Thursday, January 28, 2021

Trung Chinh Ho

 
Cạn chén tâm giao ngày tương ngộ
Một lần cho trọn nghĩa tri âm
Cát bụi đường bay vào xa thẳm
Còn lại nơi này một giấc xuân.
 
“VỚI ÔNG CUỘC NGƯỜI LÀ CUỘC CHƠI CỦA TẠO HOÁ“
Nguyễn Như Luận
“Ngũ thập chi thiên mệnh“ khi ta năm mươi tuổi trời dẫn dắt mệnh ta .
Vậy mà cho đến nay Hồ tiên sinh đã ngoại thất thập.
Chữ nghĩa là thứ đa mang từ kiếp trước vận vào người nói lời tinh hoa, nhưng nghiệp cũng theo ta từ đó
“Chân xiêu từ bước ban đầu
Ấu thơ một thời bỏ lại
Nụ cười rớt xuống chiêm bao “
Từ khi nhi lập con đường đã gai góc, ghập ghềnh hầm hố
“Mây trắng treo đầu ngọn gió
Bềnh bồng đưa tiễn cơn mơ“
Ấu thơ bỏ lại nụ cười chỉ còn trong cơn mơ, trai tráng gặp những gập ghềnh , những giấc mơ xốp những những đám mây. Rồi yêu, rồi làm thơ, khi yêu rồi mới nếm cay đắng từ “tâm" ông dụng nó để vùi vào nỗi nhớ để rồi lại là chia xa nghe như thêm phần đắng cay.
Tuổi đã đến ngũ tuần, chân đã chùn gối đã mỏi cho cuộc du miên dặm dài núi sông, thân đã nhiều thương tích, tâm đã nhuốm xót xa.
“Một nửa đời vin lấy bóng
Đường trần đã lạnh chân quen
Chia nhau một bờ cỏ lạ
Mai về trả nhớ cho quên"
Đã như lời trối trăn, đường trần đã lạnh chân quen, ta nghe đâu như dư âm “cát bụi" hay “mội cõi đi về". Ông có bản sắc của ông những triết tự lạnh mà nao nao lời trăn trối.
Ra đời đơn độc khi tạ từ nhân gian cũng một mình ... như tôi đã nói.
“Trung Chính Hồ là kẻ nhón những bước nhẹ nhàng trên con đường chiều , khi bóng chiều đã rụng xuống chân ngày"
Thơ ông cô đơn như ông vậy. Một cuộc hoài thai để làm một cuộc người và ông xem nó nhưng trò chơi tạo hoá
“Cũng vừa một cuộc mua vui “
Góp vài lời cùng tiên sinh.
 
BÀI TỰ THÁN
Dốc đời cao vời vợi
Chân bước đã mòn hơi
Tay níu vào sương khói
Trôi trên ngày tháng vơi
Giữa vòng quay loạn thị
Tim gõ nhịp-mười ba
Bạn tình ơi, có thấu
Gần nhau mà như xa
Ta sắp ngửa ta rồi
Tìm không ra định số
Một lần thôi khải lộ
Ta chìm vào cõi đêm
Đớn đau chừng đã hẹn
Trên nỗi buồn thịt da
Dạ thưa cùng năm tháng
Rồi mai ta quên ta
Biết đâu mùa sắp cạn
Đời như con nước trôi
Trong mơ hồ tay vẫy
Người vừa mới đưa người
Ta ngồi bên thềm muộn
Chờ chiếc lá khô rơi..
 
BIỆT KHÚC CHO NGƯỜI
Thì thôi, ngày bỏ ta đi
Chút nắng cuối chiều bịn rịn
Gió nói chi lời câm nín
Lá rơi khóc buổi xuân thì
Thì thôi, đêm bỏ ta đi
Trăng rớt bên thềm vỡ vụn
Thơ còn mộng mị thêm chi
Bạch lạp tàn khuya đối bóng
Thì thôi, người bỏ ta thôi
Hương xưa  đẫm mắt môi rồi
Tàn y buồn treo giây lạnh
Cuối trời mưa vẫn còn rơi..
 
