Friday, December 31, 2021

Điếu văn 6

 

Điếu văn kính dâng Đức Tăng Thống

Sông Côn sóng cuộn,
Đỉnh Thái mây vần;
Bốn nghìn năm non nước lặng chuông ngân,
Suốt nghìn dặm hoa vàng in ngấn lệ,
Rừng thông bóng ngã, chợt lênh đênh dép cỏ rêu mờ,
Canh mộng đèn lu, nghe lạnh buốt nhà Lam mưa rủ.
Đường đời vinh nhục, không nhạt màu son,
Vận nước thăng trầm, dễ mòn nẻo Đạo.
Giữa lúc thuyền Chánh Pháp vượt ngàn thác lũ,
Ánh Hùng Tinh lịm tắt bờ Tây;
Đàn chim dại bơ vơ, cội Bồ Đề lá rụng.
Chúng con toàn thể Lam viên khắp mọi miền thế giới,
Từ tận cùng hải đảo xa xôi,
Hoặc hiện tiền, hoặc xa cách,
Hết thảy đồng quy tâm về trú xứ Nguyên Thiều,
Đồng phủ phục dưới bóng Linh đài,
Chí thành kỉnh niệm Giác Linh xưa,
Gia phong truyền nếp, tín nguyện túc căn.
Giang sơn Bình Định kết thái anh hoa;
Nhân kiệt địa linh ươm mầm Thánh chủng.
Tuổi đồng chơn cát ái từ thân, nhẹ gót siêu phương.
Đường Bắc Nam xuyên suốt dặm trường,
Mười bốn năm theo Thầy học đạo.
Giữa lúc nhân tâm thế đạo ngửa nghiêng,
Đất nước ngập tràn máu lệ,
Quê hương nô dịch ngoại bang;
Gió Tây điên đảo, tà thuyết hoành hành;
Chín năm ròng lặn lội hiểm nguy, vào tù ra khám,
Mong manh chiếc áo nâu sòng mà đương cự cuồng phong, dương cao Chánh Lý.
Khi đất nước qua phân, củi đậu nấu đậu,
Mà nước sông Côn chưa cạn tình người;
Sừng sững Trường Sơn,
Bóng rập phương trời khói hận.
Sân chùa nắng đỏ, đỉnh tháp sương in;
Ánh đèn khuya soi lối cửa tùng,
Hồn dân tộc rạng ngời Bắc đẩu.
Ba mươi năm vật đổi sao dời,
Bền nguyện cả dẫu lênh đênh chìm nổi.
Cửa Thiền bổng rộn ràng khóa lợi,
Đèn Tổ chong leo lét Tăng luân.
Đường Bắc Nam một dải sơn hà,
Tình nhân thế chập chờn phản phúc.
Thị phi không đầu mối,
Nhân nghĩa khớp dàm danh.
Bóng xuất trần nặng trĩu gánh nhân sinh,
Gương đạo lý phôi pha màu thế lụy.
Người về đâu, muôn dặm thân cô,
Cắm gậy trúc vững nền Đạo thống.
Đi về đâu, nghìn nhà một bát,
Quải nạp y ấp ủ hương Nguyền.
Bánh xe Hóa đạo xoay vần theo quỹ đạo Nhật thân,
Binh pháp truyền đăng
Giữ gìn lưu truyền Thánh sử.
Nghìn năm Huyền sử, đêm âm u bởi lạc hướng văn minh.
Một lớp thiêu thân, gió dập dồn theo lửa đèn hư huyễn.
Đầu đường xó chợ lác nhác trẻ thơ,
Quán rượu phòng trà quay cuồng niên thiếu.
Để đưa đàn nai qua rừng an ổn,
Tránh xa cạm bẫy yêu ma;
Chúng con nương nhờ đức Cả, tựa bóng sông chùa,
Dọn vườn Lam tiếp đãi hậu sinh,
Lắng nước Tuệ ươm mầm chánh tín.
Những cánh chim non đã tung bay khắp bốn phương trời,
Bằng BI TRÍ DŨNG mà vượt ngàn giông bão.
Kỳ diệu thay! Chúng sanh nghiệp cảm bất khả tư nghì;
Gốc cổ thụ nghìn tầm sừng sững.
Rồi một sớm, cổng nhà Thiền chợt khóa nẻo vườn Lam,
Đàn Oanh vũ xua bay tứ tán.
Từ ly lọan nghe ẩn tình thâm thiết,
Lướt phong ba nên chí nguyện kiên cường.
Trên trời cao ngự áng mây Từ,
Cho cỏ dại vươn cao, dù nắng mưa bão táp.

