Friday, June 10, 2022

Mặc Phương Tử 7

 
TỰ TÌNH
 
Câu thơ Vui với đời thường
Áo sờn vai Bạc màu sương gió ngàn
Cỏ cây cựa mạch thời gian
Hỏi ra Mới biết xuân đang tự tình.
 
 THỜI GIAN
Ta nhổ lên từng cột mốc thời gian
Ngồi đếm lại, thấy trên đầu đã bạc
Ấy thế nhưng Đời vẫn còn luân lạc
Cuối buổi hoàng hôn Cuối buổi đông tàn.
Quanh quẩn tháng ngày Quanh quẩn lòng ta
Rũ vai áo bên mái chòi tranh cũ
Nỗi thao thức cùng trăng sao chưa ngủ
Khép bên vườn cánh bướm dưới hiên hoa.
 
Xuân đến bao giờ Ta có hay đâu ?
Bỗng thấy chiều nay bên triền suối nhỏ
Hoa bưởi đưa hương quyện cùng hoa cỏ
Cánh én đầu mùa Chợt thức dưới trời sâu!
 
 BỐN MÙA HOA THƠ
Đâu riêng hoa nở sang Hè
Đỏ tươi sắc lựu gió nhè nhẹ đưa
Ai về theo bước chiều trưa
Có nghe tình tự bốn mùa HOA THƠ?
 
Quê hương mình Tự bao giờ
Phương hồng cỏ biếc - dấu mờ mịt qua
Bóng hoàng hôn cũ chiều xa
Để bình minh Đến mọi nhà... bình minh.
 
Nước non nầy Nước non mình
Trái tim thơ vẫn tự tình ngàn năm
Ai đi từ buổi xa xăm
Ai về hội ngộ trăng rằm quê hương
Ai còn đếm bước tha phương
Bốn mùa XUÂN mãi bên đường HOA THƠ.
 
 CÓ MỘT MÙA XUÂN
Dòng thời gian Biết đâu là ước hẹn
Dấu chân xưa còn vết mộng cô phương
Gió bạt đỉnh ngàn mây trời tiễn biệt
Mùa xuân nào rụng xuống gót phong sương !
 
Và từ đó, trăng nghiêng bờ viễn mộng
Ta say theo từng cuộc lữ muôn trùng
Bao mơ ước xanh lên hồn kiêu bạc
Cỏ hoa còn ấm áp một mùa xuân.
 
Rồi hôm nay gặp nhau ngày tản mạn
Hồn xuân xưa vẫn thắm cánh mai vàng
Nắng mới lên, bạc đường rêu năm cũ
Đời đâu còn bến lạnh sắc chiều hoang!
 
Tiếng chim vọng từ thềm mây vách núi
Gió thênh thang ru hạt bụi tình ca
Người có lẽ - và ta thì cũng thế,
Có mùa xuân ý vị với muôn hoa!          
 
RỪNG TRƯA
Ta về Thả giấc ngủ trưa
Non xa Rụng trắng mây lùa qua non
Đường rêu Phong dấu sương mòn
Tiếng chim vách núi xanh hồn cỏ hoa.
 
RỪNG CHIỀU
Vẫn con đường cũ hôm nào
Vẫn đàn bướm liệng Xôn xao gió ngàn.
Lưng chiều Chim hót mùa sang
Đèo nghiêng bóng nắng Hoa vàng chiều nghiêng.
 
RỪNG KHUYA
Rừng khuya Loáng ánh sương mờ
Nghe chim nhịp cánh giang hồ đâu đây.
Ta ngồi nghĩ cuộc tỉnh say
Đời rưng rức mộng, vơi đầy hợp tan.
 
TRÀ KHUYA
Mai đây Cát bụi đi về
Bỏ sau lưng bước não nề cõi hoang
Đêm rừng Bạt tiếng chim ngàn
Chung trà tâm sự rót tràn giọt khuya.
 Bà Rịa, 01.07.2013
 
 MÙA NGUYÊN TRĂNG (*)
Tiếng chuông vọng lại bên thềm
Nghe tình sử cũ qua miền ảo hư
Bây giờ đã chớm vào thu
Trăng nghiêng bóng xuống trời mù sương khuya.
Đời dù lắm nỗi nọ kia
Ngược xuôi cũng lắm đường chia nẽo về
Nhưng ta còn một trời quê
Hồn lau điểm trắng tư bề thu phương.
Mùa trăng thuở ấy còn hương
Mây tuôn dốc mộng, ngàn sương rụng sầu.
Gió về bạt đỉnh chiêm bao
Dấu xưa còn tạc nguyên màu trăng xưa.
Trăm năm Cuộc lữ - Rằng thưa;
Ta-người Vẫn vẹn một mùa nguyên trăng
      Saigon, 01.07.2013 
(*) Nhân gặp lại
      Sư Tâm Quảng, Đà Nẵng.
 
