Wednesday, January 12, 2022

Nhiều tác giả 11

 Sư Tánh Thuận
 
Năm Mới Hai Hai
Hai không hai mốt đã gần qua
Tiễn khí trơi u dịch bệnh là
Chuẩn bị tâm lành theo vạn vật
Đón chào tiết mới đến muôn nhà
Cỏ cây tươi tốt reo trong gió
Chim thú nhẹ nhàng nhảy trước hoa
Hy vọng hai không hai hai tới
Người người hưởng được cảnh an hoà!
 
Chỉ còn lặng lẽ
Vào ra hít thở nhẹ nhàng
Gác qua mọi chuyện trần gian rối bời
Bỏ luôn mộng ảo xa vời
Chỉ còn lặng lẽ, sáng ngời hư vô!
 
Hoa Sen
Hoa nòi tinh khiết mọc hồ ao
Chẳng bị bùn nhơ dính chút nào
Thân thẳng ruột mềm, pha dáng quý
Lá tròn bẹ lớn, chứa tình cao
Cơ thời duyên đến, vươn chồi tặng
Lúc tiết hạ sang, nở nụ chào
Tượng biểu uy nghiêm ngời Tánh Phật
Thế gian quý hạnh, hạnh thanh tao!
 
Xuân Hy Vọng
Năm cũ đi qua để lại đời
Bồng bềnh lá úa rủ muôn nơi
Suối sông nhuộm đục màu u tối
Không khí lấm mù khói tía hôi
Đây đó não phiền vay vạn nẻo
Nọ kia dịch bệnh phủ ngàn nơi
Xuân sang hy vọng thay thời vận
Nắng ấm trăng thanh tiễn chuột rời.
 
Ngắm thời gian
Thời gian có đến có đi
Có sinh có diệt có vì có nên
Thong dong nhìn ngắm các bên
Ngắm dòng ảo ảnh lênh đênh giữa vời
Giọt sương cọng cỏ ven đồi
Long lanh hôm sớm chợt rơi khi nào!
Sự đời như giấc chiêm bao
Có và không chính ngõ rào xưa nay!
 
 Sư Minh Kiến Dhammaghosa
 
Màu xưa ảnh ủ khói sương
Nét da cháy xám, mà thương đôi bờ.
Hỡi hề tấm bé hồn thơ
Người đi kẻ đứng, tỏ mờ trăng sao.
 
Ta bước xuống trần gian tìm đâu đó
Những ưu tư những ước nguyện thật gần
Bao toan tính bao lụy phiền theo mãi
Ôm kiếp người mà “mỏi gối chồn chân”
Hàn Long Ẩn
 
Ngàn xưa vẫn ánh trăng này
Đản sanh soi bóng bậc thầy thế gian
Rồi giác ngộ, cứu lầm than
Bồ đề canh cuối, ánh vàng lại soi
Bát tuần mãn, lẻ loi trăng sáng
Chiếu nhân thiên mà thiếu dáng bóng ai.
 
Ta mãi đi giữa rừng cây vẫy gọi
Mặc rễ dài xuyên thủng áo Trần Khôi.
Để sau lưng lớp gai còn rướm máu
Cho sương mù ươm đạo giữa hư vô.
 
Phía sau là bầu trời
Mây nào chen toà tháp
Vậy cứ cười ấm áp
Ngại chi khác đôi hài.
 
Lơ thơ trúc rủ thạch đầu
Không vời cánh hạc về đâu non ngàn
Trời thênh thang đất thênh thang
Gió qua cành trúc tiếng đàn vô thanh.
 
Thương thầy mái tóc màu sương
Tà dương lẻ bóng gót đường cổ xưa
Trời tây dựng đạo thuyền đưa
Bờ kia ngoảnh lại: người chưa gọi đò.
 
