BÊN TRỜI TUYẾT VẪN CHƯA TAN
Em ngồi ru từng chiếc lá
Ngẩn ngơ cơn gió qua chiều
Mây tím rưng lòng viễn xứ
Ngùi trông sương khói bay theo
Em ngồi hong từng nỗi nhớ
Bên trời nắng nhuộm màu quê
Thăm thẳm đường qua vạn nẻo
Nơi xưa mờ mịt lối về
Em ngồi đếm từng khoảnh khắc
Ngày đi như nước trên nguồn
Mơ ước chìm trôi bèo bọt
Lắng thầm một chút dư hương
Em ngồi nắn phiến tượng buồn
Mưa tuyết còn chưa kịp tạnh
Cơn lốc vừa lại đi qua
Mấy nỗi đau đời chớm lạnh
Em ngồi làm thơ mấy bận
Bên trời tuyết vẫn chưa tan
Con chữ mấy mùa lận đận
Lần theo cơm áo cưu mang
Em ngồi vắt sầu lai láng
Rơi rơi từng nỗi dã tràng.
Trung Chinh Ho
BIỂN NHỚ
Chiều Destin thinh lặng người trước biển
Sóng miên man trôi về bến phù du
Tan biến đi trong đại dương xanh thẳm
Phận nhỏ nhoi với cuộc sống ao tù
Xin nằm xuống bờ cát dài êm ả
Nheo mắt nhìn đếm những cánh hải âu
Biển hoang dại ngàn trùng như vô tận
Trùng dương xanh tràn lấp mặt địa cầu!
Nắng huy hoàng biển xôn xao diệu vợi
Mây êm đềm tha thiết mảng trời xanh
Xa xa tít bầy hải âu tung cánh
Sóng chơi vơi vỗ từng đợt tung hoành!
Biển vẫy gọi những bến bờ xưa cũ
Cánh buồm nào căng gió nhớ bến mơ?
Hàng dừa xanh lả ngọn cười soi bóng
Vật vờ trong nỗi nhớ đã tàn tro
BIỂN VỌNG
Kỷ niệm một chuyến hải trình.
Triền miên con sóng biếc
Giữa trùng dương mênh mông
Thăm thẳm trong hoang lạnh
Ngàn năm vỗ lặng câm
Vỗ hoài trong vô tận
Những con sóng bạc đầu
Sóng cũng sợ cô độc
Vỗ choàng lên đời nhau
Sóng miệt mài vỗ mãi
Chân biển níu trời cao
Cõi đêm âm vọng sóng
Thức giấc những vì sao
Biển buồn như sa mạc
Trơ trọi giữa hành tinh
Quay buồn trong vũ trụ
Nào biết cuộc tái sinh
Cánh chim nào lạc lõng
Ngơ ngác giữa mịt mù
Sóng còn xao đọng mãi
Xô về bến phù du
BÔNG HỒNG CÀI ÁO
Vu lan về với nhành sen trắng
Nở dịu dàng thanh khiết trầm tư
Phật mơ màng cúi nhìn nhân thế
Xin ngài ban những đóa vô ưu
Con nhớ lại cũng sân chùa cũ
Đã đi chùa theo mẹ suốt tuổi thơ
Giờ mẹ yếu không còn đi được nữa
Còn lại mình con thấy rất bơ vơ
Đóa hoa hồng được cài trên áo
Ủ mùi hương tình mẹ nồng nàn
Bàn tay đó dắt con đi suốt kiếp
Ôi đoạn đường đầy ắp hỗn mang
Mẹ đã già già như thế kỷ
Nỗi nhớ quên đã chập choạng mịt mù
Những vạt nắng chiều còn xao đọng
Mẹ an nhiên ngồi đợi cuộc thiên thu
Đóa hoa trắng vừa cài trên áo bạn
Trắng một màu hiu hắt đơn côi
Cánh hoa buồn còn rưng rưng ngấn lệ
Đã bao lâu thiếu bóng mẹ bên đời?
BUỒN TÀN THU
Đừng tiếc nhau chi, thu vàng úa
Chuyến tàu đời hút bóng hoàng hôn
Nhạt phai nắng vết lăn trầm rạn vỡ
Bước người xa thầm lặng mỏi mòn
Đừng nhớ nhau thêm, chiều thu muộn
Tiếng kinh buồn vương ngọn khói bay
Lũ dơi đêm xếp hàng tìm giấc ngủ
Phơi cánh trong bóng tối đọa đày
Bước thu về còn in nguyên dấu
Chia phôi chiều lay lắt, sắc tím loang
Khẽ khàng đi cơn đau vừa trở giấc
Lạnh lùng như những giọt lệ cường toan
Hoàng lan còn dậy mùi tan tác
Trăng thu buồn tròn trịa vệt tái tê
Đừng tìm nhau kỷ niệm nào xơ xác
Khúc tàn thu ngơ ngác mộng trở về!
CÁNH CHIM VIỆT
Người hỏi tôi khi nào về cố xứ?
Đến khi nào mỏi mệt cánh thiên di!!
Mưa vần vũ trên bầu trời u ám
Mây cũng bẽ bàng với cuộc chia ly
Yêu ca dao từ khi "trăng là nguyệt"
Yêu truyện Kiều từ thuở rất ấu thơ
Nhớ tha thiết tiếng rao hàng cuối phố
Chợ nhóm xôn xao trong cả giấc mơ
Chim bạt gió từ khi xa tổ ấm
Cánh bôn ba đời cơm áo tha phương
Thân phiêu bạt vẫn nhớ miền đất hứa
Nữa linh hồn đã để lại quê hương.
Cánh chim đó biền biệt ngày xa xứ...
Mơ ngày về khi trời bớt bão giông
Mưa Sài Gòn oằn nỗi buồn nhược tiểu
Mưa Houston dằng dặc kiếp lưu vong!
CHIỀU CUỐI NĂM
Chiều cuối năm thoảng hương xưa trong gió
Nhánh mai vàng e ấp nụ hoa xinh
Chút khói nhang thắp cho người cũ
Những người xa, xa khuất cuộc viễn trình..
Hương trầm tỏa màu thời gian lắng đọng
Nhân ảnh mờ xao đọng giấc cô miên
Hương linh nhớ trần ai thềm rêu cũ
Theo khói hương nghi ngút bước thiêng liêng
Chiều cuối năm chìm trong cô tịch
Nhánh hoa buồn cắm trong lọ thủy tinh
Cỗ bàn xếp nằm trong yên lặng
Chờ người về dưới nến tỏa lung linh
Chiều cuối năm bâng khuâng mùi mai nở
Ngọt ngào như trong gió đẫm mùi hương
Người có về mơ hồ như ảo ảnh!!
Tiễn người đi chan chứa mộng thiên đường
CHIỀU QUA BÓNG TỐI
Chiều còn mang chút nắng
Bóng héo hắt bên song
Từng chiều qua bóng tối
Từng ngày qua quẩn quanh
Ngày đi qua mệt nhọc
Vòng xe lướt quay nhanh
Nghiến lòng đường rã rượi
Quay những vòng tử sinh
Tà huy nào mở lối
Kinh cầu vọng xa xăm
Chiều lăn theo bóng tối
Người lăn vết lăn trầm
Chiều rơi cơn hấp hối
Chim hót tiếng mồ côi
Hót vang lời sám hối
Thao thức mộng luân hồi
Chiều tàn trong mộ địa
Tìm dấu vết tình nhân
Thịt da nào lồng lộng
Phân hủy trong nhọc nhằn.
