Monday, January 10, 2022

10- Tàm Nhân

 
Khi sao mai vừa hiện
Rúng động cõi đại thiên
Lối vô sanh mở cửa
Vượt thoát nẻo ái triền.
 
Ngồi mài lại ngọn bút
Bỏ hơn mười năm dư
Người thấy mình hệt một
Vết mây chiều hồ như...
 
Chiếc lá vàng bên cửa
Cười nhẹ đón ngày sang
Người thương nhau từ bữa
Phàm tình trót đa mang.
 
Cội bạch đào trước ngõ
Có đơm hoa không anh?
Cho lòng người viễn xứ
Thơm thoảng gió xuân thanh.
 
Gió tàn đông, gió tàn đông!
Chiều nay anh có chạnh lòng nhìn mây
Thương mình từ dạo lất lây
Thương người từ độ bủa vây mộng đời.
 
Giàn mướp đương độ cho hoa
Gốc đu đủ đực dần dà trổ bông
Sư ngồi quán gió tàn đông
Một hơi thở đã mấy vòng trầm luân.
 
Chớ vội vàng thái quá
Quên hoa nở bên hiên
Niệm vài câu hỷ xả
Chào ngày mới an yên.
 
Ân cần cho nhau đừng da diết
Nếu có thì xin cứ chỉ vừa
Để khi tắt đèn mình còn biết
Lửa lòng đã đủ ấm hay chưa.
 
Người ngồi xuống xem ba ngàn thế giới
Hiển hiện trong giọt sương đọng cành non,
Tiếng Tần-già rõ mới vừa vang vọng
Ngọn lão tùng chú chim nhỏ véo von.
 
Ai cũng bảo an yên lắm chứ
Dăm buổi kệ kinh Ngày đôi bữa tương rau
Cơm áo chẳng Đổ mồ hôi, nước mắt
Sống qua ngày Lo lắng gì đâu...
Những đêm đèn khuya Chực rơi lệ tủi
Tóc cha già Bạc theo tuổi từng năm
Áo Sa-môn mòn thêm Vài đường chỉ
Sức trẻ mòn Qua mấy cuộc trầm thăng.
Là hạt cát Giữa muôn trùng sa mạc?
Giọt nước con Trong đại hải mênh mông?
Đỉnh Thứu xưa Pháp âm còn vang vọng
Lẽ nào mình Sống một kiếp cho xong!
 
Bình yên là gì bạn nhỉ?
Đâu phải cuộc sống ấm êm
Mà là những khi mưa gió
Vẫn nở nụ cười không tên.
 
Ừ thì ghét, ừ thì thương
Chung quy cũng chỉ vô thường mà thôi
Bỏng tay mấy độ luân hồi
Cũng vì cố viết chữ 'tôi' cho đầy...
 
Đừng suy nghĩ nhiều quá
Chuyện người hay chuyện ta
Cứ thật thà mà sống
Giông gió nào cũng qua.
Đừng vô tâm hờ hững
Dẫu có là người dưng
Để mai sau gặp lại
Vẫn mỉm cười thương, thân.
 
Khi tự biết thương mình đời sẽ
Rộng vô cùng những lối thênh thang
Tách trà thơm có làn khói nhẹ
Có lời người, khẽ nhắn nhau nghe...
 
Vết thương cũ hôm nao
Đêm đông bỗng dưng trở chứng,
Người bật dậy vội vàng
thầm niệm mấy lời kinh,
Giật mình tự nhủ:
Rắn rỏi chẳng bao giờ thừa,
Hãy dũng cảm thứ tha
cho chính ta Và cho người nữa!
Hiện tại dẫu có xác xơ
Nhưng xin em đừng bao giờ chối bỏ
Cội mai già vẫn cười hiền trước gió
Đợi xuân về phụng hiến những nhành thơm,
Hãy đối diện nguồn cơn của giận hờn
Để thấy rõ hơn-thua, trò ảo hóa.
 
Đừng cố níu chút hơi tàn tuổi trẻ
Rồi chơi vơi trong sứt mẻ tháng năm
Ngồi lại nghe muôn loài đang hát khẽ
Điệu Vô thường trong mỗi lẽ trầm thăng.
 
Chiều nay nếu lòng mệt mỏi
Em đừng tuyệt vọng, nghe chưa!
Nhìn sâu những gì rắn rỏi
Đều rẫy đầy cõi nắng mưa...
 
