NGOÀI Ô CỬA
Hôm nay tôi lại gặp Anh với những vần thơ thi vị, đủ màu sắc, đủ cung bậc, tràn đầy xúc cảm về tâm hồn, thân phận, tình yêu và cả tình thương gia đình, quê hương, đất nước
Phải nói rằng thể thơ tự do đã giúp ngòi bút Anh phóng khoáng hơn tạo nên một Sơn Nguyên vừa quen vừa lạ, vừa hoài cổ vừa hiện đại kết quả là những bài thơ đủ Thần- Khí- Nhạc- Tâm
Chúc mừng và giới thiệu với thi huynh thi hữu tập thơ NGOÀI Ô CỬA với 68 bài thơ chủ yếu thể tự do để thấy cái đạo đất trời bao la, cái tâm an hoà của con người bên ngoài ô cửa
Xin trích 2 bài thơ nói về khóc và cười của Anh
Khóc đi em
bởi đất đen không chối từ vị mặn
nỗi buồn nhỏ xuống khô cằn
sẽ biến thành đồng lúa xanh tươi
Cười đi Em
cho tinh cầu bừng lên sức sống
niềm vui trải bờ khát vọng
sẽ mênh mông khúc hát tình người
Khóc
để cứu chuộc niềm vui
nên xin em chớ bùi ngùi giọt lệ
Cười
là nụ hôn thượng đế
nhóm trên môi người thắp lửa đam mê
Những cung bậc
đi-về
gặp gỡ và chia ly...
Những Giai Điệu Của Thơ
Khóc đi em. Cánh chim kia vừa bị mất bầu trời
giọt chơi vơi
giọt núi đồi
thơ tôi về đối diện với chiều rơi...
Hát đi em. Cho quên đi thân phận làm người
điệu ngàn khơi
nhịp đất trời
thơ là diệu đế rong chơi...
Cười đi em. Dẫu gầm trời đêm nay mù sương
lửa yêu thương
khói đoạn trường
thơ rền tro bụi mười phương...
Em. Một đoá hồng giữa mênh mông lặng im
máu từ tim
lệ từ hồn
thơ là từng hơi thở
trần...truồng
Tuôn lướt
tới
vô ngôn...
Mòn chân chưa ngộ quê nhà dưới chân.”
Ngó quanh một lát tần ngần rồi đi”.
Trên đầu hoa nắng đậm đà tiếng chim.”
bóng đêm nào có lỗi
có ánh sáng nào
không đến từ bóng tối đâu em?
...
Có thượng đế nào
chìa bàn tay về phía than van?
...
Xin em
hãy mở cửa cho màu xanh hớn hở
hạnh phúc đơn sơ. đứng chờ trước ngõ..."
" Giậm chân hăm hở bước vào
Nhón chân lặng lẽ vẫy chào bước ra"
Có một điều rất thật ở vành môi...
Rèm mi đó thì thôi em hãy khóc
Lệ trên môi là nước mắt trong lòng..."
bởi đất đen không chối từ vị mặn...
Khóc để cứu chuộc niềm vui...
Cười đi em...
Cười
là nụ hôn thượng đế..."
"Mắt ai ướt cả mùa thu ấy
Để lại bên chiều một ánh rơi"
âm nhạc của bão giông
bản rock thường hằng
tuôn chảy xuống mong manh..."
thắp cuộc tình
trên trang giấy xanh"
lên đênh chiều thủy mặc
phủ định mình
từ ánh mắt...mông lung..."
Hát đi em cho thức dậy điêu tàn...
Son phấn đâu rồi
sao em...lạnh ngắt bờ môi? "
Chỉ là lướt qua...
(Tập thơ NGOÀI Ô CỬA)
Kiều Giang
Một phần nào trong bài viết này, tôi muốn nói đến cái “Đạo” và “cánh cửa nhận thức được giữ sạch sẽ” trong thơ Sơn Nguyên, hay tác giả còn đi xa hơn nữa để thi vị hóa tiếng thở dài của trần gian!
âm nhạc của bão giông
bản rock thường hằng,
tuôn chảy xuống mong manh những hợp âm run rẩy
…..
định mệnh. không phải là thứ để sợ hãi
mảnh đất của âm nhạc và thi ca
nằm ngoài ô cửa…”
(Ngoài ô cửa)
Thắp cô liêu bằng ngôn ngữ nụ cười
.....
Như cung phím dạo bài ca tan vỡ,
Hát đi em cho thấm giọng lưu đày
…..
Nghe hơi thở tự vườn xưa lạnh buốt
Vết rách buồn còn giọt lệ khô rơi”
(Vết rách)
bóng đêm nào có lỗi
có ánh sáng nào
không đến từ bóng tối. đâu em?
…. Chiếc chìa khóa nằm trong ngăn tủ
nơi cất giữ tiếng thở dài và thường trụ nỗi cô đơn…”
(Chiếc Chìa Khóa)
Bướm vàng khép cánh lim dim.”
(Nẻo về)
Đã co ro vét cạn gió đông về
Đã lênh láng những vuông chiều sa mạc
Khượi tro tàn ngồi mặc khải đêm khuya
….Mây chẳng thể rót đầy con nước cạn,
Gió nghiêng mình nghe sỏi đá bơ vơ”
(Khúc Requiem)
Ôm vào lòng vết bỏng của ngàn năm”
…Dòng sông đó chập chờn trăng huyễn mộng
Đêm bềnh bồng vết bỏng chạm hư không”
(Vết Bỏng)
Lệ nào chôn cất được cô liêu”.
