Sunday, February 14, 2021

Sơn Nguyễn 7

NGHÌN TRÙNG LỤC BÁT TÌM NHAU

Đêm Hồng Mặc Áo Chân Như
Nhón chân lội xuống dòng gần
Mà nghe ướt cả mấy tầng biệt ly
Quì hôn cọng cỏ nhu mì
Mà nghe sông núi dậy thì hư hao
Thôi về trang điểm chiêm bao
Chút son phấn cũ khoác vào mộng du
Thong dong trên đỉnh sương mù
Đường mây bày chén hoang vu rót tràn
Trăng tàn thả bước lang thang
Hắt lên sỏi đá muôn vàn dấu xưa
Đêm hồng mặc áo chân như
Ngữ ngôn lồng lộng đáp từ hư không
Gió rung dạ khúc hoa hồng
Ngàn con nước ngược chảy lồng nước xuôi
Nguyệt rằm lượn sóng trùng khơi
Ly không dốc cạn chén mời bao la
Thênh thang biết mấy quê nhà
Giật mình nghe tiếng chim ca gọi đàn
Trên đồi mây trắng hoàng lan
Dưới khe nước chảy hai làn song song…
SN_14.4.2020

Thiên Thu Nằm Ngủ Bên Thềm
Đóa hoa từ giã sắc màu
Cúi hôn vạt cỏ vẫy chào giọt sương
Lim dim cánh bướm bên đường
Thong dong tiễn một làn hương về trời
Đoá trần lộng lẫy trên môi
Nụ hôn ướp mật trên đồi cỏ may
Đàn ong cánh mỏng lưng gầy
Vờn qua lượn lại vút bay về chiều
Từ em rất mực yêu kiều
Phong phanh cánh gió ít nhiều phôi pha
Thuyền hồn đậu bến trăng xa
Hoạ mi vẫn hót trên tà nguyệt xưa
Sương hồng hớp ngọ ban trưa
Khoác vai nắng xế thêu thùa bóng đêm
Thiên thu nằm ngủ bên thềm
Phù du có hẹn chở em quay về?…
SN_07.4.2020

KHÚC MUÔN TRÙNG
Xin hãy lắng. nghe môi chiều động đậy
Hàng cây xanh đang chở khúc giao mùa
Kìa! bạn hỡi… chiếc lá vàng run rẩy
Phút giây này chứa đựng cả nghìn thu
Bước đi em. đốm hồng vừa bật cháy
Lửa trăm năm không nằm phía sao trời
Hãy cứ mặc sợi nắng vàng đưa đẩy
Hiến dâng này là nguồn cội sinh sôi
Xanh lên nhé cho niềm yêu ngây ngất
Con sơn ca đang rót mật bên đồi
Dòng suối nhỏ du dương lời tuôn chảy
Nhịp đất trời lộng lẫy cả trùng khơi
Hát lên đi cho niềm đau lấp lánh
Bóng điêu tàn là ngấn lệ đêm khuya
Bầy hạc núi vùi mình trong sương lạnh
Tiếng ngàn năm còn buốt giọng chia lìa
Là hạt bụi lách mình qua kẽ gió
Nghe vi vu hò hẹn với mây ngàn
Người khách trọ trong chiều mưa lá đổ
Ngắt cho mình một nhánh cỏ trần gian
Chùm mây trắng trên mặt hồ yên lặng
Khẽ rung lên chiếc lá động cuối mùa
Những gợn sóng lăn tăn về muôn dặm
Khúc muôn trùng thăm thẳm bóng chiều xưa…
SN_14.03.2020

ĐỐI DIỆN
Người lữ khách hoang vu
mù sương là quán trọ
ngàn sông bụi đỏ
kẻ đưa đò là ngấn lệ thiên thu
Người hành khất lê thê
trên ngõ về tận thế
trái tim của Mẹ
vẫn phập phồng trong chiếc bị phù vân
Lão nghệ sĩ lang thang
nâng phím đàn thượng đế
từ trong dâu bể
từng phiến chiều hiện thể nắng ban sơ…
Và tôi
chàng lãng tử rong chơi
kẻ hành hương bóng tối
đối diện với buồn vui trên trang giấy cuộc đời…
SN_07.03.2020

