Thursday, April 28, 2022

01- Thân Thị Ngọc Quế (Thích Nữ Tâm Mãn)

 

Chữ đốt trầm, ý khơi hương
Vọng ngôi sao sáng, cúng dường hôm mai
Mây vàng khói trắng bóng ai!
Chập chờn hư niệm, đời Ngài lung linh
Bút nên tâm, mực nên tình
Quỳ xin sám hối - chân kinh lòng này!
Trăng và hoa nở trên tay
Sương mơ còn ngại, lá lay rừng mòng!
 
“Tôi ngỡ ngàng đến nơi đây
Rồi vô tình cũng phương này ra đi” …
 
VỀ TRIỀU SƠN PHƯƠNG
Thơ như mãi đi tìm
Cánh rừng ngát hoa sim
Trên đồi xanh muôn thuở
Trong bạt ngàn lặng im
 
Thơ như nhớ vầng trăng
Lạc mất giữa đêm rằm
Bước về mây cô tịch
Tìm ánh vàng xa xăm
 
Mây theo thuyền trên sóng
Vượt qua gió mùa đông
Về đến bờ nắng biếc
Lấp lánh bến Huyền Không
 
Thuyền chở nắng thênh thang
Theo thiền sư áo vàng
Ngược dòng sông Bạch Yến
Về đồi cỏ mây ngàn
 
Người ngồi nhìn nước mây
Qua làn sóng đổi thay
Tà áo vàng phất phới
Giữa hoa ngàn gió bay
 
Thuyền như lướt trời xanh
Soi bóng tre yên lành
Bến núi xa trầm mặc
In làn nước long lanh
 
Có những đàn trâu hiền
Bước qua bờ truân chuyên
Bỏ lại trên ngàn sóng
Chiếc bóng vỡ trần duyên
 
Thuyền ghé bến cỏ non
Cỏ bước theo đường mòn
Nghe tiếng chim ríu rít
Đón người về sơn thôn
 
Lối cỏ lượn quanh đồi
Đồi tiếp đồi không thôi
Như đàn rùa cổ tích
Tắm nắng chiều xa xôi
 
Cùng nhau lên dốc cao
Tiếng rừng hát xôn xao
Làm rung cành hoa tím
Vần thơ tím chiêm bao
 
Có giọt sương trên hoa
Ôm màu nắng chan hòa
Tâm hồn ai thanh thoát
Yêu mây trời bao la
 
Gậy thiền nhẹ khua vang
Trên đồi, bóng y vàng
Thiền sư vừa xuống núi
Đón nụ cười xuân sang
 
Người bước nhẹ nhàn vân
Trải bao cuộc phong trần
Nay về miền núi thẳm
Quên bóng chiều bâng khuâng
 
Giữa trúc biếc hoa vàng
Người dựng Phong Trúc Am
Nghe gió đùa hiên trúc
Tĩnh lặng cánh hoa đàm
 
Chống gậy về Sơn Phương
Núi rừng bát ngát hương
Ẩn cư cùng mây trắng
Nhuộm trắng cả tà dương
 
Thong dong giữa núi thiền
Quê nhà phụng pháp duyên
Nụ cười tâm nguyệt mãn
Quên trăng lạnh ngoài hiên
 
Vườn mây thoảng gió đùa
Sương chạm mái song thưa
Nghe thu về bên cửa
Vần thơ ngát hương xưa
 
Nguyện về đây thăm người
Thăm chiều tím bên đồi
Lá bay trời hư ảo
Cho tôi nhìn thấy tôi
 
Xin làm nhánh cỏ mây
Yên tịnh lắng ngàn cây
Thơ dâng niềm cô tịch
Với một hoàng hôn mây
 
In trên đỉnh trời chiều
Bóng cây già quạnh hiu
Hàn huyên cùng khói núi
Bao nỗi niềm hoang liêu
 
Thiền sư lên đỉnh trời
Ngồi yên với xa xôi
Áo vàng in đá biếc
Tựa vào cõi trăng khơi
 
Bước lên đỉnh đồi mơ
Để người dắt qua bờ
Chập chùng hoa cỏ thắm
Dấu hoang… thiên cổ mờ
 
