắt ai ươn ướt phôi pha nỗi chiều
Chiều buông một tiếng đìu hiu
Cha ngâm khe khẽ đoạn Kiều dở dang
Buồn sao buồn quá hồng nhan
Gánh sao cho hết đa đoan phận người
Oa oa tiếng khóc chào đời
Đã nghe tiếng mẹ ru ời nỗi đau
Đứa lên núi, đứa biển sâu
Mẹ ơi con mẹ xa nhau thật rồi
Bờ cát trắng dấu lỡ bồi
Bóng mẹ hiu hắt bên đời mẹ đi
Từng chiều lặng lẽ tà huy
Mênh mông sa mạc bước thì thầm xa
 
SOI BÓNG CỘI NGUỒN
Bài 4.
Tôi về soi bóng cội nguồn
Hiu hiu ký ức vẫn luôn tìm về
Chim chiều chấp chới triền đê
Đông se sắt gợi bếp quê lửa hồng
Mạ non trải mượt cánh đồng
Mẹ lom khom cấy lưng ròng mồ hôi
Nhọc nhằn đổi bát cơm sôi
Lầm than mơ cuộc sống rồi ấm no
Sóng xa dằng dặc con đò
Đẩy đưa như tiếng ai hò trong mơ
Tóc chiều buông xõa ngây thơ
Gió nào xao đọng khép hờ lối xưa
Tường vi rũ bóng lưa thưa
Cánh rơi tan tác trong mưa lặng thầm
Tàn phai man mác tri âm
Mưa nghiêng theo giọt lăn trầm gọi tên...
Chuông chùa bằn bặt mông mênh
Ngồi yên dưới bóng thật êm bồ đề
Tịnh an trong cuộc bộn bề
Giấc mơ gầy guộc trở về quê xưa.
 
SÔNG MÊ
Thương tặng chị Châu Ly.
Con chim nhỏ chiều nay bay về núi
Lướt trùng dương nương theo gió đại ngàn
Cánh tung tăng vượt qua ghềnh thác
Dã quỳ vàng rực thắm sắc chiều hoang
Đã trở về chiều nay con dốc vắng
Sương giăng giăng mờ mịt phố núi cao
Đã về tới niềm vui đang thắp nắng
Dù chút vui cũng đã sớm nghẹn ngào
Cầm tay nhau cho thỏa tình tri kỷ
Mặt nhìn nhau biết đã chớm quan san
Cười lên đi biết chỉ còn trống vắng...
Cạn chén hôm này ngơ ngác buổi ly tan.
Rồi sẽ biền biệt xa, biền biệt nhớ
Chim lại bay bay về phía muôn trùng
Cánh khắc khoải chập chùng thương nhớ
Sông Mê buồn con nước chảy mênh mông.
 
THÁNG MƯỜI HAI
tháng mười hai với những vầng mây xám
tháng mười hai sao ngày cứ buồn buồn
thèm co cụm trong chăn chiếu ấm
ngày lướt qua thở những hơi sương...
tháng mười hai đàn sẻ nhỏ thèm rúc vào hang ổ
sợ những ngày khắc nghiệt mùa đông
sợ đường bay tuyết rơi trắng xóa
sợ những lúc bão giông là tháng cuối trong năm
em trộn lẫn với dòng người xa lạ
giữa đám hàng Giáng Sinh sáng chóa rực rỡ sắc màu
dáng em thu nhỏ đôi mắt buồn ẩn số Á Châu
tháng cuối cùng dường như qua rất mau
như em khuất chìm giữa dòng xe rất vội
tận tụy nối liền nhau những bánh xe luân chuyển ngày nối tiếp đêm thâu
những vòng đời yên lặng tan hợp chảy về đâu
tháng cuối năm nhớ một ánh nắng xuân
thật êm đềm trên những vồng hoa cải
gió xuân vờn trên những bông cỏ dại
em gội đầu mùi bồ kết thơm chanh
ngọn nắng xưa ôi nắng rất mong manh
 
TIỀN KIẾP
Đêm buồn mở lối chiêm bao
Em từ tiền kiếp hôm nao chợt về
Biết trần gian cõi u mê
Sao em nhẹ gót bước về thênh thang
Nguyệt rằm soi ánh dịu dàng
Lặn trong cô tịch miên man màu trời
Sông Mê lấp lánh sao rơi
Níu cơn tục lụy mộng đời hoang mang...
Là em lạc bước thiên đàng?
Bỏ quên tiền kiếp rộn ràng phục sinh
Lãng quên nơi ấy điêu linh.
Lãng quên nơi ấy tử sinh ngậm ngùi!!
 
