Monday, August 8, 2022

Lê Phương Châu

 Rất  Quen  
Nơi rất lạ nơi không còn hơi lạ
Tình rất xanh và em thật mong manh
Ta một đời chiêu niệm bóng vô thanh
Nên vẫn giữ bên mình riêng biệt  khúc .
 
Quét  Sân  Chùa 
Sớm mai quét lá sân chùa
Khốc khô ngược dốc ỡm ờ chi đây
Đã rằng nắng nhạt bờ tây
Hom hem tay với giỏ đầy tàn rơi
Mái hiên thiền tịch rực ngời
Lá xanh vàng đỏ lộc chồi rung mây
Rơi mặt hồ bóng dáng ai
Thực hư rỗng lặng non đoài mênh mông
Nam mô niệm khúc phiêu bồng
Suối reo chim hót dung thông tuyệt vời
Ta về quét rác sân chơi
Cho tâm tĩnh lặng cho ngời ý thơ 

Thức Tỉnh Trăm Năm
lưng cõng bụi mù
cổ tra vòng nguyệt quế
chân thênh thang có biết mỏi bao giờ
tích lũy tuổi già vui quán trọ
dăm ba thời kinh ta ngủ ngáy o o!
có hôm nào quên thức dậy
ngày trong tim cũng quên bẵng vào ra
nắng múa nhảy đôi tay tê úa lạnh
ngủ cùng ta theo tiếng mõ Di Đà
không con đường - không chọn lựa
dòng sông trôi tình khúc xa xưa
liệu có ai  bên cầu tre đứng ngắm
vi vút bay cánh nhạn hót theo mùa
nghiệp trần chưa phủi sạch
một sớm theo cánh gió bay ngang
ai có hiểu vì sao chiếc lá vàng
đêm tắt nến còn nghe thơm  mùi đất 
 
Mây Trắng Vườn Xưa
Bỏ quên tiếng gió về sau núi
Phơi phới diều hoang giỡn áng mây
Sợi chỉ trao thân rời khúc ruột
Tình bằng  lọt thỏm giữa bàn tay
Tri ân - em - phù thuỷ đáng yêu
Kéo sợi tơ giăng - dáng mỹ miều
Bờ ngực tầm  xuân - phơi vách đá
Rót trà mời hát khúc phù điêu
Em thổi vườn tranh - hồn thạch thảo
Ta thắp nến vàng - đón chơn như
Em từ tuyệt tác nâng hồn nguyệt
Rót ngọc thiên thần - vịnh thái hư!

Đã Về Đây!
Em pho tượng thiên nhiên
Mọc bên lề núi cấm
Em vun đời độ lượng
Rót nghĩa tình vô biên
Trên nóc nhà vô tận
Âm thầm và bao dung
Dành phần tôi mật ngọt
Thiên đường đầy cháo cơm
Em tử tế ngọt bùi
Cưu mang tình bất tử
Đốt ngọn đuốc mặt trời
Hiệp hoà nhiều trang chữ
Bài kinh đầu sám nguyện
Pháp cú rớt lâm râm
Vỗ về cánh chim dơi
Mùa đông tìm chỗ ngụ
Quàng thân ngược sân chơi
Vườn sao khuya hồ hởi
Xả thân cánh bèo trôi
Ruồng vần thơ đắp đổi
Đêm trần tục phù du
Co ro sườn núi thẳm
Thả cơn sốt bạc đầu
Trơ ngực bày men nắng
Có một chỗ tôi ngồi
Nhìn hoàng hôn chát đắng
Rừng hát vút trời cao
Men trầm luân hư ảnh
Mình cùng nhau nắm tay
Rượu nồng say ngất ngây
Nhắc hồn thơ truy niệm
Đã về - đã về đây !!!

Bến Đời Không Bến Đợi
có những giọt nước mắt
rụng thầm trên lối đi
có những vì sao băng
địa đàng rung trái cấm
liễu soi mình hồ gương
vin tay vầng trăng lạnh
dừng chân tìm nữa khuya
ngày qua còn phía trước
em - ngậm ngãi thật thà
ta - phong trần ngã mạn
trời lạnh ngắt đơn côi
bến đời - không -bến đợi
biển hừng đông chát đắng
bờ cát trắng dấu chân
sóng cất đầu khãn giọng
bôi xoá ký ức buồn
mai ta về phố cũ
điểm mặt từng người qua
cảnh đời - khung hoạ tím
khuất sau cánh buồm hoa.
 