Màu vàng y ruộng phước
Ươm đất Pomona
Nở thành hoa Chơn Trí
Pháp Vân tự vang xa.
Xưa và nay vẫn thế
Sáng sương đọng mái chùa
Chiều cổng sài khép lại
Gót chân về lối xưa.
 
Người về từ muôn thuở
Nhặt đá rác làm thơ
Đạo, đời chừ gởi gió
Cho mây tiếc hững hờ.
 
Tiết trời nghe đã vào thu
Mưa ngâu mấy hạt lời ru tự tình
Lá vàng thấm giọt tử sinh
Vô thường gõ cửa: hỏi mình, hỏi ta!
 
Tạ ơn Phật, con nguyền buông khát vọng
Để hồn con lồng lộng lối yêu thương.
Giữa trần gian vững chãi một con đường
Đường hạnh phúc chân thường in bóng Phật!
 
Nhìn phía trước thấy sông dài biển rộng
Ngoảnh đằng sau đá phủ lớp rêu phong
Phải và trái một màu xanh biếc đậm
Vẫy tay chào huyễn mộng có và không!
 
Phước điền sưởi ánh mặt trời
Vo tròn một nắm khô đời càn khôn.
 
Nguyện Cầu
Ta còn để lại gì không?
Kìa non đã lở, này sông cát bồi
Lang thang từ độ luân hồi
U minh nẻo trước xa xôi dặm về
Trông ra bến hoặc, bờ mê
Nghìn thu nửa chớp, bốn bề một phương
Ta van cát bụi bên đường
Dù nhơ, dù sạch đừng vương gót này
Ðể ta tròn một kiếp say
Cao xanh liều một cánh tay níu trời
Nói chi thua được với đời
Quản chi những tiếng ma cười đêm sâu
Tâm hương đốt nén linh sầu
Nhớ quê dằng dặc ta cầu đó thôi
Ðêm nào ta trở về ngôi
Hồn thơ sẽ hết luân hồi thế gian
Một phen đã nín cung đàn
Nghĩ chi còn mất, hơi tàn thanh âm.
(Vũ Hoàng Chương)
 
Đói lòng chia chút sữa chua
Trúc xanh che bóng chùa trưa sư ngồi
Mặc cho nhân thế sự đời
Kệ cho duyên đến đổi dời duyên đi.
 
Đạo sĩ chờ ai đạo sĩ ngồi
Trầm hùng non lặng kiếp mồ côi.
Nước mây soi bóng anh đào nở.
Tiếng lòng rớt giọt giữa mù khơi.
 
Đốt buồn cháy sém cố nhân
Cho tri âm biết mấy lần tri âm.
 
Làm giới tử
vác bao cát lai rai
xây hồ trên Núi Lớn
cõng sạn sỏi đau vai
nực cười ông Bách Trượng!
sao ông cứ dọa rằng
không làm là không ăn
tu chi nơi cuốc xẻng
ruộng rẫy khổ sư tăng!
gánh nước là thần thông
ta nào kham nhẫn đặng
chiều, uống bát nước trong
trưa, cơm thừa canh cặn
buổi sáng mươi vác củi
buổi chiều sắn trăm hom
khuya hai giờ thức dậy
sức nào không ốm nhom
thỉnh thoảng, thừa tàn thực
hầu hòa thượng, ăn sau
tự do làm, ngủ, học
chẳng ai nói nửa câu
buổi khuya, trộm hành thiền
sợ ngài rầy, biết được
hỷ và lạc lung tung
giấu im như hạt thóc
học chú Vàng bắt rắn
rắn cuộn vào cánh tay
sợ, quăng vào vực đá
rắn chết chẳng ai hay!
học chú Tàu Chợ Lớn
tim không đập, luyện thiền
lại còn tu nín thở
hóa ra ngất xỉu liền
nhớ con người siêu việt
khổ hạnh, lá tầm ma
còn đao Thần Quang nữa
dọa chi được chí ta
đời tam thập nhi lập
quyết tâm ta ra đi
cảm ơn đời giới tử
cho ta lửa hữu vi!
MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH
 
Pháp đến rồi đi cũng chỉ là
Nhân thành duyên tụ chẳng phải ta
Bây giờ tại đây luôn thấy rõ
Vô thường sinh diệt hỏi còn xa!
 
