Hôm nay trời thật đẹp, gió thật nhẹ, chị đang ngồi thật yên trên thảm cỏ xanh nhìn về nơi mặt hồ tĩnh lặng. Sáng nay chị đã bước những bước chân thật vững chãi và thảnh thơi, lần đầu tiên chị đã cảm nhận được một niềm an lạc và hoan hỷ đến vô cùng. Gửi về em với đôi dòng chia sẻ để chị em ta cùng bước đi trên con đường của tình thương và sự hiểu biết.
Biết viết gì đây nhỉ? Dường như có những điều mà ngôn từ cũng chưa chắc là phương tiện để diễn tả hết được. Sáng nay chị có nghe tin rằng em đã biết thế nào là lạy Phật, thế nào là một niềm hạnh phúc khi cất tiếng vang những câu kinh đầu tiên và thế nào là sự nhiệm mầu khi niệm hồng danh A Di Đà Phật – những điều mà từ trước đến giờ em cho đó là mê tín, là việc của những kẻ chán đời, thất tình vào chùa đi tu. Em kể với chị rằng em đã khóc, giọt nước mắt đầu tiên trong đời em cảm nhận được niềm hạnh phúc và hối hận với những suy nghĩ cạn cợt bấy lâu nay. Người đời thường khóc vì những mối tình tan vỡ, vì sự tử biệt chia ly, vì sự bất như ý trong cuộc sống hàng ngày. Và những giọt nước mắt ấy thường nhấn chìm người ta trong sự đau khổ và tuyệt vọng. Thế nhưng, nước mắt của em là nước mắt của kẻ tỉnh dậy sau cơn ngủ mê, của kẻ vừa thoát ra một khu rừng tăm tối đầy sự hiểm nguy. Ngày em biết niệm hồng danh A Di Đà Phật là ngày em được sinh ra lần thứ hai trong đời, em đang được sống trong ngôi nhà chánh pháp, được bao bọc, chở che bằng giới luật, được sự thương yêu, đùm bọc của bạn đồng tu, được sự dẫn dắt, mở đường chỉ lối của Thầy. Một sự bình an mà không có bạc vàng nào có thể mua được. Tâm ban đầu thường rất mãnh liệt và dễ thương, dù cho có gặp điều gì khó khăn, cản trở, dù cho có bị sự thật giả của thế gian này làm đau lòng, em cũng phải thật vững tâm để giữ vững mái chèo trên chiếc thuyền lướt sóng sinh tử, em nhé!
Cuộc đời này không phải chỉ nhìn một lần mà em có thể hiểu được. Hãy tập cho mình một cái nhìn thật sâu, hãy quán chiếu cuộc đời này bằng tuệ giác, em sẽ có một tình thương thật vững chắc, tâm không oán thù, chán ghét. Hãy nhìn mọi thứ trên tinh thần của cái KHÔNG, em mới thấy được cái CÓ giữa vạn vật vô thường này. Hãy nhìn bằng con mắt vô tướng, em sẽ thấy được cái thể vắng lặng, an nhiên, tịch tịnh. Đừng sống vì hình tướng, đừng sống vì vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài. Bởi vì nay mai nó cũng sẽ bị một thế lực khác bóp nát mà thôi. Nếu tâm đã an, em sẽ vững chãi trên mọi nẻo đường, không ai có thể làm em ngã lòng mà ngược lại chính cái tâm từ bi này sẽ cảm hóa được muôn người và muôn loài. Đó cũng là lúc em đã xây dựng cho mình một tình yêu thương vô biên, rộng mở, tình yêu thương không giới hạn, không phân biệt. Em sẽ biết yêu thương cả những người gây đau khổ cho em. Thực tập được điều này không phải là chuyện dễ nhưng đó mới thực sự là tình thương mà nhân loại này đang cần.
Trước đây, người ta thường nói với chị rằng người xuất gia thường không được yêu. Nhưng chị lại nghĩ ngược lại. Người xuất gia mới chính là người có tình yêu cao quý và vững chãi nhất. Bởi nếu không yêu thương vạn loài chúng sanh thì tại sao họ lại hy sinh hạnh phúc của riêng mình để tìm ra cái mấu chốt của sinh tử. Họ yêu cả những người yêu mình và những người không yêu mình, tình yêu không phân biệt, chấp trước. Tất cả chúng ta sinh ra đều có một trái tim, đã có trái tim thì ai lại không biết yêu thương nhưng vấn đề ở chỗ tình thương được xây dựng trên sự hiểu biết và lòng từ bi. Tình thương này quý lắm, ngày nay nhiều người đã chối bỏ nó mà không chịu thực tập, phải biết vượt qua hạn mức tình yêu giữa hai người để nhân rộng tình yêu này đến với muôn người thì niềm hạnh phúc của em lại càng được nhân lên gấp ngàn lần.