Như Là Sương Lạnh 
ai về gợn bóng trang thơ cổ
dấu tích người xa vệt nắng xa
bao đêm trăng phủ im lồng ngực
ký ức mù tăm rũ cánh hoa
 
ta ôm xuân thắm ướp tàn xuân
rót nhẹ dư âm đoản khúc trầm
buồn gánh đôi vai trầy trụa vảy
ngàn thu viết mãi một cơn giông
 
có lẽ nào mây ngược nắng khô
chiều xuân âm vọng khóc hư vô
mắt đẫm giọt buồn soi cố xứ
rớt chậm hồn hoang đếm dại khờ
 
đêm nay trăng thức bến bờ tây
ta ngồi lạnh cóng - cóng đôi tay
có đàn đom đóm vui băng giá
ta cắn môi ta - thấy một ngày!!!
 
Dấu Chân Gió Ngược
Xới lại đằng sau đống tro tàn
Rừng già rơi lệ cánh đồng hoang
Nhớ  nhau một chút tình thơm thảo
Đốt bếp than hồng - thắp nén nhang
Chim hát lời nguyền khóc biển đêm
Là tôi gặm nhắm tiếng vành khuyên
Chân dẫm sỏi mềm say nghiêng ngã
Phấn sáp đảo chao khúc dạ huyền
Ái hà - mắc xích - ánh như  sương
Ngẩng cổ xoay ngàn sao du dương
Trăng thở lung linh vàng khát vọng
Cuối trời hiện gió cổng tháp chuông
Đánh thức tôi. Dặm dài sông côi
Lửng thửng say gió chiều chơi vơi
Dấu chân dốc ngược - lời chưa ngỏ
Bỏ cuộc chào nhau - nửa ván đời
Chia tay chia cả  sóng tàn thu
Cả mặt trời rung, cả biển mù
Đỉnh ngàn mây hú không nơi hẹn
Sợi tóc rơi rơi. Gió bay vù !

Bờ Gió Bay Xa
Lời như đã gió bay xa
Là tôi với tiếng cười oà sáng nay
Tờ lịch mới, tháng mười hai
Em ru tôi ngắm hoàng mai trở mình
Tắt dần ngọn đuốc ba sinh
Buông tay nằm hát tự tình đêm qua
Vẫn trong trẻo khúc hương nhà
Chân chầm chậm rải sát na trùng phùng
Bờ nghiêng núi dọc mây tung
Trăng soi đỉnh cạn kia vùng trũng mưa
Sờ tay vốc nhẹ bóng thưa
Đưa dòng sông lũ đổ vừa ngang tai
Nước mắt chai đá đôi vai
Xa bờ vạn thể - non đoài  ráo khô
Triền sanh tử - sắc nhung tơ
Em đâu tôi đó giữa tờ sương bay !

Sắp Xếp Mùa Đông
Đại ngàn vỡ đê thác lũ
Lộ trình nước chảy dọc ngang
Ai trêu tôi con chữ tuyệt tình
Những tế bào chênh vênh phận số
Xuýt xoa loài ô thước
Bắt cầu ngũ sắc đọ cung thương
Khao khát yêu thương dốc đèo đón gió
Rừng vang câu hò ngoạn mục
Chiều xanh xao trầm tích một cơn buồn.
 
Hình Như là Có Tôi
Trong veo tiếng hạc pha lê rụng
Thanh âm mộc mạc môi rưng rưng
Bóng ngã thì thầm hương quái quỷ
Tình treo rất đậm giữa mông lung
Cũng đôi lúc suối tuôn hối hả
Chảy hiền ngoan mặc định bến lưu vong
Kiếp phù sinh bên triền ảo giác
Tôi neo đời lưng lửng hư không
Đêm như đã nổi trôi tình úa nhạt
Rất lạnh lùng và cũng rất thậm thâm
Đá lên tiếng mù sương vỡ hạt
Tôi còn gì ngoài những góc quen thân .
Ghé giữa đường - dừng đôi chân máu rỉ
Đếm lần vui trên cỗ máy vô thanh
Tôi tháo gỡ khoảng chia bờ trở gió
U mê rơi vỡ mảnh trăng rằm !