NỬA ĐỜI…
 
Nửa đời xưa Đã qua đi
Nửa đời còn lại Chút gì không hư.
 Nửa đời, Đâu đó… mặc dù!
Vóc tay cười mộng Cuộc phù du TA.
Nửa đời Nửa đời đi qua
Bước đi là đến Từ xa hóa gần.
Nửa đời Còn lại phong trần
Bờ nhân ảnh Khỏa trong ngần biển xanh.
Như con gió Lướt qua mành
Vội vàng chi! Nửa… Tử sinh… chi mà…!
 
 CÕI NGƯỜI
Đâu Tịnh Độ Đâu Ta bà?
Cõi nào, thì cũng do ta mà thành!
Đâu Tiên – Phật Đâu Quỉ ranh?
Từ nguồn Tâm…Vượt qua mành gió sương!
Đây thực tại Đây tình thương!
Cõi người Là cả mười phương nhịp cùng.
 
BA CÕI THANH TÂN
Chuyện phế hưng mấy thuở
Trăng tròn khuyết trên ngàn.
Giữa sắc màu dâu bể,
Theo điệp khúc thời gian.
 
Sầu nghiêng vầng nhật nguyệt
Bạc vai áo phong trần.
Tuồng đời thăm thẳm mắt,
Tình đời quang gánh xuân.
 
Lối xưa còn phong dấu
Sương lạnh bến rêu cồn.
Chim về non xa vắng,
Mây về nghiêng hoàng hôn.
 
Người qua bờ nhân ảnh
Đời mấy nẻo phong vân.
Giấc tàn cơn mộng ảo,
Giữa cát bụi mê lầm!
 
Sầu tuôn, buồn lệ đá
Biển nát mộng chiều hoang.
Có nghe lời sóng vổ,
Có nghe những điệu đàn?
 
Mắt say màu chung đỉnh
Bả danh luỵ tháp ngà.
Cành sương mai mộng vỡ,
Một thoáng đời phôi pha.
 
Chim thức bờ hoa cỏ
Đời thức tiếng chuông ngân.
Muôn ngả về còn có...
Một bờ cõi thanh tân!
 
BÊN DÒNG BA LAI NĂM CŨ
Ta trú nắng Bên dòng Ba Lai năm cũ
Ly nước dừa Nghe thấm vị quê hương.
Ngồi tính nhẩm Bốn mươi năm tròn đủ
Tiễn người Mấy lần áo rũ phong sương.
 
Bạc phếch vai đời Bao mùa trăng viễn mộng
Muôn ngả đường mây Ai theo dấu tìm chim?
Thời gian vụt bóng qua thềm
Ta người thoáng đã lên miền lục xuân.
 
Ta vẫn biết Dòng sông tháng ngày chuyên chở
Nỗi vui buồn Khôn xiết chuyện đôi bờ.
Lúc trong xanh Khi đục ngầu một thuở
Như lòng ta thai nghén một bài thơ.
 
Ai đâu xóa hết Những nỗi đời lữ thứ
Để tìm ra một định nghĩa vô thường.
Ngồi trú nắng Bên dòng Ba Lai năm cũ
Mây viễn phương Mà ta cũng viễn phương!
 
Đi cho tận mặt quê hương
Đi cho nát cuộc miên trường tử sinh.
 
BIỂN TRỜI VIỄN PHƯƠNG
Cuộc chờ Cuộc hẹn – hôm nay
Cuộc vui sơ ngộ Cuộc đày đọa qua.
Mây nghiêng Nghiêng dặm quan hà
Nửa chìm bóng mộng Nửa pha phôi chiều.
 
Nắng vàng chạm bến cô liêu
Ta gieo tâm sự xuống lều cỏ hoa.
Bên trời nhánh khói lam xa
Ai còn níu lại bóng tà huy xưa ?
 
Ai còn nghe nỗi sớm trưa
Áo vai sờn gánh bốn mùa nước mây !
Long đong cánh hạc xuân gầy
Vẫn là hạt bụi phương đài một phen.
 