NỖI BUỒN THẾ KỶ
Nơi cô bé đang ngồi
là nơi,
giọt lệ rơi trên những xác người yêu dấu
đang tan thành giọt máu mồ côi…
Nơi người đàn bà đang ngồi
là nơi,
mà người chồng sắp qua đời đang vật vã
nắm chặt tay vợ mình trước phút lìa xa…
Nơi chú chó đang ngồi
chủ nhà chắc không về nữa
đôi mắt nó rất buồn
ánh nhìn buốt cả hoàng hôn…
Nơi sợ hãi đang ngồi
hàng nghìn nỗi đau và tuyệt vọng
đang bềnh bồng
trong lò lửa hỏa thiêu…
Nơi sự sống đang ngồi
trong ngôi đền cứu rỗi
lửa trên môi thiêu cháy cả núi đồi…
Nơi Thượng đế đang ngồi
đêm tối vẫn lạnh lùng trôi…
SN_27.02.2020
THẦY ƠI
(Kỷ niệm ngày nhà giáo VN 20/11/2016)
“Thầy ơi!……”
giai điệu ngọt ngào
dạo trong lòng con những giọt đàn tri âm thổn thức
ký ức chợt quay về
dừng chân trên bụi phấn ngày xưa….

Những hạt bụi…đung đưa
cho tóc thầy lưa thưa sợi bạc
những nốt nhạc không lời
chùm ảo ảnh tuyệt vời len lỏi rọi vào tim…..

Con nhớ mãi
hình dáng thầy uy nghiêm trên bục giảng
ánh mắt của thầy
như thổi hồn vào đôi cánh ước mơ con

Như giọt sương mai dịu dàng trên cánh lá non
lỗi lầm của con….nép vào nỗi buồn thầy trong vắt
dấu thiên thu…. dẫu thời gian là khoảnh khắc
sương tan rồi…..lá quay quắt một tình yêu

Con nhớ mãi
chiếc bóng liêu xiêu mỗi chiều tan lớp học
nhớ chiếc xe đạp cọc cạch của thầy
và chiếc lưng còm gầy lọc cọc những vòng quay

Đã bao năm?
đã bao cánh chim trời vỗ cánh bay đi
chỉ riêng thầy ở lại
tháng năm dài…..vẫn miệt mài từng con chữ nhả tơ

Bụi phấn năm xưa
đã chở con tới những bến bờ khát vọng
đã giam hãm tình con vào trái tim thầy cháy bỏng……Thầy ơi!

P/s: Kính thương tặng thầy Dung, thầy dạy tôi tại trường tiểu học Minh Tâm Nha Trang. Con mãi nhớ Thầy!

SN_18.11.2016

THEO DẤU NGƯỜI TÌNH

Hồn đá lạnh giăng sầu trên đỉnh phím
Ngón tay gần ngồi gảy khúc tình xa
Con sâu bệnh cuộn mình trong tổ lá
Tiếng chim qua còn gởi giọng bên thềm
Đã lâu rồi tôi chưa gặp lại em
Con đường cũ với tay tìm quá khứ
Làn sóng lạ xô người vào cuộc lữ
Đêm cựa mình nghe nắng thở ngoài hiên
Khi vĩnh cửu là phù du thoáng hiện
Lệ tan ra... (là giọt lệ không nhà)
Thì em hỡi dưới niềm đau thánh giá
Giọt máu nào sẽ cứu độ vô biên?
Lời giã biệt cũng là câu hò hẹn
Nước mắt nào không bịn rịn bờ mi
Hồn tỉnh thức là hồn xanh mộng mị
Phía đường đi còn thiếu một ngọn đèn!
Dẫu thế nào tôi vẫn đợi chờ em
Nhưng không phải đợi chờ trong ánh mắt
Tự ban sơ có một điều rất thật
Mọi nẻo đường đều hội tụ chân nguyên.
SN_17.11.2018

THIỀN

Một vùng sông nước mênh mông
Núi rừng cô tịch mây bồng bềnh trôi
Khổ đau trong kiếp luân hồi
Đạo sư lần hạt bên đồi tiêu dao

Cửa thiền gột rửa hư hao
Phàm ai đã trót bước vào phù hoa
Thoảng trong lời nguyện di đà
Một vầng sương khói tên là huyền môn
Quyện theo vũ điệu càn khôn
Thả vào vô thức khép môn ta bà

Hồi chuông cổ tự ngân nga
Dội vào triền núi tan ra muôn trùng.