CỐ NHÂN
Người về, núi vẫy khăn mây
nắng lao xao nắng, mưa ngầy ngật mưa
Cạn chiều lắng nỗi đau xưa
buồn như sênh phách gõ vừa nhịp tim
Nhớ người, đến võ vàng đêm
lạnh đầy tay gối, rã mềm dư hương
Đoạn rời một mảnh tư tương
cắm vào nỗi nhớ khúc trường ca yêu
Người về, quên ngắt bông theo
để tôi tím một rừng chiều hoa phai
Mười năm mộng với trang đài
lỡ cung trầm tưởng trên ngày xử phân
Về thôi, người đã cố nhân..
 
CÒN LẠI NƠI ĐÂY MỘT CHỖ EM NGỒI
Em ngồi xuống đây, mùa thu tàn tạ
Ngày đi gối mỏi, đường đã quá dài
Những sáng thơm mưa, những trưa bùi nắng
Đếm lại tuổi đời, bụi cát mù bay
Em ngồi xuống đây, tàu chưa rời bến
Buồn đã độc hành, qua mấy sân ga
Những vết thương đời thâm nghiêm nỗi nhớ
Trú lại cuộc người, khoảnh khắc chia xa
Em ngồi xuống đây, ru tròn thân phận
Dỗ giấc trăm năm, giọt lệ với nụ cười
Mình tiễn đưa mình, ngày trôi như đã
Chiếc lá cuối cùng cũng một lần rơi
Cơn gió cuối chiều mang đi tiếng gọi
Còn lại nơi đây một chỗ em ngồi.
 
CÒN MỘT CHÚT ƠN
Ơn em, đến giữa đời này
Cho tôi sống với tình mai một chiều
Ơn ngày, gió trở, mưa theo
Qua cơn bão rớt bên đèo chia phân
Ơn ai, sống hết một lần
Cơn mơ đã chạm đến phần mộ tôi
Ơn đời, thảng thốt cơn vui
Còn bao năm tháng kéo lui nỗi buồn
Ơn người, tựa lấy chút hương
Để mai chia biệt còn tường tận nhau.
 
CŨNG VỪA MỘT CUỘC MUA VUI
Hun hút một trời vô định
Chân xiêu từ bước ban đầu
Ấu thơ một thời bỏ lại
Nụ cười rớt xuống chiêm bao
Gai góc con đường phía trước
Gập ghềnh, hầm hố ru đưa
Mây trắng treo đầu ngọn gió
Bềnh bồng đưa tiễn cơn mơ
Một chút tình riêng vội chớm
Câu thơ ngậm lấy môi chiều
Cay đắng têm vào nỗi nhớ
Xa người, mưa cũng rơi theo
Sông núi bạt ngàn ước hẹn
Vó câu, gối mỏi, chân chùn
Năm tháng đã dày thương tích
Lối về tàn cuộc phân thân
Năm mươi năm, buồn thưa nhặt
Lòng như đã tiễn đưa nhau
Chân bước qua từng giới hạn
Vời thương, sóng đã bạc đầu
Một nửa đời vin lấy bóng
Đường trần đã lạnh chân quen
Chia nhau một bờ cỏ lạ
Mai về, trả nhớ cho quên
Khởi nguyên đã là đơn độc
Lối về, cũng mỗi mình thôi
Trăm năm, chưa tròn giấc mộng
Cũng vừa một cuộc mua vui.
 
