Thursday, February 23, 2023

Khải Tĩnh 13

 

Huế Tự Tình
(Nhớ Huế rồi.. Huế ơi.....)
Huế mình đền quách rêu phong
Mưa buồn hiu hắt, xiêu lòng người xa
Con đường, ngõ phố ngày qua
Rắc đầy nỗi nhớ tình ta với người
Dòng Hương in bóng mây trời
Tràng Tiền lưu dấu sự đời vấn vương
Đò chiều bến Ngự thân thương
Hà Khê cánh nhạn cõng sương tìm về
Thanh Toàn cầu ngói sông quê
Trúc vàng Vĩ Dạ bờ đê gió lùa
Hoàng Thành trầm mặc bao mùa
Nam Giao hoài cổ chuông chùa ngân vang
Huyền Không góc núi ven làng
Thơ đề khóm đá ngỡ ngàng cảnh tiên
Suối trăng uốn lượn quanh triền
Nắng hờn e ấp mấy miền thiên thanh
Từ Đàm khói biếc quyện mành
Trúc Lâm tĩnh lặng non xanh ấm nồng
Lão ngư gác mái chèo không
Đêm nghe Linh Mụ vọng đồng lời Kinh
Người đi cách mấy dặm trình
Còn nghe tiếng gọi đậm tình Huế thương!
 
Tặng Con
Giọt trầm đã vỡ hương rồi
Ra hoa bờ cỏ tiếng lời chân nguyên
Tay co, chân duỗi là thiền
Nề chi bụi cát huyên thuyên tự tình.
Mùa vesak 2022
Minh Đức Triều Tâm Ảnh
 
Mộng Lưu Đày
Canh sầu chén đắng vị trần say
Gió lạnh sương sa đọng gót hài
Lối nhỏ mây giăng tình thổn thức
Nến khuya khói dệt mộng lưu đày
Trăng loang thềm đạo, lơi niềm cũ
Chuông điểm lời kinh, cảm bóng dài
Đàm thủy soi dung phô diện mục
Nghĩa tình hạnh ngộ vọng thiên nhai.
 
Miền Vô Sự
Bỏ lại sau lưng những tháng ngày
Vào triền non lặng, ẩn hang mây
Nhân tình chẳng luận đời trong đục
Thế thái không bàn chuyện đúng sai
Thạch đỉnh mây bay chiều gió lộng
Thềm hoa nắng vỡ bóng sương lài
Dáng người xuất sĩ miền vô sự
Khẽ bước ra ngoài cuộc tỉnh say.
 
Vẫn Trong Nhau
Tiếng chim heo hút vọng sơn đầu
Sợi nắng hoàng hôn lạc bể dâu
Gió lộng sương sa tình ấm lạnh
Mây tan khói lãng nghĩa nông sâu
Nhân duyên quán chiếu xa niềm nhớ
Sinh diệt liễu tường lắng nỗi sầu
Đá nở hoa xuân vương cửa đạo
Nghìn trùng ly biệt vẫn trong nhau.
 
Đạo vàng soi bước con đi
Giữa đời có Phật ngại gì bão giông
Mặc sương gió, chẳng nản lòng
Trái tim kiên định vượt dòng tử sinh.
 
Mộng Hồ Nguyệt Tận
Người vong lữ, kẻ non ngàn
Mộng hồ nguyệt tận cung đàn trầm kha
Tình thiên cổ, nghĩa hằng sa
Tử sinh vạn kiếp mãi là cố nhân.
Lắng nghe Tình Tự Cõi Không
Lắng nghe tiền kiếp nỗi lòng thẳm sâu
Lắng nghe sinh diệt lạc sầu
Lắng nghe pháp thực nhiệm mầu như nhiên.
Chương trình Radio: TÌNH TỰ CÕI KHÔNG, xin gửi đến mười phương thiện hữu những chuỗi tản văn Tình Đời Ý Đạo, được tác giả viết lác đác trong suốt dặm trường thiên lý gió bụi mù sương. Nay quý mến ra mắt đến người thương, xin dâng niệm lành tri tạ mọi nhân duyên hiện hữu giữa cõi đời.
 
"Tình Thầy kinh pháp ân vô lượng
Nghĩa đệ văn thi lửa hữu hằng..."
Con xin gửi lời biết ơn nghìn trùng, lời tri ân sâu nặng đến Thầy. Giữa đời dâu bể, nhờ thiền ngôn pháp ngữ của Thầy đã dưỡng nuôi con lớn lên trong Ngôi Nhà Chánh Pháp.Cảm ơn đệ huynh lời kinh khuya sớm, cảm ơn chén trà những lúc buồn vui, cảm ơn núi rừng Huyền Không Sơn Thượng đã cưu mang một tâm hồn lãng đãng khói sương.
Biệt Trùng Sơn
 
Thị thành hoa lệ không quen
Ngó lên cao ốc tưởng đèn là trăng
Có ai hỏi sẽ thưa rằng
Đời tu chí nguyện sơn tăng hữu tình.
 