Vệt buồn trốn nơi đâu
Để góc trời tìm nắng
Mà mưa, mưa sâu lắng
Mà ướt, ướt tâm hồn.
 
Huynh về trộn vữa mồ hôi
Nặn thành bảo tháp bằng đôi tay gầy.
Thiền với đá, Tuệ với cây
Thân thọ tâm pháp: ở đây, bây giờ.
Nam tông nguyên thuỷ sương mờ
Đầu tiên, trước nhất ai ngờ: Nam Thiên!
Tạc tượng đá, giữ đạo tiên
Phủi tay xong việc an nhiên thuận đời.
 
Tôi có chờ đâu, có đợi đâu
Đem chi xuân lại gợi thêm sầu?
Với tôi, tất cả như vô nghĩa
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!
Ai biết hồn tôi say mộng ảo
Ý thu góp lại cản tình xuân?
Có một người nghèo không biết tết
Mang lì chiếc áo độ thu tàn!
Xuân - Chế Lan Viên.
 
Ta mãi đi giữa rừng cây vẫy gọi
Mặc rễ dài xuyên thủng áo Trần Khôi.
Để sau lưng lớp gai còn rướm máu
Cho sương mù ươm đạo giữa hư vô.
 
"Ngọn đuốc còn đỏ rực
Sáng ngọn núi Linh Thiêng.
Bút viết thuận tâm thiền,
Chí sa môn muôn thuở."
(MDTTA)
 
