MÙA XUÂN QUANH TA
Dáng khẳng khiu, nhìn bàn tay năm ngón
Mắt lệ đăm chiêu Rừng núi lạnh nghiêng sầu!
Sương tuyết phủ Gió rít từng cơn hờn lạnh giá
Phong phanh chiếc áo đời không đủ ấm
Bóng trăng sương Nhòa vết lệ xuống đêm gầy!
Bão lũ về Những vùng quê ta
Dấu thương đau trong ánh mắt phong trần.
Nỗi đày đọa Lên bao kiếp hoang sầu sa mạc,
Cảm nhận nào… Hơn giá rét khắp quanh ta…!
Sáng ra Tưới nước vườn chùa
Giữa trưa Thả giấc vô thường
Chiều lên Nắng rụng sơn khê
Nghĩa vi diệu Pháp Hoa Rằm, nguyệt viên.
Đêm về Nhịp tiếng chuông thiền
Ngày lên Đã rựng hương màu
Bên trời sương khói đong đưa
Ánh hồng đại nhật Nhớ mùa Đản Sinh.
Mẹ ơi!
Bây giờ là tháng 9, mùng 3
Mây trắng vẫn thênh thang lùa vào nỗi nhớ
Phương trời cũ, Biết đâu tìm hơi thở
Mẹ ơi!
Bây giờ là tháng 9, mùng 3
Con lặng lẽ Bên thềm thu gió về hiu hắt
Còn nửa quê nhà, hoang tái bóng chiều sa.
Mùa thu
Một thoáng đã ba năm, Nhớ ngày mẹ mất!
Nên mẹ đi không để lại một lời
Và đương lúc con vẫn còn phiêu bạt.
Ai đâu hiểu hết nỗi đời lưu lạc !
Cánh chim chiều Vừa chếch bóng buổi nghiêng chiều
Trên vai gầy, và trên cả bước cô liêu.
Bây giờ Con đâu còn có mẹ
Từ thuở tao nôi chín vàng chín đỏ
Đâu cái thuở mẹ còn coi nhỏ
Đâu nhịp võng đong đưa
À ơi…những trưa hè hiu hắt gió - lời ru…
Bây giờ Mẹ đã thiên thu
Vầng trăng mẹ - vẫn sớm trưa trong lòng.
Mẹ ơi!
Tháng 9, mùa thu Nhớ ngày giổ mẹ
Trong khi con còn lưu lạc chốn quê người
Trên vai gầy
Bước tha hương nghe nỗi buồn hạt bụi
Vẫn trải lòng năm tháng với dòng trôi!
Bên thềm mây trắng khéo xây thành
Xao xác ngoài kia tiếng lợi-danh
Vinh nhục bao phen đời khập khễnh
Đỉnh chung mấy cuộc mộng tan tành.
Xoay chiều ngọn bấc đau lòng vạc
Trở giấc phong hồ lạnh điếm canh.
Ngàn thuở ai hay tuồng thế sự,
Bức tranh vân cẩu vội qua mành.
Vội qua mành ấy, ảo tuồng thôi!
Cốt để làm nên chất liệu người
Vẫn biết non cao còn bóng cả
Nào hay rừng thẳm có ma trơi!
Đã rằng nắng quái nung thêm lửa
Vì bởi lầm mê phó mặc đời.
Ấy thế, cuộc tuần lưu vẫn thế...
Chừng như thế sự nước mây trôi!
NHƯ MỘT MÙA THU
Lá đã vàng rồi, thu đã sang
Phương xa lớp lớp trắng sương ngàn
Đâu đây tiếng nhạn trong chiều vắng,
Còn đọng mùa xưa những lá vàng.
Năm tháng hoài hương bao kỷ niệm
Lòng đời chưa ráo vết thu xưa,
Rừng phong dẫu có phai màu lá,
Mạch chuyển còn xanh tiếp lại mùa.
Những lá vàng bay về tịch liêu
Gởi bao tâm sự lại trong chiều.
Đường mây vẫn mãi về vô tận
Còn mất, nào ai được bấy nhiêu ?
Như lịch tuần lưu của đất trời
Kiếp người muôn việc cứ dần trôi.
Nhục-vinh mấy cuộc hưng rồi phế,
Thành bại, hay chăng tiếng ở đời.!
Thu đã sang rồi, thu sẽ qua
Còn chăng ở lại cõi lòng ta.
