Saturday, July 30, 2022

01- Nhiều tác giả

 VŨ THỊ NGỌC THƯ

 

KHÚC NHỚ
Tháng chín về, ngày qua rất vội,
Sương mờ, nắng nhạt, mùa vàng rơi.
Sầu vướng lá, len bờ tóc rối,
Vẩn vơ ký ức tuổi trăng mơ.
Thuở áo trắng như mây xuống phố
Ngóng nghe gió xạc xào thu sang,
Lạc lối thơ rơi giờ Việt Văn,
Khúc mê thiên cổ mừng tao ngộ.
Lối gạch, guốc khua trưa quạnh vắng,
Bâng khuâng, mầu lá chênh chao đỏ.
Me ngày hạ thoảng chua mùa gió.
Yên ả, thâm u vòm sứ lặng.
Tán phượng cuối mùa le lói đỏ.
Điệp vàng tiễn hạ lập lòe bung,
Ghế đá sân trường, thoáng sắc thu,
Lối đìu hiu, lá khô vụn vỡ.
 
MỘT MÌNH
Em nhìn nắng một mình,
làm bạn với cô đơn,
thả trôi ngày lặng thinh
đuối sóng, quẫy bờ trơn.
Những đêm mưa khắc khoải,
đuổi giấc khuya canh dài,
em cùng bóng dọn mãi,
nỗi ngổn ngang vơi đầy.
Cuộn sâu từng mảng buồn,
chuỗi thở dài lênh đênh,
sẩy bay mất cánh chuồn,
đêm rạn, mảnh trăng chênh.
Vướng mùa lá cuốn phố,
thê thiết vạc kêu đêm,
chòng chành lòng bão tố,
dâu bể ngợp oan khiên.
Em theo bóng một mình,
rong mộng du mù sương,
dò vòng quay tử sinh,
vụng phận số, quờ đường
Thả buông mầm hạt đắng,
du mục búi bèo rong,
nổi, chìm đời chạng vạng,
dạt ký ức long đong.
Gói mùa đông đơn lẻ
cạn chuyện cùng trăng đêm,
ngược ngày dài lặng lẽ
se sắt gió qua thềm.
 
MỘT THUỞ TRƯỜNG XƯA
Ta thấm cô đơn đời viễn xứ,
Quạnh hiu lạc lối vạt đời nghiêng,
Quê hương xa thẳm, muôn trùng nhớ,
Ký ức ngỡ ngàng gợn xoáy êm
Ta đến Gia Long tuổi bé thơ.
Trời xanh mây trắng trống trường vang
Thầy cô nuông dậy thời hoa búp.
Đàn sẻ đầu thu hát múa xoang.
Ta lớn theo mùa hoa phượng đỏ.
Thầy cô răn nhủ nết đoan trang,
Nghĩa nhân mang cội gốc đời người,
Chữ nhẫn duyên thầm cô gái ngoan.
Hào sảng âm vang hùng sử Việt.
Mê thường ru mộng, khúc Kiều ngân.
An nhiên, nhịp tấu trống đồng thiêng.
Ngời rạng chân tình - quỹ tích chung
Phượng rụng lá thay, xuân đến tầm.
Bao nàng áo trắng ngày xưa ấy,
Vai mang câu nguyện sống bằng tâm,
Hoạn nạn thương người khó, trẻ côi.
Nắng rực sân trường, buổi lac quyên,
Bạn thôi lớp tảo tần nuôi em,
Lỡ mùa thi, vận bạc truân chuyên.
Phấn bảng ủ ê, cuộc chiến lan.
Ta xót bạn buông rơi tuổi trẻ,
Ngược xuôi, quên hẳn giờ ra chơi.
Dõi nhìn ô nắng, nhịp dây quay,
Hờ hững dầu bay, mắt lệ rơi.
Từ biệt trường, đời lưu lạc trôi,
Nhớ hàng sao lá biếc đan mây,
Trái dầu đỏ bạn cùng ta chơi,
Da diết mùa mưa, đường phố cũ.
Đừng, hỏi cây sao, bạn cũ đâu?
Cánh dầu đỏ ngập ngừng chao quay.
Nhập nhòa nhân ảnh, ngõ rêu phong,
Phấn bảng lanh canh, bóng nắng bay
Chỗ bạn ngồi, ai cười thật ấm.
Trường xưa hạnh ngộ, nắng đơm hoa
Dù bao giông bão, đời dâu bể
Một thuở ân tình, trọn kiếp mang.
 
MƯA NẮNG GIÓ
Em yêu lắm trời mưa
cùng che ô đỡ ướt
yêu ngày nắng mật xưa
bóng đổ dìu nhau bước.
Em van gió, gió ơi:
mơn nụ tình vừa bói,
đừng lay hương ngải rơi
hãy chuyển giao mong nhớ,
gây mưa hồng tưới nụ,
rủ đốm nắng trêu nhau.
lang thang vườn hẹn cũ,
giữ lá mãi lao xao.
Tình yêu ngây ý thức,
dịu nắng, lửa tâm hồn,
ngọt say hương ký ức
ấm gió, mưa, môi hôn.
 