TIẾNG MƯA ĐÊM
Có những cơn mưa về rất khuya
Tan trong cơn bão gió giao mùa
Hàng cây ướt sũng mờ sương khói
Tỉnh giấc chập chờn vẳng tiếng mưa!
Mưa rạt rào trôi trong nỗi nhớ
Chảy bềnh bồng ngày tháng đã mù câm
Mưa tí tách đêm nghe buồn vụn vỡ
Heo hút rồi những bờ bến xa xăm
Cũng là mưa sao bây giờ xa lạ
Phố sững buồn mưa rớt hột ngẩn ngơ!
Dòng sông xưa chìm trong hư ảo
Viễn xứ buồn giọt mưa cũng bơ vơ
 
TÌM MÃI MÙA XUÂN
Tôi đi tìm lại một mùa xuân
Lối nhỏ buồn vui bước thăng trầm
Pháo nổ đì đùng đêm trừ tịch
Mà hồn xao đọng suốt bao năm
Tôi đi tìm mãi một mùa vui
Như mắt em thơ sáng rạng ngời
Đồng tiền mừng tuổi thơm giấy mới
Nụ cười con trẻ rất tinh khôi
Tôi đi tìm thấy trong màu nắng
Sắc màu xanh đỏ của tuổi thơ
Ôi niềm vui những linh hồn con trẻ
Lắng đọng trong tim đến bao giờ
Những cánh mai vàng chao trong gió
Hương rơi tan tác những mùa qua
Màu kỷ niệm ươm vàng nỗi nhớ
Hương của hôm nào hiu hắt xa
Chân bước tìm mùa xuân rất yên
Bâng khuâng chợt nhớ dáng mẹ hiền
Lom khom hương đốt dâng lễ Phật
Nồng nàn chạm tới cõi thiêng liêng
Tôi đi tìm mãi trong màu nhớ
Ô nắng xuân về dọi thiết tha
Xuân vẫn đến mùa vui không về nữa
Nỗi nhớ xuân heo hút đến phôi pha
 
TIỄN BIỆT
Đêm bước xuống ngàn vì sao nhỏ
Rực cháy trong giấc mộng thiên hà
Một vì sao âm u cô độc
Lụi tàn trong vực thẳm bao la...
Đêm nghe gió thì thầm đâu đó
Tiền kiếp nào dắt lối buồn thiu
Sương từng giọt rớt trong tan vỡ
Đêm dịu dàng đưa tay nắm quạnh hiu
Đêm che khuất vầng trăng khuyết tật
Nghe linh hồn thoát kiếp giấc mơ
Nghe tiếng đá thở dài mệt nhọc
Tiếng chim kêu thảng thốt bơ vơ
Đêm thắp sáng những hàng nến trắng
Lá cựa mình trăn trở lặng thinh
Nghe tiếng nấc muôn trùng góp mặt
Bạch lạp buồn hiu hắt với u minh...
 
TIỄN BIỆT
Mây đã giăng mịt mờ bên kia núi
Phiêu bạt qua những dặm đường dài
Cánh chim đã mệt nhoài đôi cánh vỗ
Xếp lại bên đời cánh mộng tàn phai
Người đã đi về miền hun hút gió
Tiễn người đi nhang khói thắp lung linh
Ngựa cuối đường, chùn chân gối mỏi
Tiếng vó nào xa, xa khuất cuộc viễn trình
Niệm khúc cuối bùng lên tha thiết
Gió ru buồn trỗi khúc hát thiên thu
Ngàn con sóng vỗ vào hiu quạnh
Thuyền đã trôi theo con nước phù du
Xuân vẫn thắm bên lòng phố vắng
Nắng thắp hồng rực rỡ cánh hoa mai
Trả lại hết những ngày dấu ái
Người đã yên trong cơn mộng rất say.
 
