Ta vẫn chờ em nơi chốn
cũ
Thích Đồng Tâm
Như vậy là đã gần 25.200 giây ta không gặp em!
Những ngày tháng cùng chia sẻ những buổi học không đầu không cuối, những lúc
ngồi ngắm gió bay qua giảng đường sân thượng và cả những lúc ta cùng
em pháp đàm miên man vô tận…! Ta không còn được thấy em! Có phải ta
đã đánh mất em?
Con người ta khi phải xa những thứ thân quen bỗng thấy có
gì đó trống trải và thiếu thốn. Chúng ta tự lập trình cho
cuộc sống mình phải như thế này và phải như thế nọ…! Và nếu ta có đi
chệch hoặc giả như có thay đổi chút ít trong cái chương trình đã hoạch
định thì ta thấy như mình đang đi ngược lại với chân lý đến
với sự thật. Ta thấy ta lạc lõng và lọt thỏm giữa mênh mông cuộc
đời.
Đánh
mất!
Nghe có gì đó thật đáng sợ! Từ những cái mất vật chất nho
nhỏ cho đến mất những cái lớn lao như mất người thương, mất việc làm,
mất danh dự, mất tương lai thậm chí là đánh mất cuộc sống của chính mình,
có thực là nỗi niềm thống khổ lê lết triền miên qua những
kiếp đời vô thường ngắn ngủi?
Chỉ khái niệm “đánh mất” thôi nghe đã không ổn rồi! Tất cả như
một giấc mơ! Vậy còn có gì cho em và cho ta để đánh mất! Theo nguyên tắc thì
khi ta có cái gì đó thì ta mới có thể đánh mất được. Ngay cả hình hài này
còn không phải của em và ta thì chúng ta còn gì để mất nửa phải không
em? Cho nên nếu vì một điều gì mà ta và em không còn gặp nhau nữa thì
ta và em cũng đừng buồn! Những thanh âm mà em nghe, những dáng hình mà em gặp
đó chỉ là một trong muôn ngàn biểu hiện của một nguồn sống chuyển vận không
ngừng. Chạm vào ta, em hãy chạm vào bằng tất cả giác quan trong cái
nhìn trầm tĩnh không suy tư, không phân biệt của buổi ban
đầu!
Nơi
chốn cũ...!
Ngày xưa ta vẫn thường kể em nghe câu chuyện về
đôi bạn đà điểu và chong chóng tre. Câu chuyện kể về đôi bạn
thân ngày ngày ngồi chơi bên nhau trên sa mạc. Chúng thường nằm ngắm mây
bay qua những rặng xương rồng và nghe những con kỳ đà cất tiếng ồ ồ
trước cổng bình minh. Chúng thường chia sẻ với nhau về các cảm
xúc, những ý niệm về cuộc sống. Chúng nói với nhau về cả
những đau khổ, khó khăn mà chúng phải đối mặt trong cuộc sống này. Đà
điểu thân hình to lớn, khỏe mạnh. Nó thường tự hào vì có đôi chân to
khỏe có thể chạy xa và nhanh. Chong chóng tre hỏi bạn: "Vậy khi gặp nguy
hiểm bạn sẽ dùng đôi chân to khỏe của mình để vựợt thoát phải không?". Đà
điểu buồn đáp: "Không cậu bạn! Những lúc gặp đau khổ hay gặp
nguy hiểm, tớ vùi đầu xuống cát, mắt tớ nhắm lại để không phải thấy những đau
khổ hay nguy hiểm xảy ra! Cái gì xảy ra thì kệ vậy! Còn cậu thì sao?"
Chong chóng tre thì mỉm cười: "Tớ chẳng được to lớn
và mạnh khỏe như cậu. Tớ cũng chẳng có đôi chân chạy nhanh và xa như
cậu. Mỗi lúc gặp bão tố, tớ không thể chạy trốn đâu được hết. Tớ chỉ
có thể nhìn thẳng vào cơn bão, nhìn nó thật kỹ và đối diện với nó! Tớ
xoay theo nó để tớ không bị cơn bão quật ngã! Bão càng mạnh, tớ quay càng
nhanh! Thế là tớ biến cơn bão thành sức mạnh của tớ rồi!"
Dù ở đâu hay trong hoàn cảnh nào em cũng hãy hiên
ngang và dũng cảm đối diện, mỉm cười với khó khăn của
em như chiếc chong chóng ấy nhé!
Nơi chốn cũ- vương quốc của bình an- nơi hạnh phúc và tình
thương chưa bao giờ vắng mặt, nơi mà ta và em còn đến và đi trong
cuộc hành trình của mình… Ta vẫn chờ em nơi chốn cũ!
Ngồi uống trà cùng mẹ
Thích Đồng Tâm
Mẹ của con là đẹp nhất trên đời! Con thương
dáng người gầy gầy mong manh của Mẹ trong những buổi chợ sớm mai. Con
thương nụ cười đẹp như trăng rằm của Mẹ. Đôi bàn tay của Mẹ chắt chiu
từng giọt sữa ngọt lành nuôi anh em chúng con khôn lớn. Con thích nhất đôi bàn
tay của Mẹ...
(Kính dâng lên Thượng tọa Giáo thọ sư nhân
ngày tiễn đưa mẹ)
Câu chuyện cổ tích của con ngày xưa có Mẹ.