SN_16/4/2016


Thông Điệp Của Núi Rừng

Xin hãy kề môi
và gởi lại nụ hôn cho muôn ngàn cỏ dại
sắc hương này mong manh lắm

giông bão vẫn hằng
khoảnh khắc chẳng còn bao
Hãy ngồi xuống đây
và xếp lại giùm tôi những vẻ đẹp Vĩnh hằng
chép vào trang hữu hạn

quê nhà tôi xa lắm
sợ trôi mất thời gian
Hãy thở cùng tôi
và mang giúp bài ca về khu vườn bóng tối
ngày tháng phập phồng trôi

một mũi tên vụt tới
sẽ xé rách bầu trời…
Ôi!
xin cảm tạ những vầng trăng
bông hoa. dòng suối. cánh chim bằng
tôi sẽ mang ngay thông điệp này về trần thế
bởi linh hồn và cả thời gian tôi
cũng hoang phế từng ngày…

SN_15.02.2020


TIẾNG HÓT GIỮA NGÀN MÂY

Con hạc trắng vén đường mây lau lách
Cõng bài ca trên đôi cánh khước từ
Như đốm lửa băng mình trong sương lạnh
Phiêu dật hồn. tự tại với hoang vu
Bài ca lớn giã từ khung cửa nhỏ
Ngõ trùng khơi một vệt nắng nghiêng đầu
Chim nhịp cánh kiễng mình trên đỉnh gió
Huyết mây rền cung bậc của đêm thâu
Lời máu đỏ tưới ngàn xanh tan tác
Điệu mưa nguồn rắc câm lặng lìa tan
Âm lệ buốt đẫm một trời sa mạc
Cõi ngàn năm lồng lộng giữa tro tàn
Nó hót ngất trên đường biên hiu hắt
Từng âm ba đâm rách cả chiều tà
Môi bỏng cháy tận cùng thân giá lạnh
Mắt lịm dần… rồi ngã xuống bao la
Khúc bi tráng như đường gươm lẫm liệt
Chém vào không tẩm liệm vết thương đầy
Đôi cánh khép. rung rung lời giã biệt
Tiễn linh hồn về cõi chín tầng mây…
SN_09.11.2019

TIỀU PHU

cỏ cây dan díu nỗi buồn
rừng xanh mắt lệ mờ tuôn bóng chiều

ta
gã tiều phu bị người đời đàm tiếu
lang thang giữa rừng chiều
gom nhặt những cuộc tình hoang phế. rong rêu

ngày qua ngày ta dọn dẹp cô liêu
cho những cặp tình nhân một lối về thong thả
ma trận ngã đời
chỉ một ngã để yêu nhau

tình yêu là ánh sáng nhiệm màu
dẫu gai hồng có gây ra vết thương rỉ máu
thì trái tim các người
vẫn trọn đời nương náu vào nhịp đập của nhau

riêng ta gã tiều phu đàm tiếu
hạnh phúc với người tình
là gánh củi gập ghềnh giữa rừng rậm hoang liêu

SN_05.10.2016


TIỀU PHU

Chùng gánh nặng vai gầy rung bóng nắng
Nắng của trời. vị đắng của vành môi
Đồi núi quạnh tấu bài ca im lặng
Hồn sương giăng ảo ảnh phía chân trời

Nhặt lá rơi ông xếp làm chiếc gối
Cỏ dưới lưng lơ lửng khói trên đầu
Đôi chim nhỏ thoáng nhìn nhau hót vội
Vút lên trời quên ngoảnh lại phía sau

Thời gian trôi nỗi sầu thành sa mạc
Ba mươi năm hạt cát chẳng phai màu
Dòng suối cạn gối đầu lên đỉnh thác
Rung phím đàn nhã nhạc giữa rừng sâu

Ngày thở vội giấc chiêm bao đành lỡ
Chiều sương lung lau trắng nở ven đường
Gánh củi nặng hay gánh tình trăn trở
Khuất sau đồi một mảnh vỡ tà dương….

