về đâu cánh vạc chân như
có qua thủy mộ huyết hư chập chờn
người đi sấm vỗ càn khôn
nhịp khua long trượng
động hồn lửa thiêng
nhập dòng sinh hoá vô
biên
biển mê bến ngộ đôi miền tịch lương
bay đi - lão hạc vô
thường
hóa thân vào cõi vĩnh hằng tịnh nhiên.
1-
Có phải chiều nay bến ấy
ngoài trời đang chuyển cơn giông
em buồn khi sắp lập đông
nên lòng càng thêm hiu quạnh
giọt mưa nào không ướt lạnh
ướt lạnh môi má em chưa
con đường nào rợp bóng dừa
cho em bềnh bồng suối tóc
2-
Cây trái nào đang kết lộc
để em hái cúng trăng rằm
mùa lúa vào độ cuối năm
chắc thu gặt nhiều hơn trước
căn chòi mát bên hồ nước
ngày cũ anh thường cắm câu
thường dìu em qua nhịp cầu
nhịp cầu tre vào đầu ngõ
3-
Quê mình - ôi quê mình đó
là của anh và của em
chiều chiều cha cắt bông sen
đem lên chùa dâng lễ Phật
con đường nào vương dấu cát
dẫn về xóm Ðộng chùa Hang
rồi anh sẽ về Long Hương
đưa em lên thăm đồi Gió
4-
Ngắm ráng chiều đang rực rỡ
vờn bóng mát dưới trăng thanh
biển - ôi biển mẹ trong lành
ru êm như lời em hát
cho anh rung từng phím nhạc
với cung đàn cũ nồng nàn
bây giờ em lỡ sang ngang
cố quên hay thêm hoài nhớ
5-
ôi nụ hôn đầu bở ngở
như lần hò hẹn trao tay
em ơi mùa Đông bên này
bốn bề mây giăng tuyết phủ
buốt lạnh tim người lữ thứ
buồn thân phận kẻ xa nhà
hơn mấy mươi năm trôi qua
chưa một lần về cố lý
tặng Nguyễn Hòa [VCV] nhân ngày ghé thảo trang của bạn cạnh chân núi Trường Sơn
1-
Người từ độ về sơn trang quán chiếu
đá rong rêu chưa khóc đã nghẹn lời
con suối bạc lung linh trời ảo diệu
với nắng vàng biển động vọng xa xôi
Thuyền thanh tịnh xuôi theo dòng lặng lẽ
ánh từ dung rực rỡ lửa an nhiên
triền núi hư hao, âm thầm quạnh quẽ
bến đò ngang cũng hiu hắt đôi miền
2-
Người đã đến đã đi trong cô tịch
đường âm u có ngại bước độc hành
quên hay nhớ đâu cũng là đất trích
cũng hoang đường như sợi nắng mong manh
Chim lạc lõng giữa rừng sương bỡ ngỡ
quên nẻo về bên tổ ấm đêm thu
lời thảo nguyên chừng hắt hiu ủ rũ
hồn ngẫn ngơ trên đỉnh núi mây mù
3-
Người từ độ về cô thôn ẩn dật
ngõ trúc rừng thưa quanh quẩn một mình
khu vườn nhỏ hoa có còn e ấp
gọi bướm ong trăng gió đến tự tình
Thôi cũng một đời phiêu du tiếu ngạo
đã hóa thân tâm định chốn vô cùng
dẫu cát bụi mơ hồ loang sắc áo
cát biển, trường sơn dạo bước ung dung
BÓNG THỜI GIAN
cho VTBN
Biển lặng sóng nước xanh như mắt ngọc
Cát vờn bay như suối tóc người tình
Cơn nắng tàn - giọt nắng Hạ lung linh
Thuyền ai đó mái chèo khua bỡ ngỡ
Ươm khổ hạnh én lần qua đất nhớ
Gió về đâu nghiêng ngã khóm phi lao
Gió về đâu mà bụi khói xôn xao
Mây lờ lửng trên đỉnh trời vàng vọt
Cành lá biếc vừa đâm chồi nảy lộc
Ai báo tin cho lau cỏ rộn ràng
Nhịp trống nào xa khoan nhặt mang mang
Nghe phảng phất bóng thời gian vời vợi.
Biển lặng sóng nước xanh như mắt ngọc
Cát vờn bay như suối tóc người tình
Cơn nắng tàn - giọt nắng Hạ lung linh
Thuyền ai đó mái chèo khua bỡ ngỡ
Ươm khổ hạnh én lần qua đất nhớ
Gió về đâu nghiêng ngã khóm phi lao
Gió về đâu mà bụi khói xôn xao
Mây lờ lửng trên đỉnh trời vàng vọt
Cành lá biếc vừa đâm chồi nảy lộc
Ai báo tin cho lau cỏ rộn ràng
Nhịp trống nào xa khoan nhặt mang mang
Nghe phảng phất bóng thời gian vời vợi.
No comments:
Post a Comment