Friday, December 31, 2021

Thơ hay 6

 Phạm Công Thiện: Đi

1.

Đã đi thì đã đi rồi
Thượng phương trùng điệp thấy gì nữa đâu
Hạ phương ngày tháng bể dâu
Sắt son tình cũ phượng cầu tuý hương
Có còn gì nữa mà thương
Buổi trưa nằm ngủ thấy nường năm xưa.

2.

Đã đi rồi đã đi chưa
Thượng phương lụa trắng đong đưa giữa trời
Đã đi mất hẳn đi rồi
Hạ phương tịch mịch trùng khơi phong kiều
Chuyển hình trên đỉnh cô liêu
Lửa bay thành ngọn hồng điều mật ngôn
Đại Huyền biến ngưỡng triêu tôn
Tiền thân Tây Tạng nhập hồn chiêm bao
Án nga nga nẵng bạch hào
Một luồng sáng rực chiếu vào trái tim.

3.

Năm nàng thiên nữ tôn nghiêm
Trùng quan ngũ sắc ứng điềm tán không
Án Đa La tịch mịch hồng
Mười phương xuất hiện những đồng sinh thiên
Bát Nhã là gái thiên tiên
Khoan thai cởi áo mây hiền trên cao
Gió lùa thơm tóc tơ đào
Thập bát Không Định tiêu dao tiếng đàn
Trời mưa chim ngủ trên ngàn
Sắt son tình cũ nước tràn sang sông.

4.

Đã đi rồi có đi không
Thượng phương trùng điệp cỏ hồng thuý hương
Đi đâu mà lại lên đường
Hạ phương còn gặp cô nường năm xưa
Đã đi rồi đã đi chưa
Sắt son triều ngưỡng tình xưa hiện về
Phượng cầu ngũ lĩnh sơn khê
Một bông hồng nở bốn bề lặng im
Năm nàng tiên đậu vào tim
Âm nhập dương khởi lim dim xuất thần.

5.

Nhập định tam muội tần thân
Trở về động cũ như lần gặp xưa
Đã đi rồi đã đi chưa
Đền thiêng triệu ngưỡng người xưa kiếp nào
Tình bay lên nóng trăng sao
Gió lùa thơm tóc cô nào năm xưa
Đã đi rồi đã đi chưa
Thương phương lụa trắng đong đưa giữa trời
Đã đi mất hẳn đi rồi
Hạ phương tịch mịch bỏ đời biệt tăm.


Vĩnh Hảo: Trên đỉnh tịch lặng

Rắn trườn lên đồi tây
Rung hết cả rừng cây
Gió về bên đồi đông
Tịch liêu. Chiều. Ráng hồng.

Lang thang ngày mây trắng
Rộn ràng như trẻ thơ
Đêm về trên ngõ vắng
Một mình. Im. Như tờ.

Một đêm đã qua chưa
Hoang vu đất lạnh tăm.
Trên đỉnh tịch lặng ấy
Lật nhẹ bảy mươi năm.

Một đêm đã qua rồi
Anh về, lời buông hết.
Đồi cao. Ngồi. Lặng im.
Hoa trắng rợp phương trời.

(Kính tiễn Thầy Phạm Công Thiện)
Học trò nhỏ của Thầy,


TINH THỂ HỒNG

ngày mai lên chuyến xe về
phương nào trời đã bốn bề gió giông
yêu Em tình mãi vun trồng
vườn xưa con nhện giăng hồng sợi tơ
bây giờ con nhện là thơ
thơ đan chẳng kín tự giờ luân di
tự giờ đất hiện chu kỳ
nghìn phương hướng vọng hồn Di Lặc bừng
chiến trường ôi lửa mê cung
tim Em cũng cháy trong cùng tận đau
tình anh cũng giá như mầu
sương kia từng lạnh trên sầu biển Đông
Quê Hương một đóm lửa hồng
làm sao sưởi ấm cõi lòng Mẹ, Cha
tôi về vun xới vườn hoa
Cho em là gái Biên Hòa, Hàm Tân
cho tôi là kẻ cô thần
nằm đây gửi mộng dậy ngần sương xanh

1-7-65
HOÀI KHANH

BẤT NHỊ

Mười năm qua gió thổi đồi tây
Tôi long đong theo bóng chim gầy
Một sớm em về ru giấc ngủ
Bông trời bay trắng cả rừng cây

Gió thổi đồi tây hay đồi đông?
Hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
Trong mơ em vẫn còn bên cửa
Tôi đứng trên đồi mây trổ bông

Gió thổi đồi thu qua đồi thông
Mưa hạ ly hương nước ngược dòng
Tôi đau trong tiếng gà xơ xác
Một sớm bông hồng nở cửa đông

Phạm Công Thiện

Lòng thầy

Thầy đứng lại, nghe biển đời sóng rẽ
Các em đi sau một buổi tan trường
Chào bạn bè, chào kỉ niệm vấn vương
Ve tiễn biệt bằng điệu sầu muôn thuở!

Các em ơi! Có cái gì tan vỡ
Trong hồn thầy như những giọt mưa
Mưa đầu hè đã đến hay chưa
Mà sao thấy cõi lòng thầy ngập ướt?

Đời mở rộng chờ các em phía trước
Cứ mặc thầy khép lại ở sau lưng
Dòng sống trào dâng, đổi mới không ngừng
Đừng nán lại quá lâu vùng nước đọng!

Hãy mạnh mẽ căng buồm lướt sóng
Bến tình thương, thầy bạn vẫn nhìn theo
Mong các em luôn bền vững tay chèo
Đưa thuyền đời đến chân trời hạnh phúc!

Đất quê hương đang mở lòng thúc giục:
Những bàn tay đem lí tưởng gieo trồng
Mỗi các em hãy sớm nở hoa hồng
Tỏa hương sắc, điểm tô đời tươi đẹp!
Ở nơi đây, nơi góc trường nhỏ hẹp
Thầy vẫn ngày đêm vắt óc, nặn tim
Rót yêu thương nuôi dưỡng những đàn chim
Mau cứng cáp để lần hồi vỗ cánh…

Rồi mái trường lại cúi đầu câm lạnh
Ôm dấu chân rêu phủ nhạt nhòa
Cây phượng già vẫn tiếp tục trổ hoa
Trút xuống sân trường bao nhiêu dòng lệ đỏ…

Có phải chăng nước mắt thầy đang nhỏ
Luyến thương theo những bóng trẻ xa dần
Nhìn dòng đời, thầy tư lự, băn khoăn:
Đời dạy học là chuyến đò đưa khách!

Đưa khách càng nhiều, con đò càng rách
Rồi lặng chìm dưới đáy nước thời gian
Bến đò xưa sẽ ngập phủ lá vàng
Như tóc bạc điểm trên đầu ông giáo cũ…

Lữ Tùng Anh


Phương nào gió thoảng mây qua
Để lòng đọng lại hương trà thiên thu?
Phương nào có nắng miên du
Tỏ hồn chiếu lối nghiệt tù vô minh?
Phương nào thanh tịnh tâm bình
Trà kia bỗng nóng ấm tình thiên thu
Cũng nơi hội nắng miên du
Sáng soi vùng đất nhiên du phiến hồn
Dạ Khách

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...