Sunday, January 30, 2022

Trần Thoại Nguyên

 
ĐÊM CÔ ĐƠN
Đêm buồn một mình anh
Thức cùng vì sao xanh
Nghe hồn chìm quên lãng
Quên em. Quên thị thành!
Đốt thuốc thắp đêm sáng
Đời le lói niềm vui
Côn trùng tỉ tê tận
Dương gian khúc ngậm ngùi.
Anh, một mình anh thôi,
Đêm mênh mông ghế ngồi.
Cô đơn hiên sương trắng,
Gió chập chờn hồn côi.
Em giờ xa trăng buốt
Sóng vỗ biển muôn trùng
Sóng thời gian trôi tuốt
Chỉ còn biển nhớ nhung!
Ly rượu buồn tĩnh vật
Cây đàn ngủ quên lâu.
Đêm. Hồn sầu chất ngất
Bướm gáy khuya thang lầu!
Đêm buồn một mình anh
Thức cùng vì sao xanh.
Thềm đá rêu im vắng
Cô đơn trắng, tàn canh.
 
ANH CHỈ LÀ THI SĨ
Nàng Thơ! Em yêu hỡi!
Anh chỉ là Thi sĩ
Sống một đời hồn nhiên
Mà cuộc đời quá đảo điên!
Anh muốn sống Tự Do
Bay đi cùng Nàng Thơ
Gia đình là tù ngục
Chôn vùi những giấc mơ!
Tuổi trẻ đã vèo bay
Thời gian mãi xanh màu lá cây.
Trái tim yêu lửa cháy
Là sống từng phút giây!
Ôi trần gian nhiệm màu
Hớp dưỡng chất trăng sao
Anh sống đời Thi sĩ
Yêu Em cho đến tàn biển dâu.
Dẫu đời đày đọa điêu linh
Dẫu đời cát bụi vô minh
Anh vẫn yêu Em tha thiết
Anh vẫn yêu Em hết mình!
Nàng Thơ! Em yêu hỡi!
Anh chỉ là Thi sĩ
Nắm vĩnh cửu trong lòng bàn tay
Sống vô biên từng khoảnh khắc
Và thiên thu cùng cỏ cây...

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...