Có lúc thấy mình hiền như hoa dại
Dưới sương mai hớp những ngụm hương đời
Có lúc thấy mình như loài dã thú
Nhớ rừng già trong một sớm chơi vơi...
 
Chút khói chiều đông sao đủ ấm
Lòng người qua mấy bận nhiêu khê
Con cúi xuống ôm chân Người,Thiện Thệ
Nhân loại bao giờ hết tái tê?
 
Sáng nay mưa có ghé chơi
Thì xin em chớ buông lời thở than,
Tìm chi giữa đóng tro tàn
Phượng hoàng tái kiếp dở dang...gà gừng...
 
Người về qua lối cũ
Chao nhẹ vết đất vương
Soi bóng mình trong vũng
Nước nhỏ đọng ven đường.
Tuổi nào cho nhau nữa
Mà cứ mãi hơn thua
Xin được làm trẻ dại
Ngửa mặt cười dưới mưa.
 
À,mai tôi chết chuyện thường thôi
Ai biết mây trôi mấy phương trời
Có đoá mộc tàn thềm cổ tự
Bên nụ cười Phật hãy rất tuơi...
 
Tri ân chút nắng cuối ngày
Cho ta thấy được mây bay có chừng
Tri ân cả những dửng dưng
Cho ta trân quý đôi chân của mình,
Tri ân nhé những rẻ khinh
Cho ta thấy được vô minh phận này
Tri ân lắm!những bàn tay
Nâng ta lúc ngã giữa lây lất đời...
 
Gặp nhau một sớm để rồi
Một chiều người lại xa người mà thôi
Có đi khắp mấy phương trời
Giữ cho nhau lấy đôi lời kinh thiêng.
 
Những tưởng mười năm trăng lạnh
Dỗ dành lấy những non,xanh
Ai hay dăm đêm hiu quạnh
Người đà ôm mộng đi quanh...
 
Tôi biết lòng mình chưa phải đá
Tình cầm không đậu trước diết da
Trần thế hoa hương rực rỡ quá
Mà chữ vô thường bước chẳng qua....!
 
Mai kia về núi cũ
Nhặt mấy nụ ngọc lan
Soi nửa đời dã thú
Thềm cổ tự trăng tàn,
Lợi danh như nước lũ
Ta chỉ chiếc lá con
Chuông khuya còn nhắn nhủ
Hay kệ kẻ rời non?
 
địa cầu lớn biết bao người đại trí
đâu phần tôi phương thế phụng nhân quần
tôi cố gắng sống phần người nhỏ bé
cố gắng thương đời bằng chút máu đỏ trong tim!
.....
(Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
 
Nắng lên,
Con chim sẻ vội vàng
Làm lại ngôi tổ mới
Đợi ngày gió giông.
Còn ta,
Cố vin lấy lời kinh
Vì biết lòng mình vẫn
Còn lắm chênh vênh...!
 
Nếu một ngày mỏi mệt
Chẳng sao cả tôi ơi!
Mọi chuyện an yên hết
Thú vị gì cuộc chơi?
 
Cố nửa đời mỏi tay hòng nhặt nhạnh
Rồi một ngày,mây trắng cũng đành thôi...
Quê cũ đêm nay mưa,mẹ nhỉ?
Ngắm Phật cười,con biết nói năng chi
Giữ được gì giữa vô chung vô thỉ?
Có chăng là những thứ thật cho đi.
 
Ta trở thành nô lệ của trần gian
Bò quanh theo lời người đưa đẩy...?
 
Chuyện người,ừ chút mây trôi
Thôi tập ngồi lại với tôi nhé mình
Sá gì sóng gió ba sinh
Mượn con thuyền bé chùng chình độ giang...
 
Rồi khi gió lạnh sang canh
Còn chi nữa để dỗ dành đời nhau
Tóc xanh mới đó...phai màu
Hỏi người áo vải lối nào Linh Sơn?
 
Con hỏi mãi, không một lời đáp lại
Phật cười hoài, dung dị giữa trần ai
Còn sót lại chút gì trong tay nải
Mà ậm ừ... luyến tiếc cõi tục nhai?
 
Ai cũng bận vẽ chân trời bản ngã
Hơi sức đâu cảm lấy nỗi đời nhau
Nên em nhé! chẳng gì to tát cả
Tự thương mình, kệ những chuyện vàng, thau....
 
Có mưa, có nắng, có người
Có em tôi với nụ cười sớm mai
Song khuya còn bóng trăng gài
Thì thôi xây những mộng dài đền nhau...
 