Người tặng cành chân hương
Hoa đỏ Triều Sơn Phương
Màu hoa còn sáng mãi
Trong ánh mắt thiên trường
 
Về trong cõi sương mù
Thăm thẳm những rừng thu
Quên bao mùa gió thổi
Phai mờ bước phiêu du
 
Thiền trúc ẩn Sơn Phương
Đón mây trắng qua vườn
Núi rừng là bạn lữ
Vui cùng ánh triêu dương
 
Ai về nhớ núi xa
Có phải núi nhìn ta
Bên đồi vương gió trúc
Trong bát ngát yên hà
 
Chừng như núi nhớ nhung
Mây trắng tỏa mịt mùng
Dáng người về sương khói
Hốt nhiên hóa vô cùng.
THÂN THỊ NGỌC QUẾ
 
GIỌT NƯỚC CÁNH SEN
(Ni Sư Thích Nữ Tâm Mãn) 
Ngàn năm, Giọt nước có buồn không 
Sao vẫn long lanh Dưới ánh hồng 
Trên cánh sen vàng Ai biết được 
Ngàn năm Giọt nước có buồn không. 
 
 GỬI ÁNH TRĂNG NON
Nghe tiếng chi vương ngọn cỏ mềm
Vần thơ thao thức với trăng đêm
Tháng ngày lặng chảy bờ thu vắng
Hoa lá thầm lay cánh mộng êm
Dù biết bóng mơ tàn mấy nỗi
Nào hay biển nhớ dạt bao niềm
Buồn ai thoảng chút hương tâm sự
Cho ánh sao mai lặng trước thềm.
 
Cảm tác
GỬI ÁNH TRĂNG NON
Thiên Sứ
Văng vẳng tiếng xưa chạm cỏ mềm.
Lẻ loi ánh nguyệt nhạt trong đêm.
Bờ môi còn thắm mùa thu vắng?
Mắt biếc u buồn nhớ mộng êm.
Ai trách bể dâu sầu mấy nỗi.
Người đi sao chẳng tỏ bao niềm?
Trăng buông nhạt mãi hương tâm sự.
Nức nở thu xưa nhỏ trước thềm.

GỬI ÁNH TRĂNG NON
Bùi Giáng
Chuyển thể từ thơ Thân Thị Ngọc Quế
Tiếng chi vương ngọn cỏ mềm
Vần thơ thao thức trăng đêm ngỡ ngàng
Bờ thu vắng, tiếng thu vang
Lá hoa lay mộng mở trang âm thầm
Bóng mơ biển nhớ bao niềm
Nào hay mấy nỗi lặng chìm chút hương
Ngọn mềm lá cỏ còn vương
Sao mai lạnh bóng người tương tư gì.
Lá hoa lay mộng mở trang âm thầm
Bóng mơ biển nhớ bao niềm
Nào hay mấy nỗi lặng chìm chút hương
Ngọn mềm lá cỏ còn vương
Sao mai lạnh bóng người tương tư gì.

GỬI ÁNH TRĂNG NON
Từ Bùi Giáng.
Gót hài đi. Vướng cỏ mềm.
Cô liêu trăng
Cô liêu trăng Khóc giữa miền Ngân Giang.
Ai đem đi.
Ai đem đi. Ánh thu vàng.
Để tờ thơ cũ
Để tờ thơ cũ Ngỡ ngàng thâu đêm.
Bể dâu xưa.
Bể dâu xưa. Gửi nỗi niềm.
Sóng cồn đại hải.
Sóng cồn đại hải. Đã chìm dư hương.
Còn đâu
Còn đâu tơ nguyệt vấn vương?
Ai tìm kỷ niệm.
Ai tìm kỷ niệm. Giữa miền tương tư?
 
VƯỜN MẸ NGÀY XƯA
Hoa bí vàng như nắng
Mẹ nhặt nắng trong vườn
Đem cài lên kỷ niệm
Sao màu nắng nhớ thương.
Ôi nhớ vàng hoa mướp
Hoa bay vàng tuổi thơ
Bằng bao nhiêu cánh bướm
Sao giờ bướm bơ vơ.
Nhớ giàn bầu hoa trắng
Trắng lời mẹ ru buồn
Một đời con đi mãi
Chưa hết lời ru thương.
Muốn làm chim viễn xứ
Cánh nhỏ bao dặm trường
Cũng về vườn nắng cũ
Nhặt lấy cánh hoa buồn.
 