Ô hô ai tai!
Dòng sanh diệt sát na không đình trú,
Cõi vô thường một thoáng sương mai.
Bến Kim Hà rụng cánh hoa Đàm,
Miền đất khổ nghẹn lời Di huấn.
Kể từ đây, đường về cõi Tịnh, bóng ẩn hoa vàng;
Lối cỏ Nguyên Thiều, rêu mờ gậy trúc.
Biển Đông vang dậy muôn lớp sóng triều,
Cánh hạc ngút ngàn phương trời thăm thẳm.
Bóng Thầy lồng lộng,
Đi về tự tại đường mây;
Lênh đênh một chiếc thuyền Lam,
Mù mịt ba nghìn thế giới.
Còn đây vẳng lời Thầy dạy,
Mênh mông bể khổ, bất khả nại hà.
Chốn Ta Bà ô trược,
Chúng con nguyền không quản chông gai;
Đời nhân ngã thị phi,
Còn đức nhẫn nên sáng màu đạo nghĩa.
Ô hô, phục vọng Giác Linh tiền.

Ban Hướng Dẫn Trung Ương GĐPTVN


 ĐẠI LÃO HÒA THƯỢNG THÍCH ĐÔN HẬU

Vĩnh Hảo

Chân tâm trạm tịch
Pháp tánh linh minh
Người từ vô sinh hóa thân dòng biến dịch
Mượn thân giả hợp độ khắp cõi nhân sinh.
Cổ Thành anh linh,
Giáng trần họ Diệp, nối bước cha mài nghiên cửa Khổng
Thần Kinh tú khí,
Tham nhập dòng Thích, theo chân thầy dộng tích nhà Không.
Cửa Khổng hề bước quanh chưa thỏa
Nhà Không hề một cõi mênh mông.
Tây Thiên xuống tóc, giới hạnh hành trì tinh tấn
Tâm Tịnh cầu thầy, kinh luật nghiên cứu làu thông
Nhà Thiền hôm sớm khêu đèn tuệ
Canh khuya mở cửa sực thấy trăng
Lung linh trăng nước soi nhau sáng
Lấp loáng ánh vàng đẫm áo Tăng
Lạy ân sư,
Tâm tâm truyền
Phú chúc mai sau hoằng Phật đạo
Tây Thiên Đông Độ hóa quần mê.

Nhờ thế nên:
Cửa Thiền đạm bạc nuôi chí cả
Nẻo Thánh bần hàn giữ hạnh cao
Và vì vậy:
Giới hạnh nghiêm, chóng thọ tam đàn
Kinh luật rộng, sớm vào tăng phẩm
Từ Hiếu pháp y tiếp thọ
Hồng Khê luật học kiên trì
Thập Tháp tăng trường tham vấn
Tây Thiên đại học dự phần.
Diệu Đức ni viện tiếp chúng
Báo Quốc học đường độ tăng.
Khai sáng Liên Hoa văn tập
Phật học truyền trao thực chứng.
Xây dựng Linh Quang tăng trường
Luật học quảng bá sở văn.
Ba ngàn oai nghi, ngời ngời hảo tướng
Tám muôn tế hạnh, rỡ rỡ uy dung.
Sư tử huyền âm, lời vàng chuyển rung tứ chúng
Long tượng tuyệt bút, lẽ diệu chấn kích tam môn.
Trí tuệ siêu quần, Trừng Nguyên chiếu rọi
Bi tâm bạt chúng, Đôn Hậu bao dung.
Học vấn rộng sâu, Thừa Thiên Phật Hội Chánh Hội trưởng
Hành trì nghiêm mật, Báo Quốc giới đàn Tuyên Luật sư.
Thiên Mụ trú trì, Phật vụ Trung phần lưu dấu
Ấn Quang đàn đầu, Pháp sự Nam bộ dội âm.
Toàn quốc Giám Luật, nghiêm minh xử lý
Vạn Hạnh Chánh Miền, Phật sự châu viên.
Gặp lúc nhiễu nhương, không tiếc thân mạng để bảo tồn Phật đạo
Đến khi pháp nạn, chẳng nề nguy hiểm mà cự chống ma quân
Tăng Ni ngưỡng mộ,
Thiện Tín quy sùng,
Giáo Hội suy tôn
Đường đường Tăng Thống.
Tinh hoa nước Việt, công đức ngàn đời soi trần thế
Lương đống nhà Thiền, hạnh nguyện muôn thuở rọi không môn.

