CÒN CÓ CỎ HOA TRÊN NGÀN
Gió đen mặc gió, Hoa thời vẫn hoa.
Vẫn biết đường đời muôn ngã rẽ
Có ai chung bước lại chung lòng
Một phen lạc dấu phương trời cũ,
Là cả ngàn xa ngọn gió bồng.
Vẫn biết đời còn dong ruỗi bước
Vẫn lì chiếc áo bể dâu tan.
Vẫn nghe sạm gót phong trần ấy,
Nhưng với niềm tin hướng đỉnh ngàn.
Dù đã bao phen sầu mặc khách
Đêm dầy đâu dễ lịm cơn mơ.
Sá gì một chút mùi chung đỉnh,
Rắp kẻ đan tâm luống đợi chờ.
Ta khoát lên ta chiếc áo đời
Và ta đi mãi khắp muôn nơi.
Mai sau dẫu có tơi từng mảnh,
Son sắc tình ta... vẫn thế thôi!
Dám đâu rao bán lời giao ước
Cho khách mê lầm nguyện ước giao.
Chơn lý phải đâu đen đỏ ấy,
Trăm năm ai biết chuyện ra sao!
Người đến muôn phương mùa viễn xứ
Ta từ lưu lạc bước về xuôi.
Chiều nay “HỘI NGỘ” phương trời cũ,
Gỏ nhịp thời gian vỡ tiếng cười.
Mai mốt mỗi người phương xứ đến
Cách xa, nào phải mộng chia xa.
Vén vun cho vẹn tình nhân thế,
Còn có trên ngàn hương cỏ hoa!
Nên ta còn theo miết nhịp thời gian
Phương mây trắng vẫn thênh thang đếm bước
Dù biết mai kia sẽ chuyển cung đàn.
Ta vẫn biết đường chiều hoang dấu cũ
Nên có loài thú dữ thả rong chơi
Ta vẫn biết giữa nghìn trùng mưa lũ
Nên gió mây cuồn nộ thoáng đen trời.
Ta nghe tiếng dế bên bờ lá ủ
Hắt hiu từng cơn gió lạnh canh thâu
Tiếng cú vọng vang bên trời vô chủ
Cánh vạc đêm sương lạc giọng giang đầu.
Ta vẫn biết phương đông trời sẽ mọc
Đường mây về chim hót rạng từng không
Hoa lá cỏ sẽ tắm hồn mưa móc
Cung đàn xưa sẽ chuyển nhịp phương hồng.
Đêm uể oải đã tàn trên bến cũ
Ánh trăng khuya lồng lộng gió lên ngàn
Tình hạt bụi cùng cỏ hoa hội tụ
Thức bình minh từng nhịp ý xuân sang.
Đường nhân thế muôn trùng hoa lá cỏ
Và lắm điều đá sỏi chạm chân son
Nhưng hoa lá vẫn tươi màu lối nhỏ
Và cỏ xanh vẫn thơm tận tâm hồn.
* Đời vẫn bao phen cười gió bụi
Vẫn truyền đi mãi một nguồn thơ.(*)
Đêm khuya khoắt bên thềm sương giọt đọng
Nghe đâu đây chim nhịp cánh giang hồ
Nhịp thời gian gỏ tràn theo mạch sống
Của muôn màu ảo hóa điệu tung hô.
Đời nát lệ, mắt người hun hút mộng
Nẻo hoang vu, hồn dâu bể muôn trùng
Gió bạt đỉnh tình mây trời lồng lộng
Se lòng hạt bụi ước mơ chung.
Tôi và Sư tung cánh ngàn bạt gió
Nào phải đâu gió bạt bến chiều xa
Ta viễn khách giữa muôn màu hoa cỏ
Nào phải đâu viễn xứ biệt quê nhà.
Giọt trăng ngân dù tỏa ngàn bến đổ
Nhưng giọt lòng vẫn sáng với nguyên trăng
Loài hoang thú chết trên miền cổ độ
Sá chi lời lau lách giữa trần gian.
Dù bình minh hay hoàng hôn phía trước
Bao sắc màu đâu khỏa bóng phù vân
Đôi vai gầy vẫn quảy vầng nhật nguyệt
Bước tiêu dao cho trót cuộc phong trần.