CÚI XUỐNG BÊN ĐỜI
Ta cúi xuống nhặt lấy đời ta rụng
Những mùa màng ở lại với cây khô
Rừng đã khép một bầy chim nhớ tổ
Trên dốc đời bụi phủ vết chân xưa
Ta cúi xuống nghe mạn đời sóng vỗ
Nước trên nguồn mắc nợ một dòng trôi
Con thuyền nặng chờ mùa thu bỏ bến
Dập duềnh theo cơn thủy tận xa mờ
Ta cúi xuống chạm môi vào quá khứ
Một tình yêu thừa tự giấc mơ dài
Không gian bao la mà lòng sao hẹp lại
Người xa rồi khoảng trống ấy vẫn chơ vơ
Ta cúi xuống nhìn ta mòn hơi thở
Chiếc bóng còn cựa quậy giữa đêm đen
Ta nhổ lấy chiếc đinh đời vô vọng
Rồi mai về thắp mộng với uyên nguyên.
 
ĐÊM CỦA ĐÊM DÀI
Khi những cơn mơ ẩn cư vào vực tối
Đêm vẫn dần trôi chờ một bình minh không có thật
Những vì sao chưa kịp tắt cháy một đời lẻ loi
Cơn gió chừng như còn khát đói
nuốt chửng cả rừng cây đêm
chắt từng giọt sương trên xác lá
không kịp chờ nắng mai lên
Những tiếng nấc chật cứng lòng đêm
khí bóng tối còn mơn trớn trên vầng trán suy tư
Cơn mơ bị đày ải vào đêm bằng những hồi kinh huyễn tụng
Tiếng kêu của bày dơi bay lạc hướng sương mù
Vầng trăng lại tắt giữa đám mây che ngang trời cổ sử
mỏi mòn thao thiết một hừng đông
Tiếng sấm còn kéo dài thêm
cơn mưa hoài thai một nỗi đời oan khuất
Đất còn quặn đau trong đêm tối một dòng
Giữa muôn trùng nghe tiếng gọi của hư không.
 
Giữa lung linh nỗi đau...
Mơ hồ tôi thấy cây đang khóc
Nhỏ xuống ngày đau phiến lá non
Rừng ơi, thôi hết mùa xanh suốt
Mỏi cánh chim ngàn lạc tiếng than...
Mơ hồ biển chết từ hôm ấy
Những xác thân chìm mất tuổi tên
Vẫn nghe lời oán than của sóng
Bạc cả thời gian nỗi nhớ quên...
Mơ hồ xương cốt vùi trong đất
Vọng tiếng u trầm khúc dạ thưa
Mở trang linh sử đau nguồn cội
Đất hỡi, nghìn thu những nấm mồ...
Mơ hồ tôi chẳng là tôi nữa
Nhập nhòa trong khói ám vây quanh
Đắp lên da thịt mùi hư ảo
Rồi tạ từ nhau đoạn vĩ thanh...
 
HẸN VỚI NGHÌN THU
Tiễn em, thu đã vàng hơn phố
Mỗi thước đường chia một ngả đau
Mưa cũng lì trơn cùng ghế đá
Gọi chút hương thầm để nhớ nhau
Tiễn em, con nước lưng chừng sóng
Vỗ mãi bờ xưa, một nhánh sông
Em đi, mang cả khuôn trời cũ
Để khuyết hồn tôi, một khoảng không
Tiễn em, mây đã trôi về xứ
Lá rơi chiều nắng cũng rưng rưng
Liêu xiêu cơn gió đưa ngoài nội
Gọi chẳng thành câu biệt cố nhân
Tiễn em, hạc trắng qua đầu núi
Hẹn với nghìn thu, một lối về
Ô hay, bụi cát bay vào nhớ
Gõ nhịp thời gian, một giấc mê.
 
