Sunday, July 24, 2022

Ngọc Hàn Thuyên

 
PHÔI PHA
Ngày lá phượng che hoa màu đỏ thẫm
Nghe tiếng ve nhớ một thủa yêu người
Thời gian gõ tiếng đời trên số phận
Nhớ nao lòng kỷ niệm tuổi đôi mươi
Ký ức đã ngủ yên miền dĩ vãng
Trang sách đời lưu giữ cuộc chia tay
Hoa sắc tím theo suốt thời con gái
Rượu tương tư say mãi vạn ngàn ngày
Gói mây trời hết vào trong áo cũ
Bài thơ xưa ngân nhịp trái tim người.
Ngăn cặp sách đựng đầy thương và nhớ
Phượng hồng rơi theo từng bước chân vui
Người lỗi hẹn để phai màu tóc cũ
Dựa ánh trăng ngồi nhớ chuyện xa xưa
Em tóc xõa ngát hướng mùi nhung nhớ
Nhớ thương ai tim rung mãi âm thừa
Ừ, thì thôi tình bấy nhiêu là thế
Thời gian trôi theo nhịp nắng mưa qua
Lần ngoảnh mặt tình vụt trôi từ đấy
Tiếc nuối gì màu tóc đã phôi pha?

TIẾNG MƯA XƯA
Tiếng mưa gõ xuống lòng người
Rơi trên dấu cỏ vạn lời thương xa
Lạc mưa tươi tốt lá hoa
Lạc em tôi níu bóng tà dương xưa...
 
VIẾT CHO NHỮNG NGƯỜI ĐI QUA CUỘC ĐỜI
Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.
Về những người đi qua cuộc đời…
Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.
Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.
Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?
Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?
Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…
Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.
Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng… Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?
Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.
Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.
Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.
 
 
CHỦ NHẬT KHÔNG EM BUỒN QUÁ NHỎ!
Chủ nhật không em buồn quá nhỏ
Caphê từng giọt rụng đơn côi
Mưa giăng rủ bóng ngày xuống thấp
Quỳ trôi vàng khắp phía chân trời ...
Chủ nhật nghe mưa buồn quá nhỏ
Ta ngồi bên nửa phía trời nghiêng
Phải chăng nhỏ bước về đâu đó
Mang cả mùi hương gió lạc miền
Chủ nhật cô đơn - buồn quá nhỏ
Môi hồng còn giữ tuổi cho em
Màu áo tiểu thư vàng thủa nọ
Còn bay theo gió trước hiên thềm ...?
Chủ nhật ti gôn hồng quá nhỏ
Tường rêu trăn trở giấc cô đơn
Tim yêu vẫn vỡ như thuở nọ
Rưng rức buồng tim nhịp thở dồn
Chủ nhật không em - buồn - nhớ nhỏ !
Mù sương che khuất nửa phía trời
Phía kia một nửa trời im gió
Nắng có vàng nhiều không - nhỏ ơi ....
 
SÁNG CHỦ NHẬT
Sáng Chủ nhật anh ngồi quán vắng
Ghế trống không anh nhớ hương người!
Buồn lay lắt ly cà phê đắng
Chảy vào hồn từng giọt đơn côi ...
Nhớ nhung trổ trên cành mong đợi
Mưa hạt buồn cứ thế mà rơi
Sáng chủ nhật mưa về trong nắng
Em có hay tim đã khô rồi...
Buồn xa vắng thương người xa vắng
Sầu nghiêng lòng nhớ mãi em thôi ...
Lửa hư vô đốt lời hẹn cũ
Môi thơm mềm nói một lời yêu
Em xa quá tim tràn nỗi nhớ
Lá sang mùa lá rụng đầy- vơi!
 
TÌNH KHÚC MÙA THU
Trời thu tháng chín
Nắng ánh tơ vàng
Hồn cây lá cỏ
Tan trong màn sương ...
Quỳnh nở ngát hương
Trúc vàng bỏ ngỏ
Bướm vờn đâu đó
Cười mướp bông vàng
Tà áo em mang
Reo trong gió vắng
Em cười tỏa nắng
Ấm mảnh hồn tôi
Gió chạy qua đồi
Mang theo hương nhớ
Chân trời mây lỡ
Vướng gót màn sương
Mây mang nhớ thương
Đậu bờ vai nhỏ
Em tôi thuở đó
Dáng mảnh vai gầy
Tóc mượt như mây
Mi mềm như lụa
Thu vàng một thuở
Nhẹ bước chân em
Một giấc mơ mềm
Rơi trên gối ngủ
Hương mùa thu cũ
Về đậu trên môi
Ơi người em tôi
Đi trong nắng vỡ
Nhặt từng sợi nhớ
Đan mảnh tình tôi...
 