CHỜ XUÂN
Tuyết rồi cũng mau tan chảy
Quên đi cái lạnh ngày đông
Em bớt co ro trong áo
Điểm trang cho má thêm hồng
Tuyết chờ từng ngày nồng ấm
Chảy tan chảy tan vào sông
Từng hạt sương trong thầm lặng
Nhỏ xuống từng giọt sắc không
Từng cội hoa vàng ươm nắng
Tạ từ ngày giá lạnh qua
Cụm hồng bên hiên nhà vắng
Bừng nở những nụ nguy nga
Nắng xuân ngọt ngào hương sắc
Ờ biết, đời vẫn phù hoa
Xuân nào xa như tiền kiếp
Thoảng mùi mai nở thiết tha
Tàn đêm nghe "Thuyền viễn xứ"
Tỉnh mê đếm những xuân qua
Thùy dương tơi bời rủ bóng
Chợt nghe lòng nhuốm phong ba
CÓ NHỮNG NGÀY...
Có những ngày tôi không nhận ra tôi
Mắt hồn nhiên. thoáng câm lặng rồi
Môi ai ngạo mạn cười chua chát
Soi gương chẳng nhìn thấy bóng tôi
Có những ngày ta không nhận ra nhau
Hai mảnh linh hồn lạc bước tinh cầu
Giòng sông bỗng xé chia đôi ngã
Nhát chém hư vô nào sâu rất sâu
Có những ngày bão lùa qua phố vắng
Rớt từng cơn trong lời cuối ăn năn
Ngày chậm qua xin gom về chút nắng
Xin mắt nào lau lệ thật ân cần
Có những ngày tôi không nhận ra tôi
Vết tàn phai thấp thoáng bên kia đồi
Chuông đêm vang dội hồn tỉnh thức
Sực tỉnh cơn mê biết luân hồi....
CÕI ĐÊM
Nắng kiêu ngạo cũng đến giờ hấp hối.
Cỏ hồn nhiên đã thoáng chút ưu tư
Ngày tàn tạ bước dần vào bóng tối
Chim chiều kêu xao xác tiếng tạ từ!
Ngàn sao đêm mơ hồ như ảo ảnh
Lấp lánh buồn trong nỗi nhớ chơi vơi
Đêm thao thức về cùng hư ảo
Đoì đoạn kiếp người với cuộc nổi trôi...
Bay về đâu những đám mây phiêu lãng
Trôi ngàn năm vào nơi chốn mịt mùng
Đêm chấp chới muôn ngàn vì sao lạc
Vụt tắt cuối trời vào cõi mông lung
Ôm bóng đêm nhớ vầng trăng ngơ ngác!
Mãi ngước tìm trong vũ trụ mênh mang
Xa xa thẳm ánh sao rơi tan tác
Đêm lặng thầm trơ trọi tới tan hoang...
CÕI MƯA
Cơn mưa về giữa đêm không êm đềm
nuôi cơn mộng mị chẳng êm êm
những lời thủ thỉ chỉ chập chùng
nghe bước mưa đi mưa đan tay
dắt díu những hoài nghi quá xa rồi
những tháng năm thơ ấu biền biệt trôi
nước mắt chực ướt mi!
mưa đêm nào về tới
vừa đủ ngập cơn sầu
trăng sao cũng mất dấu
trơ trọi một địa cầu
cơn gió nào dan díu hắt tạt những niềm đau
mưa tuôn qua triền nhớ
ngọn nến tắt không màu
mưa đêm ru hiu hắt
phố ngủ suốt trăm năm
mưa nào như muôn kiếp
bằn bặt những réo gầm
mắt khô buồn đã khép
chỉ còn lại vô thanh.
CÕI MƯA
Phố nào chìm dưới cơn mưa
Tôi nào tìm bóng tôi xưa nhạt nhòa
Kinh buồn vọng tiếng ê a
Từng lời tụng niệm xót xa phận người
Cơn mưa hiu hắt xuống đời
Giọt nghìn trùng đã tàn rơi cuối dòng
Mang theo cát bụi mênh mông
Thả theo cơn gió hồng trần phôi pha
Giọt thiên thu giọt lệ nhòa
Tôi tìm tôi thấy thật thà vết đau
CƠN GIÓ ĐỊA ĐÀNG
bão lướt qua địa cầu
trùng khơi sóng vút cao
tung hoành cơn hồng thủy
hồn nhiên gió rú gào
hàng cây chừng mệt lả
lắc lư mảnh tinh cầu
rùng mình cơn địa chấn
trút tàn hơi về đâu
mưa về từ tiền kiếp
vần vũ giọt tai ương.
bão về từ muôn kiếp
ngợp cơn gió vô thường
CƠN GIÓ THÁNG BA
cơn gió tháng ba về rất lạ
gió báo tin thế kỷ băng hà
gió hoang đàng lắt lay ngày hữu hạn
cuốn tung phận người ra khỏi địa cầu xa
tháng ba
dòng tin tức dâng lên như thủy triều đột phá
những nhấp nháy tử sinh
tiếng ho khan cũng chất chứa điêu linh
những buồng phối trắng màu đùng đục
thèm được thở oxygen
gió vô thường thổi về rất lạ
ngọn âm binh trút hết can qua
lửa tam muội nấu nung ma quái
thiêu đốt người như rơm như rạ
như hố đen vũ trụ chực nuốt chửng thiên hà
những linh hồn bốc hơi ngơ ngác
chưa đành lòng với buổi chia xa
tháng ba về
mắt tượng Nữ ThầnTự Do đẫm lệ
mong bó đuốc người cầm
vẫn thắp sáng đêm đen
Nam mô a di đà phật, Amen!
chúng sinh cùng gục đầu vào nhau
vang vang kinh nguyện giờ sám hối!
mùa xuân chừng lướt qua rất vội
hoa anh đào vẫn bung nở đóa tinh khôi
lả bóng bên giòng Potomac dịu dàng trôi
CƠN MƯA CHIỀU
cơn mưa chiều lướt qua
ký ức giăng bức màn trắng xóa
vỡ òa chảy về bờ xa lạ
cuồn cuộn trôi mang vết tích hôm qua
mưa mông mênh niềm nhớ
thăm thẳm cuộc lưu đày
mưa ban chiều ướt sũng đêm nay
mưa rơi mưa rơi
mái tóc nào buông lơi, xõa mềm
thấp thoáng đâu đây cơn bão rớt đêm
cơn mưa nào lướt qua
cũng làm mảnh linh hồn thêm yếu đuối
những giấc mơ ngả nghiêng
những vỡ tan cùng tận
những tan tác dịu êm..
mưa mịt mùng thở khói
lũ chim đau niềm riêng
vỗ cánh buồn hoảng loạn
bay trong giấc mơ đêm.
mưa vẫn rơi vẫn rơi
chiều lầy lội bóng tôi...
DẠ KHÚC
Nơi đây mùa lạnh dài thê thiết
Sương xám mơ hồ rủ bóng đêm
Gió từ sa mạc buồn quay quắt
Lay lắt loài hoa không biết tên
Mưa vuốt mặt, đêm chìm trong hư thực
Gió luân hồi bằn bặt cuộc truân chuyên
Khúc ca cuối lỗi nhịp, buồn âm vực
Muôn trùng xa dằng dặc buốt nỗi niềm
Mưa quấn quít, mưa nào trong tiền kiếp
Gió xôn xao rã rượi một tinh cầu
Thổi về đâu những cụm dài thê thiết
Ngọn u minh cuồn cuộn suốt bể dâu
Đêm xõa tóc nuôi mộng dài huyễn hoặc
Giọt lênh đênh mưa đổ giấc bơ vơ
Đêm ngụp lặn nghe nghìn trùng tan vỡ
Bước chân ai phút chốc đã mơ hồ.
