Đám mây
Tôi là đám mây trắng, bồng bềnh, nhẹ tênh, tôi bay qua nhiều vùng đất lạ.
Tôi bay dưới trời đêm đầy sao, tôi bay trên núi cao buổi sớm. Tôi bay qua lều bạt ướt sương của giống dân du mục trên đồng cỏ mênh mông, tôi bay theo những cánh chim di cư trên biển xanh bạc sóng; chuyến hành trình của tôi kéo dài ngày này qua tháng nọ, ngỡ sẽ không bao giờ kết thúc.
Rồi một chiều cuối đông, tôi bay qua một hồ nước đọng. Soi mình trong lòng nước, tôi nhận ra khuôn mặt mình đã trở nên đen tối tự bao giờ. Không làm chủ được bản thân, tôi nấc lên thành tiếng, nhỏ từng giọt nước mắt lạnh lẽo xuống mặt hồ.
Một cây cầu bắc ngang một con sông, trên cầu một cặp tình nhân đang hôn nhau, bên dưới xác họ trôi đi, hai thân hình sáng lấp loáng dưới ánh mặt trời.
Một sớm mùa xuân, hắn tựa mình trên ghế đọc cuốn Đi tìm thời gian đã mất, ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, đồng hồ đứng, chỉ 10h 15.
Mười năm sau, cũng một sớm mùa xuân, hắn tựa mình trên ghế đọc cuốn Đi tìm thời gian đã mất, ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, đồng hồ đã lên dây, điểm 10h 15.
“Không biết hắn đang là mười năm về trước hay mười năm về sau, mọi thứ vừa mới kết thúc hay vừa mới khởi đầu, thời gian là thật hay chỉ là ảo ảnh?”
Hắn gấp sách mông lung…
Tuyết rơi trắng mặt đường. Có tiếng chuông gió lách cách chạm vào nhau. Đêm mùa Vọng cuối cùng, Chúa Nhật tuần lễ thứ tư trước Giáng Sinh. Tôi đi thăm hỏi những người cô độc trong thị trấn.
Sáng nay tôi nấu trà, đốt trầm, đọc lại cuốn Nam Hoa kinh; bên cửa sổ, những cánh bướm bay dập dìu trong nắng, hẳn một trong chúng là Trang Tử đang nằm mộng hóa thành.
Tôi mơ thấy người, từ phía sau lưng, Thượng đế của tôi, người cao lớn và quyền uy, bóng người phủ trùm cả vũ trụ, người toàn năng và hùng vĩ, vương miện của người là mặt trời, mặt trăng…tôi đi đến bên người, kính cẩn ngước nhìn, trong dòng ánh sáng nhạt nhòa của giờ hấp hối, tôi đã thoáng thấy gương mặt người: một chiếc đồng hồ toàn hảo.
Năm lên chín tuổi, trong buổi lễ hạ điền, khi vương tử Siddhartha lần đầu ngồi yên dưới gốc cây hồng táo, thời gian quanh ông dừng lại.
Lá trên cành ngừng rơi, gió quanh ông ngừng thổi, và chiếc bóng của cây hồng táo đổ trên mặt đất cũng không hề xê dịch, mặc cho sự chuyển vận của mặt trời phía trên cao.
Chỉ đến khi bị đánh thức bởi hơi thở của chính mình, ông mở mắt và nở một nụ cười trên môi. Thời gian lúc đó trôi trở lại, cuốn theo tất cả mọi thứ trong dòng chảy của nó. Nhưng nụ cười hôm đó không hề mất đi, nó sẽ hiện diện lần nữa trên môi của đấng Giác Ngộ, hai mươi sáu năm sau, trong một đêm đầy dông bão khi ông ngồi tĩnh toạ dưới tán cây Bồ Đề.
Khi tôi tương tư về em, thời gian trôi qua thật chậm, tôi có thể thấy trái bóng của tụi trẻ dưới sân bay đi với tốc độ rùa bò. Khi tôi ngồi bên em, thời gian lại trôi qua thật nhanh, trước mắt tôi cây cối đổi màu, đơm hoa và kết quả. Khi tôi ôm hôn em, thời gian lại đứng yên một chỗ, ta hôn nhau trong vòng tay, quên đi ngày tháng, rồi người ta đặt chúng ta vào viện bảo tàng, như một tác phẩm điêu khắc bằng đá của Brancusi.
Một mình tản bộ dọc bờ biển, tôi tình cờ phát hiện một cái chai thuỷ tinh bị sóng đánh vào bờ, nằm lẫn giữa đám vỏ hàu, vỏ sò và xác của những con sao biển. Trong chai chứa một cuộn giấy nhỏ đã ngả màu. Nó có lẽ đã được thả xuống biển nhiều năm về trước, từ những vùng đất phía bên kia thế giới, rồi theo những cơn gió mậu dịch và những dòng hải lưu trôi dạt về tận xứ sở này. Trong cơn phấn khích của trí tò mò khám phá, tôi đập vỡ chai và đọc. Nhưng bức thư không hề đề cập điều gì khác ngoại trừ hàng chữ biên rõ ngày tháng năm mất của chính bản thân tôi.
No comments:
Post a Comment