Vo tròn cuộc lữ vào tim
Cho xanh nỗi nhớ trăm miền gọi nhau.
Biết rằng: đời muôn sắc màu
Đường chia bước mộng hôm nào đó thôi !
 
Ta về Nhặt bóng chiều trôi
Chép trang thơ tụng bên trời viễn phương
Cà Phê “Hoa Kiểng” Trăng huyền sương
Xưa sau còn một mùa hương tự tình.
 
(*). Nhân chuyến thăm Trà Vinh,
Cùng có mặt : Nhà thơ Kha Tiệm Ly, Vĩnh Thuyên,
Hồng Băng, Nhà văn Nguyễn Thị Mây và Lãng Thanh.
 
BÓNG CẢ RỪNG XƯA
Có cánh rừng xưa mùa rợp bóng
Mây ngàn về trắng nẽo trời xa.
Thâm sơn hun hút hồn u tịch,
Tiếng vọng vang cùng khắp cỏ hoa.
 
Muôn cây sừng sửng dưới trời xanh
Và tiếng muông chim rộn khắp cành.
Có những đàn voi thong thả bước,
Bạt màu sương khói, nắng mong manh.
 
Có những êm đềm những sớm trưa
Hồn xuân về tận đỉnh giao mùa.
Trăng lên bóng dựng nghiêng đầu núi,
Sáng cả đường trăng hương gió lùa.
 
Thế rồi năm tháng có hay đâu
Theo dấu chiều hoang, bóng dãi dầu !
Rêu nhạt mờ sương hồn cổ thụ...
Phai tàn bóng cả nẽo hoang vu !
 
 Cây đã trơ cành, ngõ lạnh suông
Chim ngàn bạt cánh, gió mưa tuôn.
Đàn voi năm cũ giờ đâu nhỉ !?
Hay đã tàn theo bao nỗi buồn...!
 
Đã mấy mùa qua, đời viễn xứ
Theo từng bước nhỏ bụi đường xa.
Vẫn nghe bóng cả rừng năm cũ,
Và cả hương rừng, hương cỏ hoa.
 
BƯỚC XUÂN PHƯƠNG
Khi cây mai vàng Chưa kịp đưa hương
Và bờ cỏ đương đổi màu hoang tái
Bóng chiều nghiêng Cánh én còn ái ngại
Vẫn nghe lòng vời vợi bước xuân phương.
 
Ý vị mùa xuân Tìm ở đâu ra?
Có phải bên cánh hồng hoa tiếu nụ
Hay sặc sụa tiếng cười quanh tiệc rượu
Sắc màu giả tạm vội phôi pha.!
 
Nghe đâu đây Xuôi ngược bước xôn xao
Cố tìm một niềm vui trong xuân tứ
Có hay đâu Lá vàng rơi lối cũ
Để đẹp màu lộc nhú biếc chồi cao.
 
Khi câu thơ Thắp sáng giữa trang thơ
Đâu chỉ sáng riêng hồn con chữ
Mà phải sáng giữa ngàn hoa cỏ chứ
Giữa lòng đời còn tối vạn niềm đau!
 
Có bao nhiêu thủ tục đón mùa xuân
Bề bộn quá những tháng ngày xa ấy,
Nơi lối nhỏ rũ màu sương bụi đấy!
Xanh hồn rêu theo bờ cõi thanh tân.
 
Chả phải tìm đâu Khi con tim là nụ xuân hồng
Không đợi nén hương giao thừa Câu thơ bay vút.
Mai chưa kịp nở Cỏ chưa viền lục
Nhưng lòng xuân có bao giờ chấm dứt!
Tình mênh mông Xuân trải bước mênh mông…
 
CÀNH LAN NGỌC
Dâng một giò lan cúng Phật
Khi mùa xuân chớm hiên sân
Ngoài vườn hương lan gió thoảng
Dặm trời sương khói bâng khuâng.
 
Hồn con rêu phong tượng đá
Hỏi chi từ độ mưa nguồn
Tháng ngày qua bao bến lạ
Cánh chim mờ cõi trăng sương
 
Con như tiếng ve mùa HẠ
Hoá thân vào lá mùa THU
Về nghe mùa ĐÔNG lặng lẽ
Mùa XUÂN quên cả đợi chờ.
 
