Monday, June 13, 2022

01- Hạt Cát 4

TÓC MÙA XUÂN (Hư Vô)
Ngày ở đó còn những tia vàng vọt
Lời mưa bay trên phiến lá ngỡ ngàng
Loài chim sẻ rong chơi quên dấu cỏ
Mây bay tìm nguồn cội buổi ban sơ
 
Thuyền xa bến chơi vơi bàn tay với
Ngàn trùng xa nghe sóng vỗ xuân thì
Chiều hắt bóng giữa tâm hồn sa mạc
Thắp lung linh hoài niệm cuối chân trời
 
Ngày khổ hạnh tiếp một đời khốn khó
Đỉnh sương ngàn còn thổi gió thu xa
Ngày tiễn biệt đôi mắt nào u uẩn
Tóc mùa xuân hoang hoải nét phôi pha.
 
HẠT CÁT
Hạt mưa mấy tuổi mưa sầu
Lòng ta mấy tuổi đã sâu thành bờ
Mưa rơi chiều lạnh ngẩn ngơ
Có cơn gió trút tiêu sơ vào hồn
Ngậm ngùi sỏi đợi đầu truông
Đong đưa nhịp võng sợi buồn đong đưa
Lối về lặng ngắt lời thơ
Hương bay nhòa nhạt mịt mờ dấu xưa
Ơi con chim mộng về chưa
Cho ta nhặt hết mây mưa ban đầu
Hạt mưa mấy tuổi mưa sầu
Lòng ta mấy tuổi đã sâu thành bờ

Thuyền ai chở khói nghiêng sông lạnh,
Chở hết phù du nhẹ bóng chiều,
Ơi ! con cúm núm đừng kêu quạnh,
Lòng ta từ nọ đã cô liêu !
Người về sương lạnh canh thâu,
Đàn tôi nhỏ giọt bên cầu rụng trăng.
Chèo khuya sông nước miên man,
Áo xanh một phiến, bàng hoàng mây trôi.

Cưu mang bao nỗi đoạn trường,
Lênh đênh tám hướng mười phương cuộc đời.
Phút giây rồi cũng xa vời,
Giọng cười tiếng khóc ngậm ngùi chiêm bao.
Tạ ơn đời những ngọt ngào,
Tạ ơn cả những sầu đau muộn phiền.
Tạ ơn đời những tranh phân,
Tạ ơn đời những ân cần sẻ chia.
Tạ ơn đời những canh khuya,
Tạ ơn đời những sớm hè chiều đông.
Tạ ơn thu úa xuân nồng,
Tạ ơn thương ghét cõi lòng nhân gian.
Tạ ơn hết những chê khen,
Tâm giao, sơ ngộ, tình thân, tình thù.
Nụ cười xin nở thiên thu,
Tạ ơn đời mãi cho dù ra sao

Gửi lòng theo áng mây khuya,
Nghe hư ảo rụng đầm đìa giọt sương.
Dế giun thức dậy reo mừng,
Vầng trăng cổ đại lạnh lùng nguyên sơ.

Em về mây trắng đầu non,
Tiếng chuông cổ độ ngân mòn tháng năm,
Suối khe hưng phế thăng trầm,
Nước trôi còn lại một vầng trăng suông!

Hạc về rũ cánh tà huy,
Thênh thang một cõi sá chi bụi hồng,
Tịch dương còn đó thinh không,
Ngàn năm hãy cứ phiêu bồng …như nhiên.

Chong đèn đợi một bóng đêm,
Rình mang cơn mộng về bên gối nằm.
Nghe mưa vỡ vụn canh tàn,
Nghe hồn thiên cổ bàng hoàng qua hiên.

Tay ngà ôm ấp hương trinh,
Cùng tri âm một tấm tình gửi trao.
Vì người nở giữa đêm thâu,
Không cho ong bướm lao nhao tỏ tường.

trời đất vô cùng tận,
ngàn xưa xanh núi rêu,
ngắm nhàn chơi hạc trắng
mặc trần thế lao xao.

Chiều hôm mây trắng lênh đênh
Qua cầu lơ đãng bỏ quên tim này
Chơi vơi nhạn lạc ráng phai
Biết trăm năm cái tâm hoài ta đâu?
 