HƯ ẢNH CỦA MÙA ĐÔNG
Đường ly cách chiều chia từng hạt nắng
Phố gập mình trên từng chiếc lá tàn quanh
Ngày tan chảy theo mùa đông dị dạng
Khúc thu nào đã chết giữa thiên thanh
Con sóng dữ cuốn dòng trôi bạc nhược
Nước xa nguồn tống tiễn rặng san hô
Rừng ngập mặn muối niềm đau trên từng xác lá
Xiêu đổ bước chân người vô vãng lối huyền xưa
Hồn tro cốt khúc kinh cầu cứu chuộc
Vết hằn thu bỏ lại giữa rừng đông
Ngày mặc khải với niềm đau mật ngọt
Dưới mồ sâu lời ai oán đang trùng
Trời nghiêng mực lem mây mùa tuyệt tự
Hạt bụi so mình hóa kiếp những đường bay
Trong ảo cảnh bên kia bờ định hướng
Ta quay về từng tấc đất đã ra đi.
 
LỜI BỤI CÁT
Ơi, con tim thất lỗi
đập chi nhịp vô nghì
Nghe trong lời cát bụi
giục bước đời ta đi
Đường quanh quanh vời vợi
biết đâu nẻo phân kỳ
Lời thiên thu thầm gọi
phía bên trời huyền vi
 
Lời Cho Con Trai Nhân Ngày Sinh Nhật
Cũng ngày này năm ấy
con bước vào đời ba trong một ngày nắng lạ
có cơn gió cuối năm thổi rát mặt đời
có những hạt phùn mưa lắt lay trong mùa giá lạnh
mà ánh mắt con luôn sáng bừng chan vào hơi ấm của niềm vui
Và cứ thế, con lớn dần lên như đã hẹn
mang niềm đau đi qua tuổi học trò
Và cứ thế, mỗi lần sinh nhật con
ba thắp thêm vào nỗi nhớ
những ngọn nến yêu thương vẫn rất ấm nồng trên đường ba đi lần về phía hư vô.
 
LỜI THIÊN THU GỌI
Cố quận ta về chân bước mỏi
Nửa trăm năm gội xác thân mình
Nghe tiếng thở ru mòn đêm tối
Người qua chiều lạc bước chân nhau
Rừng khép lại mùa chim bảo bão
Sông dài ơi.nước có về nguồn
Ngày rất xanh mà thu tàn tạ
Vàng theo chân mù dốc thiên đường
Ta bỏ lại mùa đông quán tưởng
Đi về nơi phía khói sương dày
Lối cỏ biếc lời thiên thu gọi
Tiếng chim ngàn tấu khúc vô biên
Ta cứ thở vào đêm phục dựng
Rồi mai về xứ sở huyền xưa
Trả lại hết mấy lần thay áo
Mấy lần say với nỗi tình cờ
Thuyền bỏ bến không lần quay lại
Về phương nào hạc trắng bên sông
Xin sống nốt cùng đêm hiện thể
Rồi mai về ngày đã chung thân.
 
MỘT THOÁNG CHỐC VỚI SÀI GÒN
Cầm tay nâng chén Sài Gòn
Uống lưng cổ sự đã mòn tháng năm
Phố xưa in dấu phù trầm
Đường quen bước lạ về thăm thẳm người
Qua chiều Chợ Lớn mua vui
Áo em Gia Định còn phơi Cần Giờ
Buồn tôi hóa kiếp hoang sơ
 
Rồi Mai Sẽ Về Với Cõi Hằng Yên
Trót ghé lại chốn này.nơi hằng gió
với hằng mưa thành bão tố quanh đời
dài đêm lắm mộng nụ cười hoen dấu lệ
chân gối mềm chưa tàn cuộc rong chơi
Trót hiện diện vào cõi người uẩn trú
con tạo xoay vần sắp đặt cũng lá lay
lời hạnh ngộ cũng sớm hóa thành câu tống biệt
giữa phương người đã mỏi cánh chim bay
Trót gửi nhớ vào thương.dăm cuộc hẹn
cũng tàn theo năm tháng khói sương mờ
những oan trái xếp vào đêm ngủ muộn
mai có về cho kịp giấc hoang xưa
Đành bỏ lại một vai hài bi sử
biết còn ai diễn nốt đoạn vĩ thanh
màn nhung sẫm kéo qua ngày cổ tịch
khúc trường ca lịm tắt phía sau mành
Rồi mai sẽ.ta đưa ta về bến
cõi hằng yên mưa nắng cũng giao hòa
sương với cỏ cũng xanh màu biếc ngọc
và tình thương nơi ấy cũng bao la.
 