TIẾNG MUÔN TRÙNG
Ngày đổ vào giấc đêm
Những giọt buồn tan chảy
Sông vỗ ngọn sóng mềm
Dòng nào trôi run rẩy
Đêm cúi thấp mơ hồ
Mộng về ngập giấc mơ
Xin gió thôi hiu quạnh
Xin đêm bớt bơ vơ
Đêm cùng đêm tận tụy
Dìu giấc vào lãng du
Từng bước từng bước chậm
Bước êm về thiên thu
Đêm thì thầm bóng tối
Tiếng muôn trùng bủa vây
Xao động vùng tóc rối
Khép mi chờ giấc say
Loài chim đêm bất bạt
Kêu lạc giữa mù sương
Sóng xô cùng gió tạt
Đã mất dấu quê hương
Đêm cùng đêm hò hẹn
Chờ giấc mơ thiên đường
 
TÌNH THU
Có phải thu đang về ngang cửa
Lồng lộng thu trời trở gió thênh thang
Chùm hoa tím nở còn dang dở...
Nở đi hoa những cánh mỏng dịu dàng
Có những ngày thu bừng lên nhan sắc
Màu mắt em in bóng nắng thủy tinh
Mái tóc mây chở sầu đi viễn xứ
Nắng xưa về soi bóng đổ lung linh
Thu bàng bạc lướt qua khu rừng nhỏ
Hồn đong đưa qua những đám lau thưa
Chim lẻ bạn vùi mình trong lá úa
Chờ trăm năm ngày thế kỷ giao mùa
Đường trăng sáng, thu ngất ngây hoang dại
Biền biệt xa chiếc bóng rọi âm thầm
Những vui buồn chắt chiu kỷ niệm
Trả lại người những mảnh vỡ tri âm
Có lúc thu buồn như nỗi chết
Khâm liệm trong từng lớp lớp điêu tàn
Những phiến lá khô cùng cỏ mục
Rã rời cùng ngày tháng mênh mang
 
TÌNH XA
Tặng những mối tình đã tan vỡ.
Tình vui trong phút giây thôi (*)
Chút hơi ấm đượm thoắt rồi tàn tro
Lêu bêu như những chuyến đò
Gió xô mưa tạt khó dò bến xưa
Tình vui như chút nắng trưa
Lao xao qua rặng lau thưa cuối đồi
Dấu yêu chỉ một lần thôi
Rồi chăn chiếu lạnh bên trời phôi pha
Thiên đường ơi mịt mùng xa
Tâm linh vỡ nát, khóc oà vết đau
Trăng sao câm lặng cuí đầu
Nghe trong mơ nói, mất nhau thật rồi!
Tình vui trong phút giây thôi (*)
Soi gương chua xót mắt môi nhạt màu
Tàn phai từ thuở trăng sầu
Đêm nghe mưa đổ lạc nhau cuối trời.
(*) Tình khúc thứ nhất (Vũ thành An)
 
TRĂNG CUỐI NĂM
trăng lại về từ muôn kiếp
vàng cơn mơ tỏa dịu êm
đêm dạ lan ngan ngát
trăng lắng sâu và đêm rất đêm
trăng sớt chia giấc mơ
có giấc mơ xa bay vào vô tận
tới những vì sao lận đận lạc mất nhau
những giấc mơ đêm, sâu rất sâu
trăng lướt qua mái hiên
vẫn những cơn mộng thật thiêng liêng
loài dơi đêm vỗ cánh
xoãi thăm thẳm cô đơn
em cứ tan vào trong giấc mơ
em hóa thân thành muôn ánh sao
nghìn trùng xa vời vợi
lấp lánh sao rất xa rất xa
trăng cứ trôi vẫn trôi thiết tha
đêm bước qua rất êm rất êm
 
TRĂNG LẶN
Đêm rất sâu và trăng rất cao
Cỏ cây thinh lặng đứng cúi đầu
Heo hút vầng trăng cô quạnh bóng
Phôi pha rồi đôi ngã cách chia nhau
Dạ lan buồn trong đêm sầu cúi mặt
Quỳnh lan buồn dằng dặc kiếp tàn phai
Đêm hắt hiu buông rơi tiếng thở dài
Trăng hấp hối giấc mơ nào tan vỡ
Bản phúc âm buồn nửa đêm còn bỡ ngỡ
Tiếng muôn trùng xao động khúc ly bôi
Tỉnh giấc rồi nước mắt bỗng mặn môi
Trắng lặn tắt giữa thiên thu vụn vỡ
 
