Friday, September 2, 2022

01- Cát Biển 1

 
Bài Thơ Cho Người
Mưa chiều nay đường trần sao ngút ngàn
Em miền mơ còn ta bên hữu hạn
Sông ngàn đưa đời ta hai cửa mộng
Có được chăng nhập nhánh chảy chung giòng
Em từ trăng về nhen lên đóm lửa
Nhưng người ơi sao chậm chân muôn thuở
Ta chờ em tàn phai bao ước phận
Còn thuốc thần ta uống để hoá thân
Hôm nào em hạc vàng bay lạc lối
Chợt thấy rằng ta cất nhớ trong mơ
Ôi bàn tay dài vươn vùng tỉnh thức
Gặp nhau chăng nắng hạn với sương mờ?
Sao chờ chi, trần ai ta có gì
Sao đợi chi, một cõi trọ qua đêm
Ta hải âu từng quen mùi gió mặn
Đêm dày vò biển dữ bão ăn năn
Mưa chiều nay đường về mưa nhỏ hạt
Em bên kia cội nguồn bờ khao khát
Trôi chuyến đời tìm mê trong bỉ ngạn
Có gặp chăng dẫu một chuyến đò ngang?
 
Bên Kia Bờ
Người đứng bên này đồi cao thế nhân
Nhớ về bên kia mây lụa kết vầng
Vỗ sóng nghe hồn rưng rưng nổi nhớ
Mỗi nhịp con tim giọt máu mong chờ
Còn trách đôi bờ ngày xa cách ai
Từ duyên lửa men mảnh đời nồng dại
Lời vang trong đêm tai còn mê mải
Về để nghe ta ngậm đắng đêm dài
Người đứng bên này đồi cao rất xa
Thương về bên kia hoa ửng ngọc ngà
Ngày tim xanh tươi bay hành tinh lạ
Mai vắng tình buồn một bải tha ma
Ngồi lại bên cầu ngóng áng mây qua
Con sóng tinh mơ áo mãi sút tà
Những bước chân lòng đậm sâu bờ cát
Triền gió bay về lạnh mãi trong ta
 
Bến Say
Em cứ thả cho chim soa cánh rộng
Đỉnh vui buồn anh đáy bể đầu non
Em chuốc chén cho tình say gió lộng
Pha dỗi hờn môi mọng những làn son
Em nhỏ nhẹ cho mây giăng lưới mộng
Trái ngọt ngào chim lạc mất đường bay
Em trống vắng cho thuyền khơi bến lộng
Thoáng diễm kiều dương liễu rũ hồ tây
Em cứ nắng cho muà thu đợi ngóng
Ăn vết trầm vào da thịt trăm năm
Tay chưa nắm mà tình phơi dặm trống
Mang mắt sầu về hỏi tháng cùng năm
Em khoác dải xiêm y cờ võng lọng
Cười thật đầy và lệ thấm ngọt cay
Em hãy vói tay cõi trời khuấy động
Vườn ngọc ngà thành sóng bão trùng vây
Em ghé bến say một chiều huyễn mộng
Anh vẫy vùng trong biển nhớ mênh mông
 
Biển Xưa
Đêm ra ngắm biển
Nhớ người phương xa
Âm vang sóng cả
Bóng hồng thướt tha
Ngày em thăm biển
Nhạc mừng ra khơi
Mang hương nắng Hạ
Say luân vũ vàng
Em theo lính biển
Chở đầy mộng mơ
Thì thầm sóng biển
Ướp hồn giăng tơ
Em hong gió biển
Nép vào bên vai
Anh ôm sóng biển
Xiết ghì đêm đen
Em ơi, sóng biển
Hương tình ngút trao
Men say sóng vỗ
Cõi hồn xuyến xao
Rồi em lìa biển
Lá vàng rơi mau
Phi trường mưa đổ
Bão lòng xót đau
Tuổi anh là biển
Hoang tàn chiến tranh
Em xa xứ học
Còn nhớ trăng thanh?
Hai mươi lứa tuổi
Đôi bờ sông mơ
Chia tay nức nỡ
Sầu nhân ảnh mờ
Ngày em rời biển
Sóng cồn dâng cao
Anh thân giữa biển
Lẽ bạn muôn sao
Hôm nao sóng biển
Cùng người nhắn trao
Nay mang cả biển
Gửi em phương nào?
 