DÁNG THU
Thu bước về với những chùm hoa tím
Thinh lặng buồn xao đọng những sớm mai
Thu hoang dại mờ trong sương khói
Xác ve tàn, phượng rũ, hạ ly khai
Gió xơ xác cuối vườn thu bỡ ngỡ
Se môi ai trong chiều sớm phai tàn
Chút hơi ấm trên môi cười nứt rạn
Tạ ơn người, nâng niu chút hồng nhan
Cánh phù dung dịu dàng trong nắng ấm
Thoắt nghẹn ngào khi vừa chớm hoàng hôn
Đôi chim nhỏ lao xao về nơi chốn
Cầm tay nhau cho quên bớt tủi hờn
Thu mới về gió mùa se sắt thổi
Mưa thu buồn nhỏ xuống giọt long lanh
Triền hoa dại tím trong màu nhớ
Thương cánh hoa nào nở rất mong manh
ĐOẢN KHÚC EM
Khoanh tay nhìn cõi ta bà
Em nheo mắt đếm, hằng hà ngôi sao
Sao Tua tít tắp trên cao
Sao Em hấp hối rụng vào sao Anh.
Em đi buông vạt áo chiều
Gió xô nũng nịu yêu kiều gọi tên
Mây mùa thu trải lênh đênh
Áo em phơ phất chênh vênh tình mình.
Em về thay áo hoàng hoa
Anh nhìn em một, thoáng xa xót buồn
Em về giũ sạch thiên hương
Đi đi cho hết con đường nhân gian.
Nắng vỡ càn khôn nắng biếc
Chim hót li bì da diết ngày xanh
Em buồn nỗi buồn sinh thiết
Chết lâm sàng còn thương tiếc cõi anh.
Em ngồi ôn lại mộng đầu
Đếm sao cho hết dãi dầu truân chuyên
Cúi đầu xin chút bình yên
Xôn xao gió chướng tạt nghiêng căn phần.
ĐOẢN KHÚC QUÊ HƯƠNG
Em về mộng đã rã rời
Gió lay mái tóc rối bời khăn sô.
Em lau nước mắt chưa khô
Cười đi cơm áo còn xô dạt đời
Mưa dầm ướt lệ ngàn khơi
Nước lên mau quá chơi vơi mẹ buồn.
Rưng rưng tràng hạt vô thường
Nước bao vây kín cùng đường mẹ ơi!
Nước lên trắng xóa một vùng
Em xa lạ giữa mê cung thật buồn
Nước còn cau mặt tang thương
Triều lên chấp chới tuyệt đường tử sinh
Ngày lên thắp cạn niềm tin
Mắt em bóng tối dặm nghìn quê hương
Núi non lở loét trăm đường
Em qua truông sớm tai ương rập rình
Gió nào trở chứng kiêu kỳ.
Tung tăng tàn phá tức thì giang san
Gió reo lồng lộng đại ngàn
Manh đời tơi tả tan hoang gió cười
Mưa chiều ướt lệ ngàn sau
Chuyến xe thổ mộ chở sầu quan san
Mẹ an vui ở suối vàng.
Em mông lung giữa thiên đàng trần ai
Mẹ ngồi tụng một trang kinh
Câu kinh huyết lệ tạ tình bốn phương
Con ơi rừng đã cạn nguồn
Mẹ khô nước mắt khóc buồn quê hương.
ĐẤT KHÁCH
(viết cho em tôi.T.U.và người anh phương xa M.T.H.L)
Ta ở bên trời sương tuyết trắng
Quê nhà muôn dặm, nẻo mây bay
Ngước mắt thêm đau lòng cố thổ
Ngùi trăng thơ ấu đã vàng phai
Lòng gởi theo chiều xanh nước biển
Nghìn trùng sóng vỗ tựa lời ru
Lắng trong vô tận lời của gió
Se thắt ngày đi, khúc niệm từ
Thao thức nghe đêm sầu trở giấc
Mộng vừa khép, hở một vòng tay
Nghe trong chăn gối còn hơi ấm
Mà cả hồn đơn lạnh chốn này
Tóc nhuộm thời gian đã úa màu
Lối về lỡ hẹn một đời nhau
Nỗi nhớ hôm qua thành vết xước
Cho hồn chạm phải mấy lần đau
Đất khách mưa vây hồn viễn xứ
Ta ngồi đếm lại mảnh buồn xưa
Con tàu đã khuất sân ga vắng
Có chở dùm ta nỗi hẹn chờ.
Trung Chinh Ho
EM ĐI
Gió vẫn phất phơ chiều đông muộn
Nắng võ vàng thấp thoáng dáng em
Lũ chim trắng u hoài như phế tích
Vỗ cánh buồn luyến nhớ dấu chân êm
Nắng bàng hoàng hôm em xa vắng
Đường em đi ngơ ngác lối rẽ hai
Chiều hôm đó ngập tràn hoa lau trắng
Nắng rất vàng sao hiu hắt tàn phai
Lối em đi rừng xưa đã khép
Màu lá xanh chia biệt buốt cô đơn
Em chỉ còn phôi pha như ký ức
Trăng lụi tàn tan tác giấc mơ đêm
Em đã về chưa con ngõ vắng?
Dốc mơ cao, mùa cỏ úa hoang vu
Tiếng gà gáy vọng trong trưa nắng
Em có còn thương nhớ tiếng mẹ ru?
Em đã xa, mịt mù như bóng tối
Như loài chim vỗ cánh dị kỳ
Chỉ hiển linh trong cạn cùng nỗi nhớ
Mất dấu rồi biền biệt cánh thiên di!
EM VỀ
Em về, đường xa phố khuya không người
Nghe từng, niềm đau tiếng guốc khua ngậm ngùi
Em về, còn ai dắt díu nhau trong đời
Trăng còn, hồn nhiên hắt bóng bên kia đồi
Em là, phù vân những đám mây phiêu bồng
Trôi dài, lặng thinh giữa sắt se muôn trùng
Trên từng, miền ăn năn sao cất bước ngập ngừng
Em là, loài chim như thú xa lìa rừng.
Mơ hoài, một đêm trăng thấp thoáng rọi về
Kỷ niệm, trào dâng như lũ lên tràn trề
Xa rồi, ngày thơ ngây như lúa non chập chùng
Em về, một đêm hoa trắng nở lạnh lùng
Em buồn, bàn chân bước trong ơ hờ
Nghe dòng, cuồng lưu những vết thương vật vờ
Em là, phù du hương tóc thoảng lại gần
Vai gầy, làm sao gánh cho hết phong trần.
GIỌT BUỒN RƠI!
Sáng thức dậy bỗng nhiên trời mưa sớm
Mưa tháng giêng mà sướt mướt, rạt rào
Trời u tối như hoàng hôn chợt xuống
Uể oải trở mình Nuôí tiếc mộng đêm nao
Mưa hối hả lăn theo đời cơm áo
Giọt buồn rơi trên thân phận đời người
Tội nghiệp quá trong những vòng toan tính
Ngày chưa qua đã lo vội hôm sau
Mưa âm thầm chắt chiu từng kỷ niệm
Kỷ niệm nào cũng lắm nỗi truân chuyên
Mưa tan tác từng hạt buồn vụn vỡ
Xin lỗi người đã lỡ hẹn nhân duyên.
Mưa tha thiết như hôm nào em đến
Lòng thơ ngây bước những bước xôn xao
Ôm ước vọng mới nguyên còn bỡ ngỡ
Nhưng thuyền buồn rời bến sóng lao đao.
Mưa xối xả cuốn xa bờ thác lũ
Duyên phận nào Lạc về bến xa xăm
Mưa trắc trở, mưa ngậm ngùi, ray rức
Giọt buồn rơi tan tác suốt trăm năm.
GỞI VỀ NGƯỜI
Gởi về người nhánh hoa ngày hạ
Nở lạc loài giữa lục địa rất xa
Âm thầm nở âm thầm tàn một bóng
Cánh tinh khôi mơ nắng ấm quê nhà
Gởi về người tháng ngày đông giá
Chim non buồn ủ rủ cánh thôi bay
Sông se mặt, nước quặn mình quên chảy
Ngoài hiên mưa xơ xác cánh lan gầy...