Hồn ta là bãi chiều sa mạc
sương khói đùn lên ảo nắng vàng
ta đem tim óc đi mài miệt
Lâu rồi mây vẫn trắng mênh mang.
Biếc khuya một phiến trăng rời rạc
Sương đọng ngàn xa mộng bén canh
Núi cổ âm thầm quên tuổi hạc
Hỏi tùng đêm lạnh có mong manh

Mang mang hồn mộng đêm trường,
Đàn rơi lỡ nhịp cung thương lạnh dài,
Ngó trăng tưởng bóng hình ai,
Hỏi nhân thế có bao ngày là vui???

 Sông sâu ai quẫy tay chèo,
Gọi hồn thiên cổ ít nhiều bâng khuâng,
Bèo trôi tím thẳm chiều hoang,
Về đâu hỡi chiếc đò ngang dòng đời?

Chiều nghiêng ngoài thăm thẳm,
Gió cuốn trời mênh mông,
Bên triền cao hạc lẻ,
Vỗ cánh vút tầng không!

Ta đi hài cỏ gươm cùn,
Đồi sương núi gió bềnh bồng áo mây,
Nhân gian ảo mộng vùi say,
Mộng trung tầm mộng tháng ngày du du.

Nhạt nhòa mưa trắng cuối sông,
Người đi lạnh áo tang bồng chiều lơi.
Thuyền trôi hun hút mây trôi,
Hư không ngày cũ xa vời gió lên.

