Tuesday, January 25, 2022

Tôn Nữ Thu Dung 9

 SINH NHẬT
Chim về hót với môi thơm
Ngàn cây thắp nến như mừng tuổi ta
Vì sao nhỏ mới đêm qua
Chớp đôi mắt ướt chờ tà áo trăng
Như trời mở hội hoa đăng
Trăm cây cỏ hát tưng bừng đêm nay
sương tàn rơi xuống môi say
Hồ biêng biếc sóng giục ngày dừng chân
Ta mười tám tuổi bâng khuâng
Nụ hoa tím ngát trong vườn chiêm bao
Mùa sang nhặt đóa trúc đào
Nghe trong giấc mộng lao xao tiếng cười
Mưa ngoan rơi thấm vai người
Dòng sông nhỏ cũng ngậm ngùi nghe 
Tháng mười một buốt lòng 
Môi cười ngát mãi tới mùa đang 

MÙA XƯA
Có hạt mưa đầu tiên
Vỡ trên bờ tóc mượt
Em, mộng rất hồn nhiên
Ngủ vùi trên cỏ ướt

Tiếng hát nào xa xăm
Ru đời hồng hạnh phúc
Ngày có dài trăm năm
Trong mùa xưa hoa 

Chim hót trên cành khô
Từng lời ca man dại
Đời sống rất mơ hồ
Bây giờ và mãi mãi

Em có nghe bụi mưa
Qua tim từng giọt biếc
Em có hay mùa xưa
Phai rồi không tưởng 

Ngày tháng đã qua đi
Âm thầm không ai biết
Mưa buốt hồn chim di
Hót mỏi lời giã biệt

CÒN LẠI TIẾNG MUÔN TRÙNG
Khi về lại tôi như người lạ mặt
Một hoàng hôn tím thẫm cuối chân trời
Em ở đâu trong gió mùa đông bắc
Lời tình buồn thuở ấy mãi tinh khôi.
Khi về lại tôi như người có tội
Ngày hoang vu còn lẩn khuất bao giờ
Em như sóng âm thầm ngàn thu đợi
Bước chân nào động vỡ giấc mơ xưa.
Khi về lại tôi nghẹn ngào tự hỏi
Tôi tìm gì trên lối cũ xót xa
Những hoài niệm cũng phải tàn như thể
Xác vàng hoa rơi rụng trước hiên nhà.
… chỉ còn mây… mà mây thì bay mãi
Chỉ còn em… mà em đã xa rồi
Chỉ còn lại tiếng muôn trùng khắc khoải
Chỉ còn tôi… vô vọng… một mình tôi.

Chiều níu tay vào gió
Mây níu tay vào trời
Sương níu tay vào cỏ
Em níu tay vào tôi

Đêm níu tay vào mộng
(Mộng chỉ là hư vô)
Biển níu tay vào sóng
Từng điệu buồn đuổi xô

Lơ đãng hồn níu bóng
Hạnh ngộ níu tàn phai
Giữa cõi người tuyệt vọng
Tôi níu vào tay ai?

...Một dòng mong manh khói biếc
Buông tay...gió tạt hiên người
Nhắm mắt thả lời ly biệt
Một điều không nói...rơi...rơi...

Tìm chi trong thiên cổ
Nguyệt cầm xanh đêm đêm
Ngón tay tài hoa nọ
Vắt kiệt mình...niềm tin

Khúc Xa
Bao yêu thương em gom vào ký ức
Còn lại tôi chỉ một trái tim buồn
Năm tháng ấy lẽ nào không có thực
Đêm cứ dài ngày cứ mãi hoàng hôn.
 
Em hãy trả cho tôi mùa trăng cũ
Nụ hôn đầu thơm ngát bến sông xưa
Em hãy trả cho tôi vườn xanh cỏ
Hoa vàng bay lả tả thuở giao mùa.
 
Em đừng đi, đừng đi… em yêu dấu
Ngày không em hoang vắng đến vô cùng
Tôi không thể một mình đi đến cuối
Khi em đành bỏ lỡ cuộc chơi rong.

PHỐ BIỂN
Phố biển mùa sương huyền hoặc
Đêm đêm tiếng sóng ru hoài
Có những nỗi buồn giấu mặt
Giữ giùm tôi nhé tàn phai.
Phố biển khép làn mi rối
Bên kia bờ là mưa bay
Có những vì sao thắp vội
Xanh xao như tiếng thở dài.
Phố biển đã là biền biệt
Người đi thuở ấy xa vời
Còn lại nửa vầng trăng khuyết
Con thuyền nhỏ bé ra khơi.
(…Từ đó hồn tôi sợi khói
Lang thang tìm ngọn tình rơi…)

