Saturday, May 21, 2022

Nhiều tác giả 15

Cỏ mùa xuân – Lê Hải Châu
Biếc xanh ngọn cỏ mùa xuân
Nửa phần giỡn nắng, nửa phần đầm sương
Long lanh những chuỗi hạt cườm
Tơ trời ai rải mà vương dặm dài
Giêng hai rét lộc rét đài
Nhánh đào đã héo, nhánh mai cũng gầy
Chỉ riêng bờ cỏ còn đây.
Ủ trong giá rét vẫn dầy mầm xanh
Tháng ba nắng ấm gió lành
Ì âm sấm dậy vòng quanh cửa rời
Dẫu là mới chỉ mưa chơi
Triền đê giờ đã bời bời sắc xanh.
Bóng người nhập nhoạng triền đê,
Tôi ra đón mẹ, bốn bề mưa sa.

MÙA PHAI Phù Vân
Ở nơi ấy...gió buồn như muốn khóc
Thổi trầm trầm hoang hoải phía không nhau
Vài giọt nắng cuối cùng đang run rẩy
Bóng chiều loang nơi chốn cũ phai màu
Ở nơi ấy...có ta buồn như cỏ
Chỉ một ta lặng lẽ giữa miên trường
Đêm ngơ ngác gối đầu lên áo mỏng
Nghe bên trời tí tách đổ lệ sương
Ở nơi ấy ...hơn một lần ta có
Một chiêm bao như thật giữa hoang đường
Ở nơi ấy hơn một lần ta có
Chút men khờ một thuở đã từng thương
Ở nơi đó...có ta nằm thiêm thiếp
Mơ mùa xưa ru ngọt phiến môi hồng
Ở nơi đó có ai ngồi chải tóc
Gần...thật gần...mà xa đến mênh mông
Bao lâu nữa ? Ta hỏi người chốn cũ
Sẽ xanh rêu trên ký ức mệt nhoài
Ta cúi xuống bên đời kia mặc niệm
Nghe âm thầm,dang dở...gọi mùa phai... 

TRẢ LẠI TA
Trả lại ta chuỗi thời gian
Tuổi thơ êm đẹp mơ màng bướm hoa
Không gian ơi, trả lại ta
Núi sông rừng trảng bao la một vùng
 
Trả ta một khoảng không trung
Trời xanh mây trắng trập trùng sơn khê
Trả ta một bóng trăng thề
Đường xưa lối cũ đi về bên nhau
 
Trả ta ân ái buổi đầu
Tình ta mới chớm đẹp màu thương yêu
Trả ta hình dáng yêu kiều
Của người thiếu nữ rất nhiều nhớ thương
 
Trả ta một thuở quê hương
Mái tranh vách đất ngôi trường xa xa
Xin trả lại hết cho ta
Những gì đã mất đã qua một thời
 
Trả ta năm tháng qua rồi
Với bao kỷ niệm một đời không quên.
 Mạnh Trương

VỪA LỚN
Tóc mới rẽ trên ngôi đường thứ nhất
Thoáng như người bay một chút tình xa
Nghe ở đâu chim bướm tới bên nhà
Trên tay nở cả hoàng hôn bối rối
Đan nhỏ nhẹ trên mấy tờ thư nối
Lòng thời gian quá rộng ở ngày đi
Mắt vừa cay mấy sợi khói phương phi
Nhưng chưa khóc vì còn trong hồ lệ
Trang nhật ký thơm những giòng kể lể
Trời rét lên xương máu cũng thèm đau
Buồn lạ lùng vui chất ngất xôn xao
Trên những bước chân đi vờ ngoảnh lại
Tay nhẹ hẫng ném vèo qua tuổi dại
Bỗng ăn năn khi đứng trước gương đời
Chẳng là mây ngơ ngác tới trong trời
Không là gió thổi về theo nắng chín
Tuổi vừa lớn biết đâu mà bịn rịn
Tháng ngày bay cánh mỏng có ai ngờ...
Nếu mà cho nhung nhớ lại từng tờ
Gỡ cho hết những vàng phai kỷ niệm
Mực đã chảy cạn một dòng suối tím
Áo học trò và lũ ghế bàn xưa
Mắt thân quen trên đỉnh lá mong chờ
Ngoài cửa lớp trời thu mây xuống thấp
Tuổi vừa lớn hồn đang nghe tấp nập
Nắng mùa xuân từng cọng biếc bay cao
Thoáng ai qua bóng lạ thả hôm nào
Con đường ấy tự nhiên mà nhung nhớ
Lòng chùng lại để nghe mùi nhịp thở
Để bàng hoàng đánh mất một ngày vui
Biết gì không? _ hương cốm đợi tay người
Cho hơi ấm và cho thầm mạch sống
Từ hôm ấy ..người ngoan như giấc mộng
Đến bên tôi trong những lúc học bài
Mùa thi ơi, nhè nhẹ ở trên vai
Đừng rớt nặng mà lòng tôi rối chỉ
Cứ thong thả cho tôi còn chuẩn bị
Cứ bình an rồi hãy đến ngập ngừng
Như nụ cười ai đã bọc da nhung
Đem đến bỏ ngoài sân còn rộn rã
Tình yêu tới làm cây cao bóng cả
Làm nghìn trùng nối lại một đường dây
Chẻ những mùa hoa gạo xuống đôi tay
Xua mưa đến rồi đi cho nắng chín
TỪ KẾ TƯỜNG
 
