Thursday, February 23, 2023

Khải Tĩnh 11

 
Tặng người một nửa bình yên
Tôi đây xin gửi nửa kia trong lòng
Để phòng những khoảnh gió giông
Mang ra giữ lại thong dong đời mình.
“Góc núi mình ên ngồi độc ẩm
Đầu xuân bẻ bút ngắm mưa bay”
(Bè Văn Bến Mộng)
 
Nhân dịp khánh tuế Thầy lần thứ 79 Thầy, con kính dâng vài dòng tự sự còn dang dở về bậc
“Ngoạ Tùng Sương Tuyết” mà cả đời con ngưỡng kính.
Đại thụ Ngoạ Tùng, điểm tuyết sương
Trăng soi đạo nghiệp, tỏa mười phương
Trường mi tuệ nhãn, thâu kinh sử
Khoái nhĩ triều âm, nhiếp luật chương
Thế ngoại ly trần, ngời diện mục
Tâm trung ẩn ngọc, rạng nhiên hương
Không môn tỉnh thượng, đàm duy giác
Cổ nguyệt sơ nguyên, pháp hiển tường
Cuộc mộng thõng tay, tình vạn trượng
Triền mơ rảo gót, nghĩa trăm đường
Sơn cùng độc thụ, thơ ươm lửa
Thủy tận cô phong, bút phẩy gương
Công án thiền thi, treo đất thực
Thoại đầu văn mặc, vén mây hường
Hư không đá vỗ lời như thị
Cố quận tao Phùng, lạc trú xương
Dựng mái lều tranh miền quạnh vắng
Gửi đời danh thắng: cõi thiêng lương
“Ngũ hồ”: hữu hạnh, soi nhân tục
“Thất cảnh”: vô công, ngắm sự thường
“Bạch Yến” dòng xưa, thân tiếp nối
“Hoàng Hoa” lối cũ, trí thừa đương
“Đông hàn tam hữu” trà lưu khách
“Gác sách” kiến tri, mối mọt, lường
……………
Bích Hải Huyền Sơn mùa trăng lạnh
Canh chầy khí núi mù sương
Lặng nhớ về Thầy…!
 
Bên trời vong lữ sương khuya giá lạnh, nghĩ nhớ về Thầy mắt đỏ cay nhoè đi, kí ức xưa lại ùa về trong tâm tưởng một khung trời bình yên nơi góc núi am mây. Cứ nghĩ cả đời cạnh Thầy tu tập, chả thiết đi đâu cả, vì nơi nào “không mộng ảo, không bể dâu” vậy mà giờ làm cánh chim trời viễn xứ lao vào chí nguyện mù khơi…
“Đất khách tận cùng niềm quạnh vắng
Quê người sâu thẳm nỗi cô đơn…”
Sinh tử là niềm cô đơn cùng tận, hành trang là nỗi ngao ngán vô biên, cứ nghĩ chí nguyện là xứ mệnh ngờ đâu là đáy vọng trầm luân. Chỉ muốn làm gã sơn tăng ngày ấy về lại nơi mái nhà xưa, ngắm vầng trăng sơ thuỷ treo đỉnh triền sơn phương…
“Có gã sơn tăng về núi cũ
Nhìn hoa đáy nước thấy dung nhan…”
Đây mới là cội nguồn thân thế, cố hương thuở nào bị lãng quên thất lạc, thôi thì “ra đi tức thị trở về”, đi để giác ngộ bài học nơi trần thế, đích đến cuối cùng là tìm lại chính mình giữa bao cuộc nhớ thương.
 
