Sunday, July 24, 2022

Nguyễn Minh Phúc

 
tạ lỗi mùa thu
tôi chậm quá..về mà không kịp nữa
lá vàng rơi và thu đã đi rồi
chỉ còn nắng ngậm ngùi ngoài khung cửa
màu phai dần..sao lạnh quá thu ơi…
đi không hết một mùa thu biền biệt
rưng rức hồn tôi đậu bến cô liêu
đời chật hẹp mà tình tôi tha thiết
nên chia xa còn ngơ ngẩn hiên chiều
người rồi cũng như nghìn muôn kẻ khác
bỏ một mình tôi đứng giữa hoang vu
ôm tuyệt vọng nhìn thu dần xa khuất
tàn phai chưa…những ký ức xa mù
vĩnh biệt nhé mùa thu vàng dang dở
đã bao lần sưởi ấm trái tim tôi
tôi sẽ nhớ mùa thu nhiều duyên nợ
một mình tôi ngồi nhặt giữa hiên đời…
 
ngồi nhặt mùa thu
người rồi đã như mây chiều phai dấu
tôi lặng thầm nghe dang dở mùa thu
những hoài niệm của ngày xưa dịu vợi
giờ xa xôi như sương khói xa mù
tôi cúi xuống giữa mùa thu tàn tạ
nhặt cho mình mùa cúc nhẹ nhàng rơi
nghe nuối tiếc chút tình đau nghiệt ngã
một người đi xa mãi tận phương trời
buổi về với cơn mê chiều xa vắng
rơi cuối mùa từng chiếc lá đìu hiu
chân trời cũ ngậm ngùi vương chút nắng
tiếc thương cho tình yêu vỡ trong chiều
không còn có mùa thu nào về nữa
buổi người đi mưa chìm dấu sương mù
tôi lặng lẽ ôm một mùa thu ứa
trôi giữa hồn thao thiết ngập hoang vu...
nguyễn minh phúc
 
như nhớ một mùa thu
có phải mùa thu vừa qua ngõ
làm tôi chạnh nhớ đến một người
hoa cúc vàng mơ từ dạo nọ
em về ngày tháng hóa tinh khôi..
nắng rớt trên vai nghìn hạnh phúc
bâng khuâng chiếc lá rụng hiên nhà
khe khẽ thoảng nồng nàn hương cúc
em về thao thức một mùa hoa…
hồn ấm lại ngày thơ mộng cũ
mùa thu nào em sưởi trái tim tôi
thương quá chút tình tôi trú ngụ
môi em thanh khiết giọng ai cười
…để rồi mùa thu không về nữa
em đi rồi lá cũng vàng theo
hoa cúc rụng hiên chiều khép cửa
nụ hồng xưa ngùi ngậm tiêu điều..
…còn mình tôi hiên chiều quạnh vắng
lặng lẽ nhìn mây trắng tàn thu
em ở đâu …mùa thu thầm lặng
giữ giùm tôi nghìn ký ức xa mù…
nguyễn minh phúc
 
đừng trách mùa thu
bỏ lại mùa thu vàng trước của
con dế buồn bật hát khúc tương tư
tôi cũng không chờ mùa thu được nữa
nên loanh quanh tìm giọt nắng bên trời
sẽ còn lại những mùa thu mất dấu
trong tàn phai hờ hững trái tim người
khi biết em không bao giờ trở lại
thì ngậm ngùi nuối tiếc cũng đành thôi
mây sẽ đến nhưng không còn trôi nữa
nắng vẫn hồng nhưng hương sắc mong manh
như em xưa khi chuyện tình khép cửa
là hư vô năm tháng úa trên cành
tôi không trách mùa thu về quá muộn
để người đi xa ngút một phương nào
đôi lần nhớ chiếc lá vàng rơi xuống
mới hay rằng tôi khóc giữa chiêm bao...
nguyễn minh phúc
 
chút nắng vàng phai
mùa thu qua rất nhẹ
mây dắt chiều đi hoang
lá hình như rơi khẽ
nghiêng cả bóng thu vàng
nắng phai như màu lá
ru hồn ai ngủ quên
bước chân chiều rất lạ
đậu xuống hồn chênh vênh
ngỡ như là cơn mộng
trôi giữa ngày mênh mang
em hay mùa thu mỏng
ru tôi lạc thiên đàng
đánh thức mùa thu dậy
sợ ngủ quên trong chiều
chút nắng vàng phai ấy
ngập trong hồn cô liêu..
nguyễn minh phúc
 
có một thời yêu
trong mệnh đời đứt gãy
sao lòng tôi vẫn em
như mỗi lần thức dậy
cơn mơ vẫn êm đềm
trong cõi người bội bạc
sao hồn tôi vẫn em
tình kia dầu phai nhạt
tôi vẫn thấy ngọt mềm
trong đìu hiu gió sớm
sao vẫn thấy em về
nhặt giùm tôi chiều muộn
quanh tháng ngày đê mê
nghe nồng nàn hơi thở
em trong lời tàn phai
đôi lần tôi chợt nhớ
có một thời trẻ trai..
giờ bước đời sấp ngã
sao vẫn còn bóng ai
ôi tình yêu thật lạ
một đời không nguôi ngoai…

hát lời yêu thương
cám ơn người những sớm mai
đậu vào tôi giọt nắng say môi hồng
ơn em mây thả bềnh bồng
mang tôi tóc rối ướp nồng tương tư
ơn em mây mỏng xanh trời
cầm tay tôi khẽ hát lời yêu thương
từ con sóng vỗ muôn trùng
tình yêu một thoáng ngập ngừng lên ngôi
ơn người tóc lệch đường ngôi
chiều nghiêng thả mộng xuống đời tôi đây
còn trong năm tháng vơi đầy
tạ ơn em với tình say nồng nàn
và trong giấc mộng xanh tràn
ơn người khẽ tiếng dịu dàng bên tôi
nhỡ mai dâu bể cuộc đời
tình yêu vỗ cánh thành lời yêu thương…
 
