Saturday, February 20, 2021

Nguyễn Đình Phương

  

nhánh mai gầy đợi gió
lặng lẽ giữa chiều trôi
thoắt chú chim sâu nhỏ
đậu chút...lại bay rồi
 
dâng đĩa mạnđàla
mùa Vu lan lễ Phật
xin giữ lại một hoa
để mẹ cài lên tóc
 
loay hoay đời cơm áo
lá khẽ rơi thu sang
cúc quỳ vàng lưng giậu
mẹ ơi! mùa vu lan
 
đoá hồng trắng, lần nữa
trên ngực này con mang
bóng mẹ trong kí ức
bỗng ùa về... rồi tan...
 
Sinh nhật anh đến chúc mừng em
sẽ cầm bàn tay đeo xâu chuỗi
xâu chuỗi , khi cầu kinh em khẽ lần để niệm Phật
bàn tay với những đường gân xanh
 
có vệt nắng trưa hè,
cơn mưa rào ẩm ướt,
vị mặn mồ hôi,
niềm cô đơn và sự mệt mỏi mỗi khi chiều xuống
mắt em rưng rưng
vờ như hạt mưa sa
ngày em sinh ra .
 
vời vợi bên ô cửa
ngoài trời thu vừa sang
thoáng nhớ về quê cũ
mẹ, em và nắng vàng
 
hạt sương mai long lanh
rơi trên cành trinh nữ
từng đôi lá mỏng manh
nhẹ nâng khung trời nhỏ
 
nhành dây mắc cỡ đỏ
chiều cuối hạ ngủ mơ
khép nhẹ nỗi buồn mình
qua hai hàng lá nhỏ
 
dưới bóng tre ngồi mỏi
ta dừng cuộc lang thang
thở nhẹ nhàng ngụm khói
loang mặt hồ , bình an
 
về thăm ngôi chùa cổ
ngồi bên cội Sala
nhặt vài cành hoa đỏ
bỗng dưng thấy quê nhà
 
chiếc áo con rách vai
đèn khuya mẹ khâu vá
bát cơm đầy hôm nay
ngát hương công ơn mẹ
 
bên di ảnh mẹ tôi
héo hon cành huệ trắng
thấm lạnh chỗ nằm thôi
khi cơn mưa chiều xuống
 
vườn chiều vắng tiếng chổi
tiếng lá khô gợi nỗi buồn lên
khi mẹ không còn trên đời nữa
thấy mẹ ai chạnh nhớ mẹ mình
 
cầu trời luôn êm ả
mưa phùn nhè nhẹ thôi
mơ làm chiếc nón lá
đi, về cùng mẹ tôi
 
ngọn gió lùa ngoài hiên
bước ai về rất khẽ
nghe điệu hò nhà bên
chạnh nhớ vòng nôi mẹ
 
tiếng dế mèn râm ran
dưới đất cày khô nẻ
thửa ruộng nắng chang chang
thương ơi bàn chân bố
 
nhớ xưa ngồi tựa cửa
ngóng mẹ phiên chợ về
được cho viên kẹo ú
ngọt mãi đến bây giờ
 
gác vắng nằm nghe cơn mưa tới
bờ xa tiếng sóng vỗ rì rào
con chợt lo đường về khuya trời tối
mưa rơi nhiều ướt áo mẹ thôi
 
lung linh ngần ánh bạc
thăm thẳm tận chân trời
thả trôi bè lau ngọc
quê nhà xưa mẹ ơi
 
áng mây tím buồn trôi
cuối trời kia, trôi mãi
em kịp về cùng tôi
níu hoàng hôn ở lại
 
con lớn khôn từ nôi êm tay mẹ
lời dao ru, dòng sữa ngọt từ tâm
tình mẹ yêu chẳng bao giờ vơi cạn
vẫn ngọt ngào qua vô lượng sắc thân
 
mềm mại và lung linh
ngọn nến hồng nho nhỏ
mẹ, chiếc lồng đèn vàng
thắp sáng con trong đó
 
những cọng rạ vàng ươm
dưới trưa hè oi ả
bừng lên ngọn lửa thơm
sáng niềm vui mắt mẹ
 
áo lụa em, nắng vàng con phố cũ
góc sân trường lén nhìn nhỏ ngẩn ngơ
bầy chim nhỏ ríu ran cành phượng đỏ
rưng rưng buồn ai chở gió sang mùa
 
ngồi gác chân góc quán
nghe từng giọt đen rơi
niềm vui tròn khoảnh khắc
nghĩ ngợi gì tôi ơi

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...