Tôi và Sư hề chi đường sỏi đá…
Mặt mũi nào chay sạm vết luân trầm ?
Cánh Hồng-Hộc bỏ sau trời khoáng dã
Yến-Tước còn hiu hắt cõi xa xăm. (*).
Đêm dẫu dài, nhưng đêm rồi lại sáng
Trời hoàng hôn, trời lại tiếp bình minh
Miếng chung đỉnh chôn sâu đời chạng vạng
Lòng còn xuân, mây nước vẫn thanh bình.
(*).Kỷ niệm cùng TT. Thiện Sáng, ĐĐ.Giác Tín, nhà thơ Tâm Nhiên.
(**) “Yến-Tước an tri Hồng-Hộc chí”
(chim Yến, chim Sẽ làm sao hiểu được ý chí của chim Hồng, chim Hộc).
(Trích)
Con sông nào
Tháng ngày xuôi dòng chảy
Chở bao nỗi đời đau
Âm thầm trôi đi mãi,
Từ vạn cổ xưa sau.
Con thuyền nào
Ngàn phương về bến đổ
Ngừng nhịp sóng thời gian
Vầng trăng tròn gương cổ
Mưa gió tạnh tràng giang.
Lênh đênh
Lênh đênh thuyền một chiếc
Sông dài, bể rộng thênh
Giữa sắc màu sinh-diệt
Từng ý niệm lênh đênh.
Rẻ sóng
Con thuyền rẻ sóng nước
Dòng trôi xanh tự tình
Mái chèo khua nhịp nước
Bỏ sau mùa tử-sinh.
Hướng phương
Đường mây xuôi dòng sông lạ
Hỏi chi nhánh cỏ, cành lau
Giọt lệ từ khi hoá đá,
Người về từ cõi chiêm bao.
Bến xưa
Bến xưa, thuyền đổ bến
Chèo xưa, gát mái chèo
Bóng chim cùng bóng nước
Nơi nào không trăng theo !
Bến đổ
Bình yên sau cơn sóng gió
Thuyền về với ánh trăng khuya
Mái chèo thôi chao nhịp nước,
Trong ngần nỗi nọ, niềm kia.
Trong hồ
Con cá quẩy đuôi hớp nước
Nước tung trắng bọt theo dòng
Vẫn ta giữa đời đếm bước
Vẫn ta giữa đời đục trong.
Vũng nước
Gió ru mây ngàn soi bóng
Râm râm giọt nắng giao mùa
Thanh âm rơi vào tĩnh lặng
Chim về tắm mát ban trưa.
Nghiêng
Quán chiều nghiêng sóng bụi
Sông chiều nghiêng khói sương
Đò chiều nghiêng mây nổi
Ta chiều nghiêng vô thường.
Như dòng trôi
Đi như dòng trôi mây nước
Bỏ sau những gì mộng ước
Thênh thang đời vẫn muôn nhà.
Cái bóng
Bóng mây cùng bóng nước
Bóng ảo khói sương mù
Bóng vô thường thoáng trước
Bóng ta, người Thực-hư.
Vẫn còn
Ai theo lời mây nước
Từ buổi hồng sơ nguyên
Nước mây trôi chảy miết
Còn lại cõi bình yên.
Cõi thực nào
Không là vầng trăng diệu pháp
Tìm chi vết nhạn qua sông
Ngàn năm tỉnh lòng hạt bụi
Cành sương chợt nắng mai hồng.
Núi đã lở Giá băng hồn cổ thụ
Đây Bến Lội đìu hiu trời lữ thứ,
Ta lặng nhìn sương khói bóng ngày tan.
Dòng suối nhỏ không đủ người soi bóng
Vực đá hờn không một vết rêu phong.
Giữa hoang mạc tiếng chim còn lạc giọng,
Để nhớ về thuở rừng núi mênh mông.
Dáng đèo nghiêng, dốc tuông ngàn mộng thắm
Đỉnh xa trơ cháy xám gốc cây già.