Thênh Thang Tình Xuân
Bước rất mới - em - vòm trời son trẻ
Thì thầm nhỏ to hăm hở  lắng nghe
Đêm ru nhánh thiên thần nơi  xa đó
Thư mùa xuân - góc nhỏ em - hiền thê
Hồn núi sông hừng vang đêm trừ tịch
Chạm tiếng cười  khép kín cửa chiều đông
Và đôi mắt người xưa đã mới
Ngõ vào hoa phấn - hương tình nhân
Dấu cộng trừ ngổn ngang đầu thuốc lá
Chưa kịp thoa vết sẹo chưa lành
Thả giấc mơ trôi - vòm mây xám rụng
Bên đồi hoang vàng tơ sương tan nhanh
Không còn gì - bàn tay ôm tiếng gió
Mẹ hát ru hoá máu điểm tàng thưa
Là củi than bay vèo nung đá tảng
Là vòng cườm treo lẵng nhánh ngàn thu!

Khu Rừng Lùi Xa
có một nếp nhăn trên gương mặt
có một sợi tóc đong đưa
gió chiều chạng vạng
thở dài đêm mắc cạn
và đôi mắt ấy chạy dọc con đường
dấu chân
câu thơ ngay ngắn phủ che chất cồn sóng sánh
làn sương mỏng
ly rượu mạnh
nghiêng vai vác nỗi cô đơn
thẩm thấu mặt hồ đóng băng mùa đông
lùi xa khu rừng mới mọc hôm qua
vừa đốn ngang xả lũ
muôn thú nhào tan
giữa vòm trời cao xanh hóng gió
tiếng cười loài thú dữ giữ chân
đêm chấp bút đợi ngày nắng ráo
vẫn tôi lòng dạ ngu ngơ
sờ tay cộm vết hằn cơ thể
bước hụt chân ngạch cửa mở đường ra.
 
Mặt Trời Mùa Xuân
Tình người -  ngọn bấc thắp sơ khai
Ta  tựa lưng vành ghế đá bào  mòn
Ta chắt chiu hạt mầm nhen nguồn cội
Lòng râm ran áo bụi phủ sương mai
Ta tìm nhau bờ vực thẳm hoang sơ
Bên dòng sông câu hát thẩn thờ
Trời gió lạnh, đông về len  ngực ấm
Rót đầy trong đặc quánh những trang thơ

Bên Dốc Tình Xuân
Nói với ta ngồi chờ mưa tháng chạp
Nhìn áng trời soi nhẹ hiên mai
Làn mây mỏng như tờ giăng lá lụa
Biết có còn sót chút gió đông
Ta tìm xuân tuyết rơi ngầm tim thiếu phụ
Có hạt mưa sa - nhánh tay võ vàng chờ đợi
Mưa tháng chạp nước trôi đọng –
khe vườn thơ kỷ niệm
Xanh ngọn bút trổ cành pháo hoa vàng đỏ
Một góc trời thanh thoát quay lưng
Là ta chong nến thẩn thờ  
chông chênh ngàn sau
Ngàn sau nữa !
Đêm rất muộn - bờ mi se huyết lệ
Căng hồng đồi núi thắp hoang sơ
Tỉ tê chim muông dừng tiếng hót
Róc rách suối reo dòng thuỷ mặc
Lùi xa ta một chỗ - vệt canh giờ
Tiếng gà gáy tinh khôi ngày tỉnh thức
Là xuân sang thay lá sớm hơn
Ta tự hỏi còn nơi nào duy nhất
Che dáng mình mù rợp dấu buồn tênh
Từ non cao ta đo vòng sương đậm
Trời bao la miên viễn giấc mơ thầm
Ở nơi đó - một nơi in mắt lắm
Và mai này ta trở gót về thăm
Âm tango quàng bục thềm xào xạc
Thì cứ say – tỉnh say nghiêng ngã
Chỗ đi về như đang nói cùng nhau
Cứ hít thở màu hoa hương cỏ lạ
Cứ ngày đêm chạm mặt đất trôi mau
Thinh không lượn vòng câu lục bát
Âm thiều quang say ngọn sóng vỡ đê
Đăm chiêu hỏi xuân hồng hay tím
Cho tim mình ấm một tình quê!