TRÊN ĐỈNH MÙA ĐÔNG
Sương đã muối, bên kia trời giá rét
Một rừng đông che khuất cả mây ngàn
Đường muôn dặm tìm nhau trong tầm mắt
Gửi về em một chút nắng phương nam
Sông vẫn chảy trên ngày con nước lớn
Cũng đau lòng biển cả buổi phân tranh
Em nơi ấy có còn thương đá núi
Trên dốc đời bụi cát đã tàn quanh
Thơ ta viết chở không vừa nỗi nhớ
Những toa tàu đành bỏ lại đường ray
Chắc nơi ấy em còn khêu bếp lửa
Để chiều nay còn ấm ở phương này
Ngày se lại trong cạn cùng hơi thở
Mùa vẫn xanh cây lá vội phai màu
Em đâu biết mai ta về cõi khác
Vẫn còn nguyên tri kỷ ở trong nhau.
Trung Chinh Ho
 
TRÊN ĐỈNH MÙA XUÂN
tháng hai vẫn những ngày rét ngọt
chút nắng xuân cũng thoi thóp héo hon
tháng hai buồn như những ngày biển động
vết sóng xô bên cồn cát mỏi mòn
trên đỉnh mùa xuân trơ trụi lá
gió giao mùa cứ lồng lộng bốn phương
chuyến thổ mộ chở buồn về cuối phố
mắt em xanh còn rợp bóng thùy dương
mùa xuân đang ở nơi nào đó
mây êm trôi trong ánh nắng mơ màng
khóm mai vàng bên dòng châu thổ
để giấc mơ từ đó dở dang...
trên đỉnh mùa xuân còn buốt giá
những cơn mưa cứ hiu hắt xuống đời
cả hơi thở cũng sủng buồn ướt mặt
xuân lạc loài ngơ ngác với dòng trôi
 
TỪ ĐÓ EM BUỒN
Thương tặng chị Châu Ly.
Tháng tư mùa hoa gạo nở
Chợt nhớ một dòng sông quê
Đò chiều yên yên bóng xế
Em biết khi nao trở về?
Tháng tư buồn như biển động
Sóng xô mãi cũng bạc đầu
Em bỏ quê hương đi mãi
Hành trang từ đó trĩu đau
Em đi lòng chiều ngược gió
Mưa buồn ướt rũ thân cau
Mộng về gieo neo trên bến
Dầm dề mưa vắt cơn sầu
Em đi mùa hoa gạo đỏ
Dập dềnh hôm ấy mưa tuôn
Vết trầm lăn trên mắt mẹ
Chị ơi, từ đó em buồn
Lá đổ muôn chiều lá uá *
Thùy dương hắt bóng bên đời
Em cánh chim trời bay mãi
Còn nhau trong khoảng mù khơi
 
TỪ LÚC EM ĐI
Em đi từ lúc mong manh nắng
Nghiêng dáng buồn, em sóng bước thu
Mây bay tan hợp bên đời vắng
Sao tìm em? mây ấy phù du...
Em đi bỏ lại bờ bến cũ
Bỏ lại con sông nước rẽ dòng
Bến người xôn xao em lặn lội
Mình em chèo chống với đục trong
Em đi từ buổi xao xác gió
Lối cau gầy thiêm thiếp trong mưa
Để lại tiếng cười qua khóm lá
Để lại bên đời tiếng dạ thưa!
Em đi bỏ lại phiên chợ sớm
Phố vẫn đông người thiếu tiếng ai
Hoang vu từ phút em xa vắng
Tìm nhau trong mộng đã liêu trai!
 
VẠT NẮNG CHIỀU
Gọi nắng về lung linh cánh phượng
Lũ chim sâu ríu rít trong sân
Nắng sưởi ấm ngày trôi dài mộng mị
Những nỗi buồn chưa kịp hóa thân!
Ơi vạt nắng vỡ òa ký ức
Rừng rực trong tâm thức đã điêu tàn
Cháy ngun ngút trong muôn ngàn nỗi nhớ
Tắt lịm chiều lưu dấu những tro than
Có vạt nắng nào rơi rất nhẹ
Ghé qua đời bên hiên xa rất xa
Thả tung mái tóc bay trong gió
Ồ nắng thiên thu đã bước qua
Hình như nắng khắc ghi màu nhớ
Nụ ân cần trên những dấu môi
Một cánh hồng nhan còn mãi miết
Hiểu vì sao hoa nở đóa chia phôi!
Nắng rải xuống những nhan sắc lạ
Rắc cho ngày mật ngọt phấn hương
Niệm khúc cũ bừng lên tha thiết
Xin một lần thôi ngã dưới bóng thiên đường
 
