Wednesday, February 2, 2022

Hoàng Chính

BÀI CUỐI NĂM CHO MỘT NGƯỜI ĐI LẠC

                           HOÀNG CHÍNH
Dốc đồi nhân thế rủ em theo
Loang loang con nước chiều cong cớn
Xiêm áo hong khô cái mỹ miều
Chúa chỉ phạt em cái tội ngoan
Tiếc chi anh một chút hoang đàng
Em ngoan, Chúa lấy ai chuộc tội
Khỏi uổng công Người xuống thế gian
Chúa chẳng phạt anh cái tội lì
Ngôn từ đặc cứng cuộc sân si
Mòn câu lục bát chiều ân sủng
Mưa móc ân cần khúc biệt ly
Chúa sẽ phạt em cái tội hiền
Mưa hồng phai nắng tím hồn nhiên
Để bao tà ý thành sương khói
Để tiếc công anh gánh lụy phiền
Chúa sẽ phạt em, sẽ phạt em
Cái tội thương anh quá muộn màng
Cái tội vô tình em bỏ mặc
Một mình anh gánh nỗi gian nan
Chúa có phạt ai cũng thế thôi
Cái người còn sống sẽ mồ côi
Thì thôi hai đứa cùng chia nhé
Một giấc mơ ngoan dẫu nửa vời

THƠ MỪNG SINH NHỰT CHÚA
Chúa chẳng phạt anh cái tội liều
Dốc đồi nhân thế rủ em theo
Loang loang con nước chiều cong cớn
Xiêm áo hong khô cái mỹ miều
Chúa chỉ phạt em cái tội ngoan
Tiếc chi anh một chút hoang đàng
Em ngoan, Chúa lấy ai chuộc tội
Khỏi uổng công Người xuống thế gian
Chúa chẳng phạt anh cái tội lì
Ngôn từ đặc cứng cuộc sân si
Mòn câu lục bát chiều ân sủng
Mưa móc ân cần khúc biệt ly
Chúa sẽ phạt em cái tội hiền
Mưa hồng phai nắng tím hồn nhiên
Để bao tà ý thành sương khói
Để tiếc công anh gánh lụy phiền
Chúa sẽ phạt em, sẽ phạt em
Cái tội thương anh quá muộn màng
Cái tội vô tình em bỏ mặc
Một mình anh gánh nỗi gian nan
Chúa có phạt ai cũng thế thôi
Cái người còn sống sẽ mồ côi
Thì thôi hai đứa cùng chia nhé
Một giấc mơ ngoan dẫu nửa vời
thơ cho niềm bí ẩn, nơi xa 
mưa cứ đổ bên ngoài khung kính vỡ
mùa lãng quên rêu lạnh lối đi vàng
cơn gió lạc se se hương dự tính
ngày vỗ về niềm trắc ẩn hoang mang
 
có khi thèm điêu đứng một môi hôn
ly cà phê thở khói mờ kính cận
 
lẽ ra em phải dựa vai anh
tóc thả xuôi giòng vô thừa nhận
lẽ ra em khâu vá da anh
từng mũi chỉ miệt mài mơ ước cũ
da bỡ ngỡ xôn xao lời phủ dụ
góc đường quen, cổ thụ hứa đâm chồi
 
lẽ ra em chỉ khóc cạnh anh thôi
khi khao khát xoi mòn khung trí nhớ
bài hát cũ chạy vòng quanh đĩa nhựa
con mọt già đục ruỗng những trang kinh
 
lẽ ra em ngủ dựa vai anh
chiêm bao ướt rợn cong từng chân tóc
hơi thở rối nước tràn đê vỡ đập
mưa cọc còi, ghềnh thác ngóng chênh vênh
 
lẽ ra em phải hát ru anh
điệp khúc nhớ hẹn hò xanh phố nhỏ
lời tha thiết khi không thành ẩn dụ
áo vai sờn, nỗi nhớ chạy vòng quanh
 
lẽ ra em chết ở bên anh
khi tiếng hát nằm nghiêng vai tiềm thức
mưa thao thức sợi mềm giăng đáy vực
tháng xa ngày nỗi nhớ trổ gai non
 