TRƯỜNG CA SINH NHẬT THỨ 40
Tôi viết bài thơ mừng sinh nhật thứ 40
Như kỷ niệm nửa phần đời
Đi qua một lần trên trái đất
Như lão ngựa kiêu căng với đường xa cật lực
Tưởng rằng mình sải vó vượt thời gian!
Ôi, sương khói mông lung
Trời đất Chu Trang
Ai nắm được niềm vui cuối ngõ
Ai bắt được đám mây đầu phố
Lại ngỡ mình theo nối cổ kim phi!
Ôi! đường ngược, đường xiêng của thế giới đa tri
Thử khoác áo Khổng Khâu mà ngao du giữa chợ?
Nếu Trương Lương không lượm giày đạo sĩ
Thì Ngũ Hồ, Phạm Lãi chẳng rong chơi
Nếu khúc Ly Tao chẳng vọng suốt trăm đời
Thì nhân thế vẫn tỉnh say ngàn kiếp!
Lỡ làm Khuất Nguyên, và làm Sào Phủ
Và cũng muốn làm họ Hứa, gã thôn dân!
Ai nhập thế? Ai xuất trần?
Xin kính lạy, mộng trường khôn tỏ
Đứng, đi, nằm - lên non xuống chợ
Vẫn ngỡ ngàng sương khói mông lung
Vẫn ngỡ ngàng sông biển nghìn trùng
Thử khứ? Thử lai? Thử thời vô lai khứ?
Trót sinh ra vốn nòi đa sự
Đa sự sinh là đa sự tử
Nên mãi hoài kỷ niệm những ngày sinh!
Bốn mươi năm qua đây Chưa dám nói thật tình
Hoặc ấm ớ, hoặc vô cùng khách sáo
Không nối ý, ghép từ, Cũng hoa ngôn mỹ mạo
Nên chẳng bao giờ ta thấy mặt nhau
Tà, chánh – Khúc, Lưu Vẫn ý hợp tâm đầu
Nên Tiếu Ngạo được phổ thành giai điệu
Lẽ ma, đạo – Vẫn cứ hoài ma, đạo
Nên Lệnh Hồ đành bỏ Nhậm ra đi
Nước biếc, non xanh bóng mã cô phi
Tay phất rủ mà trái tim vỡ nát
Nếu Chu Chương không giở trò hạ ngục
Thì Trương Công vẫn giác ngộ tình đời!
Ôi, sương khói vốn một màu Mà trời đất hai nơi
Máu chảy mãi vẫn mong ngày an nghỉ
Biển có vô tình, Vẫn có lúc thầm thỉ
Rằng, thiên thu vạn vật sẽ yên nằm!
Rằng, thiên thu vẫn có chiếc đò trăng
Đậu tiếng sáo vọng tự trời hư tịch!
Tôi viết bài thơ Không phân trần, quá khích
Chỉ muốn là, trao gởi ý niềm chung
Tuyệt đối trên tay  Không níu giữ chân thường
Tuyệt đối trong đầu Không ngoa ngôn ý tưởng!
Chúng ta vốn đã không thích áo ngà, vương miện
Hào quang đời bao che, Đâu gói kín mảnh trần thân?
Mắt đỏ cay se, Bùn bẩn dẫm chân
Tám vạn yêu ma điệp trùng vây lớp lớp
Chẳng ngửng cao đầu, Chẳng cần cúi mặt
Phù sinh hoài tất liễu ngộ phù sinh
Anh em ta biết mấy sự tình
Và bằng hữu khứ lai?
Mộng trường? Vô vĩnh mộng?
Mở mắt một lần là thấy từ vô tận
Trạm nhiên hà! Tâm ảnh nguyệt đầu huy
Ngồi lại với nhau Sương tuyết chợt vô vi
Và biển động, cát bồi Vẫn an nhiên thường tịch!
Thấy một lần là thấy từ muôn xưa cố cựu
Khuôn mặt mình chưa vấy bẩn trần sa
Chia tay nhau những chén quan hà
Cạn túy sinh chung, Cạn trăm bầu mộng tử!
Gõ trời đất ca xang Khí hạo nhiên quá độ
Nghiêng vai cười Khi xuống dốc vai nghiêng
Và đứng lên Khi ngày tháng đi lên
Biết mấy hào hùng, Biết mấy trượng phu Khi lòng nhau độ lượng
Hoa nở chân tình Chẳng nụ cười nửa miệng
Mấy loại trường giang Mà lòng biển vẫn bao dung!
Tôi viết bài thơ Mừng sinh nhật đầu tiên
Cùng là sinh nhật Của một chúng sinh tầm thường Giữa hằng sa sinh chúng
Tôi cũng có lên đường
Con đường của chính mình Đầy trần gian náo động
Nghĩa là một con đường Bằng yêu thương và bằng mơ mộng
Có bướm hoa, có thảm cỏ, có đồi trăng,
Nghĩa là có sum la vạn tượng vĩnh hằng
Và đã từ chối vinh quang,
Từ chối cả trần gian thất bảo
Sống giản dị, bình thường Không khoa trương huyên náo
Và tình nghĩa anh em, Đời đạo cân phân!
Ôi! có nhập thế tức là phải có xuất trần
Con đường xuất trần được soi chiếu
Bằng mặt trời Đại Tuệ
Đấy là đạp sóng đất bằng
Là khước từ nhân thế
Đứng một mình trên đỉnh núi cô liêu!
Đỉnh núi giữa hư không,
Mặc gió thổi trăm chiều
Mặc đòi đoạn tử sinh
Mặc rêu nhờ cổ độ?
Ta lội ngược tha hương Để tìm về cố thổ
Vừng trán cao, Mắt tiếp mắt phong trần
