Thursday, April 28, 2022

01- Thân Thị Ngọc Quế 3

 CHIẾC VÕNG THƯA
Người ngồi trên chiếc võng thưa
Bàn chân dĩ vãng khẻ đưa tháng ngày
Đưa qua bóng tối đêm dài
Đưa về chút nắng tương lai cho đời
Ngồi trên chiếc võng thảnh thơi
Hong niềm kỷ niệm nào vơi khói trầm
Thơ hay trong cõi âm thầm
Mà hương thoảng mãi xa xăm sóng chiều
Khẻ đưa chiếc võng đìu hiu
Vùi ưu tư dưới bao nhiêu bóng sầu
Ngoài kia dù có đêm thâu
Mảnh trăng vẫn sáng trên đầu nhuộm sương
Vẫn đưa ngọn bút thiên hương
Cho thơ trổ ngát trong vườn trầm tư
Ngồi trên chiếc võng thực hư
Mà nghe trăng sáng cõi như như huyền
 
THUYỀN NHẸ QUA BỜ
Trên bến hoa nào gửi gió sương
Lắng nghe cát bụi hát bên đường
Mộng tàn đã rõ điều hư thực
Xuân vắng đâu còn thuở sắc hương
Ngoài cõi nước mây gì dễ buộc
Trong ta trời đất có chi thường
Thuyền không nhẹ lướt qua bờ ấy
Hỏi sóng sao làm nhạt bóng sương
 
THƠ của Bùi Giáng họa:
 
VỀ CÕI TRĂNG KHƠI
Vẫn tưởng sự đời là như thế
Ngờ đâu thế sự rất toan tân
Ai ngờ vết máu hồng nhan đỏ
Kinh nguyệt bất thường tự khả lân
Người đi nhớ mặt trời chăng
Ta đi ta nhớ vầng trăng chuyên cần
 
Chị Ngọc Quế
Chị từ vô tận tình thương
Về quê một chuyến lá vườn cỏ cây
Đưa tay chị tỏ chị bày
Bao từ ngữ mộng bao ngày tháng qua
Đọc bài chị viết hôm qua
Tôi bừng tỉnh giấc mà ra phụ lòng
Ấy từ vạn kiếp long đong
Đầu đuôi đứt nối cõi lòng lênh đênh
Ấy lôi thôi? ấy gập ghềnh?
Ấy vô lý hử? Ấy đền đáp ư?
Lắc đầu chị thủng thẳng cười
“Thần tiên vô tận, con người vô nhai”
 
MAI SAU
Mai sau dù có bao giờ
Em về non nước đọc tờ thơ điên
Hỏi em: quá vãng diện tiền
Cùng em đàm thoại cõi miền cỏ hoa
Có bao giờ? Biết bao xa
Em từ vô tận gặp ta bây giờ
Em nghĩ sao về một câu thơ
Viết vào tờ giấy bơ vơ nghìn trùng
Tuyết mùa viễn xứ bẻ bai
Tận tình ngọn cỏ lá cây mặt trời
Anh từ thiên cổ về chơi
Chép tờ thơ mỏng cho người hôm nay
Em từ viễn tuyệt bẽ bàng
Em rầu rĩ khóc suốt ngày suốt đêm
 
TUYẾT MÙA VIỄN XỨ
Mùa đông nhẹ lướt cành sương
Trắng mây trời trắng du dương thế tình
Đất trời vô tận lênh đênh
Tôi đi về với mông mênh tình người
Em từ viễn tuyết xa khơi
Về thăm cố quận đứng ngồi không an
Tôi từ viễn tuyệt thế gian
Gặp em như một cô nàng đong đưa
Bỗng nhiên giây phút xô ùa
Chào em chóp đỉnh thượng thừa biển dâu
 
TUYẾT MÙA VIỄN XỨ
(Ngọc Quế)
Mùa đông nhẹ lướt cành sương trắng
Trắng cả mây trời trắng thế nhân
Hoa tuyết lắng theo hồn lữ kách
Hồn thơ nghe thoảng bóng tà huân
Chiều xa cố quận mờ chân sóng
Nẻo vắng tha hương lạnh bến trần
Khơi chút lửa tàn hong kỷ niệm
Khi hoàng hôn nhạt ý hoài xuân
 
Họa lần 2
Trăng thu bóng tỏa ngàn mây trắng
Trắng suốt tâm hồn của đạo nhân
Tương ứng sự tình người viễn khách
Vỗ về niệm tưởng bóng tà huân
Doanh hoàn vĩnh dạ mờ chân sóng
Vũ trụ bình minh rạng bể trần
Một chút hương tàn trong kỷ niệm
Đi về ký ức tạc nguyên xuân
 