lẽ ra em là nơi chốn bình yên
nơi giấu giùm anh ngàn điều bí ẩn
 
 cho tiểu muội, nơi xa...
xế chiều dốc đứng, tôi leo
vai nghiêng thập giá chân treo đỉnh trời
mặt buồn, tua tủa gai tôi
muội đi bỏ cái mồ côi dọc đường
vẫn còn yêu, vẫn còn thương
cớ sao đổ bóng mười phương khổ hình
 
trăm năm, còn thiếu...
còn tôi một góc tim hồng
buồn treo thạch nhũ mịt mùng lối ra
ai về đúc tượng người ta
để hang động cũ sương sa phủ hoài
tôi ngồi bóc sợi nắng phai
sắp câu thần chú mồi chài thịt da
tôi ngồi, tôi vẽ người ta
trăm năm còn thiếu nét tà tâm kia
 
lì xì
hạt dưa đỏ đôi môi
tóc nồng hương pháo tết
bóng trong gương mỉm cười
viền đôi con mắt liếc
tà áo vướng chân vui
lời nào không nói hết
tay khoanh tròn nũng nịu
cô nhỏ nhắc anh hoài
thì đây em nhắm mắt
hôn khẽ một bên thôi
như đồng tiền mừng tuổi
anh dán nhẹ lên môi
cay nồng nàn môi nhỏ
rượu nếp than hay tỉnh?
anh về ngơ ngẩn nhớ
từ nay sẽ điêu linh
 
Anh từ độ nói lên điều cấm kỵ
Ngày đã muộn làm sao mà hứa hẹn
áo mù sương ong óng nỗi xôn xao
người bé nhỏ như dòng sông thân ái
chảy êm đềm vào nỗi nhớ hư hao.
Răng đã cắn những lời đong đưa cũ
lưỡi trầm luân đã uốn cả trăm lần.
Sao anh vẫn nói lên điều cấm kỵ
áo thu vàng thơm ngát tóc phân vân.
Mưa sũng đất hoang đàng cây vật vã
dốc mù sương khăn áo dấu hương người.
Anh từ độ nói lên điều cấm kỵ
ngực âm thầm se thắt những niềm vui.
Như ngày tháng đong đưa ngoài khung nhớ
tuổi phù du sợi tóc lạc trăm miền.
Em đừng lớn, đừng bao giờ khôn lớn
giữa lòng này xin lạc giấc đông miên.
Anh mở hết, lòng mình trăm cánh cửa
như dòng sông ôm ấp gọn hai bờ
em hãy ngủ thật hiền, thơm vạt nắng
đắp thân mềm anh dệt những tình thư.
Ru buổi sáng, buổi chiều, hay buổi tối
anh có điều cấm kỵ, hát cho nghe.
 
ta dậy thì thêm lần nữa lao đao
ơi tóc ngắn, mưa sũng mềm đất hứa
tháng năm quen, lòng úng thủy bao dung
mưa vỡ hạt nỗi niềm ai dung túng
sách vở buồn thêm dòng chữ lao lung.
ơi tóc ngắn, mùa mưa nào cố quận
ướt vai ngoan mềm hơi hướm ảo huyền
thao thức cũ tưởng muôn đời đánh mất
bỗng giạt về se lạnh cái truân chuyên.
ơi tóc ngắn, giam ta thành quách cổ
miếu lăng mờ rêu lạc lối cung tần
em hóa giải lời nguyền muôn năm trước
dụ ta về ngơ ngác cõi phù vân.
ơi tóc ngắn, cửa thiên đàng hé mở
phúc âm hồng thơm ngát dấu môi ngon
lời kinh thắp bếp hồng ta củi nỏ
cháy huy hoàng ấm áp cả trần gian.
ơi tóc ngắn, mưa mùa xuân bất chợt
ướt vai ngoan, rét mướt buổi xuân thì
ơi đôi mắt đăm đăm nhòe khung kính
bắt gặp gì trong mắt kẻ cuồng si?
ơi tóc ngắn, giữ dùm ta với nhé
những vì sao mờ tỏ cõi hoang đường
tròn câu hát mềm đôi vai tiềm thức
trĩu đường về vai nặng gánh mù sương.
thương mấy phím đàn, thương mười ngón ngọc
thả xuống đời cung hạnh phúc lao xao,
ơi tóc ngắn, ru dùm ta với nhé
dạ khúc buồn thơm ngát phố chiêm bao.
ơi tóc ngắn, mùa trăng nào ấm cúng
ta dậy thì thêm lần nữa lao đao.
 