Còn nghe tiếng gọi
Sao vẫn còn nghe tiếng sóng
Triền miên vang mãi trong lòng
Như những dòng sông vẫn chảy
Mang chiều về cõi mênh mông.
 
Sao vẫn còn nghe tiếng lá
Mùa thu rụng xuống vườn xưa
Để ai trong hoàng hôn tím
Nhớ đời lạnh bến sông mưa.
 
Sao vẫn còn trong im vắng
Lời hát là khúc chiều tà
Như gọi người về dĩ vãng
Hay là hoa lại gọi hoa
 
Bài thơ muốn viết lên sương.
Lên mây lên gió lên đường khói bay
    (Bùi Giáng)
 
Bổng dưng mình tách đôi mình.
Cho mình bên nọ nhớ mình bên kia
Bổng dưng giọt nước mà chia.
Thành hai giọt nước chia lìa nhớ thương
Bổng dưng mình tách trùng dương.
Để cho mình lại nhớ thương chính mình
Bỗng dưng mình tách đôi mình.
Cho mình bên nọ nhớ mình bên kia....
(Trụ Vũ)
 
THEO ÁNH THƠ SƯƠNG
Có chàng lạc giữa phù vân.
Ngẩn ngơ nhìn cuộc phong trần ngẩn ngơ
Có chàng tìm ánh thơ sương.
Kết thành hoa nắng trong vườn tâm tư
Có chàng đi giữa nắng tà.
Thả bao tiếng nhạc cho hoa chớm vàng…."
 
Theo dấu chân thơ lên núi biếc.
Còn nghe tiếng sáo ước mơ chiều…
Nay dấu chân thơ đã ra đi biền biệt.
Có ai ở lại nghẹn ngào cất tiếng hát :
"Xin gởi lại hoàng hôn bóng nhớ
Câu thơ tiếng nhạc cách muôn trùng
Với bao kỷ niệm trong lời hát
Còn thoảng trong sương trắng mịt mùng…"
 
Tuyết Mùa Viễn Xứ
Con chim hót như chưa từng đã hót
Một bài ca vô tận giữa bụi hồng
Tuyết mùa viễn xứ mênh mông
Từ đâu khách địa mà trông ngóng về
Tôi nằm khóc mãi tình tôi
Yêu trăng viễn xứ yêu trời lang thang
(Chiêm bao viễn xứ mây vàng)
Tuyết mùa phảng phất mộng trường éo le.
 
Gửi ánh trăng non
Nghe tiếng chi vương ngọn cỏ mềm
Vần thơ thao thức với trăng đêm
Tháng ngày lặng chảy bờ thu vắng
Hoa lá thầm lay cánh mộng êm
Dù biết bóng mơ tàn mấy nỗi
Nào hay biển nhớ dạt bao niềm
Buồn ai thoảng chút hương tâm sự
Cho ánh sao mai lặng trước thềm.

Bùi Giáng (bài họa)
Tiếng chi vương ngọn cỏ mềm
Vần thơ thao thức trăng đêm ngỡ ngàng
Bờ thu vắng, tiếng thu vang
Lá hoa lay mộng mở trang âm thầm
Bóng mơ biển nhớ bao niềm
Nào hay mấy nổi lặng chìm chút hương
Ngọn mềm lá cỏ còn vương
Soa mai lạnh bóng người tương tư gì.

Tiếng lá buồn xưa
Lá theo chiều rụng bao giờ
Nhẹ bay vào những trang thơ u hoài
Gió mùa đông nép bên ngoài
Ngắm hoa lan trắng điểm vài nhánh sương
Trăm năm còn một chút hương
Của ngàn năm mãi nhẹ vương bên đời
Ngoài song chiếc lá rơi rơi
Gọi hoàng hôn xuống trong lời gió reo
Sao nghe chiếc lá bay vèo
Chút buồn xưa lại về theo giấc vàng
Như trang thơ thoảng tiếng đàn
Còn vương ánh nguyệt lặng tàn cuối mây.