RỒI MAI TA TIỄN TA VỀ LẠI
Đi dọc đời nhau còn tưởng tiếc
Dẫm xuống đường quen những dấu gai
Em có đứng bên trời để khóc
Ngày ta khuất dạng giữa vòm cây
Gửi lại chốn này từng khoảng trống
Cô đơn đã hết chỗ chia phần
Ta dựa vào thời gian để thở
Cơ hồ ngày xuống bến qua sông
Bạc tóc rồi em lời chưa đủ
Nói với người xưa một tiếng lòng
Thì thôi ôm trái tim đầy sóng
Vỗ đến muôn trùng nhịp cố nhân
Cũng cố đành quên thời thổ tả
Nửa đời kiêu bạc, nửa đời hư
Gom mộng nướng vào đêm lửa dậy
Khê vàng một giấc bạc tâm thu
Ta liệm thơ vào trong ngăn kéo
Đắp mặt cho vừa một dấu tên
Năm mươi năm đã dày kiếp nạn
Giọt máu nào khô giữa trái tim
Lạc bước đi qua nhầm thế kỷ
Tạc vào năm tháng một lời yêu
Rồi mai ta tiễn ta về lại
Với cội nguồn xưa, nắng mới reo .
 
TẠ TỪ Ô CẤP
Thôi giã biệt hàng cây xanh phố biển
Hồi tàu ngân trong đáy mắt em nhìn
Ơi, Ô Cấp vẫn đầy vơi con sóng
Tiễn đưa người mây trắng cũng lênh đênh
Nắng lấp ló bên Hồ Mây hẹn lại
Nỗi nhớ vừa thoáng chốc đã mông mênh.
 
Tản mạn lục bát tôi
(Dọc đường)
 
GHÉ LẠI LONG THÀNH
Thơm lên sữa đất từ nguồn
Lan trong hơi thở đã hườm giấc mơ
Lỡ đường về muộn lối xưa
Vàng thôi áo mỏng cho vừa nhớ nhau
 
RƠI
Người đi nhặt cái Tâm rơi
Va vào bão lũ cho ngùi ngậm đau
Bức tranh cổ lụy hoen màu
Trăm năm một khúc tự trào Thủy Tiên
Cảm hoài giấc mộng tiền khiên
Hay đâu tỉnh thức lệ triền miên rơi..
 
GỌI MÙA
Người đi bỏ lối thu xưa
Hay đâu cái lạnh phùn mưa đã kề
Tôi còn lạc bến sông mê..
 
ĐÃ TỪNG
Nhập nhòa chiếc bóng sau lưng
Ô hay cái rét phải lòng nhớ nhau
Buồn như đong đặc hôm nào..
 
MANG THEO
Chừng như mây lạc xuống chiều
Còn nghe cơn bấc qua đèo gọi mưa
Tôi ngồi nắn phiến buồn xưa..
 
RÃ RỜI
Rót đầy thêm chén sầu tôi
Nhấp sao cạn nỗi đau đời riêng chung
Rã rời trên đỉnh mùa đông..
 
NƠI ẤY TÔI QUA
Ngã lòng với quận mười hai
Chưa qua Bà Điểm đã say Tân Bình
Nỗi buồn vừa mới lên xanh
Phố đông, người chật cũng đành phận tôi
 
CON NƯỚC
Em ngồi giặt một nỗi sầu
Buồn đâu đã chảy đến ngầu đục tôi
Về đâu con nước đang trôi..
 