“đừng gọi tôi là hoa
dù đóa quỳnh đài các
hay nụ hồng kiêu sa
hãy gọi tôi là lá
như bài thơ học trò
hãy gọi tôi là cỏ
mong manh giờ chia xa…
tôi chỉ là hạt sương
trong đài hoa ngủ trọ
tôi chỉ là ngọn gió
bay khuất theo chiều tà
tôi chẳng là gì cả
như khói ngày phôi pha…”

NGƯỜI HOMELESS VÀ CON CHÓ NHỎ
Người homeless ngồi dưới gầm cầu Golden West.
Cười với mây và thả ngụm khói bay.
Giấc mơ trưa nay?
Tôi hỏi- gã cau mày:
“Một chiếc Hamburger và một lon bia thật lạnh!”
Rất hồn nhiên gã xoè bàn tay bụi bặm:
“Cô có thể cho tôi?”
Tôi lục lọi hoang mang trong sâu thẳm tiếng cười.
Không hề nhuốm một nỗi niềm cay đắng!
“Một căn nhà. Một chiếc xe. Một gia đình đầm ấm?”
“Ồ không, sao lại phải bận tâm với khoảnh khắc đó khi cuộc đời vốn ngắn?”
Tôi chống tay nhìn vào đôi mắt gã âm u.
Gã cũng nhìn tôi, nháy mắt gật gù:
“Cô là một Lady nhân hậu, cô tưởng mình là bà Thánh Thérésa?
Tôi, một kẻ lang thang không cửa không nhà.
Nhưng tôi biết mình vô cùng hạnh phúc.
Và thấy cô, sao như sống trong tù ngục…
Loay hoay tìm mà chẳng biết tìm chi!”
Tôi lại hoang mang lục lọi trong những câu nói lạ kỳ.
“Give me ten dollars, Santa Thérésa, please!”
Tôi bật cười và vẫn mềm lòng như mọi khi, nheo mắt.
Cho gã mười đồng để gã đi uống mấy ly bia lạnh ngắt.
Con chó nhỏ của gã nhìn tôi, vẫy đuôi cười.
Có lẽ nó cho rằng tôi là đồ ngốc…
Nhưng có hề chi.
Tôi đôi khi cũng ngốc nghếch kể gì!
Khá lâu sau tôi mới trở về.
Dừng xe dưới gầm cầu Golden West.
Gã homeless phiêu dạt nơi nào không biết.
Tôi nhìn suốt con đường mòn vắng lặng.
Gió tả tơi lay đôi bờ lau trắng… ngậm ngùi…
Giấc mơ trưa nay… tôi hỏi… gã đâu rồi?
Con chó nhỏ có đôi mắt biết cười vẫn bên gã đến cùng trời cuối đất?
Có nỗi nghẹn ngào làm tôi muốn khóc.
Tôi muôn đời thiếu nợ những đa đoan.
 
 
THÁNG TƯ
Chỉ là sợi khói mong manh
Mà tan vỡ hết trăm nghìn ước mơ
Tàn nhang rơi lạnh chiều mờ
Hồn xiêu lạc giữa bến bờ tử sinh
Từ con, lạc phố- vô tình
Tìm trong gương chỉ thấy mình mồ côi
Thuyền ai chở cả chiều rơi
Chở đêm chập choạng về nơi mộ phần
Rừng khuya…gió núi…dặm trường…
Màu mây viễn xứ cố hương xa vời.
 
BÀI PHỤC SINH
Khi những tiếng còi tàu vang hốt hoảng
Là hoàng hôn trăn trở nối đêm dài
Khi tháng ngày đầy dẫy những thiên tai
Thì cuộc sống chẳng nương người thất thế
Muốn trở lại như những ngày thơ bé
Đứng khóc oà trong xó tối quạnh hiu
Để đợi chờ từng lời dỗ thân yêu
Nhưng không thể, tôi biết rằng không thể.
Dẫm tất cả dưới bàn chân ngạo nghễ
Hãy mỉm cười khi nước mắt sắp rơi
Hãy hân hoan khi chấp nhận làm người
Dù cuộc sống đọa đày tôi nghiệt ngã.
Giữa khổ nhục nhưng cây đời xanh lá
Giữa hận thù nở những đóa thương yêu
Thuở phận người rẻ rúng biết bao nhiêu
Tôi vẫn biết trần gian không thể khác.
Nếu định mệnh là đường gươm ngọt, sắt
Vẫn bừng lên rực rỡ giấc mơ tôi
Dù môi khô đã khép những nụ cười
Đã dạy dỗ nói những lời man trá.
Dù đời sống chẳng có gì mới lạ
Vẫn đó đây những đường kiếm mưu đồ
Trái lọc lừa bên cạnh những bông hoa
Tôi vẫn sống vẫn yêu đời tha thiết
Nhưng may mắn giữa cuộc đời khắc nghiệt
Còn Phục Sinh, xanh biếc những tim người…

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...