Con như cánh chim phiêu bạt
Lên rừng xuống bể cùng mây
Gió sương chở đôi cánh nặng
Theo bao ngày tháng hao gầy.
 
Con như con thuyền xuôi ngược
Sông đời chở tháng ngày trôi
Lang thang ngàn phương bến đổ
Hồn lau trắng điểm bên trời.
 
Đời con như bao dặm khách
Bên đường cát bụi đi qua
Bể dâu xanh dòng ảo ảnh
Ngàn mây, ngàn sao, ngàn hoa.
 
Dâng một giò lan cúng Phật
Ngoài vườn mới nở chiều nay
Hương thơm cõi lòng, cõi Phật
Trang nghiêm miền cát bụi bay.
 
CẢ MÙA XUÂN HƯƠNG
Như một dòng sông lặng lẽ trôi
Bốn mùa như thế... chuyện đầy vơi.
Non xanh mây nổi hình vân cẩu
Ráng đỏ chiều nghiêng giấc mộng đời
Dâu bể, hay chăng thời gió loạn,
Luân thường, sao để cuộc rong chơi !
Câu thơ còn ướm tình muôn dặm
Là cả màu xuân của đất trời.
 
Xuân của đất trời, xuân của ta
Riêng đâu sắc cỏ với ngàn hoa!
Hiếu-Trung - cho vẹn đời son sắc
Nhân-Nghĩa - nào say chốn tháp ngà.
Lòng phẳng để lối về  được phẳng
Lời ngoa nên mộng dệt thêm ngoa.
Giữa dòng áo luỵ - xuân muôn bến,
Là cả mùa hương khắp mọi nhà.
 
CHIỀU NGHE TIẾNG CHIM CU
Nghe tiếng chim Cu phương trời viễn xứ
Chạnh lòng ta miền cố xứ xa xôi !
Áo vai mỏng, gót mòn đời lữ thứ,
Nẽo mây ngàn còn đọng bóng chiều trôi.
 
Giữa bận rộn bao sắc màu dâu bể
Muôn âm thanh lay động mấy vui buồn.!
Theo dòng đời, dẫu lên tuồng ngạo nghễ
Cát bụi mê lầm chìm dưới hoàng hôn.
 
Trăng vẫn nhớ bao mùa về Hiệp Phố
Con thuyền xưa, dù tách bến xa xưa.
Vẫn lay động máy chèo trên sóng nước,
Tình trăng sao còn hẹn buổi giao mùa.
 
Chim Cu gáy, tiếng rơi trong bóng nắng
Dấu thời gian chấm phá xuống quê hương.
Trời cố xứ vẫn muôn trùng xa vắng,
Nhưng lòng ta nào lạc giữa mê đường.!
 
CHIỀU TÍM BẰNG LĂNG
Một chiều Ghé lại non xưa
Thăm ngôi chùa cũ Lúc mùa thu sang
Nghiêng nghiêng mấy giọt nắng vàng
Nghe hương chiều thoảng qua ngàn gió bay.
 
Cảnh xưa, Tình của ta nay
Đá rêu phong dấu những ngày nhớ thương
Chim ca rộn tiếng bên đường
Lòng ta rộn cả mùa hương thu nào.
 
Cây nghiêng nghiêng Gió lao xao
Đóa bằng lăng Tím cả màu chiều hoang.!
Ta về nhặt lá thu vàng
Chép trang kinh tụng cho ngàn cỏ hoa.
 
Bóng chiều trôi giữa lòng ta
Trôi theo dặm khách, Trôi qua tháng ngày.
Như hoa bằng lăng Chiều nay,
Lung linh giọt tím trôi đầy hoàng hôn.
 
CHIỀU VÀO MÙA
Bạn ghé thăm tôi Một chiều đông lạnh
Con chim khách trên cành đang chuốt giọng
Như đón chào người khách đến chiều nay.
 
Khách mới đến Nhưng từ lâu đã đến
Ngay bây giờ và cho cả ngày mai
Trông dáng anh với chiếc áo sờn vai
Của bao lớp bụi sương đời khổ lụy.
 
Đâu chén rượu men đời
Đâu mây ngàn gió ký
Đâu tình đời ấm lạnh
Đâu vui khổ đầy vơi!
 
Ta đi qua như một bữa cơm thôi
Mà vị ngọt chua cay lòng tự biết
Mà vị ngọt chua cay lòng chẳng thiết
Không nói ra, nhưng vẫn có muôn lời.
 