Bởi Vì Em
Em ra chơi biển xanh
Để hồn anh sóng biếc
Em mây trời biền biệt
Bầy chim đảo gọi quanh
Em vui thăm đầu non
Để lòng anh đỉnh núi
Em ngóng xa trùng điệp
Buồn cây cỏ ngậm ngùi
Em khua vang muà trăng
Vàng tim anh lấp lánh
Em ngỏ về đơn lẻ
Hoang tiếng hạc suối khe
Em hồ thu long lanh
Gót tim anh hối hả
Em nắm nhẹ tay anh
Đất trời hương sắc lạ
Em đi xa miền xa
Nghe chai buồn sỏi đá
Em nhỏ giọt lệ hồng
Anh về vực hư không
 
Chiều Mưa
Chiều mưa hồn về lối cũ
Gió bay ướt đẫm ngày xanh
Chân em góc đường ủ rủ
Nỗi riêng ngát một tình anh
Cơn mưa vào tim trú ngụ
Đảo hoang nhớ một bờ vai
Đôi tay quãng đời dốc ụ
Ai còn ước mộng thiên thai
Trong mưa tiếng khua xào xạc
Miên man gọi nắng vào thu
Ngọc lan xưa ngày toả ngát
Thương hoa hồn bước đui mù
Mưa ơi cuối đường có đủ
Nước trời chảy suối tình thương
Bao nhiêu mây ngàn vũ trụ
Mơ về ngọn đỉnh mù sương
 
Chiều Nơi Biển Vắng
Một mình mang cả hoàng hôn
Vàng xưa ai nhuộm héo hon cuộc tình
Sương trong biển mắt em xinh
Cho anh đói lả giọt mình đắng cay
Một mình ngất ngưởng cơn say
Gom bao khổ lụy chưa đầy nỗi ta
Hỏi thẹn thùng lối ai qua
Giọt mưa phiến đá hoen tà áo bay ?
Một mình mang cả vầng mây
Mòn phai nguyện ước đọa đầy kiếp mơ
Suối ơi tàu nhớ bến bờ
Trầm cơn biển dữ mong chờ suối ru
Một mình mang cả mùa thu
Buồn đau lá đổ phù du tuổi trời
Mùa Xuân huyền diệu kia ơi
Cho ta hơi ấm men đời ngát thơm
Một mình mang cả cô đơn
Mặt trời hoang đọng còn mơn cát mềm
Hương xưa về lá thư em
Lộng khơi bờ gió anh thèm chiếc vai
 
Chuyện Kể
Chiều nay anh đến chậm phòng tranh
Những màu sắc tuyệt vời kia đã đi mất
Hối tiếc đầy ấp nơi ngưỡng cửa
Như nét hoang liêu lầu Hoàng Hạc
Anh kể em nghe chuyện một vì vua
Một hôm rời bỏ cung vàng nhung gấm
Cất bước ra đi
Ðể tìm chút ngọc ngà còn lại của đời người
Và chuyện loài chim muông
Rời bỏ lồng son Tung đôi cánh mõi
Bay xa vào sương gió bạt ngàn
Nhưng anh chưa kể lời của kẻ
Từ bao hệ lụy vật chất Rũ bước ra đi
Ðể tìm thần lực của tình yêu
Vũ trụ xoay vần tạo nên sự sống
Nhờ nơi sức hút
Em ạ đừng lầm anh tìm một gì khác
Ngoài một đóa tuyệt vời
Ðoá hoa nở từ lòng người
Làm mềm dịu nồng ấm
Ban cho anh Sức sống
 
Có Phải
Phải chăng cánh lá vàng
làm muà thu chứa chan
Hay nhạc sầu nhung nhớ
mà tơ chùng ngổn ngang
Phải chăng ánh mặt trời
làm mùa hè rực rỡ
Hay bởi lòng nung nấu
mà say thấu cung mơ
Phải chăng tự đáy lòng
người còn bao ước mong
ngọn suối tình tha thiết
nên mãi miết chờ trông
Phải chăng vì tuyết trời
làm muà đông giá băng
Hay đắm chìm cô lẻ
cửa không hé mời trăng
Phải chăng bởi mai vàng
về muà xuân điểm trang
toả hương đời dào dạt
tình xanh ngát nồng nàn ?
 
Có Phải Tình Yêu Vừa Thoáng Qua
Ánh nắng mai nhẹ hôn viền mắt
Nghe mùa đông lác đác mạch tim
Dáo dác theo chân bầy kiến đi tìm
Có phải tình yêu vừa chợt thoáng?
Nồng da thịt tay người vụng dại
Còn môi nghiêng cánh nhuỵ đơm hoa
Hương vật vã ấm nồng chăn vải
Có phải tình yêu chợt thoáng qua?
Có phải tình yêu vừa thoáng qua
Hay chỉ là lá trút muà thu
Có phải tình yêu vừa thoáng qua
Hay chỉ là đêm hoang trú ngụ?
Có phải tình yêu vừa thoáng qua
Hay chỉ là sóng nhẹ bờ sông
Có phải tình yêu vừa thoáng qua
Hay vì cây khô thèm nụ tình?
(Còn thắm đỏ những mong và ước
Tàn theo tơ những sợi khói tình)
Có phải tình yêu chợt thoáng qua
Hay chỉ là gió thoảng mong manh?
 