Đêm lắng sâu giật mình trăng sáng quá
Tinh tú xa lấp lánh vết đìu hiu
Đóa hồng đêm ngập trong sương muộn
Nhánh thanh tân sao đẫm ướt cô liêu
Trả lại người những đêm trăng thơ ấu
Thuở thơ ngây tin chú Cuội, Hằng Nga
Truyện huyền thoại những đêm hè oi ả
Nhật nguyệt trôi kỷ niệm khuất trời xa
HÀNH HƯƠNG QUA MÙA
ĐÔNG
Hành hương qua mùa đông
Những tàng thông khô lạnh
Nắng và gió hanh hanh
Mây của trời rất xanh
Vài con chim trốn tuyết
Ngủ vùi ngày lập đông
Ôm giấc mơ lặng lẽ
Ôm mộng thật bình thường
Giấc mộng đời
Không gãy cánh uyên ương
Hành hương trên đồi cao
Vì vu miền dã thảo
Bên ngàn lau rì rào
Ngọn gió mùa quất lạnh
Môi khô nào rát đau
Hành hương qua tim người
Lao đao nhịp đập tôi
Máu tràn qua tâm thất
Vết ứa nhỏ xuống đời
Hành hương qua đời nhau
Đi qua những vết đau
Vết thương nào réo gọi
Tình chưa khép trong nhau
Đêm hiển linh thắp sáng
Lời kinh nguyện thì thào
Chúa dang tay cứu rỗi
Bài thánh ca vút cao
HẠNH NGỘ
Nắng đã ấm thì thào qua kẽ lá
Ngày đã xuân chim én rợp trở về
Cánh uyên nguyên bay qua mùa hoang phế
Đường nắng lên hoa nở rợp bóng che
Tình đã đượm hương ngời sắc nắng
Gió reo vui rờm rợp bước thảo nguyên
Tung cánh mộng vỡ hồn con bướm nhỏ
Xác tung tăng bay lượn cánh thuyền quyên
Mùa đã về bên kia đồi gió hú
Giọt nắng vàng ngờm ngợp ánh mắt trong
Ngày đã lốc theo từng cơn gió nổi
Mây bên đồi đã chở chật phù vân
Ngày đã cuối trôi dài cơn mộng mị
Hoàng hôn êm dìu dịu bước tình chung
Tiếng ai cười mong manh trong gió
Hạnh ngộ rồi e ấp bóng phù dung
HẠT BỤI BƠ VƠ
hôm em bước vào đời
mặt trời đã ngủ say
trái đất như lạc lối
loay hoay mãi vòng quay
em từ trong tiền kiếp
trôi dạt từ thiên thu
cánh vô thường mở khép
mông lung trong mịt mù
vật vờ trong bóng tối
âm u mộng sớm mai
em đếm buồn thiên cổ
đến bao giờ nguôi ngoai
mẹ cho tấm hình hài
cất bước vào trần ai
cõi nhân gian đổ nát
u mê mộng hoài thai
hôm em bước xuống đời
bơ vơ hạt bụi tôi
đêm nghe thiên hà khóc
một trần gian nổi trôi
HOÀI THU
Những cánh rừng mùa thu êm ả quá
Bơ vơ phơi những phiến đá sầu
Lá xác xơ rã trong cô tịch
Đã ngủ vùi trong cơn mộng rất sâu
Chợt nhớ dáng ai về qua lối
Khu vườn xưa còn ngập dấu cỏ may
Ánh mắt ấy đã chập chùng bóng tối
Nét cười nào vẫn thoáng chút thơ ngây
Tình ca buồn miên man niệm khúc cuối
Đêm buông dài bước từng bước hoang vu
Phố nhỏ về bâng khuâng cùng chung lối
Kỷ niệm nào chìm khuất nẻo âm u
Rừng thu đó còn nguyên sơ màu nhớ
Cúc dịu dàng hé nở đợi thu sang
Những bước chân quẩn quanh ngày cũ
Nghe thu buồn còn lại những âm vang
HỒNG TRẦN
Mẹ cho tôi tấm hình hài
Lấm lem hạt bụi...trần ai bước vào
Cuộc nhân sinh có lao đao
Cũng xin lăn lóc xôn xao một lần
Bơ vơ hat bụi hồng trần
Khóc cười bi hận bao lần cuộc chơi
Cười nghiêng ngửa, khóc khàn hơi
Đêm về mơ thấy về nơi mộ phần!
Hạt bụi lăn chốn phong trần
Có hay mưa gió trầm luân thổi về
Tan trong ngọn gió u mê
Chìm trong mê muội, tỉnh mê tội tình.
Hat bụi chợt khóc tái sinh
Một hôm nao đó rung mình thoát thai
KINH KHỔ
Thương tặng người bạn trẻ đang
gánh chịu cơn bệnh quái ác của thế kỷ!
Có những ngày lòng buồn như lá úa
Lay lắt trên cành đợi gió thu phai
Lá vẫn xanh sao gánh nhiều oan trái
Hành trình nào mờ mịt dấu tương lai
Em lớn lên giữa những mùa lúa chín
Đồng ruộng xanh xanh ngát ước mơ
Cánh diều bay chập chùng cơn viễn mộng
Đất mẹ gầy ôm ấp cả tuổi thơ...
Rồi một buổi bão về cơn sóng dữ
Cắn chặt môi chua xót nỗi đau thương
Từng đêm về giấc mơ đời vụn vỡ
Hồn tả tơi xơ xác những đấu trường
Định mệnh nào giữa trùng trùng gươm giáo
Cánh chim buồn tha thiết níu trời cao
Đêm từng đêm lời nguyện cầu vang vọng
Gởi ước mơ lên tới những vì sao
LẬP ĐÔNG
Trời chớm đông đã mang nhiều giá rét
Chim chiều trốn lạnh cánh hoang mang
Giọt nắng cuối ngày còn thoi thóp
Ngày lịm dần theo vết nắng loang
Rét đầu đông đã bước về đâu đó
Cắt ngọt ngào vào nỗi nhớ mông lung
Từng chiếc lá liêu xiêu trong gió
Rơi ngậm ngùi khóc phút lâm chung
Ngày lập đông đã thổi về băng giá
Thèm ngủ vùi trong giấc ngủ mùa đông
Tìm chút hơi trong chăn chiếu ấm
Giấc mơ nào chua xót cuộc trăm năm
Chiều chớm đông hơi thở mờ sương khói
Nhớ mẹ ngồi bên bếp dáng lay hoay
Mẹ nấu nướng chờ đàn con về tới
Khóí tỏa chiều đông làm mắt ai cay.
LỜI CỦA SÓNG
(gởi về nơi xa xôi)
Xin được thở cạn cùng hương của đất
Quê nhà ơi tiếng gọi lạc bên trời
Bầy cảm xúc bám vào đêm ác mộng
Giữa muôn vàn bí ẩn cánh sao rơi.
Xin được ngủ.dưới vòm ru nguồn cội
Từng âm ba lục địa vẫn kêu gào
Miên miết gió rừng san hô rỉ máu
Con sóng hờn ngược nước bủa lên nhau.
Xin cúi xuống một lần đau bội tưởng
Mộng hoàng triều thanh sử dễ hồ tan
Xin nuốt lệ chảy đầy cơn huyết vận
Khúc ca cầm ngân lạc phím thời gian.
Nghe tiếng hú mấy tầng âm vọng lại
Bước chân người đã định dấu giang san.
Chiều Destin thinh lặng người trước biển
Sóng miên man trôi về bến phù du
Tan biến đi trong đại dương xanh thẳm
Phận nhỏ nhoi với cuộc sống ao tù
Xin nằm xuống bờ cát dài êm ả
Nheo mắt nhìn đếm những cánh hải âu
Biển hoang dại ngàn trùng như vô tận
Trùng dương xanh tràn lấp mặt địa cầu!