TA LẠI GỌI TA
Bình minh mặt trời thức giấc
Đi tìm vầng trăng vắng nhà
Sao mà vầng dương rực rỡ
Để khô vàng cỏ bao la
Cơn gió nào đưa chiếc lá
Lá bay tìm cánh bướm xa
Bướm theo bóng hoa ngày cũ
Mới hay hoa úa nắng tà
Ai buồn hoàng hôn theo gió
Để lạnh những vần thơ mây
Chỉ còn núi xnah lặng lẽ
Với đàn chim nhớ nắng bay
Xin về bờ lau yên tịnh
Phơ phất bên đồi quạnh hiu
Mỉm cười nhìn theo cánh én
Chở màu xuân nhẹ qua chiều
Trong sương ai tìm ai nhỉ
Mịt mờ trời đất bao la
Tiếng chiều còn vang trong gió
Chừng như ta lại gọi ta
 
Họa:
Bình minh chóc chim thức giấc
Gọi kêu tình mộng nhớ nhà
Tôi nghe kiền khôn rực rỡ
Hòa đàm vũ trụ bao la
Tôi nhìn từng chiếc lá
Kể từ vô tận trời xa
Lá theo bóng hoa ngày cũ
Tìm nhau suốt những chiều tà
Nỗi buồn thiên thu theo gió
Đi về vạn thuở với mây
Một mình nghĩ rằng có lẽ
Con người trút giũ thơ bay
Gieo vào vô biên tịch mịch
Rắc vào vô tận quạnh hiu
Mỉm cười nhìn theo cánh én
Chào xuân nhè nhẹ qua chiều
Trong sương ai tìm ai nhỉ
Dưới nguyệt bao lần bao la
Gắng gượng đôi vần rủ rỉ
Chừng như ta lại gọi ta
 
EM ANH (tặng Trương Quỳnh Như)
Anh đi như một con người
Em về như một điệu cười bán khai
Tình em? Một tiếng thở dài
Tình anh? Chỉ một muôn ngày gặp em
 
EM LÀ
Khắp nơi thiên hạ nói rằng
Em là tiên nữ bất bằng mà ra
Em từ một thiết mười tha
Em từ vô tận mà ra muôn trùng
Ấy từ vô tận tình thương
Mà ra vô tận đoạn trường tân thanh
Em từ cổ lục thập thành
Anh từ tấc cỏ vắng tanh phù kiều
 
MỘT BÓNG SIÊU NHÂN
Thành kính tưởng niệm này húy nhật cố Hòa Thượng Trí Hải
Một bóng siêu nhân nhập cõi thường
Mà hương còn mãi ngát thanh hương
Khơi trầm giác ngộ thơm lan nhã
Trao lửa vô ưu sáng đạo thường
Thoảng nhánh trúc vàng thơm tiếng gió
Ngỡ vầng trăng biếc nhạt làn hương
Có ai về lắng niềm vi diệu
Đón ánh bình minh tỏa viễn phương
 
HỌA:
Nhập vô vi thị nhập hằng thường
Mùi hương thiên tải vẫn thiên hương
Đàm hoa nhất hiện thơm lan nhã
Băng tuyết nghìn thu nhập đoạn trường
Bao xiết tân thanh về ý gió
Bấy nhiêu cổ tái tượng hình sương
Tập thành vô tận vô nghìn hướng
Vô ý vô tâm tạc mộng trường
 
      NHỚ QUÊ                                                                       
Ta muốn trở về cánh đồng xanh
Da diết lắm một triền sông đầy gió
Những con đường dài dẫn về ngõ nhỏ
Mái nhà tranh đầm ấm bữa cơm chiều
Để được nghe tiếng mẹ mắng yêu
Đàn em nhỏ vui đùa quên bữa tối
Cánh chim xa đang bay về vồi vội
Chốn nào tổ ấm bình yên
Ta muốn về nơi chẳng thể lãng quên
Cánh diều tuổi thơ khung trời bỡ ngỡ
Khao khát tình yêu, là ngọn gió
Bay lên đi ơi vầng trăng phiêu diêu
Bên dòng sông những mái nhà liêu xiêu
Thảm lúa xanh đến tận cùng như mẹ
Ta chạy chân trần thung thăng thời thơ bé
Hương lúa thơm, rơm ấm cả chiều
Ta lớn lên từ quê mẹ thương yêu
Đi nhiều lắm những miền xa đất lạ
Chiều nay nhìn hoàng hôn tắt dần trong kẽ lá
Muốn khóc oà, nhớ lắm một miền quê
Vũ Thị Minh Nguyệt
 
Diệu Linh
 
Mùa Vàng
Mùa về lá vướng gót chân
Vàng rưng nỗi nhớ bần thần ngóng trông
Người còn đứng đợi ta không?
Ta về tìm lại thuở hồng hoang xưa
Ở phương ấy nắng hay mưa?
Nơi này lá đổ cũng vừa mùa sang
Lá giăng kín lối địa đàng
Chân đi lạc hướng hoang mang rã rời
Chập chờn trên bước mù khơi
Lá vàng rơi lá vàng rơi lá vàng…
 