HAI ĐẦU NỖI NHỚ
Ta cách người giữa hai đầu nỗi nhớ
Chủ nhật về rồi chủ nhật qua mau
Trái tim nào cũng hoang lạnh như nhau
Chút ấm áp chỉ là trong ý nghĩ
Nhà anh vắng, tường rêu phong cũ kỹ
Cả bốn mùa lá vẫn rụng sân sau
Trước hiên nhà xõa tóc mấy hàng Cau
Hương rụng xuống chôn vùi trong xác lá
Xa quê hương lòng nhớ thương nhiều quá
Gói nỗi niềm cứ gởi cả vào trăng
Thiết tha buồn ngày mưa bụi giăng giăng
Biết làm sao nối hai bờ thương nhớ?
Nơi xứ người lòng như Ti - gôn vỡ
Phía bên nầy thao thức nhớ bên kia
Nếu tình ta không ngăn cách chia lìa
Thì đâu phải nhớ thương nhiều đến vậy!
Mưa ngâu rơi là đã vào tháng bảy
Để một người tưởng tiếc một người xa
Đêm hắt hiu ngồi ngắm dãy ngân hà
Làm sao nối được hai đầu nỗi nhớ?...
 
TÌNH ƠI, HỠI TÌNH – Nguyễn Tất Nhiên
Lâu rồi… không nhớ bao lâu
Tìm nhau trong cõi bạc đầu nhân gian
Em về dưới gót trăng tan
Có nghe thiên cổ tiếng ngàn thông đau.
Lâu rồi… lâu lắm xa nhau
Còn chăng hư ảnh trong màu thời gian
Em đi tóc lộng mây ngàn
Ngàn mây lộng khổ mây bàng bạc theo
Lâu rồi… không biết bao nhiêu
Nắng mưa trên những tàn xiêu đổ đời
Hôm em êm ả điệu ngồi
Sau lưng là những tình ơi hỡi tình!
 
CHỦ NHẬT XƯA
Chủ nhật ngày xưa quán vắng chờ
Anh ngồi se lại một vần thơ
Em qua áo trắng che dù tím
Như một thiên thần trong giấc mơ
Chủ nhật ngày xưa có hai ta
Những ngày xưa ấy đã phôi pha
Anh về nhặt lá thu chiều vắng
Tiếc nhớ một thời yêu đã xa
Thương lắm những ngày ta có nhau
Vàng thu bao độ bạc mái đầu
Em đi về phía trời xa lắm
Đếm những đông tàn thương nhớ lâu
Aó em vàng hết lá ngày xưa
Phơi nắng phơi mưa cũng đã thừa
Tháng tám ve sầu không còn nữa
Phượng hồng cũng đã chết theo mưa
Anh về nhặt lại cánh lưu ly.
Có tiếc có thương chẳng được gì
Con sông vẫn trắng hai bờ nước
Em đã xa rồi - em đã đi ...
 
THÔI
Thôi thì mây đã về trời
Cây phong đứng mãi trên đồi mà reo
Nắng chờ người tiễn qua đèo
Xa cây, lá úa rơi theo bước người
Thôi thì cứ mặc dòng trôi
Chiều buông tia nắng cuối trời còn đau
Thôi thì hãy để ngày sau
Phơi buồn trên ngọn sầu đau lưng đồi
Thôi em khép lại nụ cười
Cho nghiêng bóng đổ mấy trời vàng xưa
Cây xanh thay lá bao mùa
Cúc vàng cũng đổi áo xưa bao lần
Thôi thì trả lại phù vân
Ngàn trang thơ viết trên tầng hư vô
Tình treo trên nhánh cây khô
Nửa tan vào đất nửa vào hư không...
Thôi em đừng nhớ đừng mong
Chiều thu lá đỏ rừng phong hết rồi
Nhạn bay về phía cuối trời
Âm đôi cánh vỗ còn rơi tiếng buồn ….
 