VỀ LẠI BÊN ĐỒI
Hôm xưa về lại bên đồi
Trùng trùng lau lách bôì hồi nắng vương
Tiếng gà trưa gáy bên nương
Lắt lay ngọn cỏ hoang đường dáng ai...
Về đồi sương phủ sớm mai
Hoa sim tím ngát chờ ai lối về
Ngắt nhành hoa dại si mê
Tìm trong màu nhớ tràn trề dấu xưa
Chùm sim chín lịm đong đưa
Khẽ khàng bước nhẹ nắng trưa ngỡ ngàng
Hương xưa tưởng đã phai tàn
Nhớ môi ai ngọt nắng loang cuối đồi!
 
VỀ THĂM QUẢNG NGÃI
Thương tặng tất cả các bạn ở Quảng ngãi
Về thăm Quảng Ngãi chiều hôm ấy
Phố nhỏ buồn thoáng chút xôn xao
Bạn bè cũ giờ còn dăm ba đứa
Tay bắt mặt mừng ơi ới gọi maỳ tao
Quảng Ngãi dấu yêu ôi ngày trở lại
Chút bàng hoàng trước những đôỉ thay
Xúc cảm, bồi hồi qua từng góc phố
Kỷ niệm ấu thơ phút chốc bỗng dâng đầy.
Nhớ "chợ tỉnh" ngày xa xưa còn nhỏ.
Chẳng thiếu ngày nào theo mẹ bước tung tăng
Hàng hoá la liệt chất đầy không còn lối.
Mùi hăng hăng qua hàng cá tanh nồng.
Mớ cá bống quâỹ mình trong rổ nhỏ.
Cá bống sông Trà nổi tiếng thơm ngon
Cá đẫm mình trong giòng Trà Khúc
Thương giòng sông xưa ngọt mát êm đềm!
Qua phố nhỏ ghé lại thăm trường cũ
Hàng phượng buồn vẫn đứng lặng câm.
Phượng đâu biết bao điều dâu bể
Ngày xa biệt trường đau như nhát dao đâm.
Ta nhớ lắm bạn bè và lớp học.
Phấn trắng bảng đen cùng các cô thầy
Ta đau xót tuổi hoa niên dang dở
Số phận mang ta xa tít tắp chân mây
Chiều đã xuống về thăm giòng sông cũ
Nơi ta về một nửa đã cạn khô.
Một nửa dòng kia đang chảy lặng lờ
Sa mạc trong hồn nuối tiếc tuổi ngây thơ.
 
VIẾT CHO SINH NHẬT TÔI
Sinh nhật tôi sinh nhật ta
Tàn đêm nghe tiếng ê a kinh buồn
Lời thiên thu vọng trong hồn
Dấu trần gian gọi mỏi mòn bước qua
Cô đơn chìm giữa thiên hà
Cát bụi vùi chốn ta bà nhục vinh
Buồn từ khi mới tượng hình
Khóc cười chờ cuộc viễn trình bao la
Sinh nhật tôi sinh nhật ta
Đốt vài ngọn nến cháy nguy nga buồn
Ừ thì quán trọ trần gian
Ghé qua một chút bàng hoàng rồi xa
 
VẾT LĂN TRẦM
Viết cho người bạn trẻ đã ra đi trong mùa dịch COVID.
 