TÂM KHÚC RU
Hồ như hệ lụy trên đời
Tan thành sương khói từ người chia chung
Nghe trong sâu thẳm tận cùng
Lời tri âm gọi còn rung tim hồng
 
Ta về thả sợi sắc không
Chìm vào ru khúc mênh mông nỗi tình
Chỉ là tiếng hát vô thinh
Mà sao vọng đến tâm linh nghìn trùng
 
Cười ơi mấy nụ bao dung
Từ tâm trổ nhánh chia cùng lời ru
 
Tìm ta một cội nghỉ chân
Giữa chan chát nắng giữa tầm tã mưa
Ngược dòng sinh tử xô đưa
Tìm ta một cội để vừa đủ che
Lối quen khấp khểnh đi về
Gót chân đã mỏi đam mê đã chùng
Ta từ vô thủy mịt mùng
Bước chưa ra khỏi một vùng nhân duyên
 
Tìm ta một cội Chân nguyên
Vào nương bóng mát nhập miền vô ưu
 
Trong vạt nắng có chiều mưa
Trong áng mây có ngày xưa khung trời
Trong anh nghìn kiếp có tôi
Trong bao câu chữ có lời vô ngôn
 
Xin nghiêng xuống một bờ vai
Nâng dòng nước mắt buông dài trên mi
Để cho phiền não tan đi
Tình người ở lại vô vi giữa đời
 
Xin chia nhau một nụ cười
Dẫu riêng lòng vẫn trùng khơi nụ sầu
Quanh người còn lắm bể dâu
Buồn ta nào có thấm đâu vạn lần
 
Xin trao ánh mắt ân cần
Hồn toang mở chẳng ngại ngần bước vô
Mạch tim ngày tháng nghẽn khô
Giờ cuồn cuộn chảy vỡ hồ tâm tư
 
Xin lắng nghe nỗi xót xa
Hiểu đời còn những trầm kha quanh mình
Chẳng cần nói hãy lặng thinh
Mà nghe sâu thẳm có tình tri âm
 
Cuồng ta nhốt gió trong lòng
Chờ xem cây lặng nơi giông bão mình
Đùa ta vứt một chữ tình
Ngang nhành hư huyễn thình lình gãy đôi
Cười ta như thể ngộ rồi
Nhanh nhanh ra cửa luân hồi vào Không
Một hôm nổi trận bát phong
Cuốn ta về lại cõi mông mênh này
 
Gùi kinh bỏ lại trên ngàn
Mai về viễn phố rộn ràng cuộc chơi
Bao năm biệt mộng bên trời
Lên non diện bích học đòi hoát nhiên
Một hôm chợt tỉnh cơn thiền
Ngó ta ta vẫn cuồng điên thuở nào
Phạn thư xếp lại non cao
Làm thân tục khách ra vào tử sinh
Ô hay ta vẫn phàm tình
Nơi tam thế mộng một mình… chiêm bao…
Sáng đi khất thực trên cầu
Hóa duyên cơm áo (và câu thơ tình)
Khuya nghe chuông rụng xuống đình
Xòe tay bắt được ngỡ mình hoát nhiên
 
Thõng tay buông những lụy phiền
Chạm sâu hơi thở trên triền trầm luân
Lắng lòng trong giọt tham sân
Là khi thiền vị đã gần nơi tâm
 
Thấy trong tiền kiếp xa xăm
Là bao ngày tháng u trầm sắc không
Tử sinh ngụp lặn giữa dòng
Sắc không vẫn cứ sắc không nối liền
 
Từ nơi trùng khởi nhân duyên
Bước đi đi mãi về miền Chân Như
Thấy đời là cõi huyễn hư
Thấy Chân Như vẫn Chân Như đó mà
 
Vô minh rớt lại ta bà
Soi trong tự tánh thấy ta lại về
Thoát ra từ vực u mê
Vô thường được mất có hề chi đâu
                    
Lang thang cuối đất cùng trời
Ta người cùng tử bụi đời rác rơm
Từ khi vào cuộc áo cơm
Quê hương vời vợi một vòm trời xa
 
Ta là cùng tử không nhà
Ngồi mơ mái ấm chan hòa tình thân
Bao phen lòng cứ ngại ngần
Tủi mình thấp kém lần khân chưa về
 
Ta còn cùng tử u mê
Loay hoay khắp nẻo nhiêu khê mịt mùng
Ta tên cùng tử du phương
Đi hoang một thuở tìm đường về thôi
 
Ô hay có sẵn đây rồi
Nay ta cùng tử về coi kho tàng
 
Người đi tìm kiếm vô biên
Ở trong rừng thẳm trên triền núi xa
Còn tôi nhìn thấy bao la
Sáng nay ở giữa bông hoa sau vườn
 
Thõng tay vào chợ đề huề
Đạo đời hai ngả đi về thế thôi
 

 

 

No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...