SN_06.10.2018


TÌNH DU TỬ

Em biêng biếc ngát một trời sa mạc
Ta lang thang chưa cạn giấc mơ đời
Gai nụ thắm xước hồn người kiêu bạc
Như mưa nguồn rơi chạm giọt mồ côi

Từ sơ ngộ giữa đôi bờ khổ - lạc
Tình mông lung như khói bạt sương đèo
Tim hạn hán mà khoé cười khinh mạn
Sợ mây trời nhạo báng phận rong rêu….

Bông hồng nhỏ trong gió chiều hoang dại
Cánh hoa rung trải chiếu một tâm hồn
Tình du tử giữa muôn trùng khắc khoải
Nắng trên đầu chải rụng xuống hoàng hôn

Là ước vọng bồn chồn trong tâm thức
Phải chăng em là rất mực hoang đường
Là ảo ảnh…là khói sương…hư…thực?
Mà tim trào ngực vỡ thú đau thương

Xin cúi đầu tạ ơn…một Tặng-Phẩm-Vô-Thường!

SN_11.01.2017


TÌNH GIÀ

Chăn gối vô tình em giấu mặt vào đêm
Dĩ vãng ngủ quên cựa mình trong bóng tối
Ảo ảnh rụng rơi bồi hồi đêm đối diện
Kỷ niệm hóa mây trời hương rịn những dòng tơ
Em giấu mình vào tận giấc mơ
Hờn dỗi thời gian trong từng tiếng nấc
Nhưng chiêm bao
Là chiếc áo giai nhân tẩm đầy hương mật
Giũ xiêm y sự thật vẫn nguyên hình
Em nương tựa bóng mình từ ký ức lung linh
Son phấn ru tình sau lưng gương phản xạ
Tuổi già lầm lũi trôi qua
Ước nguyện cũng phôi pha mù sa bến đỗ
Những hoài vọng mơ hồ trong sương lạnh chiều đông…..
Xin được đặt vào không gian em một nhánh hồng
Chút hơi ấm TÌNH GIÀ giữa hoàng hôn quạnh bóng
Xin hãy quên đi những phút giây ảo mộng
Cho ta nắm tay người…..giữa thực mộng trần gian
SN_25.9.2016

Tôi muốn

Tôi muốn với tay níu trời xanh
gom hết cơn mưa cất để dành
trời xanh tôi trải lên biển vắng
mưa rải vào đồng lúa mong manh

Tôi muốn vin ánh sáng mặt trời
ôm ghì cơn gió mải rong chơi
ánh sáng tôi thả vào đêm tối
gió xua tan khốn khó cuộc đời...

SN_23/6/2016


TÔI TÌM

Tôi đi tìm niềm vui trong cổ tích
Bỗng thấy mình lạc xứ thần tiên!
Tôi đi tìm niềm vui trong văn chương
Và biến thành “Hoàng tử Bé”
Ở tinh cầu xa xôi!

Tôi đi tìm niềm vui trong chiêm bao
Những phút giây hư ảo Tuyệt vời!

Niềm vui hay nỗi buồn Tôi không biết!
Chỉ biết rằng Cuộc đời vẫn đẹp
Dù hiện thực đầy hỗn mang


Niềm vui hay nỗi buồn
Tôi không biết! Nhưng tôi tin
Không gì là bất biến
Theo dòng chảy thời gian

Rồi sẽ đến một ngày
Nụ cười hay giọt lệ
Hạnh phúc hay khổ đau
Chiêm bao hay đời thực
Sẽ chỉ là
Những khác biệt mơ hồ!

