Saturday, January 22, 2022

Thích Nhất Hạnh 4

 ĐÓA CÚC VÀNG BÊN KIM QUAN THIỀN SƯ THÍCH NHẤT HẠNH
Cây đại già cửa thiền môn hôm ấy
Gió không về, vẫn bật rễ nằm nghiêng
Từ trong xa cách đôi miền
Nhẹ nương hơi thở thiên duyên gửi tình
 
Cúi đầu đảnh lễ chịu tang
Cúi đầu tiễn một vầng trăng viên thành
Bên bờ vực thẳm nhân gian
Bình yên chia sớt ánh vàng Như Lai
Cho qua đi những đêm dài
Còn đây hơi thở ban mai ngọt lành
 
Người đi nhẹ gót an nhiên
Dòng sông Bát-nhã xuôi thuyền chân như
Gọi sen hoa nở bốn mùa
Hương bay ngược gió thầm ru tình đầy:
 
“Cây đại thọ nghiêng bóng về trời Tây
Rưng rưng khóe mắt lệ tuôn đầy
Dẫu biết vô thường sinh phải diệt
Nhưng mà lá rụng đậu bờ vai”…
 
Tâm truyền tâm đã ngàn đời
Hoàng Long Cảo gửi tiễn người Làng Mai
Nhẹ nâng dâng chén trà đầy
Hương sen giao cảm trời mây vẹn tình.
 
Cúc vàng nở ấm thênh thang
Bão giông khép mắt, trăng ngàn thong dong
Nghìn năm mây trắng thơm lòng
Nhẹ trôi trên những nhân gian vô thường
 
Cúc vàng từng cánh Hiểu – Thương
Dẫu khô úa chẳng lìa cành - thủy chung
Thay lời tiễn cuối đoạn đường
Chờ mai ứa một câu kinh quay về…
Lương Đình Khoa

"Không đau khổ lấy chi làm chất liệu
Không buồn thương sao biết chuyện con người
Không nghèo đói làm sao thi vị hóa
Không lang thang sao biết nắng mưa nhiều.
Không hổ thẹn sao biết đời vinh nhục
Không đau buồn sao biết nghĩa gian nan
Không yêu thương sao biết sầu ly biệt
Không hiếu thảo sao biết đạo làm người."
TS Thích Nhất Hạnh.
 
KÍNH TIỄN
Sao rụng rồi sao... một vì sao vừa rụng
Đời đang đêm... cần lắm những vì sao
Thuyền bỏ bến đi... biết sẽ ghé bờ nào
Trời Đông, trời Tây giờ không thuyền... bến vắng!
Chưa được gặp Người vẫn nghe lòng mặn đắng
Thị phi sá gì, lòng vẫn trĩu niềm thương
Biển lớn, non cao rồi cũng vô thường
Thân tứ đại, dẫu của ai, cũng chỉ là bọt sóng
Ngót trăm năm giữa phố đời xô động
Chí cả hành tàng như thớt tượng tùng lâm
Lộc Uyển, Làng Mai, Phương Bối, Làng Hồng...
Người Nhất Hạnh khởi xây trường Vạn Hạnh
Bỏ nắng ấm quê hương tìm về phương trời lạnh
Hồn đông phương trực nhập đất Tây phương
Gió bụi chông gai,
Một dạ can trường
Gùi kinh Phật đơn thân vào đất Chúa
Nhớ linh xưa, giữa lúc quê cha một trời binh lửa
Một bóng ven trời... cho đạo, cho quê
Trời Tây long đong một nắm hạt Bồ Đề
Cặm cụi đội sương gieo trồng trên đất khách
Tiếng ta, tiếng người... giảng kinh, viết sách
Dạy người yêu quê, thương Phật với ca dao
Thoáng đã một đời... cuộc mộng ngắn vậy sao
Chốn tổ hồi hương nghe gió về trên tán lá
Một góc chùa quê dấu mình chôn chí cả
Một vốc xương tàn gửi lại đất quê hương
Hữu vi hữu hạn... vô thường
Đành thôi một nén tâm hương kính Người
Một vì sao đã rụng rơi
Cho xao xuyến mấy phương trời Tây Đông
Thụy Sĩ 21.1.2022
TOẠI KHANH
 
Kính tiễn giác linh Thầy…- Liễu Pháp
 
Sáng mai nay hay tin Thầy giã biệt
Xứ Huế sầu thương tiễn giác linh Người
Nơi xa xôi con thành kính ngậm ngùi
Nhớ ơn Thầy, người thầy con kính quý
Nhớ thuở nhỏ con vẫn thường chăm chỉ
Ngồi chép tay những tác phẩm của Người,
Những vần thơ, những trang sách tuyệt vời,
Đã dạy cho con bước vào chánh niệm
Ôi, lời của Người tuy đơn giản thế,
Đã giúp bao người vượt khỏi khó khăn,
Biết lắng nghe, biết chia sẻ, tương thân
Biết tìm vui trong những điều nhỏ nhặt
Nhớ ngày xưa con vẫn thường bắng nhắng
Khi nấu ăn, rửa bát, quét nhà
Chỉ mong cho xong, vội vã lên nhà,
Để đọc sách, ngâm thơ hay nghe nhạc.
Lời Thầy dạy như vẫn còn văng vẳng,
Rửa bát đi con, như tắm Phật đản sanh
Mỗi phút giây con biết cách hoà bình,
Là mỗi phút tâm con an lạc.
Kể từ đó con không còn “lãng đãng”,
Mỗi mỗi biết mình, học pháp tự tri.
Dẫu về sau bao kinh điển tu trì,
Con vẫn nhớ bài học đầu tiên về Chánh niệm.
Ngày xưa ấy sách vở còn hiếm quý
Chuyền tay nhau những tác phẩm của Người,
“Nẻo về của ý”, “Nói với tuổi hai mươi’,
“Bước tới thảnh thơi”, “Đường xưa mây trắng”.
Thầy dạy chúng con an nhiên, “Tĩnh lặng”,
“An lạc từng bước chân”, ngắm “Bướm bay vườn cải hoa vàng”
Những trang sách của Thầy gợi mở thênh thang
Đưa chúng con đến những phương trời cao rộng.
Giờ phút này, tâm chúng con xao động,
Nhất tự vi sư, bán tự vi sư,
Chắp tay, con vái lạy ân sư,
Xin tiễn biệt bậc Tăng tài cao cả…
Con, Liễu Pháp kính ghi

“Con có hay
Trên bầu trời xanh mây trắng vẫn còn bay?
Con ở đâu? Cảnh núi xưa còn đó nơi hiện pháp chốn này
Dù đợt sóng bạc đầu vẫn còn đang muốn vươn mình đi về phương lạ
Nhìn lại đi, Thầy đang ở trong con, và trong từng nụ hoa, chiếc lá
Nếu gọi tên Thầy, con sẽ tự khắc thấy Thầy ngay
Con đi đâu? Cây mộc già đã nở hoa, thơm nức sáng nay
Thầy trò ta thật chưa bao giờ từng cách biệt
Xuân đã về, các cội thông đã ra chồi óng biếc và bên mé rừng đã nở rộ hoa mai.”
Trích: Bên mé rừng đã nở rộ hoa mai
Thích Nhất Hạnh

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...