Friday, April 22, 2022

Sa Giang Trần Tuấn Kiệt 3


BÊN SÔNG TRẦN GIỚI
Non thần xa cách ngàn xưa
Hạc về gợi tiếng sầu đưa muôn trùng
Bến bờ sóng lớp mênh mông
Trăng khuya vàng rụng mấy tầng trời xa
Con thuyền giọng hát đêm qua
Ngỡ như Thần Hạc ngân nga giữa trời
Giòng sông chảy lạnh về khơi

NIỀM HOAN HỈ
Trăng say đêm tỏa sáng
Bừng vui đón hạc về
Lòng sông sâu vô hạn
Bóng Hạc động hồn khuya

DẠO CHƠI
Bảy miếu năm hồ mây dạo chơi
Độ bao nhiêu trí tỉnh bao người
Thi thiên tinh thể nào ai biết
Giữa bóng vườn xanh hạnh sáng ngời

HẠC ĐẬU
Bến hồng bóng hạc về khuya
Nghe như băng giá trời chia bến bờ

Trăng sao thu khói tỏa mờ
Nhành cao Hạc đậu bên bờ lau không


GIẤC MƠ NÀO
Đêm khuya dạo khúc Hạc cầm
Gió thu mát dãy sông Ngân bến bờ
Trời đầy mộng với cung tơ
Nỉ non xa vắng bụi mờ thinh không
Tóc mây ai vuốt nên giòng
Thơ bay cánh Hạc lượn vòng thời gian
Lửa hương về với cung đàn
Giấc mơ thế kỷ muộn màng về khuya

MÙA GIÓ THU NÀO
Em theo mùa gió thu nào
Để quên nửa giấc chiêm bao đêm rằm
Ta về còn nửa vầng trăng
Điểm trang mặt ngọc âm thầm bên hoa
Hạc từ viễn phố rời xa
Mênh mông trời đất sương pha ít nhiều

HÌNH BÓNG MẸ QUÊ
Lưng gầy lạnh gió đầu thu
Tóc bay theo khói sương mù bãi xanh
Cồn Tiên sóng lớp vây quanh
Năm mươi năm đã dấu hình mẹ xưa
Đông buồn ngày ấy bơ vơ
Lệ không chảy động hồn thơ giữa hồn
Chiến tranh khói lửa chập chùng
Biết đâu nội chiến quê hương oan cừu
Thanh bình khúc hát vu vơ
Đêm nay nhớ mẹ bên bờ lau không
Cồn tiên bóng hạc lượn vòng
Sầu riêng cúi mặt đôi giòng lệ sa


HÁT THẦM
Em hát trong rừng sao
Tôi ngủ dưới cội đào
Chợt mùa Đông tuyết phủ
Biết tìm em nơi nao

TƯỢNG
Em đi chân bước lạc đà
Suốt miền ải hạn giữa sa mạc người
Phượng hoàng xuống đậu hai vai
Ngậm hoa Quỳ nhớ thiên thai không về

Phù vân một áng trôi đi
Với hồn xưa động bốn bề không gian

XƯA KIA
Xưa kia ta đến bên thành
Cỏ cây cũng nhớ thương mình ra hoa
Vầng trăng-Bến ngựa-Giang hà
Bia thành vách mộ lòng ta chợt buồn

TUẦN HOÀN
Con chuồn chuồn lá mạ
Từ đồng cỏ mùa xuân
Bay suốt quamùa Hạ
Rồi trở về mùa Đông

THƯỢNG ĐẾ
Thượng đế Người dệt vải
Quăng thoi Nhật Nguyệt sầu
Tháng năm đờ đẫn lại
Lá vườn rơi về đâu
Hồn ta như mây trắng
Dàn lên bao vòm cầu

QUÊ HƯƠNG
Lòng ta vì quá đỗi nhớ thương
Cành hoa bụp cũ khóc bên đường
Bến khuya Sa đéc trăng mười sáu
Mấy độ chìm theo sóng lớp lang
Hỡi người con gái bến Tân Quy
Nàng hát ta nghe tiếng hát gì

Tóc xõa bốn trời trăng gió tụ
Mây vờn âm điệu nét phương phi
Hát nữa nàng ơi! não bốn trời
Cành hoa bụp cũ bến kia rơi
Quê hương khúc hát chừng đưa lại
Lớp sóng trường giang lạnh đến trời

Chiều nghe khúc "Phượng cầu hoàng"
Nỗi buồn thiên cổ tiếng đàn nghìn năm
Lệ châu rơi xuống âm thầm
Tương Như Tư Mã cánh bằng đã xa

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...