Cơn Gió Lạ
Em ươm gió lạ thổi đêm đông
Rót chén tương giao giọt ấm nồng
Hồi sinh nguồn gió rừng hoang sống
Lay chuyển đồi thông, thức núi sông
Em từ định kiếp áo hoang sơ
Nương gót chân thơ ánh nguyệt mờ
Một hôm bẻ khoá ta tìm nhớ
Theo gió trôi về nơi đỉnh mơ
Gió thổi sông đời men bách hương
Đuổi bắt giăng vây khách dặm trường
Trải trong đêm vắng vàng âm hưởng
Em có nghe lời van gió sương?
Ta mở cửa hồng đón khai nguyên
Gió kéo trôi đi chuỗi muộn phiền
Người ơi trong chút duyên vận chuyển
Xin gió trao dùm ta nỗi riêng
 
Đêm Giã Biệt
Vùng hoang dại sông muộn phiền chảy siết
Đêm giã từ đau ngấn lệ chia ly
Đôi mắt đọng gương hồ thu diễm tuyệt
Em giăng sầu vướng mắc bước người đi
Sông dĩ vãng thuyền quê hương diệu vợi
Lóng lánh ước mơ mộng mị cõi trời
Em ở lại bên cầu đan tuổi mộng
Ta nổi chìm xiêu bạt sóng trùng khơi
Đi để thấy gió đông về buốt giá
Đi nghe hồn rơi lá rụng mù sương
Đi phố vắng chân khuya sầu viễn xứ
Đi khô gầy hao bóng nguyệt vầng dương
Cho ta nhé nụ hồng hoang hé nhụy
Lối đi về hương gấm mộng ngất ngây
Chân gót ngọc thướt tha men cành liễu
Mắt hồ thu xoa dịu kiếp lưu đày
Để ta về bờ yêu thương vụng dại
Tim dạt dào mộng ảo lối thiên thai
Quyện say đắm hồn nhiên ngày mới lớn
Uống ngụm nồng thần thoại tuổi làm trai
 
Em Có Về Giòng Suối
Em có về bên giòng suối cũ
Trôi nhánh hồn một chút vấn vương ?
Thăm lại gốc tàn cây cổ thụ
Tìm bóng người thoáng bụi gió sương
Em có ghé bờ sông đợi nắng
Ngửa môi sầu đón nụ nguyên khai
Tay rộn rã bờ tim khờ dại
Ngày vào yêu hỏi tuổi nào nguôi
Em có bước công viên lá đổ
Nghe nhịp lòng sóng vỗ trú mưa
Nghiêng làn tóc mây tơ liễu rũ
Chôn vai vào tay ấm mùa thu
Em có nhìn xe đời đỗ bến
Bỏ lại người khách áo đơn côi
Duỗi theo bóng ai miền xa khuất
Đón phong trần những áng mây trôi
Em có ghé về bên giòng suối
Lay sóng tình một phút hồi sinh
Nghe róc rách hờn đau của tuổi
Hơi thở mòn thổn thức khôn nguôi
Em có ghé mảnh thuyền dang dỡ
Bơi mái chèo dạo chốn hoang sơ
Ngưng lại phút giây đời huyễn mộng
Ru hồn xuôi biển nhớ mênh mông
 
Em, Biển Cả Và Anh
Em, biển cả Hai nguồn mơ tuyệt vợi
Quyện hút hồn anh huyền ảo đam mê
Ta giữa biển một đêm trăng thần thoại
Cuộc nhân gian Cùng quên mất nẻo về
Anh và biển Hai vệt dài khoảng cách
Biển ngàn năm vần vũ cuộc triều lưu
Anh hiện hữu, một que diêm tí tách
Loé sáng trong đêm Rồi tắt lịm nghìn thu
Em ghé biển Sông trời sáng bừng tinh tú
Thoáng ngọc ngà Mang ước lệ nghìn thu
Biển vẫn biển Đầy phong ba bão táp
Anh vẫy vùng Man dại lối mù sương
Anh bỏ biển Vùi sâu bao ước nguyện
Em ra đi trần thế đẫm cô miên
Ta ghé biển một phút giây phàm tục
Trãi dư âm Thấu tận cõi hư huyền

No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...