Sau triệu triệu lần hứa hẹn rong chơi cõi tử sinh, giờ đây thân ta đã quá mỏi mệt, ngọn lửa oán thù cứ cháy mãi trong nhân gian. Thôi thì hãy dừng lại mà dùng những giọt nước của tình yêu thương làm dịu mát thế gian này, mọi thành bại ở cuộc đời này cũng như mây trời, vinh hoa cũng chỉ là gió thoảng qua, sinh tử cũng như chiếc lá rơi về cội. Ta thả mình nhẹ nhàng trong làn gió mát và hương thơm của tình đạo vị. Quê hương của ta chính là đây. Tịnh Độ chính là chốn này. Còn tìm đâu nữa hỡi em?
Chỉ là đôi dòng chia sẻ, chị tin em sẽ cảm được những điều chị nói. Với ngôn từ chất phác, mộc mạc của kẻ quê mùa nhưng đó lại là vạn lời yêu thương gửi đến em. Ngoài kia mặt trời đã lên cao, nắng vàng rực rỡ, mặt hồ như đang lấp lánh ngàn ánh sao dưới cái ánh nắng của buổi trưa hè. Chị nghĩ về em! Hãy cố gắng tập cho mình một cuộc sống tỉnh thức và một ngày nào đó điều diệu kỳ của tự thân sẽ lập tức nở hoa.
Gửi em tôi…
Hồng trần muôn sự phù vân
An nhiên, tự tại một chân tâm này.
Thảnh thơi và vững chãi trong mỗi bước chân… An lạc trong từng hơi thở… Chị đã gặp em chính tại nơi này…
TỊNH HẠNH (NGUYỄN ÁNH VY)
Dư âm từ cõi đi về
Cảm
xúc và kính ngưỡng. Đó nào phải là nỗi niềm của riêng ai. Tâm trạng này còn sâu
xa hơn cả sự bàng hoàng khi nghe ni tin Sư viên tịch bất ngờ vào một buổi chiều
cuối đông. Chứng kiến buổi lễ di quan đầy trang nghiêm và nhiều ý vị của một bực
tôn đức ni, Tôi bỗng nghiệm ra rằng “Trong những biến cố vô thường của cuộc sống
vẫn còn đó bao chân lý thường hằng bất biến”
Cho
đến những giây phút cuối đời… mọi người vẫn nghĩ đến Sư bằng tất lòng kính tin
ngưỡng mộ. Dư âm về tài trí và đức độ của người như một ngôi sao luôn tỏa sáng.
Trong cõi tạm đi về, Sư đã trang trải cho đời biết bao nhiêu ý nghĩa thiết thực
về đời sống chơn tu thực học, về giá trị làm người nơi cõi thế. Những chuyện hỉ
nộ ái ố có chăng đối với Sư chỉ là cơn gió thoảng, hun đúc thêm ý chí và nguyện
lực hoằng dương chánh đạo.
Viện
nghiên cứu Phật Học Việt Nam vừa mới bầu lại hội đồng điều hành. Đó là ý nguyện
thiết thật của chư vị Tôn Túc trong công cuộc chấn hưng và truyền lưu Tam Tạng
pháp điển. Ni trưởng được ủy nhiệm vào chức vụ Phó Viện Trưởng. Một điều mà từ
rất lâu hàng Tăng Ni Phật Tử vẫn hằng ước mơ và trông đợi. Dù không nói ra
nhưng trong tâm ý của mọi người đều hướng về Sư, là người sẽ tạo tiền đề cho Ni
Chúng và cả giới học giả về vấn đề sáng tác và phiên dịch kinh điển sau này. Thế
mà… bao ước mơ còn đó mà người đã ra đi. Dẫu biết định luật vô thường và nghiệp
báo trả vay của kiếp nhân sinh, nhưng đi giữa rừng người và rừng hoa đưa tiển,
tôi mới cảm nhận hết sự tiếc thương của lòng người quả là sâu đậm.
Thật
không quá lời khi trong các bài văn điếu tưởng niệm đều không ngớt ca tụng Sư
là một ngôi sao sáng. Người là một vì sao sáng trên nền trời văn học Phật Giáo.
Những tác phẩm do người biên soạn và dịch thuật, những bài học giáo lý mà người
truyền dạy cho cho lớp Ni trẻ luôn mang đậm một sắc thái riêng, sâu xa mà ý nhị,
dung hoà cả thế đạo tình đời.