Em nghiêng theo vết địa cầu
Nghiêng sao cho kịp kiếp sau luân hồi
Oa oa tiếng khóc chào đời
Tiếng em bắt nhịp câu ời thiên thu
Đông thanh tịnh bước chân như
Em mênh mông giữa một thư án buồn
Hoa vàng gục chết bên nương
Câu thơ quặn thắt giữa trường giang êm
Gió lăn trầm lướt qua thềm
Lênh đênh ngày cũ gợi niềm bâng khuâng
Góp chút chén rượu mừng xuân
Ai hay rượu nhạt xuân mông lung về
 
VÔ THƯỜNG EM
chập chờn thu chầm chậm qua
vàng thu rắc lối ngập nẻo xa
sen hồng rũ nát màu trăng uá
dòng trôi tan tác dập dềnh hoa
chập choạng đông lặng lờ trôi
đám mây thiên cổ vút qua đồi
cánh chim khắc khoải ngàn năm vỗ
hồn theo cơn mộng chập chùng khơi
vô thường em nguyệt tàn êm
chưa thấu tri âm bằn bặt quên
diệt tuyệt em về xao xác mộng
pháp thân vượt thoát giấc mơ đêm
 
XUÂN TẬN
Đầu năm đi hái lộc xuân
Chùa nghèo, khuất nẻo lặng thầm đơn sơ
Lều tole, một mái chơ vơ
Tiểu cười cung kính đợi chờ khách xa
Nương chiều tím nụ hoa cà
Mai vàng nở đóa chan hoà cuối xuân
Thoảng trong cơn gió hồng trần
Lời rưng rưng nguyện mịt mùng khói nhang
Em ngây thơ giữa nhân gian
Hồn nhiên ngã xuống, máu tràn nở hoa
Phật buồn nhìn cõi Ta Bà
Buồn từng nếp áo cà sa cũng buồn
Sa di lặng lẽ vô ngôn
Nghe trầm luân khóc trên từng bước đi
Nhành cây gai góc xù xì
Nhánh thương đau rất xuân thì trổ bông
Lời kinh nào tắt vọng âm
Lời nào còn lại thì thầm trên môi
Vọng buồn như tiếng chuông rơi
Nghe thiên thu chở ngậm ngùi ngân nga
 
YÊU DẤU TAN THEO
Chiều ươm nắng hững hờ buông tóc rối
Hoàng hôn đi chầm chậm bước liêu xiêu
Đừng khóc nuối, tình đến cơn đau cuối
Môi thanh tân đã thoáng chút tiêu điều
Đời cơm áo cuốn em về cuối phố
Phố xôn xao che lấp dấu ăn năn
Ngày yêu dấu bọt bèo trong nỗi nhớ
Sao mắt buồn vụng dại nét băn khoăn!
Còn trĩu nặng, bên sông chiều mưa tới
Tưởng tình yên theo ngày tháng mù sương
Heo hút lắm như rừng xưa phế tích
Vẫn ngọt ngào dấu vết của đau thương
Yêu dấu cũ cũng vật vờ quên nhớ
Đường trăng xưa soi sáng lối dịu êm
Tình biền biệt ngượng ngùng màu trăng úa
Tủi hương trinh hoa chẳng tỏa hương đêm
 
Lòng trăn trở ngước theo từng cánh gió
Cơn gió nào hình thành những bão giông
Lòng lo ngại lênh đênh cùng cơn lũ
Tiền kiếp mưa về ngập trắng nước mênh mông.
Cơn gió chướng thổi về đây u uất
Trút hoang tàn xuống nhân loại long đong
Con nước lớn ngập tràn nơi an trú
Bé thơ ngây nhìn lũ ngỡ dòng sông
Gió giao mùa sao hoang đàng quá
Gieo xuống đời những băng hoại xác xơ
Cuồng lưu nào mang theo đổ vỡ
Mẹ đứng nhìn con nước chợt ngẩn ngơ
Lòng đã lắm chông chênh theo mùa bão
Mặc cho đời đã lắm bận lao đao
Người cũng lắm truân chuyên theo mùa bão
Môi mỉm cười chiều nay nắng hanh hao
 
Lối cũ về phố khuya sầu hun hút
Vách tường xưa mục ruỗng những giấc mơ
Phố vẫn miệt mài đón đưa người qua lại
Dấu thời gian vùi kỷ niệm xác xơ
Hương ngọc lan vẫn còn đây thoang thoảng
Góc phố nào ủ rũ bóng tường vi
Trăng soi bóng dáng ai về nghiêng ngã
Đêm tàn rơi tiếc nuối buổi xuân thì
Tiếng đàn ai ru buồn trong đêm vắng
Ru cùng người trong giấc ngủ cô miên
Xa thật xa, xa tận cùng nỗi nhớ
Quên hôm nào cơn mộng rất thiêng liêng

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...