gửi về đâu những muộn phiền
gửi về đâu những muộn phiền
cái tôi ngơ ngáo giữa phiên chợ đời
gửi về đâu cái ngược xuôi
cái tôi thân xác tả tơi cuối đường
gửi về đâu cái bi thương
cái tôi cầu thực tha phương xứ người
gửi em cái xác xơ tôi
trái tim còn nóng máu người việt nam
 
bài dỗ dành 1
hồn bầm, tim ứa máu tươi
chiều nay chúa bước xuống đời gian truân
 vết đinh thuở gánh tội trần
còn thơm tội lỗi ân cần cõi ta
 bé ơi giận dỗi ngọc ngà
nửa đêm trăng vỡ hiên nhà gió lên

 bài dỗ dành 2
hôn lên con mắt ướt mèm
nhòe cơn giận dỗi trắng đêm sụt sùi
 hôn dòng lệ đắng bờ môi
sắt se nỗi nhớ bồi hồi thịt da
 hôn cơn thù oán đêm qua
hôn câu trách móc thật thà sáng nay
 hôn em giữa thế gian này
trăm năm, một lối sum vầy, có chăng?
 
Sớm muộn gì anh cũng lại lang thang
lâu lắm hai người không đón không đưa
dễ từ độ thu nhuộm vàng phố nhỏ
mưa đã bao lần lấm lem nỗi nhớ
lũ đèn đường làm biếng thắp đêm buồn
nhỏ quên mất rồi ấm áp môi hôn
con mắt nhắm mịt mù khung tóc rối
lâu quá đấy, không còn câu khó nói
những hợp âm xao xác cả vô cùng
đã bao mùa con phố chẳng đi chung
tranh nhau đếm những cành phong lá đỏ
ru sắc thắm tô hồng môi vô cớ
buổi nắng hiền son phấn nhớ da thơm
xưa quá chừng lời hứa sẽ qua thăm
không ngăn cách sao hẹn hò khép cửa
lâu đấy nhỉ không đan mười ngón nhỏ
nên tay gầy củi nỏ nhớ tro than
lâu lắm rồi không uống nỗi gian nan
cùng chia sớt những mảnh đời nông nổi
ừ, lâu lắm không còn em bối rối
chuyện ngắn dài quá khứ với tương lai
những mùa màng sớn sác lũ thiên tai
giọt nước mắt lăn dài cơn phẫn nộ
anh vẫn hứa trải lòng anh thảm đỏ
lối hoang đàng em gót nhỏ tung tăng
hái hoa về căng cứng một tay ôm
vai buổi sáng chuyện trò chim tíu tít
ừ lâu quá em làm người vắng mặt
khoảnh vườn xưa ai hứa sẽ chăm nom  
căn gác nghèo ai hẹn sẽ qua thăm
thân cổ thụ chờ bao lâu cũng muộn
anh tượng đá cách chi mà gian lận
những vết hằn năm tháng nhỏ cưu mang
sớm muộn gì anh cũng lại lang thang
 
khi bỏ về từ một nỗi gian nan

Cuối năm trắng xóa trời bông tuyết
Lượm chút tình rơi cất vội vàng
Nhặt dấu chân ngoan còn rơi rớt
Cái lần cây cỏ đón em sang
Đã mấy mùa đi không trở lại
Thế giới dường như đã khác xưa
Lòng tôi cũng rách vài ba chỗ
Như áo em sờn nếp vải thưa
Cuối năm lòng cũng dường như vội
Mơ nắng quê nhà hong tóc bay
Lời ru chưa ấm môi lưu lạc
Tuyết đã nghiêng vai lệch bóng gầy
Tôi có một ngăn đầy nắng ấm
Ngỡ chừng khóa kín thuở ba mươi
Em qua khép lại dùm năm cũ
Mở lại cho tôi những ấu thời







No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...