Tuesday, February 1, 2022

Nguyễn Thái Dương

 

Bầu Trời Thơ - Hạt Bụi Thơ
Mười năm trời hít thở với thi ca
Chưa viết nổi cho cha dòng lục bát
Dù biết vậy nhưng cách nào khác được
Câu thơ con đuối sức đến dường nào!
Con ở thị thành cha ở chốn non cao
Nỗi ray rứt se vào đôi mắt ngó
Đưa tay với trên thượng tầng cư xá
Một chòm mây bạc trắng cuối trời xa
Ơi chòm mây trong điển cố thơ ca
Người xưa đứng chỉ tay vào thương nhớ
"Đấy là nơi mà cha ta đang ở..."
Còn bây giờ con ngước mặt nhìn thôi!
Đôi mắt con bất lực mất rồi
Đưa hai tiếng "cha ơi" vào lục bát
Ôi hai tiếng kêu lên thì dễ thật
Mà viết ra cứ ngượng nghịu thế nào
Con ở thị thành còn cha ở non cao
Kẻ cầm bút, người cầm cày cầm cuốc
Cha thì cứ tự hào: "... nhà có phúc..."
Mà sao con xấu hổ quá cha ơi!
Nâng bát cơm lên đã thấy bóng cha rồi
Cái hình dáng cõi còm bên nương rẫy
Mười năm rồi ngòi bút con, đúng vậy,
Viết về cha là bị gãy nửa chừng
Cứ mỗi chiều nhìn mây trắng bâng khuâng
Đưa tay với chẳng cách gì với nổi
Cha là bầu trời thơ, thơ con là hạt bụi
Con lẫn vào cha từ bé đến muôn đời...
 
Cây điệp vàng
Cây điệp vàng trước nhà em mỗi tối
Sắc hoa vàng rụng xuống kín chân tôi
Không hò hẹn sao tôi còn mãi đợi
Ðứng lơ ngơ lóng ngóng dưới hiên đời.
Khung cửa sổ dịu dàng mở lối
Ngọn đèn khuya lặng lẽ bóng em ngồi
Tóc em xõa xuống đôi bờ vai nhỏ
Dòng thác nào cuộn chảy giữa lòng tôi.
Cây rơi vãi, lòng tôi không rơi vãi
Chỉ lặng thầm nở một nụ tình si
Em có thấy một mai khi thức dậy
Hai dấu chân tôi để lại trước sân.
Lòng tôi đấy yêu mà không dám ngỏ
Xác hoa vàng sẽ nói hộ giùm tôi
Lòng tôi đấy yêu mà không dám ngỏ
Xác hoa vàng sẽ nói hộ giùm tôi.
 
Chiếc Nón Bài Thơ Chưa Có Bài Thơ
Vành vạnh vầng trăng chiếc nón ngửa anh cầm
Trên mặt lá mịn màng hương tóc ấy
Có ai đề câu thơ nào chưa vậy?
Mà bên cầu em cứ đứng vân vê
Buổi quen nhau anh định nói câu gì
(Mà không dám) Mai em về ngoài nớ
Dòng sông Hương dịu dàng con sóng nhỏ
Đừng quên miền Nam ngọn sóng biển ầm ì
Giờ chia tay em vội vội vàng vàng
Như chàng trai trong ca dao anh chẳng chịu
Quai nón lụa thơm lừng anh khẽ níu
Chứ ai đi níu vạt áo bao giờ
Ôi chiến nón bài thơ mà chưa có bài thơ
Xui anh nhẩm trong lòng câu hát mãi
Vầng trăng kia đến rằm chưa có phải
Nên em cầm vành nón cứ nghiêng nghiêng
Năm năm rồi anh chẳng kịp trao duyên
Phút tiễn biệt mới hay mình nhát thế
Cô gái Huế chừ lại về với Huế
Biển lặng rồi anh gởi sóng lòng theo
Cuồn cuộn những vòng tròn thân yêu
Trên mái tóc những vầng trăng đang trốn
Vầng trăng chưa rằm, vầng trăng đang mười bốn
Nắng chưa phai sắc lá quê nhà
Tà áo dài đôi lúc có thể xa
Chứ chiếc nón cách gì em rời bỏ
Chỉ tiếc những ngày cùng chung nhiệm sở
Biển giục anh, anh chẳng dám tỏ tình
Câu thơ tình thành thử vẫn còn nguyên
Trong trái tim thầy giáo người Nam Bộ
Phút tiễn biệt đã thành bài thơ nhỏ
Anh muốn đề, biết chiếc nón chịu không ?
 