NHẶT VẦNG TRĂNG VỠ
Cùng anh về thăm dĩ vãng nghe em
Ta chia nhau đi nhặt vầng trăng vỡ
Không bên nhau bởi vì không duyên nợ
Trăng vỡ chia đều - mỗi nửa một người - xa !
Nhớ vầng trăng ngày ấy ở sân ga
Đẹp huyền ảo dưới trời thu hoài nhớ
Tàu rời ga trong tiếng còi rộm vỡ...
Chiếc lá cuốn theo không nỡ bỏ đường tàu
Về nghe em thăm ngày ấy đã lâu
Chân trời cũ đã phai nhàu kỷ niệm
Anh chia em một nửa Thu chiều tím
Lay lắt trời - ngái ngủ giấc cô đơn ...
Về cùng Anh thăm ngày tháng dỗi hờn
Làn mi chớp - nhớ ngược chiều : dĩ vãng
Nghe hoa Phượng cuối mùa rơi về sáng
Trời sang Thu tiếng Dế gáy nao lòng ...
Cùng nhau về thăm lại thuở xa xăm
Hồn trưa thoát trốn vào cây thông dại
Ta nhặt quả giả vờ xây bến bãi
Đôi tim về neo bến - bớt bơ vơ
Về cùng Anh tìm mảnh vỡ câu thơ
Ngày xưa ấy viết bằng lời vụng dại
Thu không níu được chân người ở lại
Để rong rêu phảng phất tóc hương người
Cùng Anh về kiếm lại chốn mù khơi
Tìm chiếc lá gió thổi về cuối phố
Tấm hình cũ đã vàng - đầy vết rỗ
Nhóm lửa hư vô đốt cháy - một thời yêu
Thời gian trôi sỏi đá nắng phai nhiều
Đường Thu vắng ngập ngừng bao mảnh vỡ...
Ta đi tìm một chân trời đã lỡ
Mưa Ngâu buồn trời tháng chín vào Thu!
 
Hoa Ti gôn tim vỡ mọc quanh rào
Cũng trăn trở trườn mình qua cổng sắt
Trời tháng sáu mang màu buồn se thắt
Tôi chia đôi một nửa gởi cho người
Nghe hương thơm mùi cỏ hắt lên trời
Tôi cũng gửi theo nửa lòng thương nhớ...
 
ĐẨY
Đẩy Thu về phía lá vàng
Đẩy Xuân về phía rộn ràng trăm hoa
Đẩy gần về phía trời xa
Đẩy trăng về phía nguyệt tà đầu non
Đẩy chiều về phía hoàng hôn
Đẩy con đò nhỏ về dòng sông sâu
Đẩy đêm về phía ngọt ngào
Đẩy khuya về sáng đón chào bình minh
Đẩy tình về phía ân tình
Ca dao muối mặn ta- mình gừng cay
Đẩy mưa về với chiều say
Đẩy tia nắng nhỏ cuối ngày bơ vơ
Tương tư đẩy ngập trang thơ
Đẩy con sóng phủ ngập bờ lách lau
Đẩy Trời -- Đất cách xa nhau
Cho rừng núi thẫm nhuốm màu quan san....
 
THÁNG SÁU VỀ
Tháng sáu về đậu trên bờ vai ngày
Mây xám mái đầu khi chiều đang khóc
Xối xả mưa rơi để ngày ướt tóc
Gió tạt phương nào cho vừa đơn côi?
Tháng sáu về mưa rét ướt hồn tôi
Ướt đẫm lòng nhau, ướt hiên nhà cũ
Nhạt nhoà tình xưa, mưa trôi hờn tủi
Mưa tan vào mưa trôi xuống dòng đời
Quán vắng cuối ngày chỉ một mình tôi
Nghe từng sợi thương đan xen vào nỗi nhớ
Xoay chiếc ly không , hồn chiều rạn vỡ
Những giọt buồn rơi làm rỗ mặt đường...
Tháng sáu về hoa cỏ giấu mùi hương
Trong giấc ngủ nghe mùi thơm nguyệt quế
Biết tìm em đâu giữa đời dâu bể
Để tháng sáu về vuốt mặt dưới trời mưa...
 