Đỉnh Cao Mùa Xuân
mở cửa mời em. Xuân tuổi thơ
rót đầy chén ngọc. Rót ước mơ
kéo áo tay che - dòng tái bút
khuất lấp điều chi - thời xa xưa
 
bờ đêm thăm thẳm bỏ ta về
giông gió trời mây vun lê thê
rơi rụng trái quên - quên trái nhớ
nhớ - quên cần mẫn bến nhiêu khê
 
hồn bơi xa lắc vũng triền sâu
kề vai ta vác bóng đời sau
góp nhặt từ tâm ơn cát bụi
bay bổng như ru một chuyến tàu
 
triệu triệu thiên hà - thả bóng câu
thắp đêm vô tận - thắp ngàn sao
bên triền bạch lạp nhìn trân tráo
chạm bóng hoàng hôn - núi cúi đầu!
 
Ngày Trở về
tôi, bên bờ biển nha trang
hít thở mùi biển mặn
tiếng sóng xôn xao mời gọi khách đường xa
là bức họa ngày về yên ả nở hoa
thả bộ dọc bờ biển hình cánh cung tỉ tê mời gọi
những đôi tình nhân sánh vai tay trong tay quên cả đường về
gió thổi, rặng phi lao quặn mình trở giấc
cố hương, dòng cảm lạnh phất phơ vuốt mặt
buổi chiều thấp dần con thuyền xa khơi lui theo bóng
chân trời vô tận
chở hạt giống nẩy mầm trong ký ức cô đơn
chở nỗi nhớ khát khao, đời điêu linh thân phận
tôi trở về.
Mây trời thao thức bốn mùa nhìn đá tảng khắc chữ như nhiên giữa màu xanh hải đảo
phơi mình tản mạn cố hương
đèn phố cháy tan, san hô tan chảy
tiếng nhạc xập xình óc tim thoi thóp
chạm khúc quanh trối trăn dìm sâu đáy cốc
ngước mặt tìm tuổi thơ tôi treo lấp lửng trên những cao ốc chọc trời
nơi có đàn chim tìm nơi xây tổ
xa xa cột buồm duỗi tay lùa theo hương gió
tình diệu vợi mà nghe tim thót nghẹn
khởi đầu, tôi, đoạn cuối tái sinh
đêm dạt dào cảm nhận lời trối trăn của người sắp đi vào hôn mê tuyệt tận
trải áo vàng xôn xao nắng lụa tôi nghe cát thở
con đường mông quạnh trầm tư
ngắm bóng mình nhỏ to tự sự
hong mát giấc mơ tôi tình hoài hương rạng nở hôm nay.

Cúi Đầu
tôi kính cẩn nghiêng mình
trước mộ phần cha mẹ
những nắm tro nhuyễn tan
trong bình sành an ổn
những vóc hình bay bổng
nhẹ như gió như mây
bay ngang sông và biển
như núi cao nhìn xuống
suối cười đùa sớm mai
nắng nghiêng nghiêng vườn mộng
âm thanh cuộn vô hình
mẹ cha choàng áo mới
rảo bước theo lời kinh
mưa buồn chi rất vội
vuốt ve tình hoài hương
tôi buồn thềm xưa lạnh
dĩ vãng tròn môi run
chuông ngân hồi bất tử
hiện hữu từng bước êm .
Sài Gòn 3/4/2016

Vực Xoáy Thời Gian
bước ra từ quá khứ
dậm chân bờ tương lai
khúc quanh dừng vọng tưởng
có hai mà không hai
là bài thơ cuộc sống
tịch tĩnh hiền như mơ
vào ra nghe sóng vỗ
trăng non mọc cuối bờ
ta say vần lục bát
em ghiền câu ca dao
nửa đêm bừng tỉnh giấc
bờ xưa rung âm vang
bóng tối nào dập tắt
ngọn đèn treo hương đêm
ngụp sâu màn ảo giác
trục đời xoay miên man
đường cái quan rộng mở
thênh thang đến vô cùng
bộn bề cơn gió chướng
ào ào cơn mưa tuôn
vắt khô dòng thác lũ
bên vực xoáy thời gian
ta - chân trần du tử
nhận đủ tình nhân gian !!!
 