Huyền Không Sơn Thượng “cõi Phật giữa chốn nhân gian” nơi chiêm bái học đạo của thiện tín mười phương. Nhưng ít ai biết xưa kia là đất trống đồi trọc, chỉ có một cây duy nhất bên triền núi, gọi là “độc thụ sơn”, ven chân đồi kéo dài là khe mương trũng bùn cùng hằng trăm hố bom đạn, đất sỏi cằn khô, qua bàn tay “hữu hạnh vô tác” của Thầy đã kiến tạo nên một cõi sơ huyền sương khói hữu tình. Toàn bộ không gian bố trí mượn “từ, khí, lực” của thiên nhiên, khởi chứa “nội tĩnh nhất tâm, tàng phong tụ thuỷ” từ cụm đá, khóm cây, giậu trúc, đình tạ, thi trai văn các đều thấm đẫm hồn đạo, lặng thầm chuyển tải đức tính tự nhiên của trời đất như: vững chãi trúc Tùng xanh lá, diệu mềm lan thảo thơm hương, hạo khí nước mây trầm mặc, hoang sơ đá cỏ an nhiên, ngũ hồ Sơn Thượng ẩn mật vô ngôn “công thành danh thoái”, thất cảnh Huyền Không hàm tàng hữu đức “phúc tụ tâm buông”.

Chí Ngàn Dâu
Phương trời vô định biết về đâu
Chẳng lẽ lang thang tới bạc đầu
Một kiếp ba đào trần viễn mộng
Vạn đời kiềm tỏa khổ miên sầu
Xé màn tục lụy, vùi non thẳm
Cắt sợi ái tình, quẳng vực sâu
Sỏi đá chông gai nào ngại bước
Tăng nhân gánh đạo chí ngàn dâu.
 
Biệt Cố Hương
Thiên lý độc hành, biệt cố hương
Nhân gian ai hiểu nỗi sầu tương
Bao mua lá rụng còn trăn trở
Mấy độ trăng tàn vẫn vấn vương
Đất khách ngẩn ngơ, nào biết lối
Xứ người lạ lẫm, chẳng quen đường
Chén trà núi cũ bao hoài niệm
Có lẽ đời ta mãi nhớ thương!
 
Đôi khi cần chút dại khờ
Đôi khi mắt nhắm làm ngơ sự đời
Đôi khi phố chợ kiệm lời
Đôi khi buông bỏ là nơi an bình.
 
Trăng sầu cô quạnh trời đông
Người xưa biền biệt nhớ mong nụ cười
Tình phai sương vỡ lá rơi
Lời thề con nước đầy vơi vô thường
 
Cửa Tùng góc núi khép hờ
Tách trà tri kỷ đợi chờ tháng năm
Cánh thơ tin nhạn mù tăm
Phương trời viễn xứ xa xăm nghìn trùng
 
Non ngàn sương trắng cổ am
Cùng em đối ẩm trà đàm vô ngôn
Tự tình giữa cõi không môn
Bâng khuâng sợi nhớ nắng hôn cửa thiền
 
Am mây gió núi trăng ngàn
Xuân qua hạ tới thu tàn chớm đông
Tuế hàn trà hữu non không
Tuyết sương tao ngộ giữa dòng thiên di
 
Nay về thắp sáng đạo mầu
Nay về chạm khẽ giọt sầu vỡ tan
Nay về chôn kiếm bẻ đàn
Nay về an niệm non ngàn như như
 
Nay về núi vắng rong chơi
Nay về hứng giọt đất trời hiên sương
Nay về không luyến tơ vương
Nay về an trú cố hương thuở nào
 
Cà Phê Phố Đông...
Sài thành phố rét sầu đông
Tinh sương quán vắng gót hồng thoáng qua
Cà phê nhỏ giọt tình ta
Chớm nghe tim lạnh sát na luân hồi
 
Huế Tự Tình
(Nhớ Huế rồi...Huế ơi...)
Huế mình đền quách rêu phong
Mưa buồn hiu hắt, xiêu lòng người xa
Con đường, ngõ phố ngày qua
Rắc đầy nỗi nhớ tình ta với người
Dòng Hương in bóng mây trời
Tràng Tiền lưu dấu sự đời vấn vương
Đò chiều bến Ngự thân thương
Hà Khê cánh nhạn cõng sương tìm về
Thanh Toàn cầu ngói sông quê
Trúc vàng Vĩ Dạ bờ đê gió lùa
Hoàng Thành trầm mặc bao mùa
Nam Giao hoài cổ chuông chùa ngân vang
Huyền Không góc núi ven làng
Thơ đề khóm đá ngỡ ngàng cảnh tiên
Suối trăng uốn lượn quanh triền
Nắng hờn e ấp mấy miền thiên xanh
Từ Đàm khói biếc quyện mành
Trúc Lâm tĩnh lặng non xanh ấm nồng
Lão ngư gác mái chèo không
Đêm nghe Linh Mụ vọng đồng lời Kinh
Người đi cách mấy dặm trình
Con nghe tiếng gọi đậm tình Huế thương!
Túy Vân Am
 