Cảm ơn mưa nắng bất chừng
Cho ta tỏ lối bít bưng vô thường
Cảm ơn gió bụi ven đường
Cho ai cúi mặt,đoạn trường thế thôi...!
 
Tôi cúi xuống nghe tuổi đời hồ hởi
Sắp trôi theo mây trắng, những phương trời
Nên bạn ơi! cứ sống hết mình,bởi
Chuyện đổi dời, con nước vẫn đầy, vơi...!
 
Nếu đã là hạt mưa
Rơi xuống đâu chả được
Với đôi lời đẩy đưa
Đừng đem mình ra cược...
 
Tâm kinh soi dưới trăng tàn
Rõ câu vô ngã bởi trang vô thường
Làm bài thơ,bỏ bên đường
Mai rày hoá kiếp hạt sương đăng trình.
 
Vội chi, mây trắng cuối trời
Còn tơ tưởng với nửa vời hoàng hôn
Ghét thương muôn thuở bồn chồn
Trăng khuya mấy độ lạnh hồn sa môn...
 
Con nước tưởng chừng quên núi cũ
Một chiều hoá kiếp giọt mưa thu
Về ôm đá mòn chân tuổi lữ
Nghe hồn bớt lạnh buổi thất phu.
 
Gió về từ mấy thu nao
Vẫn dư dả chút lao xao phận người
Khóc cười giữa mộng đười ươi
Biết ngày chuyển kiếp héo-tươi? mà chờ....!
 
Em thấy không Nắng hạ vội cũ rồi
Và tháng bảy Màu mưa về rất mới
Sau tất cả Cũng chỉ còn lại mỗi
Tình mẹ là Mãi mãi sắt son thôi.
 
...lối về giờ cũng đã xa
tuổi hai mươi mấy đã già chưa em?
(Đạo thơ Toại Khanh, nguyên bản là ba mươi mấy)
 
Con cúi xuống Đặt bên đường lữ thứ
Mươi tuổi đời Vụng dại kể từ khi
Tưởng rằng mình Dư dả trí nam nhi
Ruổi phố xá Rồi còn chi, ngoài tay trắng?
Cũng lãi lời được Vài ba chén đắng
Dăm câu từ Sáo rỗng với cuội nhăn
Tri kỷ ư? Họa chỉ một vầng trăng
Rằm tháng Bảy Nhờ kính cha lời sức khỏe...!
Tuổi trẻ sắp qua Chân còn chưa đứng vững
Cứ đèo bồng Mây trắng những chiều xa
Mở trang kinh Kiếm mãi bóng Phật Đà
Chợt một khuya Mồn một ra
Mái tóc cha Đã bạc.
 
Cha mây trắng lưng trời
Con mưa rơi giếng cạn...
Rồi mươi năm nữa cha ơi
Chắc con cũng vẫn chân trời tha hương
Khất thực những ghét cùng thương
Được mất bỏ lại bên đường nhân gian
Cất trang kinh chép lệch hàng
Phòng khi mưa gió nhỡ nhàng nhóm than
....
Đêm qua chẳng có trăng tàn
Con đom đóm nhỏ đi hoang quên về.
 
Kỷ vật cho nhau đừng châu ngọc
Xin hỏi gì hơn một nụ cười...?
 
Ví đã hết sạch niềm tục lụy
Lấy gì làm vốn liếng trầm luân
Bụi rơi khoé mắt người tu sĩ
Cũng là vết tích buổi tiền thân.
 
Lỡ mai Covid ghé chơi
Người còn nhớ nổi đôi lời kinh thiêng?
Tử sinh đâu phải niềm riêng
Trói nhau thêm những ái triền làm chi.
 
Mai kia về núi ngậm ngùi
Mở trang kinh cũ nhớ người hãy đang
Hải hồ một chuyến đò ngang
Áo chưa đủ bạc đã dang dở lòng.
 
Tài hoa rao bán chợ đời
Những ngày ế ẩm hỏi người buồn không?
Ở đây mưa nắng bất chừng
Từng đêm lữ thứ nhớ rừng mà thương.
(Toại Khanh)
 
Đọc dăm tin Covid
Thấy phận mình nhỏ nhen
Cố bon chen cho lắm
Cũng chỉ thân cỏ hèn,
Đừng đợi giờ nhắm mắt
Mới vỡ lẽ hợp tan
Đôi tay đâu nắm chặt
Được của tạm trần gian.
Trăng đêm nay về muộn
Biết lòng hãy chưa buông
Vẫn đợi sương khuya xuống
Soi vết tích vô thường,
Dịch nào bằng tham ái
Bệnh nào bằng vô minh
Dòng luân hồi bất tận
Bao giờ cũng chênh vênh.
 