Một Tôi
Và rong rêu cõi u tình
Tôi đi vào chốn vô hình - một tôi
Có âm vọng, có sông bồi
Phù sa cát lở dạo chơi tương phùng
Lên cao dốc thở mây lùng
Hồi chuông mọc cánh bủa trùng bốn phương
Bờ tôi da nõn mù sương
Dòng tôi khát giọt mưa buồn giao ca.

Bên Dốc Tình Xuân
Nói  với ta ngồi chờ mưa tháng chạp
Nhìn áng trời soi nhẹ hiên mai
Làn mây mỏng như tờ giăng lá lụa
Biết có còn sót chút gió đông
Ta tìm xuân tuyết rơi ngầm tim thiếu phụ
Có hạt mưa sa - nhánh tay võ vàng chờ đợi
Mưa tháng chạp nước trôi đọng –
khe vườn thơ kỷ niệm
Xanh ngọn bút trổ cành pháo hoa vàng đỏ
Một góc trời thanh thoát quay lưng
Là ta chong nến thẩn thờ  
chông chênh ngàn sau
Ngàn sau nữa!
Đêm rất muộn - bờ mi se huyết lệ
Căng hồng đồi
núi thắp hoang sơ
Tỉ tê chim muông dừng tiếng hót
Róc rách suối reo dòng thuỷ mặc
Lùi xa ta một chỗ - vệt canh giờ
Tiếng gà gáy tinh khôi ngày tỉnh thức
Là xuân sang thay lá sớm hơn
Ta tự hỏi còn nơi nào duy nhất
Che dáng mình mù rợp dấu buồn tênh
Từ non cao ta đo vòng sương đậm
Trời bao la miên viễn giấc mơ thầm
Ở nơi đó - một nơi in mắt lắm
Và mai này ta trở gót về thăm
Âm tango quàng bục thềm xào xạc
Thì cứ say – tỉnh say nghiêng ngã
Chỗ đi về như đang nói cùng nhau
Cứ hít thở màu hoa hương cỏ lạ
Cứ ngày đêm chạm mặt đất trôi mau
Thinh không lượn vòng câu lục bát
Âm thiều quang say ngọn sóng vỡ đê
Đăm chiêu hỏi xuân hồng hay tím
Cho tim mình ấm một tình quê!
                                         
Tình Cờ
Vỡ oà con dốc xuống lên
Mây treo trên đồi lên xuống
Xoè tay rã ngón cong queo
Nghe cánh lục bình cuồng xoay.
Tiếng ai gọi đò văng vẳng

 Dốc Thở Cuối Đông
Trôi theo nhánh sông ngày ấy
Tỉ tê nỗi nhớ dỗi hờn
Lướt nhẹ chân trời xanh lá!
Ngẩng đầu niệm áng ly hôn
Một tôi chân xuyên rừng rú
Vùi cụm mây hồng ao sâu
Ngây ngô thốt lời thiên sứ
Hạt trăng an bình thiên ngâu
Ung dung chờ hiu hiu ngủ
Xuân về toả sóng non tiên
Bên song chim ca tâm nguyện
Khói vân du đỉnh diệu huyền
Mai mốt hay kia về muộn
Tóc rồi xoã bến thiên  hương
Nhánh sông dài xuôi ra biển
Thềm trăng rạng sóng đông phương!
 
Bên Dòng Sông Cái
nắng gọi gió bên góc trầm u tịch
ta trở về lặng ngắm dòng sông trôi
bờ tre xanh bên cảnh cũ đổi đời
màu kiêu hãnh quyện lời chào đứt đoạn
 
đêm dậm chân giữa dốc tình phủ khói
ta xót lòng nhìn bước lưu vong
bén lửa khứ lai, đỏ mắt khùng ngông
áo thu vàng ngượng câm rìa vách núi
 
kẻ lãng trí trầm tư, tách trà bốc khói
có ba chìm bảy nổi, tấm áo rách tươm
quấn thân tàn,  rừng ngủ thở hơi lên
với tay mộng ôm cơn nhoè hư thực 
 
đêm khuất lấp tròn tay còn được mất
mở mắt nhìn tro nguội bám thân đơn
trời mưa đêm rổ rá gánh hoàng hôn
cuối chân mây đốm vàng rung ứng hiệu!
 