Chạnh lòng ta bao nỗi niềm thăm thẳm,
Buồn như chiều lên nhánh khói lam xa.
Đây Bến Lội, Hay bến lòng dặm khách ?
Từ dưỡng khí nơi đất trời tinh sạch,
Sao nghe lòng dâng một nỗi bâng khuâng!
(Trích)
Cuộc Tình nào
Giữa ngàn phương ảo hoá
Vi diệu lời bình yên
Mây trắng về muôn ngã
Thắp sáng trời Hoa Nghiêm.
Bước đi
Nguyên sơ hồn sỏi đá
Nghe trời đất thanh bình
Đường chim về muôn ngã
Hướng mặt trời tâm linh.
Quán trọ
Nghe đời trôi lữ thứ
Cuộc truy tìm nguyên sơ
Ngàn năm bên tượng đá
Ngàn năm bỏ đợi chờ.
Liêu xiêu bóng
Ngược xuôi đời giả tạm
Thanh sắc lùa chiêm bao
Đường xưa, mây trắng nổi
Chiều xưa, cành hoa lao.
Bóng chiều xa
Dặm đời chân đá sỏi
Gót sạm vết đường qua
Mắt trừng theo bước mỏi
Sầu rụng bóng chiều xa.
Khản tiếng đời
Như ta đi bao cuộc
Sờn vai áo luân trầm
Dẫu qua bao gầy guộc
Khản tiếng đời trăm năm.
Nắng tha phương
Như ta đi bao thuở
Qua điếm cỏ cầu sương
Mấy trời mây vụn vỡ
Đời đọng nắng tha phương.
Dâu bể
Trải bao mưa nguồn chớp bể
Người về mấy nẻo phong vân
Lối cũ nghiêng chiều diễm lệ
Đá còn tạc dấu trầm luân.
Nhẫm thời gian
Nắng xuống sân vườn hiu hắt
Mây nghiêng thềm cũ hoa vàng
Mây đi, bóng còn ở lại
Cho đời tính nhẫm thời gian.
Đỉnh sầu
Giữa đời muôn trùng bận rộn
Miên man nhịp sóng lao xao
Từ thuở ngược xuôi bề bộn
Đỉnh sầu, cát bụi chiêm bao.
Gối đầu
Hạnh phúc, trăm năm chợt thoáng
Tình đời, trăm năm chưa khuây
Mắt xanh loạn màu dâu bể
Gối đầu lên cuộc tỉnh say.
Rong rêu
Kết toà xanh vực núi
Ngàn năm cánh hạc bay
Đỉnh cô phong không tuổi
Hoá thân Phật từ đây.
Thanh âm
Mười cõi mây tụ lại
Dìu vợi trời quang âm
Diệu tâm từ địa đại
Nghe mười phương thậm thâm.
Từng sát na
Từ hằng sa pháp giới
Chở vô lượng hào quang
Vô lượng thời gian tới
Từng sát na Niết Bàn.
Mà bây giờ mắt đã nhầu tuyết sương.
Bóng người hút cõi đau thương
Nhưng phương nào – vẫn là phương tâm nầy.
Xin mang nghĩa Phật về đây
Trời phương mộng – sáng tự rày bao la.
Để cho trọn kiếp ta bà
Dâng lên mười cõi tình hoa tuyệt vời
Nghe trong giọt lệ luân hồi
Hóa thân làm trọn nghĩa đời hôm nay.
Nghe hắt hiu con gió
Đưa qua bờ chiều nghiêng
Ta hắt hiu nỗi nhớ
Mang mang về trăm miền.
Vàng hanh bóng nắng qua thềm
Đời trôi viễn xứ cánh chim giang hồ.
Trưa hè hanh bóng nắng
Mây đọng bến chiều xa
Thời gian hanh thầm lặng
Một kiếp người đi qua.
Trải lòng cho hết cõi ta
Hanh bao tình tự lời hoa cỏ nầy.
Ngược xuôi ngày tháng rộng
Cát bụi hanh bên đường
Đời hanh trăm năm mộng
Sắc màu hồn bụi sương.
Bể dâu xanh bóng vô thường
Cho bao cuộc lữ hanh phương trời hồng.