Bùi Giáng họa:
Chiều rụng bao giờ lá rụng theo
Nhẹ bay vào những trang thơ vèo
Gió mùa đông nép bên ngoài cửa
Sương trắng vài nhành lan trắng theo
Còn một chút hương lưa lại cõi
Trăm năm mộng mỵ bến phong kiều
Chút buồn xưa lại về theo giấc
Mơ đắm đuối tàn ánh nguyệt gieo
Nhiều chiều lá rụng trong veo
Như từ vô tận cheo leo giậy nguồn
Mùa dông sương tuyết vui buồn
Gió bên ngoài cửa như ruồng rẫy hoa
Sự tình sự huống té ra
Là yêu rất mực thiết tha sự tình
Gió mùa đông nép bên ngoài
Để nghe để ngóng tình hoài lang thang
Đêm dài lịch sử lỡ làng
Kéo dài vô tận muôn vàn mất đi
Vi vu viên xứ nhu mỳ
Tuyết mùa khách địa thuận tuỳ về thăm
Người về từ cõi xa xăm
Ta đi từ mất trăm năm ta về
Lá theo chiều rụng bao giờ"
Dằng dai bay mãi vào thơ u hoài
Gió mùa đông nép bên ngoài"
Ngắm lan huệ trắng điểm vài giọt sương
Huệ lan sực nức phi thường
Từng cay đắng lại dịu dàng hơn xưa
Ngoài song chiếc lá rơi rơi
Gọi hoàng hôn xuống trong lời gió reo
Từng nghe gió lá bay vèo
Nay còn nghe lại lá vèo vèo rơi
Cô thôn vườn cũ nối đời
Còn vang vọng mãi suốt đời cành hương.
 
Xa cõi đi về
Tôi ngỡ ngàng đến nơi đây
Rồi vô tình cũng phương này ra đi
Tháng ngày là cuộc phân ly
Trăm năm nào có nghĩa gì thời gian
Tình thương theo gió thênh thang
Buồn vui rồi trả lại ngàn mây bay
Đã quên rồi những đổi thay
Sá gì bụi cát tỉnh say bước đời
Ngọn cỏ nào giọt sương phơi
Long lanh hát với mặt trời ban mai
Rồi theo nước chảy sông dài
Nước về thăm thẳm tháng ngày trùng khơi

Bùi Giáng họa:
Một bận ngỡ ngàng tôi đến đây
Rồi ra đi cũng chính phương này
Vô tình là cuộc ngày theo tháng
Nối tiếp chia xa tới tận kỳ
Trăm năm nào có nghĩa gì
Thời gian vĩnh viễn thuận tùy tình thương
Thênh thang theo gió ngàn phương
Buồn vui rồi trả lại ngàn mây bay
Quên rồi những đổi những thay
Quên rồi bụi cát vần xoay bước đời
Nhớ chăng chút giọt sương phơi
Trên đầu ngọn cỏ dưới trời ban mai
“Rồi theo nước chảy sông dài
Nước về thăm thẳm tháng ngày trùng khơi"

CÁNH CHIM VIỄN MỘNG
Tôi trở về quê hương vàng nhật mộ
Dấu chân buồn lạnh cả bóng phù vân
Đường xa xăm ngày tháng nhuốm phong trần
Thấy bụi cát phủ bước chiều huyễn mộng
Tôi đã quên, đỉnh mây ngàn gió lộng
Biển sương mù xao động sóng trầm luân
Rừng bạt ngàn vết cỏ úa tà huân
Xin trở lại với ngàn xưa thanh thoát
Đã quên rồi, bước thời gian lãng bạt
Ta trở về gặp lại với tình ta
Tình vu vơ như một tiếng đàn xa
Vừa ngân nhẹ, đã tàn trong sương sớm
Trong im lặng bình minh vừa mới chớm
Ánh lửa nào soi sáng cả hồn ta
Chợt lung linh vàng nắng trước hiên nhà
Cùng mai nở huy hoàng trong tỉnh thức

Chạnh Lòng
Nhà em có mấy dây tiêu
Có làn khói trắng dâng chiều lên cao
Đồi xa nắng chếch bên rào
Có người mang nắng đi vào hoàng hôn
 