Mấy mùa điểm sắc, và thu nữa...
Vẫn một tin yêu khắp vạn nhà.!
Không từ nơi nguồn cuộc sống
Muôn trùng khổ đế thậm thâm
Cành lau nghiêng chiều thực-mộng
Cành lau trắng trời diệu tâm.
2.- Vằng trăng nào?
Giữa ao trời diễm tuyệt
Huyền diệu mười phương mây
Vẫn tròn gương cổ nguyệt
Cõi thơ, cõi Phật nầy.
3.- Cái nhìn
Buông tay cuộc hẹn ta bà
Đêm trở bừng cơn mộng tuý,
Chòi khuya nghiêng ánh trăng tà.
4.- Trăng đoàn viên
Lung linh vầng nguyệt cổ
Ngàn sông thoáng hiện trăng
Vẫn RẰM - tròn muôn thuở
Huyền diệu ánh tơ vàng.
5.- Dặm xưa
Mấy mùa mây trắng trôi xa
Sương đọng chiều hôm mộng mị
Đầu non quang ánh trăng ngà.
6.- Cuối ngàn
Sương đọng ngoài hiên trăng
Thêu dài thêm mộng mị
Lạc vầng mây cuối ngàn
7.- Canh trường
Sương rụng nẻo tà dương
Chim về non xanh ngủ
Vầng nguyệt sáng canh trường.
8.- Vẫn nguyên Rằm
Âm vang lời cát sỏi
Tình tự thuở ngàn năm
Theo hoài vầng trăng cổ
Lòng trăng vẫn nguyên Rằm.
9.- Tình trăng sao
Thế sự tuồng lao xao
Mây trắng đường vô tận
Thức-ngủ tình trăng sao.
10.- Tam thiên tụng
Bài kinh tam thiên tụng
Ý kinh vi diệu lời
Cỏ hoa bừng cơn mộng
Mây trắng đầu non trôi.
11.- Rừng Sala
Thế giới ba ngàn tụ hội
Bình yên theo từng sát na.
12.- Nỗi niềm
Qua mấy nẻo hoàng hôn
Chút nắng còn tạm bợ
Phong kín dấu rêu cồn.
13.- Vai gầy
Quảy lên vầng nhật nguyệt
Ngược xuôi chiều gió sương
Nhẹ tênh hồn dâu bể
Nhẹ tênh gánh vô thường.
14.- Sầu rụng
Sầu rụng, mấy tiêu dao
Vo tròn cơn mộng tuý
Về ngủ dưới trăng sao.
Ta cũng đã mấy lượt về lối cũ
Góc chiều xưa còn vụn vỡ hôm nào
Mái chùa nghiêng, Nghiêng xuống hồn dâu bể
Đời cũng mấy phen người thay sắc áo
Dù mấy phen rát bỏng, mặt phong sương
Ta vẫn gặp lời hương hoa một thuở
Dù chưa phai bao vết bụi hoang đường
Rồi chiều nay Giữa dòng đời, nhịp khẽ
Để mai kia hoa cỏ tiếp xanh màu.
Dù nơi góc bể với chân trời
Đôi ngã sầu mây, anh với tôi!
Lòng đã dạn dày cơn nắng quái
Mắt còn đau đáu bóng ma trơi.
Sông sâu, in biếc tình non nuớc
Đời cạn, tàn phai sắc nộm nguời.
Thuở trước hay là muôn thuở nữa…
Quê hương mình - vẫn máu tim thôi!
Máu tim, ừ nhỉ - dấu yên hà !
Mây nước muôn trùng hương cỏ hoa.
Gởi mộng để nghe chiều bụi vẳng
Trải lòng cho nát cuộc sương pha.
Sá chi một thoáng say chung đỉnh
Rồi để trăm năm lụy tháp ngà.
Dâu bể, đã đành dâu bể vậy!
Tấc niềm tâm sự người cùng ta.
Cùng ta chung thắm một nguồn thơ
Mây nuớc chiều xa - sương khói mờ!
Chênh chếch hiên trăng hồn lãm thúy
Dạt dào con sóng bến vi lô
Đêm chưa hết cuộc đau lòng vạc
Lòng vẫn còn tơ dệt mộng hồ.
Thi tứ chợt xanh tình cổ sử
Ngỡ lầu Hoàng hạc hay Cô Tô!