Ngôi
sao sáng chợt vụt tắt. Từ đây đạo pháp mất đi một vị chân tài và Ni giới mất đi
một bậc trưởng thượng khả kính. Biết bao vần thơ tưởng niệm ngậm ngùi, những lời
văn ai điếu làm xao xuyến lòng người ở lại. Tất cả là dòng dư âm bất tuyệt, là
lời đối ẩm tạ từ giữa người đi kẻ ở. Nơi trần thế đã cách biệt thì cõi Tịnh giới
sẽ mãi chung lối về của những người con Phật “một người nằm xuống để lại cho
người dư âm” Dư âm về người là đời sống thanh cao thoát tục, là hạnh
nguyên vị tha, là quá trình sáng tạo không ngừng nghỉ. Sư ra đi mang theo nhiều
tâm nguyện còn dang dở. Nhưng người chắc cũng yên lòng và thanh thản với những
gì mình đã cống hiến, và luôn kỳ vọng vào tiền đồ của đạo pháp ngày mai.
Một
vì sao rơi là để cho ngàn vì sao khác tiếp tục được toả sáng. Một người ra đi,
dư âm còn để lại sẽ chắp cánh cho cho nhiều thế hệ đời sau tiếp bước. Một bài
thơ, một câu văn là tất cả tấm lòng xin kính cẩn dâng lên người, và đấy cũng là
lời để tự nhắn nhủ với lòng mình “Hãy sống bằng trái tim yêu thương rộng mở, bằng
lý trí hạnh nguyện của một hành giả Như lai trong sự nghiệp hoằng hoá lợi tha”
Không
gian và dòng người cứ mải hoà quyện trong mênh mông cuộc sống. Một loài hoa Vô
Ưu bỗng vươn lên toả ngát hương lành. Như lời người xưa thường nói: “ Hữu
xạ tự nhiên hương”. Mỗi cuộc hành trình đều có chơn giá trị của nó, dù không
phô bày mà từ nơi chốn đi về vẫn rạng ngời sâu thẩm.
Thảo
Lư - ( Bài đăng kỷ yếu Ni trưởng TN Trí Hải)
http://www.daophatngaynay.com
Phù du
Tôi
đã để lại em giữa cuộc đời này, ra đi vẫn chưa kịp nói lời từ biệt. Giờ đây giữa
chốn hiu quạnh, tôi mới biết cuộc đời như một giấc mộng, một giấc mộng mà trong
đó tôi đã gặp được em, được yêu em, được sống bên em, được làm chồng của em và
hơn thế nữa khi tôi đã được làm cha của hai đứa con nhỏ.
Đời
người nào khác chi hoa
Sớm còn tối mất nở ra lại tàn.
Có
phải vậy không em? Khi người đời vẫn biết điều đó là sự thật. Mặc dù vẫn tin là
thật nhưng vẫn cứ phải kiếm tìm, giành giật những thứ chỉ là phù du, những thứ
không thuộc về bất cứ ai, không thuộc về tôi mà cũng không thuộc về em. Tôi đã
chạy một quãng đường rất dài, chạy hoài, chạy mãi cố đạt được điều này điều
kia, vậy mà cũng không lấp được lòng tham ở trong tôi. Thế mới biết lòng tham của
con người lớn đến dường nào.
Tôi
đã để lại em giữa cuộc đời này, ra đi vẫn chưa kịp nói lời từ biệt. Giờ đây giữa
chốn hiu quạnh, tôi mới biết cuộc đời như một giấc mộng, một giấc mộng mà trong
đó tôi đã gặp được em, được yêu em, được sống bên em, được làm chồng của em và
hơn thế nữa khi tôi đã được làm cha của hai đứa con nhỏ. Nhưng giờ đây thì sao?
Tôi không thể được ôm lấy em hay được hôn lên hai đứa con của mình. Tôi đã
khóc… Tiếng khóc của một linh hồn không ai nghe thấy tiếng. Tiếng khóc lạc lõng
giữa hư không. Ba mươi hai năm ở trần gian tôi đã đánh mất đi quá nhiều, tôi đã
thật phí sức mình cho những cái không thật của thế gian này.
Xin
em đừng khóc vì điều đó chỉ làm cho tôi thêm đau lòng, không thể bước đi tiếp
trên con đường còn lại. Tất cả chỉ là một vòng lẩn quẩn, chia ly rồi gặp, gặp lại
rồi chia ly. Con người đã quá đau khổ vì những cuộc chia ly như vậy. Từ vô lượng
kiếp tôi đã từng khóc vì em và em cũng đã từng khóc vì tôi. Cũng là một nhân
duyên hẹn ước từ bao kiếp trước để rồi hôm nay chúng ta mới kết duyên là vợ chồng.
Nhưng duyên đã hết thì?
Ta
phải đi một ngày khi đã tận
Yêu đã xong, ân oán đã xong rồi.