Dòng đời hanh nỗi đục trong
Ngàn năm đạo nghĩa hanh lòng thế nhân.
Ta chợt thấy bên đường
Những hạt bụi vô tình ai để rơi trong mắt
Những nét mặt hốc hác thương gầy tuôn gió bấc
Những tâm hồn khép kín dấu rêu phong
Tóc rối chiều mây ướt giọt sương bồng.
Áo vá trời xanh Bước đi trong dấu ngoặc.
Bên đường gập ghềnh sỏi đá
Người đi đâu, cát bụi ngược xuôi về.!
Mây trắng, mây đen
Mắt xanh, mắt đỏ
Bóng ảo, ma hời
Mộng đầy xao xác cơn mê.
Những chiếc lưng còng
Mang nặng ngàn cân gió bụi
Ai thương đến bao kiếp đời lầm lủi
Thấy nghĩ gì miệng nhỏ dân đen?
Dưới mắt trời sâu Mặc tình trong bóng tối
Ầm ỉ thời gian
Nhưng ta nào thấy đích thực câu trả lời
Chỉ nghe gió lạnh Không gian đầy chiếc lá vàng rơi!
Nhưng ta vẫn tin Có nắng là hoa ánh sáng
Nở trong hơi thở của ngàn hoa cỏ
Nở trong hồn cát bụi muôn đời
Nở trong chơi vơi và trong cả máu tim người
Để trở thành ánh sáng tinh khôi hội về ý thức
Cho niềm mơ ước vui tươi.
Ai mang nặng tâm hồn ngàn trăng sao thuở ấy...
Sức sống đâu phải là lau sậy
Thời gian đâu phải là hoang vu.
Hoa Nắng Vẫn là hoa ánh sáng
Cho muôn triệu trái tim gầy
Ai có nghe nhịp đời trong từng hơi thở hôm nay?
Bỗng dưng đếm bước trong chiều
Vó câu chợt thoáng nghe hiu hắt lòng.
Ngàn mây từ cõi phiêu bồng
Bờ nhân ảnh, có phương hồng cỏ hoa.!
Đường chiều giăng mắt mù sa
Gót phong trần giữa bóng tà huy bay.
Thực-hư một giấc mơ gầy
Nhục-vinh mấy cuộc buông tay kiếp người.
Rồi nước chảy, rồi mây trôi,
Cuộc cờ thế sự buồn vui vẫn là...!
Rồi nắng sớm, rồi chiều sa,
Nghĩ cho thân phận người ta sớm chiều.
Thế mà lòng ước mơ nhiều
Những khi mộng tưởng trăm điều lo toan.
Thế mà những giấc mộng con
Đêm dầy đè nặng lên hồn hoang vu.
Hay đâu trong cõi mịt mù,
Còn lơ mơ cuộc phù du não nùng.
Cánh chim bạt gió muôn trùng,
Ta về gom cả một dòng thời gian.
Bóng lau xa, gió trên ngàn,
Gió phơ phất gió, hoa vàng đong đưa.
Ngược xuôi dù đã bao mùa,
Con thuyền về lại hương xưa bến chiều.
Ta loay hoay theo cát bụi phong hồ
Những dấu hỏi giữa hồn sa mạc nắng
Thăm thẳm nhìn về phương tận hư vô.
Ta quảy lên vai đôi hồn nhật nguyệt
Ngâm câu thơ cho nát cuộc hoang sầu
Đời vạn nẽo phương nào không sanh diệt?
Thực-Hư nầy... tìm ở tận xa đâu!
Đời khuya khoắt, đêm sẽ tàn mộng mị
Lòng ai còn ở lại những canh thâu
Và ai bỏ cả một chiều hoang phế!?
Một triều vương chôn lịm vạn niềm đau!
Vực đá rong rêu, vết đời mục nát
Úp mở bàn tay du thủ cuộc rong chơi
Chót vót mộng lên muôn trùng canh bạc,
Khi đêm tàn vội khuất bóng ma trơi.
Khi tiếng thét ngoài kia như sóng vỗ
Tạt vào nhau như bảo nổi điên cuồn
Ai khoá được bao nỗi niềm vạn cổ
Và ai nghe từng nhịp gõ đêm sương?
