CÁT BỤI
Nửa là hạt bụi đong đưa
Lênh đênh vin ngọn gió đùa đi hoang
Nửa là hạt cát lang thang
Cát kia bụi nọ thành trang sử người
Phía sau mắt lệ môi cười
Một linh hồn mỏng rã rời thanh tân
Rỗng rang mặc áo hồng trần
Nhìn không tưởng có, ngó gần tưởng xa
Vút lên cho đẹp thiên hà
Vụt xuống cho kịp mưa sa gió đời
Trần truồng chiêm bái tiếng rơi
Chỉ nghe hơi thở đất trời bao dung
Một mai về cõi vô cùng
Con đường hạnh ngộ điệp trùng cỏ hoa
Hư vô thành chốn quê nhà
Phù vân trổ đóa trên tà áo mây…
Và ký ức đã hoen màu nước mắt
Của ngày nào đi về phía không anh
Con chim nhỏ băng mình vào hiu quạnh
Gởi hàng cây một tiếng hót trên cành
Và để lại một mùa đông buốt giá
Giữa Sài Gòn những hoa nắng lung linh
Người con gái giữa muôn trùng xa lạ
Vẫn cất riêng một chiếc bóng bên mình
Nhành hoa dại bên luống đời đưa đẩy
Thu lạc loài vì thiếu lá vàng rơi
Em nhớ mãi buổi chiều chưa xa ấy
Tay trong tay mà tiếng nghẹn trong lời
Thôi thì cũng đã mù sương lau lách
Buông đi anh những khắc khoải đợi chờ
Xin khép lại bản hòa âm định mệnh
Trên cung đàn lỡ dở một đường tơ
Chào biệt nhé những chiều xưa lá đổ
Chốn xa mù hò hẹn với phôi pha
Thì anh hỡi bên dốc đời sương phủ
Vẫn còn nguyên một ánh mắt quê nhà…
(Viết cho ngày sinh)
Tôi chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi
Phiêu hốt rong chơi khắp đất trời
Rồi sẽ một ngày trong gió lộng
Bước theo dòng về với biển khơi
Tôi chỉ là ngọn gió thoáng qua
Thả môi mềm trên lối cỏ hoa
Vi vu cạn chén cùng dâu bể
Cõi hư vô là chốn quê nhà
Tôi chỉ là chiếc lá mong manh
Xôn xao nhảy múa ở trên cành
Mai về yên giấc bên nguồn cội
Xin gởi lại đời giọt máu xanh…
Ta…từ thơ dại bước chân
Nhấc lên đặt xuống đôi lần thành…Tôi
Máu xương lơ lửng luân hồi
Trăng sao nhảy múa trên đồi nhân gian…
Vân vi nắn lại cung đàn
Ngồi yên em nhé kẻo tràn cung mây
Bão bùng rừng vẫn là cây
Ngàn xanh xưa vẫn lấp đầy tiếng chim
Ngoan nào. Máu chảy về tim
Nhịp lau lách gọi đã chìm âm rung
Từ trong suối cạn khe cùng
Rỗng không chở tiếng tơ chùng đi qua
Người từ xương máu bước ra
Hay là hơi thở từ xa bước vào?
Xin cho ta gởi lời chào…
Trong mơ chợt thấy bóng mình
Hư vô bốn phía rập rình trước sau
Cúi người nhặt chiếc giẻ lau
Chạnh lòng bóng cũng chiêm bao như mình.
Chia nhau một nửa buồn tênh
Cánh diều thuở ấy đã mênh mông rồi
Cho nhau một nửa chỗ ngồi
Bọt tan cuối nước, bèo trôi đầu dòng
Chia nhau một giấc mơ hồng
Tự ngàn xưa vẫn bềnh bồng như mây
Cho nhau một thoáng môi gầy
Nụ cười của những tháng ngày hư hao
Người về từ cõi-xôn-xao
Có nghe trong gió lời chào rỗng không?