Đời có bao lâu mà cứ lỡ
Luân hồi đếm lại kiếp hà sa
Trăm năm dài lắm dăm hơi thở
Thì nặng nề chi chữ thứ tha.
 
Nếu một mai tôi chết
Cũng như chiếc lá rơi
Xin đừng ai buồn hết
Vô thường lẽ cuộc chơi.
 
Khóm quỳnh bao lứa hoa rồi nhỉ?
Trộm hỏi gã trăng chỉ cười khì
Ai bảo chẳng thương mình từ buổi
Thứ tha không nổi tý thị phi....
 
Những chiều viễn xứ cũng may
Tư lương còn sót chút này cho nhau
Lỡ mai trăng nước thay màu
Trang kinh vô tự bộc lưu cố chèo.
 
Gió sang canh Chú chó nhỏ co mình
Gã du tăng Thèm diết da Hương trà khuya cố tự.
Chân đế nào? Từ bao đời
Chưa hề rời Tục đế Một sát-na.
 
Tôi ngại lắm những ân cần thừa thãi
Khi lòng đà hiểu chút chuyện nay mai
Nên đôi lúc dửng dưng như cỏ dại
Ờ, bướm ong, mưa nắng, riết hoài...
 
Ta con sâu tơ mơ hóa bướm
Giam lỏng mình trọn mấy mùa xuân
Bỗng một hôm nhớ quá muôn ngần
Phá kén, bò thăm đóa xuyến chi đầu ngõ...
 
Ta lão tê ngưu quên cố quận
Há mồm hớp lấy hạt sương đêm
Tình người hơi đâu hay nóng lạnh
Chân cứng lo chi chẳng đá mềm?
 
Ta kẻ độc hành qua hoang mạc
Khuya nằm thiêm thiếp một vì sao
Sáng ra thấy mình là hạt cát
Ghét thương đậm nhạt, đáng chi nào.
 
Ngày mai mưa nắng kệ đời
Tuổi đâu tính nữa lỗ lời tháng năm
Rồi đây giữa cuộc trầm thăng
Hên chăng sót kẻ đêm rằm lên chuông.
 
Ta gã cuồng khách con mắt trắng
Chân trần lấm bụi đất tha phương
Góp nhặt bên đường đôi vạt nắng
Hong ấm lòng mình buổi gió sương..
 
Ta kẻ lái buôn giờ non nớt
Mang tâm kinh đổi chút phàm tình
Phút ăn năn bên đời,bất chợt
Thấy liên đài nở giữa bùn tanh...
 
Ta đoá mộc tàn, thềm Phật điện
Một ngày trở gió nhẹ nhàng rơi
Nghe chồi non rộn ràng phụng hiến
Vô thường bao chuyến nữa? Bụt ơi!
 
Ta gã thiền tăng, lần thất niệm
Vướng lưới luân hồi gỡ chưa xong
Những đêm kiết-già còn thoáng hiện
Nụ cười ai quá đỗi xinh, trong.
 
Ta loài dã thú quên gốc tích
Một bận qua đây bẵng lối về
Trót yêu lấy những đời giun, dế
Nên chuyện trăm năm chẳng hứa, thề...
 
Ta lão vượn què, xưa núi Thứu
Đôi lần nhìn trộm được từ nhan
Đức Gotama! hiền thiện đến vô vàn!
Nên chuyển kiếp có đêm còn mơ vụng.
 
Ta loài chim lạ từ huyền sử
Lưu lạc nhân gian tự những ngày
Gặp hoài tục khách, quên tiếng hót
Khi buồn, chỉ biết ngậm ngùi bay...
(Toại Khanh)
 
Ta gốc khế cỗi sân chùa cũ
Còn lại bao mùa đá đơm bông?
Chuông chiều mấy độ thơm như thể
Hương trà nồng giữa buổi gió giông.
 
Ta con dế dại triền núi vắng
Nghe lỏm đôi lời gã sơn tăng
Rồi nỉ non bên đời mưa nắng
Thương ta-người trọn kiếp lăng xăng.
 
Ta viên gạch mẻ chân tháp cổ
Bụi mờ năm tháng những rêu phong
Một đêm trăng sáng, quên tủi hổ
Cựa mình ngậm lấy giọt kinh trong...

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...