Bỗng Dưng Nhớ Biển 
suốt cuộc đời tôi - kẻ ung dung trên hè phố
tự nắm tay mình bình thản dưới cơn mưa
nghe man mác nhìn người đi hối hả
gương mặt quắt queo ta yêu mưa cuồng lạ!
rạng ngời vi vu, tròn lẵng sa mù
ở nơi đó - biển cùng đêm say giấc
nói với tôi - trải chiếu thơ - tri cảm - nốt không lời
lay biển thức- sóng lăn mình - biển hát
trăm năm rồi giọng biển ánh như mơ
trăm năm rồi tôi chưa cạn tình mưa
cứ rơi hạt chan hoà thấm đất
dấu chân ngày nào ôm cặp sách
vầng trăng non hẹn ước buổi chia xa
vết chim di theo cơn dông về núi
tôi ngó mình chiếc kính lão nhập nhoà
thì ra chút xao xuyến  Ôm mưa đi về còn sống sót!

Trắng Cành Huệ Mỏng
  (Ngày cháu Huân ra đi)                                  
Em dừng cuộc chạy
sân chơi tốc độ
Cơn lốc xoáy địa hình
Người thợ săn xô ngã bức tường ngăn dốc leo
Thế kỷ
Em nằm xuống Xuôi dòng trôi ngoạn mục
Xuân mở cổng đón em về
Người ta tạ từ em trên vách tường cáo phó
Lồng lộng chuông mõ đáp từ
Em mắt khép ngon giấc nồng say phận số
Dù em chưa hề nghĩ cuộc chơi chặt ngang
hoang lộ
Đôi chân em thẳng thừng chối bỏ men say
Chớp mắt Thơm men rượu cay
Thơm hương tình chẻ gió sang mây
Và em thản nhiên về cố xứ
Cơn buồn rụng dần theo giọt nắng sớm mai
 
Đường Chân Trời Mây Thu
 Kính tặng anh Song Nguyên
đi qua ngày bối rối
đi qua lối trầm trồ
thiên đường xen địa phủ
ngoặc đơn trùm quá khứ
nắng mỏng chào áo xiêm
niệm khúc tình ma mị !
thác vỗ bờ điêu linh
vòng xoay tròn định mệnh
đường chiều hương gió lay
chuông chiều rền u tịch
chậm rãi bóng tà huy
vàng rực màu dã quỳ
phôi pha vuông tóc rối
câu thoại đầu trổ hoa
chạm mạch nguồn hí hoạ
vụng về điệu thư xanh !
tháng mười rớt hạt nhanh
sương ban mai trẩy lộc
ngọn tùng già lá lay
cành phong thu khởi sắc
hương tình hồng no bay
cõi bụi hồng phủ phục
đêm nay ánh trăng thu
trườn dài trang thư pháp
ân tạ nét vô ưu
giai điệu trầm cổ tích !
                 
U  Tịch Trăm Năm
Đêm khuất dấu tàng thân vô xứ
ngẩn ngơ đời người trên phiến đá phù vân
Vầng trăng non đọc rõ
nỗi cô đơn bên hàng lau thưa thớt lá
là tôi  băng ngang
tìm lại dấu chân
Bên hình hài điếc đặc
hôm nay
Đêm mớm chữ từ bi 
bủa vây thành phố đười ươi lợm giọng
Tiếng gà gáy thức tỉnh
vết chàm chân dung ký ức
Lời mục rã bên dưới cột đèn bất động
Có người tựa lưng thổi tù và
sáng sớm Ánh mặt trời tươi xanh
Ngày bắt đầu hối hả hôm nay
Bàn tay xoè đón gió về đây
Mở lời vòng vo cũ rích
Bắt đầu một ngày
Trên những phím nhạc vỡ óc vỡ tim
Cơn áp thấp trở thành - cơn bão thứ mười lăm
Hung thần sa tăng bước đi chễm chệ
Cơn lũ chạy ngược
những khuôn mặt khô xám xịt môi thâm đen
tiếng khóc ủ
Cất vội lời nhão nhẹt
Bỏ quên câu từ biệt
tro nổi theo triều dâng
Giấc mơ nào treo lửng trên không