Và ký ức đã hoen màu nước mắt
Của ngày nào đi về phía không anh
Con chim nhỏ băng mình vào hiu quạnh
Gởi hàng cây một tiếng hót trên cành
Và để lại một mùa đông buốt giá
Giữa Sài Gòn những hoa nắng lung linh
Người con gái giữa muôn trùng xa lạ
Vẫn cất riêng một chiếc bóng bên mình
Nhành hoa dại bên luống đời đưa đẩy
Thu lạc loài vì thiếu lá vàng rơi
Em nhớ mãi buổi chiều chưa xa ấy
Tay trong tay mà tiếng nghẹn trong lời
Thôi thì cũng đã mù sương lau lách
Buông đi anh những khắc khoải đợi chờ
Xin khép lại bản hòa âm định mệnh
Trên cung đàn lỡ dở một đường tơ
Chào biệt nhé những chiều xưa lá đổ
Chốn xa mù hò hẹn với phôi pha
Thì anh hỡi bên dốc đời sương phủ
Vẫn còn nguyên một ánh mắt quê nhà…
Này em Hãy để âm đàn ấy
Hòa vào tiếng chim ca và hoa đua nở
Hãy để niềm vui này
Tuôn chảy thành tiếng cười cho cây cỏ xanh tươi
Và hãy để tình yêu
Là hơi thở hiến dâng cho nhịp sống muôn đời
Nhưng
Hãy để nỗi buồn kia
Rưng rưng thành giọt lệ
Tan vào trong cõi hồn tôi…
Xin cho tiếng thơ tôi còm cõi
Được chép vào trang giấy đất trời
Xin cho giai điệu nhỏ nhoi này
Được hòa vào âm nhạc biển khơi
Hãy để tình yêu đơn sơ ấy
Được tan vào dòng chảy cuộc đời
Và
Xin cho tôi
Một linh hồn bé mọn
Đặt nụ hôn cuối cùng lên chiếc lá vàng rơi…
Một ánh trăng vàng dạo mênh mông
Buông mình lấp lánh dưới dòng sông
Bờ cõi muôn trùng tuôn bóng nguyệt
Thắp sáng trần gian một đóa hồng
Ngàn ánh sao trời vạn cánh hoa
Giữa càn khôn xỏa lộng thiên hà
Mặt đất kiễng mình giơ tay hái
Trải vào nhân thế bản tình ca
Tiếng hót chim muông dậy núi đồi
Thâm trầm lay động áng chiều trôi
Vũ trụ thu mình trong khúc hát
Nở xuống thiên thu một nụ cười
Mây nhấc cuộc đời lên núi cao
Gió đùn mưa đẩy xuống vực sâu
Thì tiếng chim ca là vĩnh cửu
Một thoáng trăng sao cũng nhiệm màu…
Mắt em là đốm sao trời
Ánh lên thinh lặng thành lời vô ngôn
Môi em là đốm lửa hồn
Cháy vào vô tận nụ hôn nhiệm màu…
Nhắm nghiền hai mắt ngó chơi
Trên cao chỉ thấy đầy người chen nhau
Từ từ nhìn xuống dưới sâu
Lạ thay cũng thấy chen nhau đầy người
Hay là mở thử con ngươi
Tròn xoe đôi mắt ngời ngời xem sao
Vàng xanh tím đỏ ồn ào
Khóc cười như thể lời chào phố đông
Rõ là trong cõi-long-đong
Nhìn thôi đừng thấy cho lòng thảnh thơi…
“Thầy ơi!”
tiếng gọi không lời từ trong sâu thẳm
mang tôi về những tháng năm xưa
Những ngày ấy… đã lâu
cánh cửa đầu đời thầy mở cho tôi
có tên Ngọn-lửa
Lửa từ ánh mắt, đôi môi
từ bụi phấn rơi rơi trên bục giảng
người đàn ông hiền lành và giản dị
vắt cả óc tim mình lên tấm bảng vô tri
…
Đã bao năm
thời gian tựa một chớp mi
bao dòng chảy ra đi nhưng sông thì ở lại
một kiếp tằm khắc khoải những đường tơ
Mải quay cuồng trên đôi cánh ước mơ
đứa học trò ngày xưa ấy
vẫn không quên,
dành cho mình những phút giây ngoảnh lại
tấm lưng gầy,
cọc cạch những vòng quay mỗi chiều tan lớp
…
Tôi trở lại thăm thầy
một chiều hè lất phất mưa bay
bụi mưa,
hay bụi phấn năm xưa đưa tôi về xa vắng
Thầy im lặng nhìn tôi
ánh mắt xa xôi và nụ cười thánh thiện
bỗng dậy lên một Ngọn-lửa-khác ở tim mình
Tôi nắm chặt tay người và buột miệng: “Thầy ơi!”
Là điểm lặng mơ màng trên đỉnh phím
Ngón tay gần ngồi gảy khúc tình xa
Con sâu bệnh cuộn mình trong tổ lá
Tiếng chim qua còn ủ giọng bên thềm
Lời tịch mịch đưa hồn vào cuộc lữ
Thực và hư đuổi bắt tận nghìn trùng
Người đi biệt để quên màu nắng cũ
Trên cung đàn ngấn lệ đóa phù dung
Khi gian dối mặc tấm choàng thánh thiện
Dương cầm xanh thành ảo ảnh tan nhòa
Trong bóng tối của mù sương tầm tã
Thánh thần nào cứu rỗi được oan khiên?