ĐỢI NẮNG
Qua ngày đợi nắng chia đôi
Về em phương ấy chiều vơi vợi chiều
Lòng như cánh gió bay theo..
 
NGÀY BUỒN
Phù vân gối mộng lưng đèo
Người đi bỏ lại ngày thiu thỉu buồn
Lạc vào tôi một vết thương..
 
TRĂNG LỤN
Bên trời trắng một màu sương
Tàn quanh khói quyện chút hương còn nồng
Tìm nhau trăng lụn đáy sông..
 
CHIM QUYÊN
Buồn tôi chín đỏ nhãn lồng
Chim quyên em đã mù không lối về
Trái sầu rụng tím cơn mê..
 
DỌC ĐƯỜNG
Tiền Giang, khuất một phương người
Xe qua Mỹ Thuận đã vời vợi nhau
Người về soi bóng thiên thâu
Trông bàn tay vẫy, gió rầu rầu đưa
 
VỀ NGHE LÁ HÁT
Dọc đường bụi cát, tan trưa
Tiếng con chim lạc về thưa bóng chiều
Ngày đi gọi gió mây theo
Về nghe lá hát trên đìu hiu cây.
 
DƯỚI CHÂN NÚI DINH
Dốc đời đá dựng cheo leo
Trăm năm bụi cát còn phiêu bồng người
Ngửa lòng gọi núi Dinh ơi
Nghe trong tiền kiếp vọng lời cố tri
 
TRƯỚC CỔNG CHÙA PHẬT QUANG
Hành thiền qua cõi tâm linh
Thời gian siêu độ hồi kinh chiều buồn
Lối mòn in dấu tai ương
Bàn chân gõ nhịp vào vô thường đời
 
PHÚT GIÂY HUYỀN NHIỆM
Lòng vòng cho hết cuộc chơi
Mai về thắp lại nụ cười bỏ quên
Rồi thôi trên chấm phạt đền
Phút giây huyền nhiệm thành phiên khúc đời
 
TÔI & ANH & CÀ PHÊ
Ly cà phê đắng và tôi
Và anh, em giữa cuộc người chia nhau
Rồi mai xa lắc Vũng Tàu
Chút vui hiếm muộn còn ngào ngạt hương.
 
DẤU XƯA CÒN ĐỌNG
Về theo tháng cạn năm mòn
Nghe con tim gõ nhịp buồn vào đêm
Bước trùng lên nỗi đau quen
Dấu xưa còn đọng lên phiền muộn tôi
 
RỪNG THU ĐỎ LÁ
Khàn hơi chim hót trong lồng
thương con cá chậu về không bến bờ
Rừng thu đỏ lá hoang sơ
Ngùi trông con sóng còn xô xác mùa
 
MẤY CUỘC CHIA PHÂN
Huyễn hư một thế cờ tàn
Gõ lên thân phận hai hàng sĩ quân
Phù đồ mấy cuộc chia phân
Mai còn họa tiết trên phần mộ nhau
 
MÔI ĐÊM
Trăng vừa khép nụ môi đêm
Áp lên ngực tối giấc mềm mại khuya
Mưa em ướt sũng câu thề
Cho tôi nương náu bên lề nhân gian.
 
THÀ RẰNG CÒN MỘT CƠN MƯA
Thà rằng mưa trên tháp cổ
Buồn tôi còn đến bao giờ
Đi qua từng ngôi mộ gió
Thương thầm mấy cuộc chia tan
Thà rằng sông xưa có cạn
Thuyền tôi còn một bến bờ
Con nước đời nhau chảy xiết
Cũng đành ngày tháng hư hao
Thà rằng vùi trong tâm bão
Cho tròn một cuộc bể dâu
Rồi mai về bên lối cỏ
Thì thôi đời cũng nhiệm mầu
Thà rằng tuổi tên phai dấu
Cho vừa nỗi nhớ thâm kim
Tình cũng một lần khâm liệm
Cho quên từng nỗi khát thèm
Thà rằng hồn tôi chuông nguyện
Còn vang một tiếng kinh chiều
Mùa thu dặm mòn phiến lá
Tàn theo những phúc âm xưa
Thà rằng còn một cơn mưa
Trên từng hạt nhỏ cũng vừa nhớ nhau..
 