                      03/4/2016

P/s:Hoàng tử bé (Le Petit Prince)
tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Pháp Antoine de Saint-Exupery


TRẢ LẠI EM

Có điều gì nằm phía sau cánh cửa
mà hoàng hôn tím vữa cả không gian
tiếng chim hót tan từng lời vụn vỡ
hồng hạc xưa bỏ núi vượt mây ngàn

Dung nhan đó bỏ ta đi từ dạo
đêm đen về giông bão dội trăm năm
dòng chân lý lỗi lầm trôi ngược ngạo
đã vung dao băm vỡ mảnh trăng rằm

Ngược mái chèo về thăm miền ký ức
rượu hồng trần rưng rức chén ly tao
em biêng biếc hóa thân vào đáy cốc
rượu và em. ta ngực vỡ tim trào…

Lửa sẽ bừng từ phía sau cánh cửa
về thôi em. bốn thập kỷ phiêu bồng
ta đợi em phía hoàng hôn tan vữa
mang hồn xưa về… Hòn ngọc Viễn đông

SN_11/8/2016

Trăm Năm Là Một Cõi Miền Phù Du

 Năm xưa về khóc ta chào
Mai đi người khóc người chào lại ta
Bàn tay năm ngón di đà
Đi là đếm ngược về là đếm xuôi…
Hạt mầm ươm tự vành nôi
Cấy vào cát bụi nảy chồi phiêu linh
Cái tôi buộc với cái mình
Đóng đinh thập giá lập trình nắng mưa
Giã từ ngõ ngách ban sơ
Một bầy đom đóm nằm chờ thụ thai
Quăng mình lên sợi kẽm gai
Lưỡi dao ảo ảnh vút dài trong sương
Với tay định nghĩa con đường
Mười phương cát nhảy, dặm trường bụi bay
Rượu hồn chưa đủ men cay
Tẩm thêm mộng mị cho đầy rỗng không…
Khói sương chải tóc lên dòng
Bờ môi ngậm điếng nụ hồng tháng giêng
Cuối trời một áng mây nghiêng
Trăm năm là một cõi miền phù du.
SN_26.10.2019

TRƯỚC NGÕ CHỜ

Tôi sẽ trở về nơi đã đi
Với vòng tay Mẹ. với chia ly
Như làn mây xám chùng phiêu lãng
Đợi gió ngang qua để bước về…
Tôi sẽ nhớ hoài những quán xưa
Bao năm mà ngỡ chỉ như vừa
Nhớ mãi nụ cười lau nước mắt
Thương từng sợi nắng chở giọt mưa
Tôi sẽ gội mình trong bóng đêm
Thả trôi giọt máu đựng ưu phiền
Lòng Mẹ muôn đời là biển rộng
Cho thuyền con cập bến như nhiên
Tôi sẽ trăng rằm mỗi phút giây
Tại đây. nơi những cỏ cây này
Hạnh phúc tắm mình trong khoảnh khắc
Sương hồng nụ biếc giữa lòng tay
Xin hãy cùng tôi chung nhịp thở
Vô biên ngự sẵn ở đây rồi
Tạ ơn trời đất. nơi tôi ở
Tạ ơn người đã chở che tôi
Thuyền sẽ căng buồm lên đỉnh sóng
Bình thản hư vô một ngõ chờ
Nhánh cỏ nghiêng mình trong gió lộng
Nhảy múa vui đùa như trẻ thơ…

P/s: Viết tặng một người bạn, một người anh mà tôi quý trọng.
Mong anh thật vui và hạnh phúc mỗi ngày.
SN_02.11.2019


TỰ KHÚC

Chào ký ức. Những vàng, xanh, tím, đỏ
Những vòng quay. xoay tít cả linh hồn
Là tôi đó. một vuông trời nắng nhỏ
Bung cánh diều lên mắt gió hoàng hôn

Là đã hết. Con bướm vàng khép nép
Rúc trên vai. quang gánh mẹ. đi. về
Khung trời mở lượn lờ con ngõ hẹp
Men dốc đời. chập chững lối nhiêu khê

Và đã trót. Đã vuông tròn thao thức
Quay tít mù con vụ gỗ ngày xưa
Là. tôi. đó. giữa vòng xoay hư thực
Ngửa lòng tay ngồi đếm những thiếu thừa

Và đã cạn. Hút đường mây. Xế bóng
Gót chân hoang đã lấm bụi muôn vàn
Ngồi ngó lại những viên tròn lêu lổng
Xanh, đỏ, vàng… đã xám muội trần gian…