TA NHƯ
Ta như một dòng sông
Chảy qua bờ lau lách
Chiều ráng trời đỏ quạch
Sông biết trôi về đâu?
Ta như một thân cầu
Vắt qua dòng nhung nhớ
Dưới khung trời nắng vỡ
Đau tình một mùa xa
Ta như một sân ga
Tiễn tàu đi xa lắm
Quá khứ xa thăm thẳm
Tương lai mù lối về
Ta như một cơn mê
Lướt qua hồn hao khuyết
Tình xa xôi tiễn biệt
Một thoáng buồn xa xăm ...
 
EM CÒN NHƯ NGÀY XƯA
Em còn như ngày xưa
Mắt buồn đuôi mắt ướt
Để hồn ta xuôi ngược
Trong mắt người như sông
Em có còn như xưa
Tóc dài bay theo gió
Ta theo em qua ngõ
Gót giày mòn tháng năm ?
Em có còn như xưa
Vài gầy nghiêng bóng nắng
Thương những ngày xa vắng
Nay đã trôi về đâu?
Em còn như ngày xưa
Áo dài bay trong gió
Ta thương em ngày đó
Dệt mộng tình trăm năm.
Em còn như ngày xưa
Nụ cười như hoa nắng
Rơi trên sân trường vắng
Ta nhặt về tương tư?
Đời đã trôi về đâu
Hỡi mắt nâu ngày cũ
Hương mùi thơm tóc rũ
Đã phai theo thời gian...
 
TÌNH NHƯ LÁ NHỎ
Tình ơi như lá nhỏ
Bay cuối trời thênh thang
Buồn vương rơi tóc cỏ
Một nỗi buồn mênh mang
Trăng tan trên ngực núi
Tóc mây bay lưng trời
Gió về chân trời cuối
Mưa ngại ngùng thôi rơi
Khơi tàn tro xưa cũ
Thắp lại tình trăm năm
Em ngồi hong tóc rũ
Mắt môi buồn xa xăm
Nhiều năm tình chưa cũ
Nhiều năm chưa lãng quên
Tình ta như lá nhỏ
Bay cuối trời lênh đênh
Em về từ dĩ vãng
Hương Quỳnh thơm mướt môi
Mùi hương xưa tóc rũ
Cứa vào tim đơn côi
Nhiều năm tình chưa cũ
Nhiều năm chưa lãng quên
Tình ta như lá nhỏ
Lạc phía trời mưa đêm...
 
MỞ NGÀY MỚI
Mở ngày mới sớm mai không đầy gió
Cây xanh tươi hoa cỏ nở ven đường
Ta vội vã và ta luôn vội vã
Theo suốt đời không tìm được mùi hương
Ngày lại mở một sớm mai đầy nắng
Những bông hoa khoe sắc nở trong vườn
Ta vội vã và ta luôn vội vã
Theo suốt đời không giữ được mùi hương!
 
DỖI HỜN
Mây xanh hờn dỗi đất trời
Gió ngoe nguẩy dỗi núi ngồi vô tâm
Đồi xanh dỗi ánh trăng rằm
Hàng thông cô phụ hờn năm tháng dài ...
Bình minh dỗi nắng ban mai
Buổi trưa giận dỗi bóng dài đổ nghiêng
Chiều buông tia nắng muộn phiền
Hạt sương dỗi lá khóc riêng phận mình
Dòng sông dỗi nước vô tình
Con đò lạc lõng giận mình bơ vơ
Sân ga hờn dỗi người chờ
Con tàu khóc dỗi phút giờ biệt ly ...
Đường xa giận dỗi người đi
Đèn đêm vàng mắt đợi gì xa xăm ?
Vuông sân dỗi chiếc cổng nằm
Bờ xa cỏ dại biệt tăm dấu người ...
 
Em từ dĩ vãng về ngang phố
Phố buồn mắt phố giấu trong mưa
Tôi về góp nhặt sầu xưa cũ
Làm nến thắp reo để gọi mùa...
 