NGƯỜI ĐI RỒI
Bao đêm sâu tĩnh lặng,
lòng chạnh nhớ mênh mang.
Quán quen, mùa đợi trăng,
thủ thỉ cà phê đắng.
Ngõ hẹn bao lần qua,
bâng khuâng hương sứ thoảng.
Mê ám trời mây ngải,
ngọt thơm vị bạc hà.
Nhớ đêm lạc, đếm sao,
giọng nẫu trầm hơi muối,
đưa âm biển dạt dào,
mơn nụ tình vừa bói.
Campus mưa hoàng hôn.
Thềm khoa buổi lớp vắng,
tóc chạm vai, bồi hồi.
Lòng xôn xao, dỗi nắng.
Ươm tơ hồng, sêu cốm,
ta xoãi cánh rừng son.
Ngỡ thiên thu đắm đuối,
sao lá lạc mùa rơi?
Đời trôi lầm bến ngang,
người lãng du mê mải.
Quên đò neo, rẽ hoang,
vực đắng, tình vô ngã.
Dốc đời đọt tình phai,
sao rụng, buốt sương đêm.
Lênh đênh bão tố xoay,
phận bạc, hồn chông chênh.
Người đi, nhà lặng tiếng,
bàn ghế trống chơ vơ,
bếp hoang, hiu hắt liệm,
ngoài hiên vàng sứ rơi.
Đưa người, nước mắt cạn,
sao dưng đại dương trào.
Sóng tận đáy tiềm thức,
vẫn miên man dội gào.
Xa người, tâm trĩu nặng
ray rứt vạn băn khoăn.
Sóng vùi, ký ức đắm,
chậm rãi giọt đời lăn.
 
 TÌNH KHÚC CHO TIỂU DI - Phạm Khánh Vũ
có một ngày trời nắng
chim về như khói sông
bàn tay anh đủ ấm
vỗ về tình bao dung
có một ngày trời mưa
chim về reo ca khúc
nhớ một thời hồng xưa
rộn ràng trong lớp học
có một ngày trời gió
anh về rất vô tình
chim ngó người áo lụa
mừng nụ tình đang xanh
một ngày, phải không chim
trên đầu cành phượng đỏ
nụ hôn rất êm đềm
ru đất trời muôn thuở
một ngày, anh áo trắng
về từ rừng núi cao
này con chim tóc ngắn
có hay trời đầy sao
một ngày như mọi ngày
chim sầu thân biển cả
một ngày trái tình bay
và hồn em rất lạ
tháng năm ngày hạnh phúc
về trong ta nồng nàn
chim ơi, như tình khúc
ru đời hồng mang mang
nghe gì không hở chim
giữa mùa hè rực rỡ
có muôn vàn trái tim
nở đầy bông thương nhớ
có một ngày trời nắng
mây hồng như tường vi
tình hồng như hạnh phúc
này tiểu di, tiểu di...

TA SẼ VỀ THÔI – Trung Chinh Ho
Ta cũng về thôi, mưa đã thu
Còn đây, tuyết phủ trắng, sương mù
Bên kia nỗi nhớ vàng thêm lá
Còn đợi tương phùng, những xác hoa
 
Ta sẽ về thôi, chiều đã muộn
Lòng như con nước thuở xa nguồn
Lênh đênh ngọn sóng vờn thân phận
Gọi núi sông, hề, biệt cố nhân
 
Ta cũng về thôi, ngày đã bạc
Đau đáu niềm riêng một nỗi nhà
Áo cơm thấm đẫm hồn quê xứ
Mỗi bước phong trần, mỗi dặm xa
 
Ta sẽ về thôi, sẽ về thôi
Đời như sương khói quyện phương người
Hồn ta xiêu lạc ngàn dâu biển
Biển của ngàn xưa, mấy nổi trôi
 
Ta cũng về thôi, cùng toa cuối
Còi đã ngân dài giữa khoảng không
Gửi hết tàn tro ngàn cánh gió
Gió của mùa xưa, cỏ của xanh.


Người về qua cuộc mộng mơ
Thoảng nghe tiếng gió đôi bờ thực hư
Chút tình nguyên vẹn chơn như
Vô thường lấp đổi vẫn như phút đầu
Người về dâng khúc Kinh cầu
Đôi chân nhẹ bước giữa màu thời gian
Đã qua mấy độ lá vàng
Cảnh xưa còn đó bẽ bàng mắt mi...
Người về một thoáng hội kỳ
Môi xinh hé nở ưu bi tan dần
Thong dong qua đỉnh phù vân
Phong sương mấy chốc bụi trần chẳng vương
Người về trong cõi Vô Thường
Hong khô ký ức trần dương vui buồn
Người về sương sớm vội buông
Vầng dương tỏ rạng nắng luồn kẽ tay.
Thiên Di


No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...