 Bài họa của Bùi Giáng:
 
CHÙA TÂY PHƯƠNG
Đến chưa? Hỡi bậc đá mòn
Ai về tìm lại cõi tâm xưa về
Mái rêu trầm mặc trên đồi
Uy nghi chùa cổ dưới trời bóng trưa
Ngỡ ngoài đỉnh khói Tây Phương
Nào hay La Hán hiện trường hiên mưa
Trà dâng thanh tịnh hương xưa
Lặng hồn mấy ngọn sóng đùa đùa chơi
 
TÌNH THƠ
Vầng trăng thuyền chở theo mây
Để ai còn nhớ bao ngày xiết bao
Hồn thơ muôn thuở trót vào
Nên ngàn năm lạc cõi nào mộng nay
Thời gian khói biếc dấu mờ
Buồn trang phương thảo ngác tờ hương say
Chiều nao tìm lại bên bờ
Vỡ trên sông bóng nguyệt mờ gầy nhom
 
Ai về thu trước mỏng manh
Để vầng thơ lại nhuộm long lanh chiều
 
Ngọc Quế viết tặng Ni trưởng Huệ Giác:
Người về bên núi hồn như núi
Thanh thoát trưa vàng ngân tiếng ve
Sớm biết Kim Cang cành trúc lắng
Ngày vang Bát nhã bóng chiều nghe
Yêu sao mây sáng vùng cây ngát
Nhớ mãi xuân tàn lối mộng che
Dù biết bồ đề cơn gió thoảng
Vẫn thương nhành cỏ giọt sương hè.
 
VỀ LẠI THÀNH NỘI
Vào thành nội nhớ vườn ai
Những hoa sứ trắng rơi đầy tuổi thơ
Như cành hoa của ngày xưa
Với mầu lụa trắng vẫy đùa nắng thu
Vào thành nội thấy mưa ngâu
Thoảng hương gởi lại nét sầu thời gian
Với bao ngày tháng phai tàn
Mầu hoa vẫn lấm tấm vàng tuổi xanh,
Hàng cây thắp nắng trên cành
Sáng mầu rêu biếc bên thành quách xưa
Mình tôi về gọi nắng thưa
Điểm trang cho cánh hoa mùa cuối năm.
 
XA CÕI ĐI VỀ
Tôi ngỡ ngàng đến nơi đây
Rồi vô tình cũng phương này ra đi
Tháng ngày là cuộc phân ly
Trăm năm nào có nghĩa gì thời gian
Tình thương theo gió thênh thang
Buồn vui rồi trả lại ngàn mây bay
Đã quen rồi những đổi thay
Sá gì bụi cát tỉnh say bước đời
Ngọn cỏ nào giọt sương phơi
Long lanh hát với mặt trời ban mai
Rồi theo nước chảy sông dài
Nước về thăm thẳm tháng ngày trùng khơi.
 
Thơ DIỆU LINH
Tâm Hạnh
Phủi tay áo lộng non ngàn
Về nghe hạc trắng vỗ tràn hư không T
hả rơi mấy vạt bụi hồng
Nơi bờ tục lụy bên giòng nhân gian
Người từ mấy nẻo quan san
Về mang sắc áo nhuộm vàng tà huy
Khép tờ hoa mộng xuân thì
Mở trang kinh kệ, huyền vi phút này
Người là sứ giả Như Lai
Về gieo tâm hạnh hiển bày chân nguyên
Rồi mai cởi bỏ nghiệp duyên
Qua cầu sanh tử, hoát nhiên bến nào.
 
Bày Tiệc
Khuya, ta bày tiệc tẩy trần
Mời người nâng chén ân cần với ta
Rồi mai nơi cõi Ta Bà
Có ra sao nữa cũng là... chiêm bao...
Ta xin cạn chén ngọt ngào
Mà nghe men thắm dâng trào mắt môi
Rót thêm chén nữa đừng vơi
Ngoài kia, đời đấy xin mời vào luôn!
Biết đâu trong lúc say cuồng
Là khi ta tỉnh hơn muôn vạn lần
Sao người đứng đấy tần ngần
Không vào bày tiệc tẩy trần với ta?
 