GÓC PHỐ TRĂM NĂM
Em từ quên lãng về qua phố
Mang buồn trong mắt nắng trên vai
Ta đứng bên thềm hiên nhà cũ
Sợ chim tha mất những dấu giày
Trót lỡ thương người xưa qua phố
Cho buồn hoang hoải thấm vào tim
Trĩu lòng thương cánh Ti -gôn vỡ
Ngõ vắng chiều mưa rụng im lìm
Nhặt chi một nỗi buồn xưa cũ
Ai đó vô tình đã đánh rơi
Em đi xa ngút không ngoảnh lại
Ti - gôn tim vỡ rụng tơi bời ...
Nắng thì vẫn nắng mưa vẫn mưa
Phố buồn thay áo đã bao mùa
Ta cũng không về thăm chốn ấy
Sợ rằng dẫm phải xác hoa xưa
Góc phố trăm năm vẫn chờ người
Ti - gôn theo gió mãi còn rơi
Em từ quên lãng về qua phố
Còn nhớ một người không em ơi?
 
MỘT BUỔI TRƯA - Bùi Giáng
Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc
Mây trên trời xuống phủ ở trên vai
Màu phương cảo pha mờ trên nét ngọc
Bước ngại ngùng nẻo mộng mấy lần sai
Em có định sẽ cùng ai kể lể
Một nỗi đời hư huyễn giữa chiêm bao
Vừng hiu hắt nguyệt hờn mây nhỏ lệ
Một mùi hương nồng tụ ở nơi nào
Câu chuyện ấy một lần em đã rõ
Để bây giờ không thể lại phanh phơi
Đường đi xuống khung trời sương lổ đổ
Hờn dung nhan em có sợ bên người?
Con mắt ấy vì sao em khép lại
Làn mi kia em thử ngước lên nhìn
Vòng tay đẹp như cành xuân thơ dại
Ngón la đà sao chẳng chịu đưa tin
Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc
Lùa chân mây về ở dưới chân trời
Bước vội vã một lần nghe gót ngọc
Giẫm trang đời lá rụng úa thu phai.
 
THÁNG 5 VÀ CƠN MƯA PHÙN
Tháng năm và cơn mưa phùn, nhánh mưa đan mờ lòng phố, bên rào hoa tim đỏ vỡ, ti gôn nở chẳng cần mùa ...
Tháng năm gợi kỷ niêm xưa, quẩn quanh con đường góc phố, cúc vàng bên đồi thương nhớ, lá khô theo gió lăn về cuối đường
Tháng năm mưa mờ như sương , em mang áo màu mây hạ, biêng biếc màu xanh biển cả, nhấp nhô lòng phố sóng tràn
Tháng năm và cơn mưa phùn, gõ từng nhịp buồn thương nhớ, tiếng mưa hay tiếng lòng tan vỡ, phượng hồng như máu tràn tim, chờ người góc phố trăm năm mỏi mòn...
Tháng năm nhớ về xa xăm, giấc mơ xanh non màu cỏ, nhánh hư vô bên đời đã trổ, phai in một thuở yêu người
Tháng năm và cơn mưa phùn, nhánh mưa giăng ngang lòng phố, cúc vàng thẫm đồi thương nhớ, ti gôn nở chẳng cần mùa .....
 
CHIỀU TÍM
Chiều tím kéo hoàng hôn về tím.
Cuối chân trời cũng tím cả màu mây
Bàn tay gió không với sao trời được
Nên Ban đêm thổn thức nhớ ban ngày!
 
HOÀI NIỆM THÁNG TƯ
Lại trở về thêm một tháng tư
Gió xua mây khỏi nơi thường trụ
Nắng ngơ ngác tìm nơi ẩn trú
Mây chuyển màu tím tía trời xanh
Tháng tư về phận người mong manh
Mặt trời ngất trên lưng chừng núi
Tháng tư sao ngày trôi quá vội
Lá vàng khô rơi dày lối xưa ...
Tháng tư về khát những cơn mưa
Cỏ khô héo bên đồi ngồi khóc
Mới biết trời vẫn còn xa đất
Tháng tư buồn lòng người quẩn quanh .
Tháng tư mơ về khoảng trời xanh
Hương cau rụng thành hoa trên đất
Mùi của mẹ thơm hương ngày tết
Thuở yên bình một tháng tư xa ....
Tháng tư buồn vật vã trôi qua
Tiếng chim hót giuc mùa thao thức
Tháng tư ơi ! những gì còn mất ?
Giọt lệ trời làm mưa tháng tư....
***
Tháng tư Cúc nở sáng đồi
Theo chân trời chảy dòng trôi sắc vàng
Tháng tư sách lật sang trang
Tháng tư - ngày ấy có bàng hoàng không?
 