Nắng huy hoàng biển xôn xao diệu vợi
Mây êm đềm tha thiết mảng trời xanh
Xa xa tít bầy hải âu tung cánh
Sóng chơi vơi vỗ từng đợt tung hoành!
Biển vẫy gọi những bến bờ xưa cũ
Cánh buồm nào căng gió nhớ bến mơ?
Hàng dừa xanh lả ngọn cười soi bóng
Vật vờ trong nỗi nhớ đã tàn tro
Kỷ niệm một chuyến hải trình.
Triền miên con sóng biếc
Giữa trùng dương mênh mông
Thăm thẳm trong hoang lạnh
Ngàn năm vỗ lặng câm
Vỗ hoài trong vô tận
Những con sóng bạc đầu
Sóng cũng sợ cô độc
Vỗ choàng lên đời nhau
Sóng miệt mài vỗ mãi
Chân biển níu trời cao
Cõi đêm âm vọng sóng
Thức giấc những vì sao
Biển buồn như sa mạc
Trơ trọi giữa hành tinh
Quay buồn trong vũ trụ
Nào biết cuộc tái sinh
Cánh chim nào lạc lõng
Ngơ ngác giữa mịt mù
Sóng còn xao đọng mãi
Xô về bến phù du
Vu lan về với nhành sen trắng
Nở dịu dàng thanh khiết trầm tư
Phật mơ màng cúi nhìn nhân thế
Xin ngài ban những đóa vô ưu
Con nhớ lại cũng sân chùa cũ
Đã đi chùa theo mẹ suốt tuổi thơ
Giờ mẹ yếu không còn đi được nữa
Còn lại mình con thấy rất bơ vơ
Đóa hoa hồng được cài trên áo
Ủ mùi hương tình mẹ nồng nàn
Bàn tay đó dắt con đi suốt kiếp
Ôi đoạn đường đầy ắp hỗn mang
Mẹ đã già già như thế kỷ
Nỗi nhớ quên đã chập choạng mịt mù
Những vạt nắng chiều còn xao đọng
Mẹ an nhiên ngồi đợi cuộc thiên thu
Đóa hoa trắng vừa cài trên áo bạn
Trắng một màu hiu hắt đơn côi
Cánh hoa buồn còn rưng rưng ngấn lệ
Đã bao lâu thiếu bóng mẹ bên đời?
Đừng tiếc nhau chi, thu vàng úa
Chuyến tàu đời hút bóng hoàng hôn
Nhạt phai nắng vết lăn trầm rạn vỡ
Bước người xa thầm lặng mỏi mòn
Đừng nhớ nhau thêm, chiều thu muộn
Tiếng kinh buồn vương ngọn khói bay
Lũ dơi đêm xếp hàng tìm giấc ngủ
Phơi cánh trong bóng tối đọa đày
Bước thu về còn in nguyên dấu
Chia phôi chiều lay lắt, sắc tím loang
Khẽ khàng đi cơn đau vừa trở giấc
Lạnh lùng như những giọt lệ cường toan
Hoàng lan còn dậy mùi tan tác
Trăng thu buồn tròn trịa vệt tái tê
Đừng tìm nhau kỷ niệm nào xơ xác
Khúc tàn thu ngơ ngác mộng trở về!
Người hỏi tôi khi nào về cố xứ?
Đến khi nào mỏi mệt cánh thiên di!!
Mưa vần vũ trên bầu trời u ám
Mây cũng bẽ bàng với cuộc chia ly
Yêu ca dao từ khi "trăng là nguyệt"
Yêu truyện Kiều từ thuở rất ấu thơ
Nhớ tha thiết tiếng rao hàng cuối phố
Chợ nhóm xôn xao trong cả giấc mơ
Chim bạt gió từ khi xa tổ ấm
Cánh bôn ba đời cơm áo tha phương
Thân phiêu bạt vẫn nhớ miền đất hứa
Nữa linh hồn đã để lại quê hương.
Cánh chim đó biền biệt ngày xa xứ...
Mơ ngày về khi trời bớt bão giông
Mưa Sài Gòn oằn nỗi buồn nhược tiểu
Mưa Houston dằng dặc kiếp lưu vong!
Chiều cuối năm thoảng hương xưa trong gió
Nhánh mai vàng e ấp nụ hoa xinh
Chút khói nhang thắp cho người cũ
Những người xa, xa khuất cuộc viễn trình..
Hương trầm tỏa màu thời gian lắng đọng
Nhân ảnh mờ xao đọng giấc cô miên
Hương linh nhớ trần ai thềm rêu cũ
Theo khói hương nghi ngút bước thiêng liêng
Chiều cuối năm chìm trong cô tịch
Nhánh hoa buồn cắm trong lọ thủy tinh
Cỗ bàn xếp nằm trong yên lặng
Chờ người về dưới nến tỏa lung linh
Chiều cuối năm bâng khuâng mùi mai nở
Ngọt ngào như trong gió đẫm mùi hương
Người có về mơ hồ như ảo ảnh!!
Tiễn người đi chan chứa mộng thiên đường
Chiều còn mang chút nắng
Bóng héo hắt bên song
Từng chiều qua bóng tối
Từng ngày qua quẩn quanh
Ngày đi qua mệt nhọc
Vòng xe lướt quay nhanh
Nghiến lòng đường rã rượi
Quay những vòng tử sinh
Tà huy nào mở lối
Kinh cầu vọng xa xăm
Chiều lăn theo bóng tối
Người lăn vết lăn trầm
Chiều rơi cơn hấp hối
Chim hót tiếng mồ côi
Hót vang lời sám hối
Thao thức mộng luân hồi
Chiều tàn trong mộ địa
Tìm dấu vết tình nhân
Thịt da nào lồng lộng
Phân hủy trong nhọc nhằn.
Tuyết rồi cũng mau tan chảy
Quên đi cái lạnh ngày đông
Em bớt co ro trong áo
Điểm trang cho má thêm hồng
Tuyết chờ từng ngày nồng ấm
Chảy tan chảy tan vào sông
Từng hạt sương trong thầm lặng
Nhỏ xuống từng giọt sắc không
Từng cội hoa vàng ươm nắng
Tạ từ ngày giá lạnh qua
Cụm hồng bên hiên nhà vắng
Bừng nở những nụ nguy nga
Nắng xuân ngọt ngào hương sắc
Ờ biết, đời vẫn phù hoa
Xuân nào xa như tiền kiếp
Thoảng mùi mai nở thiết tha
Tàn đêm nghe "Thuyền viễn xứ"
Tỉnh mê đếm những xuân qua
Thùy dương tơi bời rủ bóng
Chợt nghe lòng nhuốm phong ba
Có những ngày tôi không nhận ra tôi
Mắt hồn nhiên. thoáng câm lặng rồi
Môi ai ngạo mạn cười chua chát
Soi gương chẳng nhìn thấy bóng tôi
Có những ngày ta không nhận ra nhau
Hai mảnh linh hồn lạc bước tinh cầu
Giòng sông bỗng xé chia đôi ngã
Nhát chém hư vô nào sâu rất sâu
Có những ngày bão lùa qua phố vắng
Rớt từng cơn trong lời cuối ăn năn
Ngày chậm qua xin gom về chút nắng
Xin mắt nào lau lệ thật ân cần
Có những ngày tôi không nhận ra tôi
Vết tàn phai thấp thoáng bên kia đồi
Chuông đêm vang dội hồn tỉnh thức
Sực tỉnh cơn mê biết luân hồi....
Nắng kiêu ngạo cũng đến giờ hấp hối.
Cỏ hồn nhiên đã thoáng chút ưu tư
Ngày tàn tạ bước dần vào bóng tối
Chim chiều kêu xao xác tiếng tạ từ!