Mắt phong trần Nghĩa là mắt mờ mịt chốn nhân luân
Chốn tương hệ trùng trùng nhân quả
Ta bước vội giữa cánh đồng cỏ rạ
Nuôi lớn người, Súc vật lẫn yêu thương!
Có những áng thơ Nghe cao đẹp dị thường
Nhưng đâu sánh bằng vồng khoai của mẹ
Cũng không sánh bằng cải rau đầu chợ
Hãy nhìn những trẻ em nghèo, Thiếu áo thiếu cơm!
Hãy nhìn những cụ già Đứng run rẩy ven đường!
Ôi! có những niềm vui tuyệt vời
Nhưng cũng có những niềm đau vĩ đại
Có sự thật ngay giữa lòng biến đổi
Có huy hoàng trong ánh lửa chiều hôm!
Quả đất của ta không phải để giận hờn
Cũng phải coi thường Hoặc khoanh tay ngoảnh mặt
Cũng không phải, Để mà ngược xuôi tất bật
Căng thuyền to mà phổ độ, ban ơn!
Đạo nói cho nhau nghe Vị đạm mà tình thâm
Để thoát khổ Rồi muôn đời không nói nữa
Cũng không nói giác ngộ, Sợ vọng lầm ngôn ngữ
Trò trắng đen đã lẫn lộn quá nhiều
Đời sống này không phải để cao siêu
Cũng không phải để khòm lưng Hoặc giở trò ma mị
Cũng không phải ôm chật đầu duy lý
Sống bít bùng trong lẽ phải nhị nguyên!
Lễ độ cung tay xin chào lịch sử thâm niên
Của trái đất, của con người
Với những trò chơi quá mùi tục lụy
Với những trò chơi đã hằng sa ước lệ
Pháp vô biên thì tâm ấy phải vô biên!
Ôi! phải hiểu làm sao lũ tinh hệ quay triền
Và thảo mộc vẫn an nhiên hóa lộc
Kẻ khóc, người cười đã rối mù cơn lốc
Lẽ phải ta – mãi mãi vẫn tư riêng!
Con gấu mật say Thì chân bước đảo điên
Nòi gà cựa thì chưa thôi háu đá!
Vạn lần đi qua, vẫn vạn lần xa lạ
Con đường đau, chân đất, dẫm lòng đau
Thuyền ra khơi, sóng bủa, phải quay đầu
Mải lần lựa chẳng bao giờ đến bến!
Bỏ bên bờ này? Lòng không đành đoạn?
Bỏ bờ bên kia? Thương tiếc cõi cô liêu?
Bâng khuâng sắm một mái chèo
Ai lạc xứ? Ai, người, ta – tri xứ?
Mến tặng đất trời ngày sinh quá khứ
Mến tặng tăng nhân lời chữ không hoa
Dẫu im lặng ngàn lần Rồi cũng phải bước qua
Nếu dừng lại phải e chừng sóng vỗ!
Rất ma quái là trò chơi sinh tử
Rất bạo cuồng là lẽ phải của rừng xanh
Có đôi khi lưu lạc thị thành
Ta ngơ ngác như mán mường si ngốc
Ôi! si ngốc thường hóa trang chất phác!
Nhưng an vui vẫn là nghiệm số phủi mây qua
Nếu con đường thật gần Rực rỡ nụ hồng hoa
Ai bẻ hái, chẳng vô tình gai nhức?
Ôi! mùa đông chẳng lá vàng bay
Chẳng mưa về da diết
Chẳng hàn băng, chẳng gió lạnh não lòng
Con kiến có gì vui Mà cõng vác suốt niên canh
Con ong trả nợ nên trọn đời kiếm mật!
Chiếc xe thổ mộ, Hai con bò già lết đất
Nặng vai u, phụng sự lẽ thiên lương?
Bởi trí, ngu Nên nhật nguyệt chẳng chung đường
Bởi xuất thế, Nên ta ngồi nuốt gió?
Ôi! chuyện người, chuyện ta Vẫn hàn huyên cố sự!
Vẫn thoang thoảng qua trời, Tiếng hót họa mi bay
Đám mây nằm yên, Không phải chúng ngủ ngày!
Mà gợi ý mùa thu cho thi sĩ
Chúng là nghĩa, Là từ cho núi rừng đa lý
Là hình ảnh buồn cho lữ khách ly hương!
Dẫu nói sao, Cát bụi vẫn chơn thường
Muốn không nói, Đại toàn bất khả!
Chín năm bích quán, Hồ tăng còn đó
Dẫu ra đi, Vẫn để lại chiếc hài mây!
Hành tàng ra sao ở phía non tây
Vẫn nhập thế! Gã tiều phu Dương Châu áo vải!
Sinh nhật hôm nay, Không lời không lãi
Nói quá nhiều mà nói được gì đâu
Một thoáng lòng, Chút ánh nắng tan mau
Để đáp tạ nghĩa tình tri ngộ
Để đáp tạ thâm tình huynh đệ
Cùng bốn phương bằng hữu một nhà
Nước non tình, trời biển bao la
Cùng cây cỏ chút màu xanh lá
Buông ngọn bút Mấy ngàn dâu bể
Lòng núi sâu lửa cháy bập bùng
Những chữ, Những hàng hối hả quay lưng
Mỗi hướng bước Rồi khuất chìm vô tận!
Cửa khép lại, Trả cho muôn đời câm nín
Ôi! thiên thu! trời đất ngôn tai!
Ôi! thiên thu! vạn sự như lai!
Hãy trả cho muôn đời Như lai, như khứ!
𝘔𝘪𝘯𝘩 Đ𝘶̛́𝘤 𝘛𝘳𝘪𝘦̂̀𝘶 𝘛𝘢̂𝘮 𝘈̉𝘯𝘩
(𝘒𝘺̀ 𝘝𝘪𝘦̂𝘯 𝘛𝘶̛̣, 1983)
 