Dù bến Cô Tô, Hoàng Hạc lâu…!
Thời gian còn lại chuyện con tàu.
Đã bao vinh nhục, tuồng hưng phế
Là bấy tang thương, khúc hoạn sầu.!
Duới bóng Bạch Vân bao tấc dạ
Bên trời Vị Thủy một cần câu.
Núi xanh và nuớc còn sâu ấy…
Ta vẫn còn xanh giữa sắc màu.
Giữa mây ngàn muôn phương
Ta chiều theo nhịp gió
Từng bước chiều dâng hương.
Lao xao niềm vui khổ
Đời lắm chuyện đầy vơi.
Biển mênh mông sóng vỗ,
Lòng mênh mông tình đời.
Có chi sầu cát bụi
Huyền ảo giữa hoang sơ.
Đời dẫu bao dong ruỗi,
Trăng vẫn sáng sương bờ.
Giữa nụ cười mộng ảo
Hoa vẫn nở vườn xưa.
Giũa dòng đời mộng ảo,
Ta về vui sớm trưa.
Êm êm, ngọn gió ru êm
Hồn du tử Chợt qua thềm vó câu.
Ngày lên Ửng mộng hương màu
Bên kia Bờ của lòng tôi
Rằng đâu nhỉ? Chính nơi nầy!
Uyên nguyên cuộc lữ, đi từ cuộc chơi.
Thế rồi…Mấy độ ta-nguời!
Nguợc xuôi bến mộng, xanh trời bể dâu.
Thế rồi…Tình của trăng sao
Vỡ lòng hạt bụi bên màu nguyên xuân.
1/. Sáng
Sáng nhìn đoá hoàng lan
Cành vươn sương lộc biếc
Tình tự vầng mây ngàn
Thênh thang hồn nhật nguyệt.
2/. Buổi sáng
Nghe chim hót trên cành
Đêm dài sương trải mộng
Gió thức lời cỏ xanh.
3/. Trưa
Trưa nắng rũ bên thềm
Bóng mây nhoà bóng mộng
Hương lùa theo tiếng chim
Trên ngàn cây cao rộng.
4/. Buổi chiều
Bãng lãng hồn khói sương
Hoang sơ đường rêu mọc
Thoáng chiều, hoa dâng hương.
5/. Chiều
Rót vào hương tịch liêu
Để nghe lòng tĩnh lặng
Để thương đời thêm nhiều.
Ngọn gió hắt hiu lòng
Con bướm vàng thong thả
Vờn trong chiều mênh mông.
7/. Buổi tối
Buổi tối ra tịnh cốc
Thăm thẳm tình trăng sao
Lung linh giọt sương ngọc
Đêm loáng gương nhiệm mầu.
8/. Đêm lên
Đêm lên hiu hắt mộng
Nỗi lòng tiếng vạc khuya
Thương người qua kiếp sống
Thương mình còn nọ, kia.
9/. Muôn trùng
Sáng hừng, sương bụi vỡ
Chiều rựng, bóng mây đùn
Đêm, nghe trời đất thở
Sinh hoá vẫn muôn trùng.
10/. Bóng Ta-Người
Lên bóng đời suy tư
Bóng mây qua cổ độ
Bóng Ta-Người... thực hư.
11/. Mặt trời lên
Mỗi ngày mặt trời lên
Mỗi ngày mặt trời lặn
Giây phút ta bồng bềnh
Trên vai gầy, gánh nặng...
12/. Được, Thua
Hương ngàn theo nhịp bước
Giây phút lòng mông mênh
Sá chi điều thua được.
13/. Ta đi
Ta đi, tìm ta về
Dặm đường, thôi từ đó...
Dặm lòng thôi tái tê.
14/. Dặm dài
Tình người coi rẻ rúng
Ta còn theo dặm dài
Mở trang kinh Phật tụng.
15/. Rong chơi
Loanh quanh một kiếp người
Sải cánh mây hồng phượng
Ngàn bến bờ rong chơi.
Một tiếng đàn gieo tự bấy nay
Vẫn rơi nhịp xuống thế gian nầy.
Non sầu đá dựng tình sương khói
Sông vắng chiều nghiêng mộng nước mây.
Ý thoáng, chưa phai mùa dĩ vãng
Đêm tàn, còn thức mộng tương lai.
Tà dương bóng ngả hồn cô tịch,
Thế sự miên man chuyện tháng ngày...