Xin
lỗi em! Vì tôi đã không làm tròn bổn phận của một người chồng, trách nhiệm của
một người cha. Cuộc đời này còn lắm nỗi đau thương. Tất cả chỉ là phù du, là tạm
bợ, vốn không có gì là thường còn. Có sinh tức có diệt, sinh diệt là chuyện thường
tình. Thân này đã không phải là của ta. Đừng khóc nữa em nhé! Vì điều đó chỉ
làm cho em đau khổ thêm thôi. Chúng ta vẫn không hề xa nhau. Khi em đang nghĩ về
tôi cũng là lúc ta đang rất gần bên nhau. Đừng chấp vào cái thân giả tạm này vì
một ngày nào đó em cũng phải rời bỏ nó để khoác một chiếc áo mới. Tôi không
mong một ai đó sẽ mang hạnh phúc đến cho em mà chính em hãy đứng trên hạnh phúc
bằng chính đôi chân của mình, trong hiện tại, ngay bây giờ và ở đây. Sống thực
với giây phút hiện tại để biết rằng ta đang còn hiện hữu trên cõi đời này. Hãy
quên đi quá khứ vì tất cả đã qua rồi, đừng vọng tưởng vào tương lai vì chúng vẫn
còn chưa tới. Hãy sống thật tốt em nhé! Thân xác dưới đáy mồ kia vốn không phải
của tôi. Hãy nói với con của chúng ta rằng “Cha của chúng không hề mất. Cha rất
gần bên các con”. Dù cho thân xác này vốn không phải của ta, em cũng đừng nên tổn
hại nó vì đó sẽ là phương tiện giúp em hiểu được chân lý trong cuộc sống này.
Chiều
nay nếu em đến thắp nhang trên mộ tôi, xin em đừng khóc để hai con phải buồn vì
nhớ cha. Nén nhang không phải làm cho khu nghĩa địa này thêm tang tóc mà nó sẽ
làm cho thân xác dưới kia được ấm lên. Vì cuộc đời luôn có cả mật ngọt và mật đắng,
có nghĩa địa và vườn hoa, có tiếng khóc và tiếng cười, hãy trồng cho tôi một vườn
hoa giữa khu nghĩa trang này, em sẽ đỡ thấy buồn và hiểu được ý nghĩa đích thực
của cuộc sống như thế nào . Vững chãi trước sóng gió cuộc đời, hãy dạy cho các
con biết thế nào là vô thường khi chúng bắt đầu tiếp xúc với cuộc sống này, em
nhé! Hữu sinh hữu diệt, sinh sinh diệt diệt đó chính là luân hồi.
Gió
vẫn thổi… Hoàng hôn đang buông phủ trên khắp núi đồi… Tôi đang tiếc thương cho
một kiếp người… Phú quý ư? Vinh hoa ư? Sắc tài danh lợi cũng chỉ là phù du. Tôi
đã đến với cuộc đời này bằng hai bàn tay trắng, ra đi cũng chỉ là kẻ trắng tay.
Thế mới biết “Ta nay ở trọ trần gian. Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời”.
Bình
minh đã lên. Một ngày mới lại bắt đầu cũng có nghĩa là sẽ bắt đầu cho một kết
thúc mới. Hãy đứng vững trước ngưỡng cửa sinh tử. Hãy vững tâm để nhìn rõ trần
gian này. Tất cả chỉ là mộng. “Say mộng hay tỉnh mộng. Vẫn là mộng mà thôi”. Tất
cả không có gì là chân thường, là thường còn, chỉ có vô thường mới chính là lẽ
chân thường của thế gian này.
Đừng
tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em là tôi và tôi cũng là em.
Trong
tôi vẫn luôn có em, trong em vẫn có tôi. Đừng lấy tấm thân giả tạm này để đau
khổ cho sự chia cách. Người ta có thể mất một năm để tập nói nhưng lại mất sáu
mươi năm để tập sự im lặng. Xin đừng để hết một cuộc đời này mới biết được đâu
là thật, đâu là giả mà ngay bây giờ đây hãy biết im lặng, nhận rõ chân tâm và sự
thật giả của thế gian này.
Vậy
em nhé! Tất cả vẫn là không!
Trời
cũng không, đất cũng không
Nhân sinh mênh mông ở bên trong
Ngày cũng không, đêm cũng không
Mọc đông lặn tây vì ai đây
Vàng cũng không, bạc cũng không
Chết rồi có gì ở trong tay
Thê cũng không, tử cũng không
Đường tới hoàng tuyền không tương phùng
Quyền cũng không, danh cũng không
Chớp mắt là hoang dã mênh mông.
Hãy
yêu lấy cuộc đời này. Hãy lấy sự đau khổ làm chất liệu trong cuộc sống. Hãy lấy
sự buồn vui để hiểu chuyện con người. Hãy đứng vững giữa giông tố cuộc đời. Đừng
vì một cảnh chia ly tử biệt mà sầu khổ. Bởi vì sao? Tôi cũng không và em cũng
không…
Tịnh
Hạnh (Nguyễn Ánh Vy)
http://www.daophatngaynay.com
No comments:
Post a Comment