-----------
VÔ SỰ
Một đời người.. Một dòng sông
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ
Hoa ơi hoa nở vì ai
Lặng thầm hương sắc. Đêm dài lẻ loi
Nhân sinh biến ảo chìm nổi.. Lặng yên nhấp một ngụm trà.tâm nhập thiện cảnh..sáng. Tỏ.nắm không được thì buông bỏ được. Thời gian giống như một cơn gió thoảng qua.. Bao mộng ước năm xưa thành dĩ vãng. Sóng gió trong đời dù mảnh liệt. Cuối cùng rồi cũng lặng lẽ xếp gọn vào một góc nội tâm của chính mình.
Sáng nâng một chén trà thơm
Tâm bình nhìn khói ưu phiền thoáng qua
Cuộc đời là một giấc mộng say
Trăm năm rồi nhìn lại.. Có gì vui đâu
 
Lối mòn xưa sim tím
Trăng ngả màu chơi vơi
Tôi tìm người cỏi mộng
Ngỡ đâu mãi hụt hờ
Ruộng vườn bát ngát. Người thanh đượm khơi nụ từ bi. Nắng. Gió mênh mang.. Tâm người lai láng mầm bát nhả. Dẩu rằng Thời tiết có thất thường. Nắng gió luôn hoành hành. Chầu chực. Mà hoa cỏ chốn này vẫn xanh tươi . Vụ mùa.khi thì thất thường. Khi thi sum sê. Xoay chuyển không lường..nhưng con người chốn này luôn cao nhả. Kẻ rẩy .người vườn... Lòng chăm trau dồi hạnh vị tha. Bần nông... Dạ nhớ.thúc liểm đời vô ngả
 
Tôi về tìm bóng thân quen
Tôi về tìm lại nụ cười
Bạn bè một thuở dại khờ
Về ôn kỷ niệm trong mơ thuở nào
Ai rồi cũng có một thời để nhớ.. Vết thời gian không thể xóa bao giờ
Giữa trời lồng lộng. Ung dung.núi rẫy non sông
Trời đất mênh mông.. Thanh thản. Cùng Thu đông xuân hạ
Ai đã xuôi tay.ai vẫn còn xuôi ngược
Giữa ngàn năm. Tử sinh vẩn trùng khơi
Ai đã nhìn thấu. Ai đã nói trước
Tịnh hải ơi. Hoa nở chốn phương này
 