Suối nguồn
Thuở biền biệt sóng, chơ vơ cát
Bến bờ chưa biết đợi thuyền neo
Lọt lòng, người đã đòi quê quán
Là bầu vú mẹ để thương yêu
Ta có nhiều khi như sóng ấy
Đắm chìm, nông nổi cuối chân mây
Quên bẵng nguồn thiêng treo dáng suối
Bao năm thui thủi tiếng reo gầy
Cha ta về trước trên trời biếc
Mẹ đành bóng chiếc, bước chênh vênh
Chiều chiều nghiêng xuống vầng mây thiết
Hồ như lòng mẹ muốn tan lên
Ảnh thờ, ánh mắt cha trầm mặc
Nhìn ta, quý tử đã trung niên
Mẹ dặn mà lòng nghe nghi hoặc:
Hương khói nghìn sau chớ thất truyền!
Nhà khác
Ba đã dặn lòng mình
Rằng phút hân hoan ấy
Cái phút giây con đi về nhà khác
Nơi không ba, không má, không em mình
Không được buồn, không được nhớ, không nên…
Không thì không, lòng không sao không được!
Chỗ con ngủ, giờ, em con đến thức
Nó hôn vào hơi gối của chị Hai
Má ngồi kia, hạt lệ má lăn dài
Theo tấm ảnh con đang cười trên vách
Cả nhà mình một niềm buồn lặng phắc
Cứ như hồn đang ở tận nhà kia
Rượu vu quy ba ngồi rót đầm đìa
Môi chưa nhắp mà lòng ba đã cạn
Đêm đầu tiên xa con, ba bầu bạn
Với bóng mình để thầm nguyện đến khuya
Rằng những người dưng trong ngôi nhà chưa từng thân thuộc kia
Đối với con, sẽ ruột rà yêu dấu
Bởi con sống suốt tuổi thơ hồn hậu
Thì theo chồng, con hạnh phúc - cố nhiên!
Khuya thì khuya mà đêm hãy còn đêm
Ai cũng thức, cách gì ba chợp mắt
Nhà đã khác, may lòng con không khác:
Điện thoại reo, cả nhà cuống lên… giành!

Thương gửi chàng kỵ mã bé bỏng
Thì ba làm ngựa chớ sao
Tai đây , con bấu chặt vào rồi phi
Nền chênh vênh dẫu khó đi
Con cười ngặt nghẽo cả khi... té nhào
Nhà mình chật chội gì đâu
Bước tới: đụng vách, nhón cao: chạm trần
Không đi xa, phải đi gần
Chân trời lạ, biết bao lần con mơ
Thì đây - lưng ngựa sẵn chờ
Hỡi chàng kỵ mã ngây thơ, lên đường!
Đèo cao dốc thẳm, mù sương
Dù chân ngựa, máu tai ương ứa bầm
Mong con, cương - chắc tay cầm
Đường đời nghiệt ngã gian truân vẫn còn
Mai này, ba quị chân bon
Con lại làm ngựa cho con cháu mình...

Trong sương anh tìm...
Sương mù từng chuyến ven trời giăng ngang
Hoa từng cánh mở, hương buông từng làn
Em là sương mai, em là hoa nụ
Anh ngỡ chìm trong hương nhụy thiên đàng
Rèm sương em giăng, rèm hương em buông
Anh mắt bờ môi kín cổng cao tường
Em hiện em tan nên chiều nên sớm
Vô tình mặt trời nối gót chân sương
Mắt kiếm tìm môi nên lứa nên đôi
Nắng kiếm tìm mưa nên đất nên trời
Anh kiếm tìm em nên ghềnh nên thác
Nên tháng nên ngày mà vẫn chơi vơi
Nơi đâu sương mộng, nơi nào sương mơ?
Giây giây phút phút hay là thiên thu?
Hãy chỉ giùm anh đầu trời cuối đất
Vói tay anh hái, sương đã sương mù…
 
 
Giấc mơ kia, anh biết, rồi cũng khuyết
Anh hành hương trên bờ bãi mắt mình
Bắt gặp em hàng mi cong vòng nguyệt
Ta rằm vào cho trời đất chông chênh
 