Ngàn sao đêm mơ hồ như ảo ảnh
Lấp lánh buồn trong nỗi nhớ chơi vơi
Đêm thao thức về cùng hư ảo
Đoì đoạn kiếp người với cuộc nổi trôi...
Bay về đâu những đám mây phiêu lãng
Trôi ngàn năm vào nơi chốn mịt mùng
Đêm chấp chới muôn ngàn vì sao lạc
Vụt tắt cuối trời vào cõi mông lung
Ôm bóng đêm nhớ vầng trăng ngơ ngác!
Mãi ngước tìm trong vũ trụ mênh mang
Xa xa thẳm ánh sao rơi tan tác
Đêm lặng thầm trơ trọi tới tan hoang...
Cơn mưa về giữa đêm không êm đềm
nuôi cơn mộng mị chẳng êm êm
những lời thủ thỉ chỉ chập chùng
nghe bước mưa đi mưa đan tay
dắt díu những hoài nghi quá xa rồi
những tháng năm thơ ấu biền biệt trôi
nước mắt chực ướt mi!
mưa đêm nào về tới
vừa đủ ngập cơn sầu
trăng sao cũng mất dấu
trơ trọi một địa cầu
cơn gió nào dan díu hắt tạt những niềm đau
mưa tuôn qua triền nhớ
ngọn nến tắt không màu
mưa đêm ru hiu hắt
phố ngủ suốt trăm năm
mưa nào như muôn kiếp
bằn bặt những réo gầm
mắt khô buồn đã khép
chỉ còn lại vô thanh.
Phố nào chìm dưới cơn mưa
Tôi nào tìm bóng tôi xưa nhạt nhòa
Kinh buồn vọng tiếng ê a
Từng lời tụng niệm xót xa phận người
Cơn mưa hiu hắt xuống đời
Giọt nghìn trùng đã tàn rơi cuối dòng
Mang theo cát bụi mênh mông
Thả theo cơn gió hồng trần phôi pha
Giọt thiên thu giọt lệ nhòa
Tôi tìm tôi thấy thật thà vết đau
bão lướt qua địa cầu
trùng khơi sóng vút cao
tung hoành cơn hồng thủy
hồn nhiên gió rú gào
hàng cây chừng mệt lả
lắc lư mảnh tinh cầu
rùng mình cơn địa chấn
trút tàn hơi về đâu
mưa về từ tiền kiếp
vần vũ giọt tai ương.
bão về từ muôn kiếp
ngợp cơn gió vô thường
cơn gió tháng ba về rất lạ
gió báo tin thế kỷ băng hà
gió hoang đàng lắt lay ngày hữu hạn
cuốn tung phận người ra khỏi địa cầu xa
tháng ba
dòng tin tức dâng lên như thủy triều đột phá
những nhấp nháy tử sinh
tiếng ho khan cũng chất chứa điêu linh
những buồng phối trắng màu đùng đục
thèm được thở oxygen
gió vô thường thổi về rất lạ
ngọn âm binh trút hết can qua
lửa tam muội nấu nung ma quái
thiêu đốt người như rơm như rạ
như hố đen vũ trụ chực nuốt chửng thiên hà
những linh hồn bốc hơi ngơ ngác
chưa đành lòng với buổi chia xa
tháng ba về
mắt tượng Nữ ThầnTự Do đẫm lệ
mong bó đuốc người cầm
vẫn thắp sáng đêm đen
Nam mô a di đà phật, Amen!
chúng sinh cùng gục đầu vào nhau
vang vang kinh nguyện giờ sám hối!
mùa xuân chừng lướt qua rất vội
hoa anh đào vẫn bung nở đóa tinh khôi
lả bóng bên giòng Potomac dịu dàng trôi
cơn mưa chiều lướt qua
ký ức giăng bức màn trắng xóa
vỡ òa chảy về bờ xa lạ
cuồn cuộn trôi mang vết tích hôm qua
mưa mông mênh niềm nhớ
thăm thẳm cuộc lưu đày
mưa ban chiều ướt sũng đêm nay
mưa rơi mưa rơi
mái tóc nào buông lơi, xõa mềm
thấp thoáng đâu đây cơn bão rớt đêm
cơn mưa nào lướt qua
cũng làm mảnh linh hồn thêm yếu đuối
những giấc mơ ngả nghiêng
những vỡ tan cùng tận
những tan tác dịu êm..
mưa mịt mùng thở khói
lũ chim đau niềm riêng
vỗ cánh buồn hoảng loạn
bay trong giấc mơ đêm.
mưa vẫn rơi vẫn rơi
chiều lầy lội bóng tôi...
Nơi đây mùa lạnh dài thê thiết
Sương xám mơ hồ rủ bóng đêm
Gió từ sa mạc buồn quay quắt
Lay lắt loài hoa không biết tên
Mưa vuốt mặt, đêm chìm trong hư thực
Gió luân hồi bằn bặt cuộc truân chuyên
Khúc ca cuối lỗi nhịp, buồn âm vực
Muôn trùng xa dằng dặc buốt nỗi niềm
Mưa quấn quít, mưa nào trong tiền kiếp
Gió xôn xao rã rượi một tinh cầu
Thổi về đâu những cụm dài thê thiết
Ngọn u minh cuồn cuộn suốt bể dâu
Đêm xõa tóc nuôi mộng dài huyễn hoặc
Giọt lênh đênh mưa đổ giấc bơ vơ
Đêm ngụp lặn nghe nghìn trùng tan vỡ
Bước chân ai phút chốc đã mơ hồ.
Thu bước về với những chùm hoa tím
Thinh lặng buồn xao đọng những sớm mai
Thu hoang dại mờ trong sương khói
Xác ve tàn, phượng rũ, hạ ly khai
Gió xơ xác cuối vườn thu bỡ ngỡ
Se môi ai trong chiều sớm phai tàn
Chút hơi ấm trên môi cười nứt rạn
Tạ ơn người, nâng niu chút hồng nhan
Cánh phù dung dịu dàng trong nắng ấm
Thoắt nghẹn ngào khi vừa chớm hoàng hôn
Đôi chim nhỏ lao xao về nơi chốn
Cầm tay nhau cho quên bớt tủi hờn
Thu mới về gió mùa se sắt thổi
Mưa thu buồn nhỏ xuống giọt long lanh
Triền hoa dại tím trong màu nhớ
Thương cánh hoa nào nở rất mong manh
Khoanh tay nhìn cõi ta bà
Em nheo mắt đếm, hằng hà ngôi sao
Sao Tua tít tắp trên cao
Sao Em hấp hối rụng vào sao Anh.
Gió xô nũng nịu yêu kiều gọi tên
Mây mùa thu trải lênh đênh
Áo em phơ phất chênh vênh tình mình.
Anh nhìn em một, thoáng xa xót buồn
Em về giũ sạch thiên hương
Đi đi cho hết con đường nhân gian.
Chim hót li bì da diết ngày xanh
Em buồn nỗi buồn sinh thiết
Chết lâm sàng còn thương tiếc cõi anh.
Đếm sao cho hết dãi dầu truân chuyên
Cúi đầu xin chút bình yên
Xôn xao gió chướng tạt nghiêng căn phần.
Em về mộng đã rã rời
Gió lay mái tóc rối bời khăn sô.
Em lau nước mắt chưa khô
Cười đi cơm áo còn xô dạt đời
Nước lên mau quá chơi vơi mẹ buồn.
Rưng rưng tràng hạt vô thường
Nước bao vây kín cùng đường mẹ ơi!