Tâm sự mùa xuân Hơn ba mươi năm về trước
Khói lửa tưng bừng đốt cháy quê hương !
Những giọt lệ Cắn vỡ sầu đơn
Lăn tròn xuống gầy mộng ước
Rồi hòa tan trong tim máu tình thương.
 
Ai đã đi qua đoạn đường gió bụi
Mà không đậu chút tình trong giao buổi
Để bây giờ Khi hiểu được chuyện đời thêm
Để bây giờ khi lắng xuống trời đêm
Nghe tiếng nói từng con tim nhân thế !
 
Vửa mới hôm nào mùa xuân bỏ ngõ
Bây giờ trước gió cánh mai đưa
Bên thềm sương người thơ còn đó,
Cùng ta đối ẩm chuyện sau xưa !
 
Chiều nay đương hội giao mùa
Cánh hoa phong nhụy nở đùa sắc hương.
Mai nầy đón gió ngàn phương
Cho lòng phơi phới trăm đường đầy xuân.
Cho con chim khách gọi mừng
Khách xưa lối cũ nghe chừng đâu đây.
 
CHO MÙA THU CŨ
Mới hôm nào đó... lá vàng rơi
Nay tiếng thu xưa lại đến rồi !
Dãy bạc lưng trời sương gối mộng
Chiều xanh đáy nước nắng nghiêng đồi.
  Thoáng nghe hồn đá đìu hiu quạnh,
Chừng thấy mây ngàn lãng đãng trôi.
Ta gởi câu thơ theo cánh nhạn
Cho mùa hoa lệ, dẫu xa xôi !
 
MỘT LOÀI HOA
Mênh mông trời xứ tuyết
Phong kín bụi sương mờ
Lung linh màu diễm tuyệt
Thắp sáng bên trời thơ.
 
Bóng ai nhòa sương cát
Hồn ai chìm biển sâu
Thời gian màu đổ nát
Đời muôn hướng về đâu?
 
Lối xưa màu cỏ biếc
Đá phơi nẻo tà dương
Ai hay đời sinh diệt
Dấu rêu nhạt chiều buông!
Tìm đâu trong cuộc vô thường
Ta qua mấy nẻo trời sương luân hồi.
 
Bên trời đầy gió bụi
Bên đường đầy lệ sương
Một cành hoa nở vội
Màu trắng của tình thương.
 
Nhưng lòng hoa không héo
Vì là hoa vô danh
Mùi hương về khắp nẻo
Miền thanh khiết tinh anh.
 
Hoa nghe gió gào thét
Cuồng nộ giữa mênh mông
Lặng thầm trong sương cát
Mây trời trong mắt trong.
Vô thường giọt lệ hư không
Tâm kinh vẫn rót theo dòng thời gian.
 
Tình của hoa muôn thuở
Lòng của hoa khơi vơi
Lời kinh hoa vẫn nở
Thắp sáng mọi phương trời.
 
Kinh truyền từ cát bụi
Tâm truyền về phương tâm
Hạt mù sương chim gọi
Mắt xanh miền xa xăm.
 
Bây giờ màu sương cát
Là hương hoa cuộc đời
Bây giờ miền ảo ảnh
Là tình thơ muôn nơi.
Từ trong hạt bụi luân hồi
Đã nghe sinh diệt nẩy chồi vô ưu.
 
Ai hay trong kẻ núi
Đường mây phủ mờ xa
Tháng ngày quên đếm tuổi
Có người ngồi làm Hoa.
 
Chung quanh mây dệt lụa
Lòng người giữa hư không
Tiếng mõ hòa kinh tụng
Về phương trời mênh mông.
 
Có một loài chim nhỏ
Bên cửa động nghe kinh
Hồn xanh màu cỏ biếc
Nở nụ cười tâm linh.
Ngàn xưa ai đã vô tình
Làm xao ánh nguyệt gập gềnh lối qua.
 
Tay góp ngàn sương lại
Long lanh mười phương trời
Tay góp ngàn hương lại
Cho lòng về muôn nơi.
 
Mắt ai rơi hạt bụi
Lệ ai sầu mênh mang
Cùng người xem mây nổi
Trên đường về bình an.
 
Ngàn phương trời kinh mở
Trong lòng người, lòng hoa
Chim về nghe hương cỏ
Trong lòng đời bao la.
Từ ngàn xưa, tuyết là hoa
Đến ngàn sau vẫn một tòa sen thiêng.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...