Sẽ nhớ mãi. Những ngàn cây vạn cỏ
Những lằn roi lấp lánh vết thương đời
Xin gởi lại những ân tình đây đó
Nụ hôn nồng từ sâu thẳm vành môi

Tôi sẽ đi. Về nơi chưa từng đến
Đường chân trời ẩn hiện phía bờ xa
Như chiếc lá mỏng manh chờ đến hẹn
Đợi thu sang là tấu khúc la đà

Chào bến nhỏ. Thuyền sẽ ra biển lớn
Tình nhân ơi! xin cạn chén vui sầu
Diều vẫn vút trên tầng cao gió lộng
Chúc mọi người luôn hạnh phúc bên nhau…

SN_21.12.2019


TƯƠNG TƯ

Tình cờ ấy thực hay mơ
Ai đem con sóng vỗ bờ đêm thâu
Lạ kỳ cơn gió qua mau
Mà nghe lá thở nghìn sau trên cành

Mưa rơi biết mấy thị thành
Ướt nhem giấc mộng để dành chiêm bao
Từ nguyên sơ ấy câu chào
Bóng sương đầu lá tan vào biển khơi

Thì thôi mây gió bên trời
Bài thơ viết muộn trên đồi cỏ may
Trả người một thoáng xưa lay
Sương giăng cuối chữ khói bay đầu dòng

Con đò nằng nặng hư không
Thả neo gác mái bên dòng sông trăng
Đứng lên dặn bước xuống rằng:
Về thôi kẻo mất thăng bằng như chơi…

SN_20.4.2019


ÚM BA LA

Hôm qua gió rụng hiên chùa
Thẻ xăm động đậy lá bùa rung rinh
Úm ba la… ra Trung Bình
Thượng Quái Đại Cát vô tình ngó lơ!
Nhang thơm nức cả điện thờ
Khói bay nghi ngút sương mờ như rươi
Ngàn năm thân ứa phận người
Đã xanh mộng mị đã ngời liêu trai
Tay buông tay nắm thêm vài
Chỉ tay sợi ngắn sợi dài khác nhau
Qua đường chân trước bước mau
Chân sau còn bận cái đầu ngó lui
Phía sau tiếng nấc ngậm ngùi
Là hơi thở vội chôn vùi nhớ quên
Chim chuyền về đậu mái hiên
Bỏ quên hạt bụi trên miền chiêm bao
Đến đi từ viễn tượng nào
Bước ra là đó, bước vào là đây
Chiều nay gió rụng phương này
Đó đây lá mộng rơi đầy bến mơ…
SN


Vẫn còn...

Buông mình xuống thấy bóng mình vụt mất
Ngọn đèn dầu leo lét giữa đêm đông
Đứng thẳng lên khi đèn chưa kịp tắt
Thấy sau lưng còn một chút nắng hồng

SN_30/7/2016


VẦNG TRĂNG THÁNG GIÊNG

Mưa giấu giọt sầu trong mắt đêm?
Mà hồ thu gợn. vén êm đềm
Hay dòng lệ biếc pha màu sóng?
Mà lay bờ. xao động hồn nhiên

Nắng có chải buồn lên tóc bay?
Mà hồn thu lạnh. buốt hao gầy
Mà lung linh tím nghiêng màu áo
Lau lách chiều. xao xác cỏ may

Thấp thoáng đường mây lộng gió ngàn
Rừng chiều nghe tiếng gọi đò sang
Đường mưa. cỏ ướt. trơn màu úa
còn dấu chân xưa thắp địa đàng

Có phải em. vầng trăng tháng giêng?
Long lanh đáy nước giọt ưu phiền
Ta vẫn chờ em. chiều sương khói
Lênh láng hồn. lối nhỏ. đò nghiêng....