Em xa lạ giữa mê cung thật buồn
Nước còn cau mặt tang thương
Triều lên chấp chới tuyệt đường tử sinh
Mắt em bóng tối dặm nghìn quê hương
Núi non lở loét trăm đường
Em qua truông sớm tai ương rập rình
Tung tăng tàn phá tức thì giang san
Gió reo lồng lộng đại ngàn
Manh đời tơi tả tan hoang gió cười
Chuyến xe thổ mộ chở sầu quan san
Mẹ an vui ở suối vàng.
Em mông lung giữa thiên đàng trần ai
Câu kinh huyết lệ tạ tình bốn phương
Con ơi rừng đã cạn nguồn
Mẹ khô nước mắt khóc buồn quê hương.
(viết cho em tôi.T.U.và người anh phương xa M.T.H.L)
Ta ở bên trời sương tuyết trắng
Quê nhà muôn dặm, nẻo mây bay
Ngước mắt thêm đau lòng cố thổ
Ngùi trăng thơ ấu đã vàng phai
Lòng gởi theo chiều xanh nước biển
Nghìn trùng sóng vỗ tựa lời ru
Lắng trong vô tận lời của gió
Se thắt ngày đi, khúc niệm từ
Thao thức nghe đêm sầu trở giấc
Mộng vừa khép, hở một vòng tay
Nghe trong chăn gối còn hơi ấm
Mà cả hồn đơn lạnh chốn này
Tóc nhuộm thời gian đã úa màu
Lối về lỡ hẹn một đời nhau
Nỗi nhớ hôm qua thành vết xước
Cho hồn chạm phải mấy lần đau
Đất khách mưa vây hồn viễn xứ
Ta ngồi đếm lại mảnh buồn xưa
Con tàu đã khuất sân ga vắng
Có chở dùm ta nỗi hẹn chờ.
Trung Chinh Ho
Gió vẫn phất phơ chiều đông muộn
Nắng võ vàng thấp thoáng dáng em
Lũ chim trắng u hoài như phế tích
Vỗ cánh buồn luyến nhớ dấu chân êm
Nắng bàng hoàng hôm em xa vắng
Đường em đi ngơ ngác lối rẽ hai
Chiều hôm đó ngập tràn hoa lau trắng
Nắng rất vàng sao hiu hắt tàn phai
Lối em đi rừng xưa đã khép
Màu lá xanh chia biệt buốt cô đơn
Em chỉ còn phôi pha như ký ức
Trăng lụi tàn tan tác giấc mơ đêm
Em đã về chưa con ngõ vắng?
Dốc mơ cao, mùa cỏ úa hoang vu
Tiếng gà gáy vọng trong trưa nắng
Em có còn thương nhớ tiếng mẹ ru?
Em đã xa, mịt mù như bóng tối
Như loài chim vỗ cánh dị kỳ
Chỉ hiển linh trong cạn cùng nỗi nhớ
Mất dấu rồi biền biệt cánh thiên di!
Em về, đường xa phố khuya không người
Nghe từng, niềm đau tiếng guốc khua ngậm ngùi
Em về, còn ai dắt díu nhau trong đời
Trăng còn, hồn nhiên hắt bóng bên kia đồi
Em là, phù vân những đám mây phiêu bồng
Trôi dài, lặng thinh giữa sắt se muôn trùng
Trên từng, miền ăn năn sao cất bước ngập ngừng
Em là, loài chim như thú xa lìa rừng.
Mơ hoài, một đêm trăng thấp thoáng rọi về
Kỷ niệm, trào dâng như lũ lên tràn trề
Xa rồi, ngày thơ ngây như lúa non chập chùng
Em về, một đêm hoa trắng nở lạnh lùng
Em buồn, bàn chân bước trong ơ hờ
Nghe dòng, cuồng lưu những vết thương vật vờ
Em là, phù du hương tóc thoảng lại gần
Vai gầy, làm sao gánh cho hết phong trần.
Sáng thức dậy bỗng nhiên trời mưa sớm
Mưa tháng giêng mà sướt mướt, rạt rào
Trời u tối như hoàng hôn chợt xuống
Uể oải trở mình Nuôí tiếc mộng đêm nao
Mưa hối hả lăn theo đời cơm áo
Giọt buồn rơi trên thân phận đời người
Tội nghiệp quá trong những vòng toan tính
Ngày chưa qua đã lo vội hôm sau
Mưa âm thầm chắt chiu từng kỷ niệm
Kỷ niệm nào cũng lắm nỗi truân chuyên
Mưa tan tác từng hạt buồn vụn vỡ
Xin lỗi người đã lỡ hẹn nhân duyên.
Mưa tha thiết như hôm nào em đến
Lòng thơ ngây bước những bước xôn xao
Ôm ước vọng mới nguyên còn bỡ ngỡ
Nhưng thuyền buồn rời bến sóng lao đao.
Mưa xối xả cuốn xa bờ thác lũ
Duyên phận nào Lạc về bến xa xăm
Mưa trắc trở, mưa ngậm ngùi, ray rức
Giọt buồn rơi tan tác suốt trăm năm.
Gởi về người nhánh hoa ngày hạ
Nở lạc loài giữa lục địa rất xa
Âm thầm nở âm thầm tàn một bóng
Cánh tinh khôi mơ nắng ấm quê nhà
Gởi về người tháng ngày đông giá
Chim non buồn ủ rủ cánh thôi bay
Sông se mặt, nước quặn mình quên chảy
Ngoài hiên mưa xơ xác cánh lan gầy...
Đêm lắng sâu giật mình trăng sáng quá
Tinh tú xa lấp lánh vết đìu hiu
Đóa hồng đêm ngập trong sương muộn
Nhánh thanh tân sao đẫm ướt cô liêu
Trả lại người những đêm trăng thơ ấu
Thuở thơ ngây tin chú Cuội, Hằng Nga
Truyện huyền thoại những đêm hè oi ả
Nhật nguyệt trôi kỷ niệm khuất trời xa
Hành hương qua mùa đông
Những tàng thông khô lạnh
Nắng và gió hanh hanh
Mây của trời rất xanh
Vài con chim trốn tuyết
Ngủ vùi ngày lập đông
Ôm giấc mơ lặng lẽ
Ôm mộng thật bình thường
Giấc mộng đời
Không gãy cánh uyên ương
Hành hương trên đồi cao
Vì vu miền dã thảo
Bên ngàn lau rì rào
Ngọn gió mùa quất lạnh
Môi khô nào rát đau
Hành hương qua tim người
Lao đao nhịp đập tôi
Máu tràn qua tâm thất
Vết ứa nhỏ xuống đời
Hành hương qua đời nhau
Đi qua những vết đau
Vết thương nào réo gọi
Tình chưa khép trong nhau
Đêm hiển linh thắp sáng
Lời kinh nguyện thì thào
Chúa dang tay cứu rỗi
Bài thánh ca vút cao
Nắng đã ấm thì thào qua kẽ lá
Ngày đã xuân chim én rợp trở về
Cánh uyên nguyên bay qua mùa hoang phế
Đường nắng lên hoa nở rợp bóng che
Tình đã đượm hương ngời sắc nắng
Gió reo vui rờm rợp bước thảo nguyên
Tung cánh mộng vỡ hồn con bướm nhỏ
Xác tung tăng bay lượn cánh thuyền quyên
Mùa đã về bên kia đồi gió hú
Giọt nắng vàng ngờm ngợp ánh mắt trong
Ngày đã lốc theo từng cơn gió nổi
Mây bên đồi đã chở chật phù vân
Ngày đã cuối trôi dài cơn mộng mị
Hoàng hôn êm dìu dịu bước tình chung
Tiếng ai cười mong manh trong gió
Hạnh ngộ rồi e ấp bóng phù dung
mặt trời đã ngủ say
trái đất như lạc lối
loay hoay mãi vòng quay
em từ trong tiền kiếp
trôi dạt từ thiên thu
cánh vô thường mở khép
mông lung trong mịt mù
vật vờ trong bóng tối
âm u mộng sớm mai
em đếm buồn thiên cổ
đến bao giờ nguôi ngoai
mẹ cho tấm hình hài
cất bước vào trần ai
cõi nhân gian đổ nát
u mê mộng hoài thai
hôm em bước xuống đời
bơ vơ hạt bụi tôi
đêm nghe thiên hà khóc
một trần gian nổi trôi
Những cánh rừng mùa thu êm ả quá
Bơ vơ phơi những phiến đá sầu
Lá xác xơ rã trong cô tịch
Đã ngủ vùi trong cơn mộng rất sâu
Chợt nhớ dáng ai về qua lối
Khu vườn xưa còn ngập dấu cỏ may
Ánh mắt ấy đã chập chùng bóng tối
Nét cười nào vẫn thoáng chút thơ ngây
Tình ca buồn miên man niệm khúc cuối
Đêm buông dài bước từng bước hoang vu
Phố nhỏ về bâng khuâng cùng chung lối
Kỷ niệm nào chìm khuất nẻo âm u
Rừng thu đó còn nguyên sơ màu nhớ
Cúc dịu dàng hé nở đợi thu sang
Những bước chân quẩn quanh ngày cũ
Nghe thu buồn còn lại những âm vang
Mẹ cho tôi tấm hình hài
Lấm lem hạt bụi...trần ai bước vào
Cuộc nhân sinh có lao đao
Cũng xin lăn lóc xôn xao một lần
Bơ vơ hat bụi hồng trần
Khóc cười bi hận bao lần cuộc chơi
Cười nghiêng ngửa, khóc khàn hơi
Đêm về mơ thấy về nơi mộ phần!