Dấu Chân Gió Ngược
Xới lại đằng sau đống tro tàn
Rừng già rơi lệ cánh đồng hoang
Nhớ  nhau một chút tình thơm thảo
Đốt bếp than hồng - thắp nén nhang
Chim hát lời nguyền khóc biển đêm
Là tôi gặm nhắm tiếng vành khuyên
Chân dẫm sỏi mềm say nghiêng ngã
Phấn sáp đảo chao khúc dạ huyền
Ái hà - mắc xích - ánh như  sương
Ngẩng cổ xoay ngàn sao du dương
Trăng thở lung linh vàng khát vọng
Cuối trời hiện gió cổng tháp chuông
Đánh thức tôi. Dặm dài sông côi
Lửng thửng say gió chiều chơi vơi
Dấu chân dốc ngược - lời chưa ngỏ
Bỏ cuộc chào nhau - nửa ván đời
Chia tay chia cả  sóng tàn thu
Cả mặt trời rung, cả biển mù
Đỉnh ngàn mây hú không nơi hẹn
Sợi tóc rơi rơi. Gió bay vù!

Bờ Gió Bay Xa
Lời như đã gió bay xa
Là tôi với tiếng cười oà sáng nay
Tờ lịch mới, tháng mười hai
Em ru tôi ngắm hoàng mai trở mình
Tắt dần ngọn đuốc ba sinh
Buông tay nằm hát tự tình đêm qua
Vẫn trong trẻo khúc hương nhà
Chân chầm chậm rải sát na trùng phùng
Bờ nghiêng núi dọc mây tung
Trăng soi đỉnh cạn kia vùng trũng mưa
Sờ tay vốc nhẹ bóng thưa
Đưa dòng sông lũ đổ vừa ngang tai
Nước mắt chai đá đôi vai
Xa bờ vạn thể - non đoài  ráo khô
Triền sanh tử - sắc nhung tơ
Em đâu tôi đó giữa tờ sương bay!

Sắp Xếp Mùa Đông
Đại ngàn vỡ đê thác lũ
Lộ trình nước chảy dọc ngang
Ai trêu tôi con chữ tuyệt tình
Những tế bào chênh vênh phận số
Xuýt xoa loài ô thước
Bắt cầu ngũ sắc đọ cung thương
Khao khát yêu thương dốc đèo đón gió
Rừng vang câu hò ngoạn mục
Chiều xanh xao trầm tích một cơn buồn.

Lời Tím Khô
lời ru tròn chữ nghĩa
trang thơ lặng đầu non
dấu xưa gò cỏ úa
trắng toát triền vô ngôn
làm sao em biết được
sử kinh ấm cội nguồn
bên kia dòng thác đổ
một niệm hồng bay ngang
hạt bụi vàng mầu mỡ
tuổi thơ choàng âm vang
xoè tay em níu vội
thét khan lời tím khô
chiều ơi - rơi chầm chậm
chiều ơi - chầm chậm rơi !!!

Chào Tôi - Chào Thinh Không
ghé tai nghe chim gáy
đan chen buổi chợ chiều
phơi khô dòng ảo giác
nhân danh nổi buồn tôi
bên sân vườn khép mở
cũng một lần qua đó
lưu niệm nét sơ giao
hàng cây ngã mũ chào
cơn mưa thu ướt mặt
mưa về nhanh - qua nhanh
con sóng gồng vẫy gọi
cho dù biển lạnh căm
bên bờ mi khô quắt
cho dù đêm tối tăm
đèn khuya sao vội tắt
thì ra đêm đứng nhìn
gió khuya dìm tiếng khóc
rừng tôi nhìn bóng tôi
đứng so le bờ dậu
ngậm ngùi một rừng lau
tiếng nấc nghẹn nát nhàu
chân tê lòng gợn sóng
bần thần tiếng hải âu
soải dài âm vô tận
chào tôi chào thinh không
 