Đại Bi Mộc Trầm
Ham vui chút xíu cõi người
Ngờ đâu lạc mất nụ cười trong ta
Gót hồng hoại sắc màu da
Mắt xanh lấm bụi, khói sa hoen tròng
Thói đời nghĩa nhạt tình vong
Gom sầu nhân thế, thả dòng sương mơ
Gió chao rều sóng rạp bờ
Lễnh bèo, rã, tấp, lật lờ phiêu linh
Bợt trăng khẽ vởn bóng hình
Bè lau vô định, dặm trình chênh lung
Cố quê thăm thẳm miên trùng
Bát phong bỉ ngạn, biệt tung lối về
Tấm thân mỏi rạc nhiêu khê
Lém nhơ danh đốm, bợn mê tục huyền
Đèn khuya chạnh trĩu ưu phiền
Nam kha dệt mộng, lạnh miền chiêm bao
Tưởng tri, ái, vọng, buộc, rào
Gỡ từng chấp niệm ném vào trời mây
Hoa rơi bến nhớ vơi đầy
Nhựa cành níu lá, lắt lay, héo, giòn
Tuổi chiều gậy trúc lên non
Gặn lòng tự vấn: mất, còn được chi?
Chợt nghe đá cỏ thầm thì...
Khổ đau diệu chất đại bi mộc trầm
Tuế hàn, trưởng tuệ cao lâm
Tuyệt hương tụ bởi vết dằm trong tim.
 
Lạnh Sầu Đông
Gót quạnh tiêu du cuộc lữ bồng
Dặm trần viễn xứ lãm sầu đông
Lên non ngủ bụi triền mây biếc
Về rú nằm sương liếp cỏ hồng
Gió lộng tàn y, thân lạnh buốt
Trăng mờ cổ kính, mắt hoen nồng
Hơ tay đụn lửa, khơi niềm nhớ
Ngẫm lại lời xưa, ấm cõi lòng.
 
Giấc Đông Miên
Mưa rừng lay vỡ giấc đông miên
Khẽ rớt thềm mây giọt mộng triền
Lều cỏ sương giăng mờ trước ngõ
Phên tranh gió thoảng lạnh ngoài hiên
Biển đời sóng lặng tâm an định
Văn bút trăng soi đạo tịch nhiên
Đã nguyện chôn mình nơi góc núi
Nói gì thương nhớ với ưu phiền.
 
Niềm Nắng Hạ
Vần thơ gợi nhớ nỗi sầu vương
Dư ảnh tàn tro ủ mộng trường
Viễn xứ gió lay hồn lữ khách
Cô thôn khói quyện bóng tà dương
Đèn khuya lay lắt bờ mây thẳm
Trăng lạnh chơ vơ giọt lệ hường
Mưa có xua tan niềm nắng hạ
Để tình hoa cỏ đọng thu sương.
 
Tuế Nguyệt Vô Tình
Gió sương lạnh, len niềm mệt mỏi
Trăng nước buồn, thấm nỗi cô liêu
Trà khuya trăn trở đã nhiều
Vẫn còn thổn thức bao điều cố nhân
Lời thơ cũ, gieo vần mong nhớ
Tiếng đàn xưa, dệt mớ yêu thương
Tri âm cách biệt trùng dương
Ảnh trầm hàn thủy tiêu tương bạc đầu
Dẫu năm tháng, đốm sầu phai bóng
Mặc thời gian, hoa mộng nhạt hình
Duyên tàn cũng lẽ phù sinh
Trách chi tuế nguyệt vô tình đổi thay
Xin góc núi, hang mây diện bích
Khép cửa tùng, chốt xích ẩn cư
Lập tâm thắp lửa đại từ
Bồ đề khai giác, huyễn hư liễu tường.
 
Chí Sơn Tăng
Có những đêm buồn nhớ ánh trăng
Nơi lều hoa nhỏ khói sương giăng
Tình Thầy kinh pháp, ân vô lượng
Nghĩa đệ văn thi, lửa hữu hằng
Lý đạo thượng cầu, duyên ẩn sĩ
Nhân tâm hạ hóa, chí sơn tăng
Xuất trần đâu ngại đời dâu bể
Đại nguyện sá gì cách trở ngăn.
 
Hữu Ý Vô Ngôn
Chẳng biết nơi nào chốn lập thân
Y sờn gót mỏi ngại phong trần
Tầm long trích huyệt còn chờ mãi
Hạ thổ trấn sơn cứ hẹn dần
Mộng mái am tranh, đời dị giản
Mơ lều hoa cỏ, đạo thanh bần
Khơi niềm tự sự cùng trăng nước
Hữu ý vô ngôn, nặng nghĩa nhân.
 
Trở trăn một giấc mộng trường
Chén trà cô lữ, canh sương lặng thầm
Đời tu nhặt chữ soi tâm
Chợt đâu hiển hiện dư âm bóng hình.!
 
Nỗi Quan San
Giông bão mù phương, tổ vỡ đàn
Chạnh buồn viễn xứ, nỗi quan san
Tìm về chốn cũ, khơi dòng lệ
Ngắm lại cảnh xưa, thắt ruột gan
Hoa cỏ chơ vơ, sầu héo úa
Khói mây hiu hắt, lạnh điêu tàn
Đệ huynh tình nghĩa, đời muôn hướng
Chí đạo thượng cầu, chẳng thở than!
 
Nghĩa Cố Tri
Trà khuya viễn xứ trở trăn gì
Có lẽ nặng lòng nghĩa cố tri
Mái lá chùa xưa luôn gợi nhớ
Vần thơ núi cũ mãi hoài ghi
Hoa sầu trụi úa, quay lưng bước
Tình cỗi héo khô, ngoảnh mặt đi
Thương, ghét, giận, hờn, thôi bỏ lại
Khứ lai vô sự, gót nhàn vi.

No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...