TRANG THẦN THOẠI
Có những ý thơ đến bất ngờ
Đẹp như Cổ Tự thuở hoang sơ
Tinh vi, thanh khiết, hương đồng nội
Tôi gặp Mặt Trời Cười rất thơ
Không phải mặt trời đỏ gắt gay
Hay màu vàng úa đến buồn ngây
Mà là Hiền Giả ung dung quá
Độ lượng nét cười, râu trắng mây
Tôi thấy tôi đang giữa hải hà
Rừng hoa bát ngát vạn hằng sa
Mỗi hoa, là mỗi trang thần thoại
Công Chúa, Quỳnh Hoa, một kiếp xa
 Có những ý thơ thật lạ lùng
 Bâng khuâng lắng đọng bước Thời, Không
Tôi đang vui với ngàn tinh tú
Trời biển mênh mông... Tâm Sắc Không.
TUỆ NGA
 
Huyễn Mộng
Ta mãi chờ ai?
Trong sắc tím mơ màng,
bên bóng chiều nhạt phai.
Trên bãi cát dã tràng,
xây hoài mộng tương lai.
Trùng trùng ngàn sóng vỗ
cuốn mộng vào hư vô.
Ta mãi tìm ai?
Trong những buổi ban mai,
và đêm dài tăm tối.
Bên dòng đời vội trôi
xuôi về trăm nghìn lối.
Ôi! Huyễn mộng vô thường
sao lòng cứ vấn vương...
 
Uẩn Khúc
Ngày đi, đêm tới, sầu rơi!
Nghe trong ấm ức, mộng đời vỡ tan.
Hoang liêu, ngày tháng thu tàn.
Buồn nghe quạ thét trên hàng phong thưa
Tìm trong ký ức ta, xưa.
Bao năm, chỉ thấy, gió, mưa ngập hồn.
Dốc đời trơn, bước mất, còn.
Chân chùn, hụt hẫng, gót mòn lãng phiêu.
Dòng người tất bật, muôn chiều
Riêng ta, lả bước, bóng xiêu bên đường
 
Sương Khói
Một ngày sương khói âm u
Lòng như tơ úa, rối bù tóc tiên
Một ngày giả bộ huyên thuyên
Nói cười giấu hết lụy phiền sau lưng
Bàn tay gõ nhịp lưng chừng
Buồn vui đem gửi mấy từng phù vân
Tiếc chi giây phút lạc lầm
Hồn hoang bướm gọi, u trầm hư vô
Nhớ thương con dốc ơ hờ
Cơn chiêm bao cũ, cơ hồ thực hư
Đàn nào buông khúc trầm tư?
Biết đâu chiếc bóng thiên thu lại về
Một ngày đếm giọt pha lê
Mà nghe cơn bão, bộn bề rót qua...
Ơ hay, sao hỡi lòng ta?
SƯƠNG MAI
 
TỪ KHI EM MẶC ÁO VÀNG  
Từ khi em mặc áo vàng
Hồn tôi nghiêng xuống bên hàng mưa sa
Có con chim nhỏ bay qua
Bên ngàn lau sậy Thạch Hà tơ giăng
Từ khi em tắm ánh trăng
Để hồn tôi mộng bóng Hằng giếng xa
Đêm đêm trăng chở suối ngà
Qua khe nước chảy là đà dốc cao
Hỏi em năm tháng về đâu?
Cho tôi thăm lại mép bâu áo người
Để nghe thỏ thẻ em cười
Để em nguyên vẹn cho đời nhớ thương
Đời trăm mảnh vỡ lưng chừng
Tóc em tắm gội thơm lừng hoa chanh
Cho tôi mơ giữa trăng thanh
Có đôi chim cổ trong Hoàng Hạc Lâu
Nơi vườn tháng chạp mưa ngâu
Hoa soan bừng nở bên cầu hồn nhiên
Cho đêm trăng trải quê hiền
Cho tình yêu đẹp bên miền Tào-khê
Cho em thổi sáo tranh quê
Sau hàng cau nhỏ nhạt nhòa hương xưa
Cuộc đời dẫu có nắng mưa
Cám ơn em dỗ giấc trưa mặn nồng…
MINH NGUYỆT

No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...