Chùm âm mỏng đã dày câu ước nguyện
Đã rêu mòn ngôn ngữ của đền thiêng
Lời ca cũng úa nhàu trong tiếng hát
Nơi mùa xuân vẫn trổ đóa ưu phiền
Chốn nguyệt rằm cũng là miền trăng khuyết
Giữa tàn phai cây cỏ sẽ vươn mầm
Tự ngàn xưa có một điều rất thật
Mọi nẻo đường đều hội tụ chân nguyên…
Và tình cũng mơ hồ như suối tóc
Chấm ngang vai mà xõa tận nghìn trùng
Người con gái hồn nhiên như cỏ mọc
Dáng thu gầy khua nhịp bước thung dung…
Đường xưa đó lung linh màu cổ tích
Đã rong rêu từ độ thắm môi hường
Là sương khói đã chìm vào cô tịch
Vẫn thâm trầm dan díu một làn hương
Trong tưởng tiếc đã hình dung hò hẹn
Vũ trụ nào đong cạn chén nghìn thu
Tình không thật vẫn còn trong nguyên vẹn
Thì chiêm bao là huyễn hoặc cho dù
Em bước xuống trong chiều mưa phố cũ
Rất điềm nhiên như một phiến mây hồng
Bản sonate trên cung đàn phỉnh dụ
Chưa hoang đường đã trỗi nhịp mông lung
Ngày chưa khép sao tình nhân đã vội
Cho mơ màng hụt hẫng bóng liêu trai
Thăm thẳm quá nơi rèm mi bóng tối
Một bờ môi tình tự với đêm dài…
Từng giọt sương hồng trong sớm mai
Giữa ngàn xanh buông thả gót hài
Dưới đất tri âm cùng cây cỏ
Trên trời hò hẹn với mây bay
Vạt nắng cuối chiều bước phiêu linh
Lẩn vào khuya khoắt chốn lặng thinh
Lặng lẽ thu mình trong bóng tối
Sẽ bình minh thắp lại nguyên hình
Ngàn đốm sao trời vụt khuất mau
Trả trần gian về cõi muôn màu
Sân khấu xin nhường cho dâu bể
Đợi chờ trùng ngộ với đêm thâu
Tôi nhấc mình vào tận chiêm bao
Giã từ đất rộng với trời cao
Chập chờn phiêu hốt trong vườn mộng
Tiếng ai rao nghe tựa câu chào…
Con chim ngậm ngùi tiếng hót
Cây khô giũ úa trên cành
Màn đêm cong mình khó nhọc
Đong đầy chiếc bóng tàn canh
Tháng năm duỗi dài cô quạnh
Đất trời trợt xuống hoang lương
Bướm khuya nhịp nhàng khép cánh
Mân mê nhánh cỏ hoang đường
Tôi về im lặng dòng sông
Mùa đông chập chùng sương khói
Cõi miền hoang vu lồng lộng
Câu thơ ủ mộng đâm chồi
Nghe từ đồng vọng xa xôi
Huyền âm vĩ cầm lửa cháy
Vần thơ khát nguồn tuôn chảy
Trơ vơ một lóng xương gầy
Quỳnh hoa lung linh hé nở
Trăng vàng chở gió đi hoang
Sao băng thắp tràn tan vỡ
Âm xưa rền cõi mơ màng
Vượt ngàn về trên đỉnh thác
Chim kêu rát cả nỗi buồn
Bài thơ chan màu khổ nạn
Tan thành từng giọt vô ngôn…
Nhấc chân là đã nghìn trùng
Đặt chân là đã mịt mùng tro than
Lửng lơ bày cuộc trần gian
Loay hoay nhấc- đặt đã tàn cuộc chơi
70.
Câu thơ dừng lại nửa vời
Nằm phơi ngôn ngữ trên đồi tịch nhiên
Chàng thi sĩ trẻ bỏ miền
Cõng ba dấu chấm lên triền hoang sơ
71.
Một bầy sơn nữ tóc tơ:
Người ơi cho hỏi ý thơ là gì?
Rằng thưa: cát bụi xuân thì
Tứ thơ còn ở chốn đi chưa về
72.
Tôi tìm tôi giữa chốn khuya
Tôi tìm tôi giữa chia lìa chính tôi
Vung gươm chém vỡ mặt trời
Nổ tung thành một tiếng “tôi” lạnh lùng
73.
Tìm trong tiếng vó dưới dòng
Trong từng lóc cóc lòng thòng bánh xe
Con đường thổ mộ lê thê
Gió đời lạnh buốt thổi đè gió rơi
74.
Tìm trong nụ thắm bời bời
Tìm trong phiến lệ ngời ngời nét môi
Vung dao rạch nát kiếp người
Vỡ tan thành một tiếng “tôi” nhiệm màu
Xin cho tôi được bình minh
Để tia nắng ấm tỏ tình với tôi
Một mai trùng ngộ đất trời
Dư âm còn đó những lời vô ngôn
Xin cho tôi được hoàng hôn
Ngàn hoa lá thở ru hồn tôi say
Ngày sau cát bụi thân này
Vẫn còn ghi dấu cỏ cây êm đềm
Xin cho tôi được là đêm
Từ trong bóng tối tôi tìm bóng tôi
Bên thềm một chiếc lá rơi
Bờ xa sóng vỗ ru hời biển khuya
Là tôi trong cõi-bộn-bề
Ngàn năm con nước đi-về trong mây…
No comments:
Post a Comment