THÁNG MƯỜI HAI CỦA TÔI ƠI!
Khóc cười với tháng mười hai
Khói sương quyện xuống chân ngày Tôi đi..
Mười hai tháng với phân ly
Trăm năm biết có còn khi ngộ trùng
Tháng mười hai nhớ mông lung
Nửa say tỉnh với nửa khùng điên tôi
Mười hai tháng đến dập vùi
Chút hương phấn rã cũng bùi ngùi nhau
Tháng mười hai chết hôm nào
Nỗi đau vương giả pha màu phai phôi
Tháng mười hai của tôi ơi!
 
THÌ THÔI, THÁNG NHUẬN NĂM TÀN
Thì thôi mưa cũng quay về
vẫn chang chang nắng, bộn bề nỗi xưa
vẫn ngày lụn xuống cơn mưa
vẫn con sóng vỗ vào bờ bến nhau
Thì thôi gió ở trên cao
cây nghiêng dưới thấp mà đau đớn ngày
vẫn tàng lộng bóng thiên nhai
màu mây đã bạc còn đày đọa trôi
Thì thôi vẫn cuộc đua thôi
người trong cõi lạ còn hồi hướng chi
trụi trần khoát áo sa di
đến vô lượng kiếp còn tỳ vết nhơ
Thì thôi mộng lớn bây giờ
vẫn tàn theo lớp bụi mờ nhân gian
Thì thôi mút mắt địa đàng
mai còn ngoảnh lại hai hàng nến đưa
Mười ba tháng nhuận sắc bùa
Năm tàn, nắng lụn, còn thừa thãi mưa
Thì thôi ngày xếp lại mùa..
 
TÌM NHAU
Bạn gầy nhom như lửa
cháy vừa ấm vuông sân
đốt thơ trong ngăn kéo*
trãi chiếu trời đắp chung
Vài câu buồn rúm ró
ly rượu nhạt run tay
uống chừng lưng nửa chén
hai thằng sợ nhau say
Hẹn hò rồi lần lữa
giận trái tim không vàng
trái tim non yếu ớt
trái tim chưa sẳn sàng...
Rứa mà rồi bỗng gặp
lắc vai nhau còm nhom
cái tình từ đâu rớt
chắc ở tấm lòng son.
Chở bạn vòng ra phố
ta mua lời vẫn vơ
chở bạn lên núi trốn
lượn lặt đôi câu thơ
Về đi về đi nhé
Sóc Trăng ta hẹn rồi
Nếu mai này chưa chết
Bà Rịa tìm bạn chơi.
 
TRÊN ĐỈNH MÙA ĐÔNG
Sương đã muối, bên kia trời giá rét
Một rừng đông che khuất cả mây ngàn
Đường muôn dặm tìm nhau trong tầm mắt
Gửi về em một chút nắng phương nam
Sông vẫn chảy trên ngày con nước lớn
Cũng đau lòng biển cả buổi phân tranh
Em nơi ấy có còn thương đá núi
Trên dốc đời bụi cát đã tàn quanh
Thơ ta viết chở không vừa nỗi nhớ
Những toa tàu đành bỏ lại đường ray
Chắc nơi ấy em còn khêu bếp lửa
Để chiều nay còn ấm ở phương này
Ngày se lại trong cạn cùng hơi thở
Mùa vẫn xanh cây lá vội phai màu
Em đâu biết mai ta về cõi khác
Vẫn còn nguyên tri kỷ ở trong nhau.
 