Ta áo bạc, ngõ về đường mây trắng
Khi mắt đời rựng nắng trời quê hương
Phủi vai áo rụng xuống hồn dâu bể
Giữa đời thường câu kinh kệ yêu thương.
Mưa gió đòi phen Dòng người hối hả
Đời hôm sớm, đi-về không kịp sức,
Sắc áo thời gian chốc đã phai màu.
Tất bật đời em quên bao khổ cực
Mơ buổi cơm ngon nhìn khói lam chiều.
Ánh mắt đè lên nỗi niềm ray rứt,
Điếu thuốc canh tàn xua bến cô liêu.
Nhưng em vẫn định hướng về phía trước
Thẳng lưng đi qua sức nén dòng đời.
Ai tìm lại lớp tro tàn mộng ước ?
Tâm hồn em thắp sáng một niềm vui.
Thời gian chảy dồn lên mái tóc
Em quẳng đi bao lớp bụi mơ hồ.
Đời MỘNG-THỰC
Xá chi trò dâu bể,
Mưa gió tàn rồi
Ánh sáng lại tung hô!
Từ nguồn diệu lý qua thành kim cương
Ai hay một đoá vô thường!
Tặng nhau một sớm mười phương nhiệm mầu.
BƯỚC DỪNG tỉnh giấc chiêm bao
Dấu rêu cồn - đã nhạt màu bể dâu
Ngàn xưa chớp mộng xuân nào...
Gió lùa hạt bụi bay vào non xa.
BẾN PHƯƠNG HỒNG cỏ tình ca
Trời Vô ưu - giữa ta bà vô ưu
Cò gì thật, có gì hư?
Có chi! là cuộc tầm ngư tự rày!
Nắng đã lên rồi, sương chữa tan
Đời hiu hắt gió mộng mây ngàn.
Đã bao thu đến mùa thay lá
Chừng bấy đông còn lớp diễn trang.
Đá lạnh hồn khuya bờ ảo vọng
Trăng nghiêng mặt bể sóng hoang tàn.
Đi-về một cõi tâm tư ấy,
Nào có riêng gì giữa thế gian.
Giữa thế gian, mà lắm thế gian
Ai hay sương khói vẫn mơ màng
Cuộc đi cuộc hẹn dường chưa trót
Cuộc đến cuộc chờ vẫn đợi sang.
Sầu tiếp say sưa bao điệp khúc
Đời đang nắn nót một cung đàn.
Mai đây nắng ráo đường tao ngộ
Bát ngát lòng xuân nhịp sống tràn.
Liền vội tan theo khúc đoạn trường.
Đâu thuở trăng nghiêng hồn Lãm Thuý,
Bây giờ gót nhẹ bến Liên Hương.
Thi-Đàn một gánh tình muôn dặm,
Câu-Chữ đôi vần bạn bốn phương.
Muôn thuở vẫn còn sông núi cũ,
Mà sao đôi ngã rẽ âm dương!?
Âm-Dương thoáng đã, biệt xa rồi!
Lối mộng tàn phai ngọn nước xuôi.
Áo bụi trả về thân cát bụi,
Tuồng đời trút cạn giấc mơ đời.
Phiếm cung trót lịm tình mây nước,
Thi tứ thầm gieo hương đất trời.
Sinh ký, ai hay tuồng ảo hoá,
Một bờ nhân ảnh, một dòng trôi!
(Trích)
CÓ MÙA NÀO
Sắc hương ngàn dịu vợi
Xuân, Hạ, Thu, Đông... rồi!
Chỉ ngoài kia gió mới
Thinh lặng vầng mây trôi.
CÓ XUÂN NÀO
Không câu đối giao mùa
Tỉnh thức...Xuân từ đó,
Giọt sương trong - Phật Thừa!
CÓ HẠ NÀO
Không ửng trời lựu đỏ
Không gió rát bên thềm
Nhặt chút tình hoa cỏ
Tan nỗi sầu cô miên.