CÒN YÊU!
Anh còn yêu em- còn yêu em!
Nếu em còn nhắc, càng yêu thêm
Yêu như môi gió hôn đầu cỏ
Như ánh trăng đêm rọi sáng thềm
Ta còn yêu nhau- còn yêu nhau
Yêu hoài cho đến tận ngày sau
Yêu như con nước ôm bờ cỏ
Như chiếc tim hao mãi đợi dầu
Ta còn thương nhau- còn thương nhau
Mối tình sau cuối- cũng tình đầu
Sông thương chuyển nước yêu về biển
Sông đời- biển kiếp quyện vào nhau...
Em ngừng yêu ta- ta còn yêu
Cuộc đời dài- ngắn là bao nhiêu?
Thời gian như nắng xuyên màn lá
Vừa sớm mai lên đã xế chiều...
 
MỘT PHÍA NỬA TRỜI
Xuân đi về một nửa phía trời xa
Còn một nửa thả Ve về báo Hạ
Phượng nụ non khép mình sau lớp lá
Chờ tháng năm bung nở cháy lưng trời
Em đi về một nửa phía xa xôi
Áo màu nắng làm ấm nồng phương ấy
Nửa đơn côi bầu trời - tôi ở lại
Nhìn mây chiều hôn tóc núi mồ côi
Nửa trời nầy tôi tự nắm tay tôi .
Chân bước vấp cửa thời gian buồn lạ
Nghe gió buốt vào hoàng hôn tím quá
Đêm cúi đầu thấy lầm lỗi khôn nguôi
Nửa trời kia em cóp nhặt niềm vui
Tô môi thắm dạo tiệc nơi trần thế
Tôi muốn quên nhưng nào đâu có dễ !
Tôi lạc mất nửa trời rồi
có phải thế không em... ?
 
CON ĐƯỜNG BỎ LẠI
Em đi bỏ lại nắng vàng
Hàng thông cô độc lang thang gọi chiều
Chân người để dấu xanh rêu
Nửa trời vàng nắng nửa chiều xám mây...
Người đi đường cũ còn đây
Vòng quanh lối nhỏ mọc dày cỏ xanh
Nhớ người nắng cũng vàng hanh
Con đường bỏ lại hóa thành hoang vu ...
 
NGHIÊNG BÓNG
Phượng nghiêng bóng đổ
Khoe sắc hương thầm
Mặt hồ im lắng
Ôm tình thủy chung.
Gió đi rong ruỗi
Thỏa chí tang bồng
Ngày đi nhặt nắng
Trả về hư không!
Nghe trong hơi thở
Trời đất giao mùa
Xuân đi Hạ đến
Nắng vàng hay chưa ?
Phượng rơi hoa tím
Không vọng thanh âm
Em nghiêng vành nón
Về phía xa xăm...
Anh ngồi cột gió
Vào tóc mây chiều
Phượng nghiêng bóng phượng
Bóng ngày liêu xiêu...
 
HOÀI NIỆM THÁNG BA
Từ trăng hờn dỗi qua cầu
Tháng ba xương lá vàng màu thời gian
Áo người như ánh trăng tan
Mắt mi cũng tím mênh mang đường về
Từ em lỡ hẹn câu thề
Cỏ sương tôi bước bên lề đơn côi
Trăng đêm vàng bến sông rồi
Khuya nghe tiếng dế rong chơi lạc đường
Từ em qua vội cầu sương
Mặt trời vỡ vụn bên đường cỏ hoa
Mây chiều trụ mấy tầng xa
Đường mê lạc dấu nhạt nhoà chiêm bao
Tháng ba mắt lá xôn xao
Gió lang thang thổi lạc vào bóng đêm
Sao khuya rụng vỡ bên thềm
Trăng tan thành suối đổ trên lá vàng
Nến tương tư thắp hai hàng
Ti - gôn tim vỡ bò tràn tường rêu
Hương xưa người đã mang theo
Còn tôi - phố cũ những chiều vàng phai…

 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...