Hạt bụi lăn chốn phong trần
Có hay mưa gió trầm luân thổi về
Tan trong ngọn gió u mê
Chìm trong mê muội, tỉnh mê tội tình.
Hat bụi chợt khóc tái sinh
Một hôm nao đó rung mình thoát thai
Thương tặng người bạn trẻ đang
gánh chịu cơn bệnh quái ác của thế kỷ!
Có những ngày lòng buồn như lá úa
Lay lắt trên cành đợi gió thu phai
Lá vẫn xanh sao gánh nhiều oan trái
Hành trình nào mờ mịt dấu tương lai
Em lớn lên giữa những mùa lúa chín
Đồng ruộng xanh xanh ngát ước mơ
Cánh diều bay chập chùng cơn viễn mộng
Đất mẹ gầy ôm ấp cả tuổi thơ...
Rồi một buổi bão về cơn sóng dữ
Cắn chặt môi chua xót nỗi đau thương
Từng đêm về giấc mơ đời vụn vỡ
Hồn tả tơi xơ xác những đấu trường
Định mệnh nào giữa trùng trùng gươm giáo
Cánh chim buồn tha thiết níu trời cao
Đêm từng đêm lời nguyện cầu vang vọng
Gởi ước mơ lên tới những vì sao
Trời chớm đông đã mang nhiều giá rét
Chim chiều trốn lạnh cánh hoang mang
Giọt nắng cuối ngày còn thoi thóp
Ngày lịm dần theo vết nắng loang
Rét đầu đông đã bước về đâu đó
Cắt ngọt ngào vào nỗi nhớ mông lung
Từng chiếc lá liêu xiêu trong gió
Rơi ngậm ngùi khóc phút lâm chung
Ngày lập đông đã thổi về băng giá
Thèm ngủ vùi trong giấc ngủ mùa đông
Tìm chút hơi trong chăn chiếu ấm
Giấc mơ nào chua xót cuộc trăm năm
Chiều chớm đông hơi thở mờ sương khói
Nhớ mẹ ngồi bên bếp dáng lay hoay
Mẹ nấu nướng chờ đàn con về tới
Khóí tỏa chiều đông làm mắt ai cay.
(gởi về nơi xa xôi)
Xin được thở cạn cùng hương của đất
Quê nhà ơi tiếng gọi lạc bên trời
Bầy cảm xúc bám vào đêm ác mộng
Giữa muôn vàn bí ẩn cánh sao rơi.
Xin được ngủ.dưới vòm ru nguồn cội
Từng âm ba lục địa vẫn kêu gào
Miên miết gió rừng san hô rỉ máu
Con sóng hờn ngược nước bủa lên nhau.
Xin cúi xuống một lần đau bội tưởng
Mộng hoàng triều thanh sử dễ hồ tan
Xin nuốt lệ chảy đầy cơn huyết vận
Khúc ca cầm ngân lạc phím thời gian.
Nghe tiếng hú mấy tầng âm vọng lại
Bước chân người đã định dấu giang san.
Trung Chinh Ho
LỜI MẸ RU
Thương tặng người bạn nhỏ có con tự kỷ!
Con vào đời ánh mắt buồn u tối
Thiên sứ nào lạc lối bước mênh mông
Mẹ dắt tay con đường trần sao bối rối
Vai thanh xuân nặng trĩu những gánh gồng!
Thánh giá nào oằn lưng người mẹ nhỏ
Mắt ngây thơ đã chớm biết đau thương
Mưa đêm về mộng vàng son lả tả
Cơn bão nào gục ngã dáng thiên hương
Con lạc bước giữa thiên đường xa lạ
Mẹ âm thầm từng bước níu chân con
Mẹ con mình theo dòng xô nghiệt ngã
Một cuộc chơi sinh tử mất còn!
Ôm con lại trong vòng tay yếu đuối
Mẹ chắp tay mơ ước được phép màu
Con thân yêu mẹ bên con từng bước
Hành trình buồn con mẹ nắm tay nhau!
LY CÀ PHÊ
Ly cà phê đắng ngắt
Chiều đông lạnh chớm sang
Giọt buồn rơi chất ngất
Lập đông sao ngỡ ngàng!!
Giọt buồn trong đáy cốc
Trùng trùng giọt bơ vơ
Từng giọt buồn kiếp nạn
Trôi trong ngày hững hờ
Giọt nào buồn lay lắt
Thấm từng nỗi tan hoang
Giọt nào buồn quay quắt
Rã rời trong ly tan
Giọt cà phê viễn xứ
Giọt rơi giọt âm thầm
Xao xác chim mỏi cánh
Buồn nửa cuộc lưu vong.
Thương tặng người bạn nhỏ có con tự kỷ!
Con vào đời ánh mắt buồn u tối
Thiên sứ nào lạc lối bước mênh mông
Mẹ dắt tay con đường trần sao bối rối
Vai thanh xuân nặng trĩu những gánh gồng!
Thánh giá nào oằn lưng người mẹ nhỏ
Mắt ngây thơ đã chớm biết đau thương
Mưa đêm về mộng vàng son lả tả
Cơn bão nào gục ngã dáng thiên hương
Con lạc bước giữa thiên đường xa lạ
Mẹ âm thầm từng bước níu chân con
Mẹ con mình theo dòng xô nghiệt ngã
Một cuộc chơi sinh tử mất còn!
Ôm con lại trong vòng tay yếu đuối
Mẹ chắp tay mơ ước được phép màu
Con thân yêu mẹ bên con từng bước
Hành trình buồn con mẹ nắm tay nhau!
Ly cà phê đắng ngắt
Chiều đông lạnh chớm sang
Giọt buồn rơi chất ngất
Lập đông sao ngỡ ngàng!!
Giọt buồn trong đáy cốc
Trùng trùng giọt bơ vơ
Từng giọt buồn kiếp nạn
Trôi trong ngày hững hờ
Giọt nào buồn lay lắt
Thấm từng nỗi tan hoang
Giọt nào buồn quay quắt
Rã rời trong ly tan
Giọt cà phê viễn xứ
Giọt rơi giọt âm thầm
Xao xác chim mỏi cánh
Buồn nửa cuộc lưu vong.
No comments:
Post a Comment