Chuyện tháng ngày qua, ý những đâu
Bao phen đời lắm nỗi cơ cầu !
Áo cơm đắp đổi tình nhân thế,
Danh lợi tan tành mộng vó câu.
Sương rụng mới hay vầng nguyệt lạnh
Đàn buồn đâu biết phím cung sầu !
Dẫu trăm năm nữa, ngàn năm nữa,
Đạo-Nghĩa nào phai nghĩa nhiệm mầu.
Nửa đêm nghe tiết giao mùa
Tiếng chuông trừ tịch bên chùa lan xa
Thềm xuân thức giấc cỏ hoa
Chim ngàn cất giọng vỡ toà khói sương
Ừng, thì thôi
Khúc nhạc buồn
Trôi xa về nẽo hoàng hôn xưa rồi
Xuân còn theo mãi dòng trôi
Giữa bờ sinh diệt, giữa đời thực hư
Mai đây tạnh khói sương mù
Tiếng reo lá thức bên bờ cỏ hoa
Giấc tàn mộng cũ phôi pha
Ngày lên gió lộng tình ca muôn trùng.
Dưới ngôi nhà cũ một chiều sương
Thềm xưa nghe chạnh niềm tê tái
Nhớ thuở hàn vi buổi nhiễu nhương.
Sáng sáng cha đi tìm miếng sống
Tấm thân dày dạn bước phong trần
Chén cơm, manh áo đời trang trải
Đã mấy mùa thu, mấy gió xuân.
Nước mắt mồ hôi đời nghiệt ngả
Và cha cũng lắm nỗi đau thương
Nhọc nhằn chẳng quản bao ngày tháng
Mà vẫn đi lên mọi ngã đường.
Rồi mỗi đêm đêm về, đêm lại đêm
Đèn chong canh giấc ngủ bình yên
Lòng cha như ngọn đèn chong ấy
Soi sáng tim con vạn nỗi niềm.
Nơi mái nhà xưa của một thời
Cha ngồi tựa cửa mắt xa xôi.
Nhưng tình cha vẫn về muôn ngã
Muôn ngã theo con mỗi bước đời.
Khoảng lặng đêm sâu Tiếng vạc vọng bên trời.
Ta rót mời ta Chung trà viễn mộng
Một phen cánh bướm điểm vàng lối hoa.
Ta rót mời ta Đêm sâu đối ẩm
Rồi ngàn năm Vẫn từng trang kinh cũ
Đêm thoát hình Đất trời nghe lá thức
Chuông chùa bạt gió vang ngân
Ta nghe ta – giữa trong ngần nọ kia.
TRĂNG SÁNG HIÊN NGOÀI
Nẽo phù vân tạc dấu vô thường.
Toả hương huyền nhiệm tình hoa cỏ
Lạnh dấu luân trầm mộng khói sương.
Cây gục đầu khuya sầu bốn mặt
Chim nghiêng cánh mỏng thức mười phương.
Ai hay giữa chốn miền u tịch!
Có một vầng viên nguyệt dặm trường?
Mắt trừng cuộc lữ, khói sương đùa bóng mộng
Mây nước muôn trùng, cát bụi hẹn hò nhau.
Vẫn biết dòng đời dập dềnh con sóng,
Nổi chìm từ bao thuở bể nương dâu.
Theo dòng chảy, mắt sầu rưng lệ đá
Nước cuồn si trời đất nộ thanh âm.
Để lở lói sắc màu muôn bến lạ
Hoạn lộ tiêu hoang lạnh bước đêm thầm.
Đời biết mấy rong rêu từ bao thuở
Vẫn bám vào bùn đất để tồn sinh
Và cũng lắm bao kẻ còn du thủ
Sá gì khi sống tạm kiếp vô minh.
Nửa đêm chạnh nghe bước đời luân lạc
Tiếng tru dài loài dã thú vô tâm.
Cơn gió rít não nùng hồn sa mạc,
Lời tự tình chết lặng phút trầm ngâm.
Đã ngàn xưa trót bao dòng lệ sử
Khói sương còn trang điểm bến trầm luân.
Ta vẫn đi giữa sắc màu hoa cỏ,
Đường trăng còn thắp sáng nẽo phù vân.
Trăng sao còn hẹn ngày về cố hương
Ngược xuôi dù mấy dặm trường
Cho tình hoa cỏ hồng phương mây hồng.