SN_12.8.2017


VẾT BỎNG

Tay quờ quạng với khoảng không ảo vọng
Ôm vào lòng vết bỏng của ngàn năm
Như mặt đất hàng triệu năm mơ mộng
Mượn dòng sông giam nhốt mảnh trăng rằm

Hồn phiêu bạt giữa mù tăm muôn lối
Cánh hoa đời run rẩy giọt sương khuya
Tim nhức nhối nén ghìm hơi thở vội
Sợ sương tan là đối diện chia lìa

Như đốm lửa lập loè đôi cánh vỗ
Như giọt nồng hớn hở đọng vành môi
Là sắc giới giữa cuồng si nức nở
Là hư vô điểm tựa cuối chân trời

Ôm chiếc bóng giữa dòng trôi hối hả
Kiếp phiêu linh là tự ngã quay vòng
Dòng sông đó chập chờn trăng huyễn mộng
Đêm bềnh bồng vết bỏng chạm hư không

SN_07.12.2016


VĨNH CỬU CŨNG PHÙ DU

Triền sương lạnh gặm mòn tia nắng nhỏ
Gió hoang vu đè trĩu cọng lau gầy
Đời kiêu mạn đã hoàng hôn bụi đỏ
Sông của người nhưng con nước của mây…

Từ diệu tưởng. cấy niềm tin sỏi đá
Gặt vô cùng chưa tận nghĩa bơ vơ
Hồn phóng dật khua nhịp chân hối hả
Vói xa xăm nên hẫng hụt bây giờ

Sông vẫn sóng. vẫn ngàn mây rót hạt
Biển vẫn xanh trên vạt cỏ sương chiều
Đời còn đó những cõi tình khao khát
Mà linh hồn trôi dạt xuống cô liêu

Người khách trọ dừng chân bên lữ quán
Vó ngựa chồn và trang phục tả tơi
Hợp âm cuối bản tình ca lãng mạn
Khúc trần gian man mác điệu luân hồi

Ngồi đếm mộng trong chiều mưa lá đổ
Nghe chiêm bao lởn vởn phía sương mù
Khi cánh cửa cài chiếc then trùng ngộ
Thì thôi đành… Vĩnh-cửu cũng Phù-du.

SN_10.8.2019


VIRUS

Nguyên lai từ chốn hồng hoang
Chu du sáu cõi về ngang cõi trần
Lang thang mấy nẻo phù vân
Hồn nhiên về động đậy chân tâm người

Lạnh lùng hoang hóa tinh khôi
Vô tâm diệu thủ tơi bời thanh tân
Chuông chiều vọng một tiếng ngân
Rã rời thể phách đêm bầm dập trôi…

SN_24/8/2016

XIN GỞI LẠI

Xin gởi lại…không gian
biển sóng mênh mang và muôn ngàn cây cỏ
muôn trùng và bé nhỏ
cũng đều là….hơi thở của tự nhiên

Xin gởi lại…thời gian
tấm áo choàng quá khứ
phù du và bất tử
cũng chỉ là..…những hư ảo vọng mây ngàn

Xin gởi lại…trần gian
những nồng nàn dâu bể
nụ cười và giọt lệ
phải chăng là…..những nghi lễ của cuộc chơi

Xin gởi lại…tình yêu
những giai điệu dạt dào trong ký ức
cô đơn và hạnh phúc
chẳng qua là..…một cặp đôi quấn quít của tâm hồn

Có sợi nắng nào…không đi về…thênh thang hoàng hôn?

SN_01.12.2016

YÊU THẦM

 Phải em gió lộng phương ngàn?
Qua sông rớt lại một làn ngẫu nhiên
Chòng chành sóng nước xô nghiêng
Đò tôi trôi dạt về miền du dương
Hay em đỏng đảnh hạt sương?
Ngang qua phiến lá mượn đường rong chơi
Sương là hạt giống trùng khơi
Gieo chi đất cỗi một chồi bâng khuâng!
Kể từ tóc gió phù vân
Kể từ ánh biếc trong ngần ban sơ
Em càng vô tận thờ ơ
Tôi càng yêu cái bất ngờ vô biên
Lá vàng lay động ngoài hiên
Hồn tôi thơ dại cánh chim ngủ vùi
Thu đi qua ngả ngậm ngùi
Ai đem cát bụi lấp vùi khe mương
Chiều nay bông rợp phố phường
Có người ngồi nhớ đơn phương một người…
SN_29.6.2019

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...