Trong tay trang sách hững hờ,
Chiều hôm nắng quái cõi bờ mênh mông.
Gối tranh nằm khểnh cội tùng,
Xem nhân thế đó bềnh bồng trắng mây.
Mảnh trăng treo đỉnh Lăng Già,
Mang mang kim cổ ta bà vọng chân.
Sanh trụ diệt sát na tâm,
Biết đâu nguồn cội truy tầm cái ta ?
Bâng khuâng mực đọng canh tàn,
Thềm rêu ai để bẽ bàng giọt trăng,
Người đi từ độ phù vân,
Có hay hạt bụi phai vàng chiêm bao
Em ngồi ngắm bóng thời gian,
Mà quay quắt nhớ cung đàn viễn phương,
Hắt hiu nguyệt lạnh mù sương,
Tình ơi biết gửi mộng trường về đâu?
Sao thưa ngói lạnh trăng tà,
Khói sương mộng ảo la đà về đâu?
Hỏi nhân gian có bao lâu?
Mà con nhện mãi giăng sầu mối tơ!
Biếc khuya một phiến trăng rời rạc
Sương đọng ngàn xa mộng bén canh
Núi cổ âm thầm quên tuổi hạc
Hỏi từng đêm lạnh có mong manh
Nửa đêm ngồi ngắm bóng mình
Chợt thương mái tóc vô tình trên vai
Câu thơ rồi cũng lạc loài
Hắt hiu ngọn nến cảm hoài lung linh
Non xa mờ khói lạnh
Cánh hạc trắng rừng thu
Bóng tùng trăm năm quạnh
Đứng xanh rì hư vô
Phiêu diêu mây khói bên trời
Quay đầu một cõi chơi vơi dặm ngàn
Non xanh nước biếc thênh thang
Phất phơ ngọn cỏ trăng ngần giọt sương
Ngậm ngùi thao thức cùng ta
Là khung nguyệt lạnh la đà khói sương
Hiên mây nhè nhẹ trầm hương
Gió hiu hiu thổi hoang đường qua tim
Trăng sơ, hương còn đọng
Mộng cũ ý chưa lìa
Mây trôi nghiêng cành biếc
Bèo dạt nhánh sông khuya
Cội tùng trước gió
Đầu núi sừng sững uy nghiêm
Trơ trọi bậc tài trí xuất chúng
Thần thái của một cao tăng trong thời tao loạn
Lấy hành trang vô ngại mà ứng phó với gió giật mưa cuồng
Đem tri thức sáng ngời đối đầu với ngục tối xích lạnh
Máu lệ chứa chan tấm lòng với nước non
Tư tưởng tràn đầy sự nghiệp trí tuệ cho Đạo pháp
Cội tùng trước gió thực thẳng ngay độc lập
Đến đi thong tự tại không bao giờ lay chuyển
Ta nhìn ta trong kính
Ta chẳng thấy ta đâu
Thấy bụi hồng một nắm
Và mây trắng một màu
Ngói rêu hồn đã xanh mùa
Có ai về kể chuyện xưa Lý Trần
Nghe chừng đá cũng bâng khuâng
Trong nghiên mực đọng mấy tầng phù hoa
Trà khuya nửa ngụm chập chờn
Hỏi nhân gian có ai còn đó không?
Phiến đá nghìn xưa cười ngạo nghễ
Triều khuya cơn gió lạnh thênh thang
Lênh đênh nghiêu ốc hồn dâu bể
Vời vợi nghìn sau trăng hỗn mang
Lênh đênh quảng vắng lưng chiều
Đò tôi chuyên chở ít nhiều nắng mưa
Đã đành bèo mỏng lau thưa
Đò trôi sóng vỗ cũng vừa bể dâu
Giăng chi sương khói trên cầu
Cho không gian gợn mối sầu trường giang
Tự cho mình như Trương Chi
Gõ bè tấu khúc Mộng Kỳ Mang Mang
Chán trò sinh tử thế gian
Chàng bèn về đắp y vàng làm Sư
Rêu xanh rì cổ độ
Tùng biếc ngạo non bồng
Giỡn nhàn đôi hạc trắng
Mặc ta bà có, không
Lá xanh gò vắng thông reo mộ
Mây trắng ngàn phương trắng hững hờ
Du tử chân bon sầu cổ độ
Gió từ đâu thổi mãi hư vô
Mẹ
Bên đời hoa cao rụng
Tóc mẹ trắng hồn quê
Nhớ con ngồi viễn vọng
Mây chiều trôi bốn bề
Mẹ ngồi lần chuỗi hạt
Tay năm ngón run chiều
Bên hè cơn gió tạt
Con dế gáy buồn thiu
Hắt hiu chiều cuối xóm
Buồng cau lão đong đưa
Mẹ luồn kim vá áo
Bờ sông xanh bóng dừa
Bên thềm hoa trang đỏ
Con ong mật vờn quanh
Mẹ hái trầu trước ngõ
Nắng chiều vàng mong manh
Sông trôi ngàn sóng bạc
Mây nước một màu trăng
Mênh mông sầu luân lạc
Hồn nước quốc kêu thương
Sư về đối bóng tà dương
Ngó ra sinh tử viễn phương trùng trùng
Phất phơ úa ngọn cỏ bồng
Dừng chân cười vỡ mộng lòng chiều xưa
Sư về ngắm đỉnh phù vân
Nhớ trong tiền kiếp có lần ghé qua
Lang thang khắp cõi ta bà
Cung son thuở nọ có là gì đâu
Lênh đênh một áng mây chiều
Ta trôi vô tận quạnh hiu đất trời
Tan theo cơn gió lưng đồi
Bâng khuâng ta gọi tình ơi là tình
Gọi người gọi mộng lung linh
Trăm năm gọi mãi bóng hình vu vơ
Gọi ta ta cũng mơ hồ
Có, không nào biết hẹn hò chi đây
Ba mươi hai tuổi chưa già
Còn đen nhánh tóc sao ta ậm ừ
Đêm ngày cứ đợi Trang Chu
Mượn đôi cánh mỏng bay mù hạc trăng
Về đâu một cánh chim bay
Khói sương lãng đãng tháng ngày phù du
Gió chiều gọi mãi hư vô
Nghe lòng như đã thiên thu một ngày
Mai chiều còn nấm đất
Hồn đã thấy xanh rêu
Mấy mùa sương khói nhạt
Lòng vội vã đăm chiêu
Hạc về vút cánh thinh không
Nửa đêm trăng lạnh vô cùng thái hư
Người xưa bỏ xứ bao giờ
Trang kinh lặng lẽ sang tờ cuối thu
Mai có ai về
Mai có ai về trắng áo thu
Ngồi nghe sương khói quyện tương tư
Đường trăng hiu hắt đồi thông lạnh
Cổ độ buồn hiu chuyện giã từ
Mai có ai về xõa tóc thơm
Soi gương lặng lẽ bóng hoàng hôn
Trầm hương quá khứ trăm hờ hững
Dặm liễu ngàn xưa chợt rũ hồn
Mai có ai về lãng đãng mây
Thuyền neo phơ phất dáng liêu trai
Bềnh bồng mộng cũ trôi ngày cũ
Chầm chậm chiều hôm lạnh cảm hoài
Mang mang nguyệt lạnh đôi bờ
Người đi sương khói bơ vơ điệu đàn
Áo khuya mây nhẹ tơ vàng
Liêu trai một giấc mộng tàn canh thâu
Nửa khuya gây một đỉnh trầm
Khói hương chợt thấy hiện thân hoang đường
Mong ta cũng biến thành hương
Mà bay lãng đãng vô thường hóa sinh
Áo bay lãng đãng sương mù
Thiên thu gõ nhịp trên tờ cổ thi
Dừng chân héo hắt tà huy
Một mai biết chọn thân gì hóa sinh


No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...