TRI ÂM
(gửi đến người em mà tôi luôn gọi là tri âm)
Ngẫu nhiên đời hàm chứa ngẫu nhiên ta
Lạc giữa đêm dài men theo từng dấu hỏi
Mấy vạn lần soi mình vào vách tối
Mấy mươi năm còn mất một quê nhà
Ta gặp em giữa dòng trôi bản ngã
Khúc bi ai con chữ gọi nhau về
Em thắt chặt niềm riêng trong đáy ngực
Ta dỗ dành nhịp đập trái tim đau
Ta gặp em giữa mưa cuồng gió bạo
Nghe trong thơ réo gọi khúc tang bồng
Chén rượu ẩm còn mơ ngày tri ngộ
Người có về cho kịp nắng qua sông
Nghìn cách trở ta gửi lòng theo sóng
Về bên kia bờ bãi cũng vơi đầy
Em hãy nhớ trong tận cùng sâu thẳm
Có ta chờ mòn mỏi một cơn say
Em nhớ cho ngày sắp tắt
đời dẫu chia đôi ngả
Hồn tri âm thầm gọi ở chốn này
 
VỀ BÊN Ô CẤP
Như một loài sâu đo
tôi về đo mình trên Ô Cấp
con nước dềnh lên lan xa từ Bãi Trước
mà nỗi lòng tôi đã neo bến tận Bãi Dâu
Như một loài dã tràng se nỗi buồn trên cát
một bãi đời trắng xóa cơn mơ
Bốn mươi năm lòng chưa thôi ngoảnh lại
một chút tình đã giấu biệt trong thơ
Như một cánh chim lạc đàn va vào vách núi
Mùa thu cạn gió rồi mây chắn khuất đường bay
Ngọn hải đăng buồn soi mình trong nỗi nhớ
chợt say chiều lòng ngơ ngác giữa Hồ Mây
Tôi đã về với Vũng Tàu - Ô Cấp của tôi đây!
 
VỀ THEO LỐI CỎ BÀY
Em nghìn trùng xa khuất
về bên phía vô nhiên
tôi lạc vào cõi nhớ
đã trụa trầy tuổi tên
Tôi treo mình trên vách
chiếc bóng gầy đêm sâu
còn đây mùa hoang xứ
tiếc chi ngày xa nhau
Tôi làm tên xà ích
thồ nỗi buồn lên non
lưng đeo đời đá nặng
qua năm tháng đã mòn
Em biệt mù tăm cá
trong cõi nhớ buồn tênh
tôi như rừng trụi lá
dật dờ một bóng chim
Ngày thưa dần nỗi đợi
gió còn lạnh phương người
trên dòng đời chảy xiết
tưởng như mình đang trôi
Em hằng yên nơi ấy
nỗi đau chìm trong mây
tôi một đời lẻ bạn
nhịp tim thầm gọi ai
đường đi qua trăm ngả
về theo lối cỏ bày.
 
VỀ THEO NHỮNG XÁC HOA
Ngày hâm hấp gió, cây đang sốt
Bất tỉnh sau chiều những áng mây
Cơn mưa đứng khóc ngoài hiên vắng
Sặc nỗi buồn ra những đắng cay
Ta bước đi lần theo vách nhớ
Ký ức chìm trong lớp sương mù
Cơn mơ đã mấy lần sinh thiết
Một khối hồn đơn đoạn khúc thu
Gấp lại niềm riêng làm di niệm
Người đã mang đi nửa mảnh tình
Nửa mảnh gom vào đêm mặc khải
Nghe nhịp thời gian tiếng thất thanh
Bốn mươi năm lẻ thành hoang thú
Tự liếm cho lành những vết thương
Cơn đau đã nghén vào thân phận
Một mùa sinh nở với đoạn trường
Cúi xuống tạ ơn hồn sa mạc
Thuở nào bụi cát tượng hình ta
Một khúc cuồng ca mùa cứu chuộc
Lối cũ về theo những xác hoa.

No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...