Con sóng ấy rồi cũng vùi trong sóng
Chân trời xa, biển cả đã chia phần
Bao nhiêu người yêu anh đành vô vọng
Tự tin mình, em gạt nỗi băn khoăn
 
Đốm tàn tro cời không hồng gian bếp
Em nhen vào khuya khoắt một hừng đông
Khi ngọn lửa tự thay đời đổi kiếp
Biết phận mình, giá rét phải hư không
 
Mắt chớp chớp trời xanh, chân vực thẳm
Sông chưa sâu, vội ngóng bóng con đò
Ta không giàu, cũng không nghèo khó lắm
Lòng vốn thành, đâu ngại thước dây đo
 
Bao khát vọng thác ghềnh theo nhịp thở
Vui đôi khi, buồn lắm lúc vô hồi
Gió chưa nụ, bão cớ gì lại nở?
Lửa không trồng, khói vẫn gặt đấy thôi!
 
Sóng kệ sóng, thuyền cứ thuyền sóng soải
Sâu mặc sâu, lá vẫn lá chập chùng
Ta bằng hữu cả muôn loài nhân loại
Chơi hết lòng, sau trước với trung dung
 
Chiếc lá úa dùng dằng trên nhánh biếc
Ngọn nam non cám cảnh lứa qua thì
Cây kịp nõn buổi đại ngàn khánh kiệt
Trời kịp gì khi đất biết sinh nghi?
 
Ta bỗng nhớ một niềm quên kiếp trước
Bất chợt quên bao nỗi nhớ đang vừa
Mắt-ở-lại níu thầm đôi-chân-bước
Sân ga chờ, thoái ước chuyến tàu xưa
 
Trăm giấc ngủ thức nghìn điều bí mật
Chốn âm phần đựng vạn nỗi trần gian
Đâu là cõi giấu mối tình có thật
Khi trăm năm cất ở phía muôn vàn
 
Nỗi buồn à, nỗi buồn không thân quyến
Sao khi không lại quấn quít anh hoài
Anh có lắm người yêu qua mấy kiếp
Mà viên thành còn thăm thẳm chân mây
 
Bờ cỏ đợi gặm mòn bao tiếng dế
Ao chuôm chờ ngâm tiếng ếch kêu mưa
Chẳng ai ngóng gì ai giờ sính lễ
Cửa xe hoa đành lẻ trái tim thừa
 
Chiếc lồng son nhốt bầu trời phóng đãng
Dây cương đen khóa tiếng hí tung hoành
Mỏ neo chìm ghìm nghìn trùng phiêu lãng
Em lấy gì câu thúc cuộc đời anh?
 
Cổng tò vò hồn nhiên giăng tơ nhện
Miệng sóng thần mê ngủ chiếc xuồng con
Mưa chưa dứt, nắng đã vàng nghễu nghện
Chiều còn xanh, trăng vội thiết tha tròn
 
Không cần thu, cây vẫn vàng lá xuống
Đâu cần buồn, mắt vẫn giọt lên môi
Chân nếu sớm, xin lòng đừng quá muộn
Cười nếu không, xin khóc chớ gượng cười
 
Giọt nước mắt biết làm vơi tiếng nấc
Nụ hôn đầu biết giữ ý đôi môi
Ráng chiều phai, chân trời còn se thắt
Huống chi ta mai mốt mất khi hồi
 
Tình yêu đẹp nên chi thường giông bão
Ai thâm sâu chẳng nông nổi đôi lần
Xin lỗi ạ, yêu đương mà tỉnh táo
Trái tim chờ hoang phế nhịp vang ngân
 
Nào ai biết nào ai chung ai thủy
Đất chỉ trời, trời chỉ đất vô ơn
Núi chệnh choạng còn rừng thiêng túy lúy
Ly rượu thần hóa giải lẽ thiệt hơn
 
Thiên thu hát có nhói niềm giây phút
Biển âm vang có khản tiếng khe nguồn
Thời gian mất, tiếng thở dài có buốt
Trăng sắp tàn, đêm có chắt chiu không
 
Bao hệ lụy quên quên rồi nhớ nhớ
Nhớ trăm quên, quên nghìn nhớ vô ngần
Ta đang có điều không mà cứ ngỡ
Giấc mơ nào ám thị một hình nhân…

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...