đâu những mùa xưa...
những mùa xưa đó em chải tóc
mây vắt ngang vai sợi mưa hồng
nắng e ấp đợi tay ngà ngọc
trên cánh môi chờ hương nhớ mong
ơi những làn sương quá mong manh
xỏa ngang vai nên ướt không đành
chân tôi bước khẽ chiều qua phố
chợt thấy hồn mình mộng nhuốm xanh
những mùa xưa có nắng lung linh
đậu xuống đời nhau những dấu tình
trên đôi tay nhỏ ôm trời rộng
tôi về mơ màu mắt thủy tinh
… giờ những mùa xưa xa rất xa
chiều nay ngồi với phố mưa nhòa
nhớ em tôi khẽ tìm trong gió
đợi chút hương thầm sương khói qua…

TIẾNG CHIM VƯỜN CŨ 
Tiếng chim vườn cũ reo trong gió
và nắng thu về vương bóng em
Có nhớ hồn tôi xanh một thuở
bâng khuâng nghìn giọt nắng rơi thềm
Xanh quá một trời xưa ước mơ
Mây trôi và hạnh phúc đợi chờ
Em về thả tóc trong trời rộng
Để mãi một đời tôi ngẩn ngơ
Bể dâu phai dấu những chân trời
Lạc mất đời nhau theo nắng rơi
Em đi bỏ lại phương trời cũ
Còn tôi và cơn mộng xa vời
Ơi những ngày xưa...những ngày xưa
Nhớ ai mà mây trắng ngậm ngùi
Tiếng chim ngày cũ còn vang vọng
Thoảng bóng ai về theo gió đưa 
 
ân cần
như mưa với nắng ân cần
nụ hồng rơi xuống nẩy mầm nụ xanh
như tình em giữa đời anh
ân cần nỗi nhớ mong manh niềm buồn
mây ân cần với sương giăng
gió ân cần với mùa trăng thật đầy
ngày ân cần đắp đêm mây
em ân cần nối vòng tay dịu dàng
môi ân cần đậu môi ngoan
tôi về hái trái địa đàng trao em
để nghe trong trái tim mềm
sóng ân cần vỗ dịu êm đôi bờ
ngọt ngào đôi cánh tay mơ
em ân cần xóa mịt mờ đời tôi
dịu êm bao nỗi đợi chờ
xua tan đi những nghi ngờ phù vân
ơn em tình cũng ngại ngần
ru tôi đầy giấc ân cần đời sau…
 
hoa có vàng nơi ấy
gió rất khẽ chạm hoa vàng thu cũ
rơi xuống hồn đậu mãi giấc tương tư
và gió nữa …trôi qua vườn trú ngụ
đắp đời nhau trăm cơn mộng hiền từ
nắng hiền ngoan trên làn môi em ấm
đêm nguyệt cầm thao thiết một vầng trăng
tôi lặng ngắm những chiều hoa cúc thắm
giữa thu vàng biền biệt dấu sương giăng…
…mùa hoa cũ giờ đã thành kỷ niệm
buổi xa em và tôi cũng quên về
trong ký ức còn niềm đau miên viễn
cứ trôi hoài vàng nỗi nhớ đê mê…
tôi đánh thức bâng khuâng mùa thu dậy
ngẩn ngơ tìm trong ký ức hoang vu
nầy thu hỡi… hoa có vàng nơi ấy
giữ giùm tôi năm tháng đã xa mù…
 
chim bay về núi
thôi người cũng như chim bay về núi
bỏ lại tôi chìm khuất giữa mây ngàn
khi đã biết quanh đời là cát bụi
thì lạ gì mưa nắng cũng phù vân
nghe rời rã những phiến buồn cuối gió
trôi mịt mùng đêm rớt những tàn khuya
về gom nhặt chút nắng chiều tàn tạ
bên đời nhau đã thấy những chia lìa
núi xa quá mà chân trần bước mỏi
lòng ngập ngừng qua mấy dốc đời nghiêng
hạnh phúc đó như trò chơi bội bạc
đánh lừa nhau trong ngày tháng muộn phiền
em cũng vậy như chim trời về núi
chưa hoàng hôn mà như đã tối trời
thương tình cũ ngậm ngùi lần sau cuối
nghe bóng mình ngã dưới dốc chơi vơi...
 
nghiễm nhiên
nghiễm nhiên em giữa đời tôi
như chiều đầy gió như trời đầy mây
như hoa trái giữa xuân nầy
như cây cỏ níu bàn tay dịu dàng
nghiễm nhiên em giọt nắng vàng
rơi vào tôi mộng khẽ khàng xuân tươi
cho hoa ướp mật môi cười
tình yêu em rót hồn tôi nụ hồng
hiên trời ngọt gió thơm nồng
mây treo vạt nắng bềnh bồng lứa đôi
bên làn môi ấm trên môi
nghiễm nhiên em đã trao tôi địa đàng
em nầy môi có còn ngoan
mùa xuân còn chút tơ vàng ong bay
tôi về lãng đãng cơn say
đợi em trong giấc mơ nầy ...nghiễm nhiên...


No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...