Nắng tắt đường xưa tìm chốn củ
Người về tỉnh tặng giọt sầu thôi
Sông hằng bao nhiêu.. Tình bao lượng
Thì bấy nhiêu ấy.. Mãi đậm đà
Tay cầm bình bát liểu dương
Rải đều muôn loại. Thương đau ngàn trùng
Nam mô cứu khổ hồng Trần
Tiêu tai tật bệnh.sóng thần bảo giông
 
Cảm tạ đất trời. Cảm tạ xuân
Cảm tiết xuân ôn.khí cố nhân
Cảm người cảm vật .tình muôn loại
Cảm tạ vui buồn... Gió thế tâm
MĐTTA
 
Hương trời gió thoảng không thành có
Sắc núi.. Hương hoa.bóng lẩn hình
Mượn núi non xanh..vui tiêu ẩn
Xoa tay ....ngoảnh lại.. Kiếp phù sinh
Nắng tắt đường xưa tìm chốn củ
Người về tỉnh tặng giọt sầu thôi
Sông hằng bao nhiêu.. Tình bao lượng
Thì bấy nhiêu ấy.. Mãi đậm đà
Cỏ cây. Sông núi đều ôm trọn
Mà vắng bên lòng những sắc. Thinh
Ta gọi xuân về. Xuân lặng im
Thoảng trong hơi thở.hương di đà
Cành mai. Khóm trúc hương mùi đạo
Lắng xuống trong ta mọi nảo phiền
Đếm tóc bạc tuổi đời còn chưa đủ
Tính tháng ngày. So đếm những trân chuyên
Đau thương hay hạnh phúc
Tùy thuộc vào góc nhìn
Thiên đường hay địa ngục
Khép mở từ con tim
Tiếng sáo lạc lõng giữa đồi
Để vầng trăng lạnh.ngậm ngùi nhớ thương
Tự lòng cứ nhớ rồi tự quên
Ngờ đâu nhớ mãi. Biết đền ai đây
Rồi một ngày. Trong ta như vở lẻ
Cuộc này vẫn đẹp đẽ biết bao
Nâng chén trà ngon hỡi người tri kỷ
Hết thu rồi. Ta lại đón đông sang
 
Nhẹ như mây đầu núi
Tự tại đến rồi đi.
Hiểu đời quá ngắn ngủi
Thương quá hóa từ bi
 
