Wednesday, February 17, 2021

Thơ trên Văn Hóa Phật Giáo

 Gặp - LÊ NGHỊ

Gỡ sợi mây đầu núi
Thả xuống dòng suối xanh
Gặp mười phương Thế giới
Trong sóng chiều xô nhanh.
 
Mùa đi
Mùa đi mở hội cho đời
Sông Trà đêm đổ ra khơi nước nguồn
Trường sơn chiều khói núi tuôn
Vành trăng cong một mảnh hồn ngàn năm.
 
 Hạt âm
Ngôn ngữ lao xao bờ gió thoảng
Nửa đêm chim hót chết say trăng
Hạt âm còn sót lòng đá tảng
Sớm, nở đài lan nhất điểm băng.
 
Nụ xuân - ĐÀO PHƯỚC GIAO
Cỏ cây ẩn nụ cho đời
Để lá thay áo gọi mời xuân sang
Hương trầm thơm thoảng lâng lâng
Hòa cùng hoa cỏ hanh thông đất trời
Kinh khuya trì tụng diệu vời
Đón Ngài Di Lặc nụ cười bình tâm
Xuân nghiêng bên cửa thì thầm
Ngoài trời chiếc lá nẩy mầm đón xuân.
 
Tình xuân
Đi gom hạt nắng trên ngàn
Đem về ươm nụ cả vườn hoa xuân
Cánh đào hé nở, thanh tân
Điểm tô hương sắc cho xuân thêm nồng
Xuân đi xuân đến mấy lần?
Giật mình đếm tuổi phong trần bao năm
Chuông chùa khoan nhặt đầu xuân
Thanh âm mầu nhiệm mênh mông đạo đời.
 
Đồi hoa vàng - NGUYỄN THÁNH NGÃ
Ngọn đồi khoác áo cà sa
Vạt dài vạt ngắn la đà khói sương
Mặt trời đánh vỡ chiếc gương
Làm rơi từng mảnh bên đường vắng tanh
Nghe trong làn gió mong manh
Mùi hương thơm tựa bức thành hư vô
Con ong cái kiến lò dò
Nối hơi xuân với nhựa ngo khắp rừng
Có người con gái gùi lưng
Đóa hoa vàng nọ ngập ngừng qua đây
Giơ tay hứng tiếng chim gầy
Hót trong thung lũng vun đầy tịch liêu
Lùm cây cong mái chùa xiêu
Găm vào vàng rực nét rêu xanh dờn
Chuối rừng nghiêng một búp son
Mõ vang vang rộng tiếng non thoảng dài
Bước qua khe nước rỉ tai
Mây trời chao một bóng ai bàng hoàng
Mưa phùn tựa mũi kim đan
Mặt hồ in ngược đồi vàng úp mây…
 
Gánh gió qua sông… - DẠ TỊNH
mẹ cha theo gió về trời
tôi đi theo ngọn gió đời mây bay
rơm chiều ai đốt mà cay
rượu quê ai nấu mà say ngút ngàn
tôi về theo gió lang thang
thương thương giọng Quảng chứa chan điệu chào
nương câu lục bát qua cầu
ngọn tre níu gió múc gàu nước trong
níu quê lại giữa cõi lòng
tôi về gánh gió qua sông gọi đò
trong veo, ngọt lịm câu hò
tôi đưa tay, vẫy, đôi bờ rưng rưng
trùng phùng theo dấu chân quen
nôn nao triền cát gọi tên quê nhà
gió quê một ngụm trăng ngà
tôi đưa tay, bụm, gió là đà trôi
tôi về cõng gió đi chơi
mà nghe lá rụng khơi khơi giữa lòng
hoàng hôn khép lại cánh chuồn
ầu ơ… tiếng mẹ suối nguồn gọi ta…
 
Ta bà - HOÀNG CHINH NHÂN
Cõi ấy ta không hợp nữa
Quay về tìm chút thiện tâm
Trần gian mưa nắng chuyển bao lần
Vinh nhục nhục vinh lắm nỗi
Ta và em vòng luân hồi trôi nổi
Lửng lơ treo khát vọng trên đầu
Vòng tử sinh ai biết về đâu
Cõi ta bà không một mái che Hạnh phúc,
khổ đau, tình yêu, thù hận
Xin một chút bình yên trong cuộc sống
Và xin về hoa cỏ Tào Khê
Trần gian mấy nẻo đi về
Khóc cười, mưa nắng, khen chê mặc đời
Mai về chốn khác rong chơi
Mặc cho trần thế vẽ vời lá hoa.

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...