ĐI VỀ TỊCH MỊCH
Trầm mình cơn mưa mùa đông
Lang thang cúi mặt mù tăm sa mù
Chiều say cuồn cuộn phù du
Bước chân truy đuổi thực hư bi hài
Sinh ly chuyện chẳng riêng ai
Mềm tay con nước hoa phai vườn nhà
Rưng rưng dòng cạn màu pha
Nhặt đêm bóng rụng - thì ra bóng mình
Hạt duyên tròn ánh tâm linh
Vài cơn mưa đậm sánh tình hư vô
Băng ngàn nghiệp chướng nguyên sơ
Đón cơn thảo khấu dạt bờ lạc an
Lập lờ trong bóng thời gian
Là tôi mắt nhắm ôm tràng hạt thiêng .
                                    
DÒNG TRÔI KÝ ỨC
Đảo ngược tìm thượng nguồn
Dòng bơi long lanh ký ức
Ngọn sóng tôi dập bầm ngờ vực
Sóng soài cơn mơ biền biệt
Đêm khởi sự vắt ngang vườn xoan cổ tự
Khuất lấp nhịp tim rồ dại
Trôi theo tràng hạt bồ đề
tịnh khẩu
Trang kinh thanh khiết thì thầm
tôi như trẻ sơ sinh đói bầu sữa mẹ
lặng lẽ  rung chuông hiền triết
Rừng uyên nguyên chia đôi sợi tóc đổi màu
Sướt mướt trầm hương khẽ ru lời gió
Ghi lại ngàn sau
có một khởi đầu
                                            
PHỐ  NÚI  TÔI  VỀ !!!
Bến xưa - ngày trở lại
Mây sa thấp thẩn thờ
Đâu hàng thông vi vút
Cà phê Dinh Điền tựa lưng thơ
 
Chiều trôi rưng rưng
Chôn đống tro tàn
Bốn mươi năm biết ta còn nhớ
Trang sách ngập tràn hoả tuyến non cao
Bới tìm lại ta giữa dòng sông vô tận
Sóng soải cơn buồn cỏ ướt trăm năm
Ôi  cao châu của tôi ngày ấy
Treo ngược ký ức vô biên
Hàng thông bửa gốc
Vàng son một thuở ưu phiền
Tôi ngồi bên ly cà phê
Nhỏ theo giọt  đắng ê chề
Người xưa đã vào thiên cổ
Nhìn tôi gót nhẹ đi về
Tôi ơi đừng rơi nước mắt
Gót sao chết lặng trang thờ
Ngọn mây vườn người buộc chặt
tàn thân tôi hoá ngu ngơ
Bốn mươi năm - gió lùa qua cửa
Chiều nay dựa bóng thinh không
Võng buồn phơi vòm trăn trối
Cát bụi thì thầm tiếc thương
Nhỏ to một trời diệu vợi
Mặc niệm tên    
Người của riêng tôi!!!

Bất Chợt Nhìn Tôi
về sau lưng nỗi nhớ
về trên tay hiện tiền
nắng phơi lời kinh nguyện
treo móc đỉnh thời gian
thân tôi buồn nhếch nhác
thịt xương loài thú hoang
lắm lời khô quán cóc
sân si dạo phố phường
chảy trôi dòng nghiệt ngã
trần thân gốc tử sinh
trên bờ vai giả hợp
kịp thấy mình vô minh!

Bờ Ru Mái Lá
Ta mộng du bên dòng kênh sủi bọt
Thắp nến soi phần ngọn lạnh hoa viên
Ngang tầm với - lời ai thảng thốt
Phơi ngực trần - máu ấm linh thiêng
Dắt ta về săm soi dáng thể
Băng ghế buồn lời thú tội bỏ quên
Ngày chảy chậm ôm mây tháp cổ
Cột nghiêng mù giọng cất hơi lên
Bao dung vẹn tình vui xế bóng
Giọng ai trầm phủ tảng non xanh
Người ngồi đó  xoe tàn lá mỏng
Cho hồn ta tưởng anh thiên thanh!

 

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...