Rồi bỗng chốc thân tùng suy yếu
Giả hợp nào chẳng đến ngày tan!
Người dự tri ngày về cõi Phật
Viết Tâm Thư khuyến chúng hợp đoàn
Chim gần chết hót giọng bi thiết
Người sắp xa nói lời chân thành
Sáu mươi năm chuông đồng triêu mộ
Gõ vào lòng từng nhịp pháp âm
Lặng lẽ nở cánh hoa liễu ngộ
Nay cuối đời gióng tiếng chuông tâm.
Tiếng chuông xa xúc động bốn chúng
Lệ thành dòng khóc thẹn hồi âm.
Như tin tưởng lời nguyền hậu bối
Người an lòng buông xả báo thân.

Đường mây cũ hạc về tung cánh
Lối non xưa óng ánh trăng vàng
Bất sinh bất diệt, sá gì cơn gió thoảng
Vô khứ vô lai, nào nệ chút hương tàn.
Xưa đến từ nơi vô sinh thì nay về nơi bất diệt
Đâu có lẽ hợp tan không tường tỏ!
Sinh tử đầu ghềnh bọt nước vỡ
Khứ lai ngọn cỏ móc sương vờn.
Dẫu biết thế, lòng vẫn đau như cắt
Tâm bàng hoàng, sửng sốt, lệ không ngăn.
Nhớ năm xưa dáng người như đại thọ
Cao cả che bóng mát đàn hậu lai
Nay tưởng nghĩ dáng ấy không còn nữa
Thì niềm đau dễ phút chốc nhạt phai!
Tăng Ni xứ xứ ngưng tiếng thở
Thiện Tín nơi nơi bặt giọng cười
Núi Ngự sững sờ thương vóc hạc
Sông Hương nức nở tiếc thân tùng.
Thiên Mụ bàng hoàng hồi chuông đứt quãng
Thọ Cương thổn thức canh gà lạc âm.

Từ hải ngoại chúng con đồng vọng bái
Giác linh Người tịch lặng nẻo minh linh
Chúng con bất hạnh không bái kiến tôn nhan giây phút cuối
Chỉ xin phục lạy với ước nguyền “Thánh chủng đồng sinh”
Gương tiếp chúng đời đời xin tạc dạ
Đức lợi sanh kiếp kiếp nguyện ghi lòng
Phút ly biệt làm sao không xao xuyến
Hiếu tình này lặng lẽ giấu vào tim.
Xin lần cuối tiễn đưa Người tịch diệt
Trải đạo tình theo tiếng kệ câu kinh.
Sinh tử đại mộng hề, phủi tay cất bước
Niết-bàn vô sinh hề, nhẹ gót hóa thân
Gậy trúc hề, gõ vang sân cũ
Giầy rơm hề, bước dội thềm xưa.
Trăng vàng vẫn soi, soi lá rũ
Sóng xanh còn vỗ, vỗ đôi bờ.
Người đi muôn thuở còn in bóng
Chân thường vọng lại tiếng chuông xa.

 

CỔ KIM BỒ TÁT
BẤT THƯỜNG, KHỨ LAI

Cung tiễn Phạm Công Thiện Tiền Bối Tiên Sinh,
Bất Thường Tự tại Khứ Lai Cõi Ta Bà Náo Nhiệt…

Này em ạ, sắc son là phai lạt
thủy chung vì vô thỉ vô chung
Tình yêu hóa thành trời lồng lộng
mây bay qua, và nắng gió luân hồi.

Này em ạ, cõi tồn sinh dâu bể
dìu ta bay trên chót vót sóng ghềnh
vùi ta say dưới mấy tầng sâu thẳm
bình địa nào chấn động hồng nhan.

Khinh khiếp quá bờ môi chớp lửa
cháy ngùn ngụt nhiệt huyết tang thương
tuổi thanh xuân bay lượn bốn phương
chắp cánh mỏng như lụa trắng thượng không*

…….

Này em ạ, sáng ngần giải lụa
trắng thiên hà một bãi sương tan
Tình yêu bát ngát bạt ngàn
cổ kim Bồ Tát bất thường khứ lai.

Mặc Cốc 03/2011
Uyên Nguyên

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...