CÓ THU NÀO
Không cánh chim vời vợi
Không mây trắng qua thềm
Tình sen thu khẻ gọi
Vầng trăng MẸ diệu huyền.
CÓ ĐÔNG NÀO
Khi đất trời trở dạ
Không giá buốt đêm thâu
Mắt đời rưng lệ đá
Giọt tinh sương nhiệm mầu.
CÓ HƯƠNG NÀO
Dù mãi ngàn năm nữa
Dâng đời bao ý thơm.
Từng giọt cam lồ, sữa
Tịnh hoá một tâm hồn.
KHÔNG GIAN NÀO
Cây trong vườn chim hót
Hoa bên trời đưa hương
Tiếng sáo diều thảnh thót
Rót vầng thơ mười phương.
HỘI TỤ
Đất trời hương muôn thuở
Xanh, mắt xanh núi rừng
Kẽ đá cành hoa nở
DIỆU PHÁP HOA thơm lừng.
TÌNH MƯỜI PHƯƠNG
Tiếng chim sâu buổi sáng
Lay động trời mù sương
Tinh khôi cơn gió thoảng
Hoa cỏ về dâng hương
Thanh âm đời một thoáng
Mây trắng tình mười phương.
BÌNH MINH
Trên nhánh cây đương lộc
Tiếng chim gọi bình minh
Lung linh hạt sương ngọc
Nghe lá thức quanh mình
Thoảng hương trà tĩnh lặng
Giữa trời đất nguyên lành.
CỔ THỤ
Ngàn năm xanh bóng cổ
Hương trời đất một phen
Mười phương mây TỊNH ĐỘ
Cánh chim về bình yên.
NGÀY LÊN
Đêm vầng trăng Viên Giác
Hương đất trời Tâm Kinh
Ngày đại nhật Viên lạc
Giữa muôn trùng Tử - Sinh.
Ý MẦU
Hương trà thơm trong sương
Mây tụ thềm hoa cỏ
Ba ngàn thế giới hương
Tụ ý mầu KHÔNG-CÓ.
Ngàn năm bên lối nhỏ
Trút niềm đau muộn phiền
Ngàn năm mang hơi thở
Dìu vợi trời tam thiên.
HẠT PHÙ SA
Đổ xuôi miền du mộng
Cho sắc màu cỏ hoa
Muôn bến đời gió lộng
Bồi bãi khắp trời xa.
LỐI VỀ
Thênh thang tình hạt bụi
Bờ sương cỏ ngủ vùi
Bỏ quên đời dấu hỏi
Thoáng nhìn mây trắng trôi.
CHỢT
Chợt theo về mộng-thực
Cát bụi lầm cuộc chơi
Thoáng nhìn qua bóng nước
Thoáng - cõi Phật đây rồi!
ĐƯỜNG CHỔI
Gom lại từng hạt bụi
Hạt bụi đời mỏng manh
Bụi lòng, ta vẫn quét
Giữa muôn trùng tử sinh.
TUỒNG ĐỜI
Cảnh đời bao sắc màu
Mắt sầu oen gió bụi
Tuồng đời hương chiêm bao
Ngược xuôi đường dong ruỗi.
CHẠNG VẠNG
Đầu non mây tụ tán
Lưng trời mây thong dong
Tỉnh-say, đời chạng vạng
Mắt xanh nhìn bụi hồng.
LAO XAO
Đường lao xao gió bụi
Mắt lao xao phương hồng
Trời lao xao mây nổi
Người lao xao dặm lòng.
CUỐN LỐC
Cơn gió nào cuốn lốc
Thổi mù bụi trùng khơi
Ý niệm nào cuốn lốc
Chao nghiêng sóng bước đời.
CÒN Ở
Hạt bụi về non biếc
Giọt sương về thiên không
Chiếc lá xanh còn ở
Giữa núi rừng mênh mông.
NGHE KINH
Gió thổi mây, mù, bụi
Hiển lộ vầng nguyệt viên
Con cá nằm khe suối
Nghe chim hót lời kinh.
DẶM CŨ
Gió bụi áo sờn vai
Ta mòn qua dặm cũ
Cuối nẽo trời - NHƯ LAI.
No comments:
Post a Comment