CHÍ NGUYỆN
Em đi lưu lạc quê người
Chút tình viễn xứ nụ cười cố hương
Đường xa chốn cũ mờ sương
Hoa rơi lối nhỏ mà vương bóng hình
Bao đêm phố lạ một mình
Ngộ đời bèo nước lục bình trôi sông
Phủi tay rủ bụi bên dòng
Mưa nguồn đã tạnh nắng hồng ướm môi
Đó chiều cánh nhạn xa rồi
Trăm năm cuộc lữ mấy hồi nhớ nhung
Hạnh xưa chí lớn nghìn trùng
Tha phương học đạo tương phùng ngày sau
Rồi mai cùng bắt nhịp cầu
Tử sinh gieo hạt đạo mầu mến thương
Áo đại bi, khoác muôn phương
Đóa trăng tri ngộ chân thường đợi em !
 
Cố Nhân Tình
Then cài rêu phủ tơ vương
Nhàn vân một cõi non sương ủ tình
Liễu cành sầu rũ trang Kinh
Tương tư canh mộng bóng hình cố nhân
 
Trần gian quán trọ em ơi
Xin em vô ngã, xin đời hư vô
Xin cho cát bụi tình cờ
Đừng sa, đừng dính hoen mờ mắt nhau
 
Bỏ quên thế sự rừng sâu
Trăm năm trần mộng ngẩng đầu thoáng qua
Sông chiều chảy ngược về xa
Non cao cười mỉm ta bà lặng rơi
 
Một Đường Kiếm Rơi...
Ẩn chốn non sâu mài kiếm tuệ
Trần lao tám vạn thệ từ buông
Một mai ngộ pháp chân thường
Vạn dây ràng buộc một đường kiếm rơi
 
Tôi xin trọn một đời du sĩ
Gửi cho đời tri kỷ gió sương
Chỉ mong ý đạo đơm hương
Thị phi bỏ lại khe mương cuối làng
 
Lỗi Hẹn
Chiều mưa bến nước sầu giăng
Khói sương vương vấn thuyền trăng não nề
Đạo thiền soi lối ta về
Xin đành lỗi hẹn ước thề ngàn xưa
 
Tăng nhân cánh hạc ven trời
Ngại chi mưa gió, kệ đời lãng quên
Sáng ra trì bát gieo duyên
Trưa về độ ngọ non thiền thong dong
 
Quy Nguyên...
Tánh giác muôn đời vẫn sáng trong
Nương thuyền tam bảo, vượt ngàn sông
Hành trì định,tuệ-trăm đường tỏ
Chuyển hóa tham,ưu-vạn nẻo thông
Diệu pháp rền vang, nghe ý đạo
Huyền cơ sâu thẳm, thấy tâm không
Non cao sương tuyết, lòng an tĩnh
Y bát chân truyền rạng chánh Tông
 
Thế tình con nước đầy vơi
Xả buông vô sự giữa đời sắc không
Câu kinh bối diệp nguồn trong
Liễu tri như thực vô mong vô sầu
Tuổi xanh hành cước bạc đầu
Trăm năm cuộc mộng qua cầu đánh rơi...
 
Gác Phong Trần...
Ven phố chợ lạc bước người
Tìm đâu trong gió nụ cười cố nhân
Về bến vắng gác phong trần
Chợt nghe con nước phân vân lệ trào...
 
Liêu tranh thấm đượm tình quê
Lan rừng trúc biếc tứ bề cỏ hoa
Tĩnh cư nhàn hạ ngày qua
Hoàng hôn lặng lẽ tách trà sơ nguyên
 


No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...