Lối xưa hồn đá rêu phong
Bến xưa đã tạnh xanh dòng thời gian
Thuở nào cát bụi lầm than
Thuở nào mây nước nỗi mang mang chiều!
Áo vai sờn bóng cô liêu
Đời thăm thẳm mắt gió hiu hắt lòng
Trăng về ngự đỉnh cô phong
Mây theo lối mộng, sương bồng biển xa.
Thế thì thôi, cuộc ta bà
Đôi vai nhật nguyệt, gót tà thời gian
Ừ thì thôi, gió lên ngàn
Gởi hương rừng thẳm cho vàng nụ xuân.
Một mai dừng bước phong vân
Một mai nữa, khoả dòng nhân ảnh đời
Nhưng ta còn cuộc rong chơi
Qua mùa cổ độ vọng lời tình ca.
Đây vị thảo, đây kỳ hoa
Tiếng chim thức giọng bên toà khói sương
Mới hay trong mỗi cung đường
Xanh tình mây nước, quê hương nhiệm mầu.
Cõi nguyên sơ Mộng bây giờ,
Mới hay gió bụi tung hô dặm ngàn.
Nẽo về bóng đổ thời gian,
Chợt nghe vọng lại cung đàn nghìn năm.
Trăng xưa Nay vẫn nguyên Rằm
Trời xưa vẫn một ánh hồng ban sơ.
Bao giờ Cho đến bây giờ,
Gặp ta trong cõi thực hư sắc màu!
Ngàn hoa cỏ Dưới trăng sao
Đất trời vẫn vẹn một màu xuân xưa.
Đóa mai vàng nở đương mùa,
Xuân nầy lại với mai xưa khác nào,
Núi còn xanh, Biển còn sâu,
Núi xanh bóng cả nguyên màu biển xa.
Dặm lòng vẫn nở ngàn hoa
Dặm trời vẫn nở một toà xuân quang.
Thoáng, đã mười năm vắng Tết nhà
Phương trời lữ thứ hỏi mây qua
Đâu mùa hương cũ xa xôi nhớ
Chiều muộn tàn năm bóng mẹ già!
Đâu thuở bình yên nơi xóm vắng
Bập bùng bếp lửa đêm ba mươi
Quê nghèo, nhưng ấm tình xưa ấy,
Đợi phút giao nguyên của đất trời.
Đâu cội mai vàng ngự trước sân
Đâu phong pháo đỏ nổ xa gần!
Và đâu nến ngọc lung linh sáng,
Lời mẹ cha còn vẳng tiếng xuân.
Đâu tiếng chuông xa nhịp mõ đều
Lời kinh mầu nhiệm quyện hương yêu,
Đã không còn nữa thời tao loạn
Sao nỗi lòng quê vẫn khổ nhiều.?
Đời đã mười năm theo gió mây
Trăng sao rót mộng xuống thân gầy.
Nhưng ta đã trót mười năm ấy,
Vẫn một trời quê giữa xứ nầy.
Thời gian chở mộng lưu đày
Nhưng không chở nỗi một vài ước mơ.
Tóc xanh lộng gió sông hồ
Nhưng không kín lối qua bờ tử sinh.
Tung hô cho phỉ sức mình
Mai về còn lại cuộc tình lãng du
Áo vai bạc phếch bao giờ
Mà nghe giọt lệ cay từ ngàn năm!
Áo sờn đổ bóng chiều xuân
Vai nghiêng sợi nắng, vết trầm luân qua
Dở dang một bước quan hà
Đã đành thôi, giọt lệ pha ân tình.
Đã đành lối mộng nhân sinh
Trót cho một cuộc phiêu linh tận cùng.
Nỗi sầu Tuy có riêng chung,
Từ ngàn xưa, Đến ngàn sau
Hỏi gì trên bước ngược xuôi,
Tháng ngày còn lại bên trời dư âm!
Nhip gõ thời gian đã điểm rồi
Năm tàn, năm vẫn tiếp dòng trôi.
Có ai ngày trước mơ xuân mộng,
Cho kẻ ngàn sau thã giấc đời.
Chung đỉnh bao phen, rồi được mất,
Nhục vinh mấy cuộc, những đầy vơi.
Mới hay trò diễn tuồng dâu bể,
Ta lại cùng nhau vỡ tiếng cười.!
No comments:
Post a Comment