TRĂNG VU LAN 2022
Đã hai năm ta về cố xứ
Với nắng mưa hoa trái chim vườn
Rời bỏ phố làm người sống thử
Tìm lại mình nơi chính quê hương
Mẹ tuổi hạc nằm sâu trong đất
Phía sau nhà bỗng hóa mênh mông
Chim rẻ quạt nuôi con mở mắt
Chiếc tổ khô bung gió nghẹn lòng
Ngày rộng quá, đêm thênh thang quá
Ta một mình quanh quẩn bóng ta
Ngọn đèn nhỏ chông chênh mắt lạ
Lá mùa đi xao xác hiên nhà
Em một thuở bên hồ bước khẽ
Áo hoa xưa soi sóng nước xanh
Hoa cúc đất nở vàng đến thế
Những thu phai nào phải vô tình?
Đường phía trước mịt mù cỏ dại
Ta đếm mùa dọn trống chân ai
Tìm dấu bước một thời xa ngái
Tiếng dế buồn ru chút tàn phai
Mưa ngâu rồi, trăng treo bóng lặng
Bữa cơm quê cúng mẹ đêm rằm
Ta quên áo cài bông hồng trắng
Để ngỡ rằng mẹ chẳng xa xăm
TỪ KẾ TƯỜNG
 
TÔI THÌ GIỮ MÃI, NGƯỜI TA CHẲNG HỀ
Người đi bỏ lại nơi này
Để tôi thui thủi trông ngày, ngóng đêm
Người đi bỏ hẳn góc thềm
Tôi theo mùa đợi chưa quên những lần
Phố nào còn đó dấu chân
Bến xưa phơi mãi vết hằn thương đau
Con đường một thuở có nhau
Người đi bỏ lại sắc màu lá thu
Niềm vui lạc mất kể từ
Giấy hoen nét chữ lá thư tình còn
Chiều loang giọt nắng khẽ hờn
Lại đêm trống rỗng cứ đon đả mời
Nhớ ai chẳng bỏ một lời
Ủ trong chăn gối thoáng hơi hướm đời
Nhớ ai lạc cả nụ cười
Từng lời ca giữ khi người bỏ rơi
Lửng chiều luôn vẫn mình tôi
Chút gì cứ chẳng chịu rời đi xa
Hôm nay chẳng bỏ hôm qua
Tôi thì giữ mãi, người ta chẳng hề .
Sơn Nguyễn
 
Bài hoạ Phạm Thu Thảo
PHỐ MƯA
Hoàng hôn chầm chầm tìm về
Ngày dài vô tận đêm thê thiết chờ
Bóng người đợi cả trong mơ
Mà người không biết hay hờ hững quên
Tựa ngàn sóng bủa lênh đênh
Rạt rào vỗ mãi bãi ghềnh tự đau
Nghìn đêm mộng với trăng sao
Nghìn sao rơi rụng phương nào ai hay
Đường xưa dấu cũ mờ phai
Mà con tim nhỏ mệt nhoài chưa quên
Gọi thầm ký ức không tên
Yêu ai thì cũng riêng mình biết thôi
Hạt mưa rơi giữa lưng trời
Hoá ngàn giọt lệ đắng lời thương mong
Chiều đan hạt nắng bâng khuâng
Mênh mông phố rộng ngại ngùng bước qua
Người dưng bỗng nhớ thiết tha
Vô duyên hờn trách người ta quên mình
Lối quen gió cuốn bụi hồng
Nghe cay khoé mắt tựa lòng phố mưa

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...