(Khúc mộ chiều)
Để lại bên chiều một ánh rơi”
(Mắt ai ướt cả mùa thu ấy)
Nắng của trời, vị đắng của vành môi”
(Gánh củi)
Có một điều rất thật ở vành môi…
…Người thiếu phụ giữa đồi hoang bát ngát
Một đóa quỳnh lãng mạn với sương thâu..
…Rèm mi đó thì thôi em hãy khóc
Lệ trên môi là nước mắt trong lòng…”
(Góa phụ bên đồi)
Mẹ đắp cho con mỗi khi trời mưa lạnh
Tấm chăn xưa vừa một chỗ nằm
…Con nhớ mãi bàn tay nhỏ run run
Nhét vào túi con những đồng tiền ít ỏi
….Bỗng một hôm
Một tin đau như xé nát bầu trời
Mẹ đột ngột ra đi giữa chiều mưa trút lệ…
….Chiếc chăn bông mới
Con đắp cho mẹ bây giờ
Đã trễ lắm. Mẹ ơi!!”
Tôi xanh từ ngọn nên đành chơi vơi.
Em ngồi đó cong bóng chiều thế kỷ
Vói trời cao không níu nổi mây ngàn.
"Đừng thở than
bóng đêm nào có lỗi
có ánh sáng nào
không đến từ bóng tối đâu em ?
...Chiếc chìa khóa nằm trong ngăn tủ
nơi cất giữ tiếng thở dài
và thường trụ nỗi cô đơn..."
"...Rèm mi đó thì thôi em hãy khóc
Lệ trên môi là nước mắt trong lòng..."
Gánh hàng rong
Giữa bộn bề đường.Xe.Phố. Chợ
Gánh hàng rong che chở phận người
Tất tả.Ngược.Xuôi
Nặng gánh đầy vơi hay gánh đời vật vã?
Đôi quang mòn hối hả lệch bờ vai
Khoan nhặt cõi trần ai
Đìu hiu nắng quái
Cơn mưa chiều khắc khoải
Dội vào người hoang hoải giọt trăm năm
Thuở mù tăm
Đời phôi thai có trăm nghìn nhánh rẽ
Số phận con người
Phải chăng là lẽ của tự nhiên
Miên man
Dốc ngược.Đường cong
Gánh hàng rong
Đi cho hết đoạn hồng trần ngắn ngủi
Đôi dép mòn lầm lụi giữa phù hoa
Bóng chiều tà
Đường về đỉnh núi
Bao …xa?
Tiếng gọi không lời từ trong sâu thẳm
Từ trong sâu thẳm của tâm hồn của người học trò, vang lên một tiếng gọi ((Thầy ơi!)), tiếng gọi này chỉ có hai con người : Thầy – Trò là có thể cảm nhận được mà thôi. Mối giao cảm này là một mối giao cảm của sự tĩnh lặng. Không cần thiết nói, không cần thiết nghe, không có gì để nói và không có gì để nghe…theo nghĩa thông thường nói & nghe của thế gian. Đó là một sự gặp gỡ, một sự gặp gỡ bên ngoài tâm trí, nhưng lại ở trong tâm hồn của hai thầy, trò. Một sự truyền trao bên ngoài lời nói. Một cái gì đó chỉ như ngọn lửa nhảy từ ngọn nến đang sáng này(Thầy) sang thắp cho ngọn nến kia (trò); ngọn nến chưa thắp sáng không còn như cũ nữa. Ngọn nến đang sáng(thầy) cũng không mất gì, và ngọn nến chưa thắp sáng(trò) trước đó, nay đã đạt được toàn bộ vũ trụ với một ý nghĩa mới, chất thơ mới, thực tại mới, vì thế mà ta có câu thơ.
Có tên ngọn lửa.
Tất cả con người chúng ta đều có con mắt bên trong, nhưng chúng ta không tự mình mở ra được, nó không phải là con mắt vật lý, mà chính là sự thấu hiểu, thấu cảm của trái tim và khối óc của con người, mà Phật giáo gọi là Tuệ giác – Duy Tuệ thị nghiệp. Chúng ta chỉ có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng chúng ta không thể nhìn vào bên trong. Trong khi đó mỗi một giác quan đều có phần bên trong của nó, cũng như mọi thứ của thế giới này có cái bên ngoài thì cũng có cái bên trong. Vậy thì nếu chúng ta có thể nhìn ra bên ngoài thì chúng ta cũng có thể nhìn vào bên trong ; nếu chúng ta có thể hướng ra bên ngoài thì chúng ta cũng có thể hướng vào bên trong. Chỉ khi bạn có thể nhìn vào được bên trong thì ,bạn mới có thể làm cho ngọn lửa của tình yêu bùng cháy.
Từ bụi phấn rơi rơi trên bục giảng
Người đàn ông hiền lành và giản dị
Vắt cả óc tim mình lên tấm bảng vô tri
Vắt cả óc tim mình lên tấm bảng vô tri
Đã bao năm
thời gian tựa một chớp mi
bao dòng chảy ra đi nhưng sông thì ở lại
một kiếp tằm khắc khoải những đường tơ
ánh mắt xa xôi và nụ cười thánh thiện
bỗng dậy lên một Ngọn-lửa-khác ở tim mình
Tôi nắm chặt tay người và buột miệng: “Thầy ơi!”
Trong da thịt tiếng thưa thầy thổn thức
Từng con chữ dội lên rung vòm ngực
Thầy mãi thiêng liêng từ ngày ấy đến bây giờ.
Chảy âm thầm cuộn xiết một dòng sông ….
No comments:
Post a Comment