Mẹ là Bụt, là Bồ-tát thiện lành nâng bước cuộc đời con.
Đó là câu chuyện cổ tích của những ngày mưa tháng
sáu… Bên mái hiên nhà, con ngồi ngắm những giọt mưa tí tách rơi qua kẽ lá, ngắm
những bong bóng mưa chờ Mẹ về. Khi thì chiếc bánh bò, khi thì vắt xôi
hay những thứ quà bánh quê ngọt ngào từ tay Mẹ. Một thứ quà quê ngọt ngon mà
dầu có mĩ vị cõi trời cũng không thể sánh được. Vì một điều giản đơn
là xôi bánh ở cõi trời dầu có ngon nhưng không phải do bàn tay ấm
nồng của Mẹ nấu!
Mẹ của con là đẹp nhất trên đời! Con thương dáng người gầy
gầy mong manh của Mẹ trong những buổi chợ sớm mai. Con thương nụ cười
đẹp như trăng rằm của Mẹ. Đôi bàn tay của Mẹ chắt chiu từng giọt sữa
ngọt lành nuôi anh em chúng con khôn lớn. Con thích nhất đôi bàn tay của Mẹ.
Mỗi lần con bệnh con đau, chỉ cần đôi bàn tay của Mẹ áp nhẹ trên đầu là tự dưng
bao nhiêu khổ đau nóng bức như tan biến. Con thích áp đôi bàn tay của
Mẹ vào hai má, thích rúc vào lòng Mẹ như chú gà con. Thích Mẹ vuốt tóc xoa đầu
và gãi lưng con trong những ngày hè trời ngột nóng. Cũng chính đôi bàn tay ấy,
với chiếc quạt mo cau phe phẩy chưa bao giờ ngừng nghỉ trong những
đêm Hè…
Thời dại dột của con trốn nhà đi mấy ngày trời
không liên lạc, không chút tin tức gì về với Mẹ. Con đâu biết
được rằng gối Mẹ vẫn ướt hàng đêm, chong đèn dầu chờ con bên cửa. Lần thứ hai
Mẹ khóc là lần con đậu vào Đại học. Dù mỗi tháng con gọi về là Mẹ phải
chạy ngược chạy xuôi. Lần thứ ba con thấy giọt nước mắt Mẹ rơi trên miệng mỉm
cười. Đó là ngày con lạy Mẹ xuất gia theo Bụt. Con biết Mẹ hạnh
phúc lắm vì Mẹ biết con đã chọn đúng con đường tươi đẹp - con
đường của hiểu và thương. Con đi tu không phải chỉ cho bản thân mình
mà con tu cho cả ba mẹ, cả gia đình và cho cả muôn loài…
Mẹ
ơi, Mẹ biết không?
Hành trình của con đi không phải chỉ có một mình! Trong con
có nguyên vẹn hình hài của ba và Mẹ, của cả tổ tiên dòng họ.
Ngồi ngắm mình thật kỹ con thấy nụ cười của ba, thấy đôi mắt của Mẹ hiện
hữu rất rõ ràng trên khuôn mặt của con. Đôi bàn tay của con cũng
là đôi bàn tay của Ba và Mẹ. Thầy dạy con mỗi khi nhớ Mẹ hãy ngắm đôi bàn tay
của mình. Đây là đôi bàn tay của Mẹ nè! Mẹ ở ngay trong con. Mẹ có thấy con
trong Mẹ không, hả Mẹ? Mẹ ơi, nên cho dù có đi đâu con cũng mang theo Mẹ
cùng đi với con.
Mỗi khi con ngồi yên bên Bụt, con thở và cười với Bụt
và con cũng thở và cười cho cả Ba và Mẹ nữa. Không có gì có thể tách con ra
khỏi Mẹ và cũng không có gì có thể tách được Mẹ ra khỏi con. Mẹ là con và con
cũng là Mẹ. Chúng ta có nhau tự ngàn đời rồi, phải không Mẹ của con?
Ngày Mẹ về với Bụt… ngày con tập nhìn Mẹ trong dáng dấp
của vô sinh, trong hình hài của bất diệt. Cuộc đời là
một trường trải nghiệm và thực tập tâm linh cho hành trình trở
về với bản thể. Và Mẹ là biểu tưởng của tình thương bất
diệt, của những mầu nhiệm và xinh đẹp nhất trong cuộc
đời này. “Trong vũ trụ có lắm kỳ quan nhưng kỳ quan tuyệt
xảo nhất vẫn là trái tim của người Mẹ”.*
Những buổi tiễn đưa sẽ không còn là nỗi niềm sợ
hãi. Những khoảng cách ngăn che sẽ không còn là sự vô tận, nghìn trùng. Mẹ
đã hoàn thành sứ mạng của Mẹ: Sinh con ra, nuôi dưỡng, chở
che và dạy con bài học về vị tha, lòng bao dung. Bài học quan trọng
nhất mà con được học từ Mẹ là bài học về tình thương - tình
thương vô úy, chân thật không nhạt nhòa theo năm tháng thời
gian.
Mẹ là tình thương không có sự khởi đầu và điểm kết
thúc. Mẹ có nghĩa là mãi mãi. Là cho đi không đòi lại bao giờ.**
Một
tách trà cho con và một tách trà cho Mẹ. Mẹ ơi, Mẹ ngồi uống trà với con Mẹ
nhé…!
No comments:
Post a Comment