PHƯƠNG TRỜI THONG DONG
Khu vườn nhỏ người không về nữa
Vạt nắng chiều bóng ngả liêu xiêu
Ngày cuối năm thèm cơn mưa muộn
Thương một người đời trót rong rêu
-------------------------
Trí Hoằng
Sói về! Ngậm trăng nuốt đêm tàn
Hổ ngậm rừng già! Nếm sương tan.
Đại bàng tung cánh! Xơi bỉ ngạn
Chó nằm gặm nhấm khúc xương ngang.
Thế là xong! Một quãng đường dài
Thơ với thẩn loạn lòng người thi sĩ
Vứt hết đi cho trái tim nằm nghỉ
Bặt âm vang hoang dại! Buổi đầu hôm.
------------
HUYỄN HUYỀN KHÔNG KHÚC (Phạm Phú Hải tặng MĐTTA))
Đèo dốc quanh co lạc tới đây
Bước chân mòn gót kiếm tìm ai
Phù du nọ cợt Phù dung ngắn
Thái cổ kia trêu Thái cực dài
Khách Mái Thiên Niên vừa ghé mắt
Chủ Hiên Vạn Đại đã kề tai
Tay đưa tay nắm câu sơ ngộ
Lòng mở lòng phơi nụ bán khai
Sương trắng ôm vai mời mọc mãi
Rêu xanh níu áo hỏi han hoài
Nền am hoa nở tung đêm tối
Nóc cốc mây che ngợp sớm mai
Nhìn ngược ngâm vang câu Tuyệt Lộ
Trông xuôi hát dội khúc Liên Đài
Tờ rừng trang núi nghe cây đọc
Mực suối nghiên sông ngắm sóng mài
Nắng bát nhã chiếu ngời trí thắm
Trăng hoa nghiêm soi rạng tình phai
Thần thông đàn gió Không thành Có
Diệu dụng tranh mưa Một hóa Hai
Kinh vấn chiều chiều duyên nhẹ nhõm
Thiền đàm sáng sáng nghiệp lung lay
Cô Ngư Diệu Hữu nghiêng vây lặn
Độc Điểu Chân Không vút cánh bay
Pháp vũ nhuận căn thâm khứ khứ
Giác phong xuy để hậu lai lai
Tam thế mộng trung ly Huyễn Ảnh
Thập phương bào nội nhập Không Thai
Nghe tròn một niệm tròn cao thấp
Thấy đủ ngàn nơi đủ ngắn dài
Bực đá rêu xanh chôn thế lụy
Bờ cây sương trắng lấp trần ai
Vườn sau đứng ngắm em Ly Cấn
Sân trước ngồi xem chị Khảm Đoài
Ông cụ Hải Vân (đèo) cao dõng khí
Bà già Đông Hải (khơi) rộng thần oai
Nhật đao sáng sáng bằm sông lớn
Nguyệt kiếm đêm đêm rọc núi dài
Trăng rọi y vàng vàng rực mặt
Sương rơi tóc trắng trắng ngần vai
Bỏng sôi ngàn kiếp tay Tăng trượng
Buốt cóng muôn thu gót Tổ hài
Bước gấp đi ôi người hải giác
Lướt mau tới hỡi kẻ thiên nhai
Vạn tăng-kỳ trước lồng đao bủa
Nửa sát-na sau lưới kíếm chài
Ôi mộng ôi mơ ôi quá khứ
Hỡi thiền hỡi định hỡi tương lai
Cho ta đốm lửa Thần Quang ấy
Thơ dại trao về Một Cánh Tay


Tôi sẽ để nỗi buồn tôi trên cỏ
Một sớm mai kia cơn gió thổi đi rồi
Mọi điều còn lại nằm trong tầm dung dị
Rất đời thường từ vạt nắng qua hiên.
Kể từ đó - một tôi rất mới
Tái sinh ra từ những thăng trầm
Không yêu ghét và không nhiều mệt mỏi
Bước chân trầm và rất thảnh thơi.
Tôi lại sống bằng một tôi mộc mạc
Nghe dân ca và lẩm nhẩm theo lời
Lời kinh kệ theo gió lùa vào mắt nhạt
Không phải để nao lòng mà để tịnh từ tâm.
Từ hôm đó tôi là tôi rất khác
Lời tình cũ qua hiên cũng chỉ để đôi lần
Từ tưởng niệm nhớ đôi người xa lạ
Người dưng cũ ngang đời vẫn thế- người dưng.
Tôi từ đó là một tôi giản dị
Chân để đi, mi để khóc, môi cười
Đời sẽ trải những tháng ngày bình dị
Rất đời thường và cũng rất tôi.
 
Lắng nghe chớp bể mưa nguồn
Câu kinh rừng lặng vui buồn gió bay
Mộng đời đốm vỡ trên tay
khách trần ngơ ngát
Khói mây bóng mình.
MĐTTA
 
Ta tay không mà đến
Rồi chân trần mà đi
Thân phù du có đáng gì
Mà sao một kiếp ôm ghì Phù vân...
(Kozan Ichikyo)

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...